( ĐAM MỸ) BAO NUÔI - Chương 19 : Không tựa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
351


( ĐAM MỸ) BAO NUÔI


Chương 19 : Không tựa


Chương 19 : Không tựa
Dav gấp rút trở về phòng.
Chút cảm giác hồi hộp này có lẽ từ mười năm trước đã chẳng còn thấy được nữa. Anh đảo bước bước chân nhanh thêm, bởi trong tấm bìa cứng đó là một bản hợp đồng bao nuôi, hay chính xác hơn là một bản hợp đồng tình dục, lời lẽ thô tục, ngôn ngữ khinh miệt, những điều khoản ràng buộc khiến cho đối phương chẳng khác gì một thứ sextoy biết nói.
Ý định rõ ràng là muốn ngay khi cậu ta tỉnh dậy sẽ phải đọc, sẽ phải nhìn nhận cái địa vị thấp kém của bản thân.
Bây giờ, anh không muốn nữa.
Dù chẳng phải là đã yêu đã thương, nhưng chí ít thì cậu ta vô tội, hoàn toàn vô tội, đối với thái độ cùng hành động của mình dành cho một người đã cứu lấy Jun, trong lòng anh bây giờ, đương nhiên không muốn nữa.
Hơn ba tiếng đồng hồ rồi, cậu ta đã tỉnh hay chưa?
Kẻ người làm kia đã đưa tấm bìa đó đến cho cậu ta hay chưa?
Đừng,
Đừng đưa, cũng đừng vội đọc.
Lần đầu tiên trong đời, Dav thầm trách chính mình vì sao cần phải xây biệt thự rộng đến như vậy.
Lòng bàn tay, đổ chút mồ hôi lạnh.
Vài giọt mồ hôi này, kể cả khi anh đối diện với thăng trầm của một cuộc họp cổ đông dài năm tiếng đồng hồ, cũng chỉ có thế.
———-
Két.
Cánh cửa bật mở.
Dav lập tức hướng về phía chiếc sofa dài, đảo mắt.
Không có ai.
Dav nhìn tới phía giường ngủ, trên chiếc ga giường màu xanh thẫm cũng không hề thấy bóng dáng người kia đâu.
Tim, lặng đi một tiếng,
Ánh mắt bỗng le lói lên một tia.
Trừng mắt về phía người làm vẫn đang dọn dẹp, giọng nói phủ một tầng băng:
– Người đâu?!
Vị người làm cúi đầu kính cẩn:
– Dạ, đã đưa sang phòng khách.
– Phòng khách?!
– Vâng ạ.
Dav cố nén giọng, hít một hơi thật sâu:
– Đi!
Vị người làm buông chiếc máy hút bụi sang một bên, đối diện với ánh mắt của Dav lập tức bước nhanh, không dám chậm trễ.
Phòng khách chia làm ba gian, lại chẳng ở cạnh nhau một năm chẳng biết đón được mấy lần người đến ở, nhưng giàu có mà, ắt phải xây thôi.
Dav nhìn mái tóc buộc gọn của cô người làm bước trước, thật sự không biết nên gằn hỏi điều gì.
Chính anh là người đã kêu họ dọn sạch sẽ.
Cũng chính anh là người không bao giờ cho phép bất cứ kẻ nào lưu lại phòng ngủ của mình.
Thế thì vì cái gì mà anh tức giận?
Là vì, cái kẻ trước mặt này vừa nãy lau người cho Trí Đăng sao?
Nắm tay siết chặt, bước chân nặng trình trịch vang lên từ gót giày da cao cấp.
Vị người làm cảm thấy sấm chớp mây đen đều tụ cả trên đầu.
———
Thế nhưng mà, sai rồi.
Chẳng có người làm nào rảnh rỗi đến chiếu cố hay chăm sóc một thứ dơ bẩn như thế.
Cave?
Không, không,
Đàn bà là Cave không nói, nhưng Trí Đăng lại là một thằng con trai.
Một thằng con trai nằm dưới thân của một người đàn ông khác kiếm tiền?
Cave cũng không bằng!
Vì thế, khi ánh đèn phòng khách bật mở, thứ đập vào mắt anh chỉ có một thân người đã lịm từ lâu, nằm yên lặng trên giường.
Cơ thể phủ hờ một tấm chăn mỏng, không quần, không áo.
Không máy sưởi, không đèn ấm,
Sốt hai ngày, một trận cưỡng hiếp.
Cả người Trí Đăng lạnh ngắt như tờ.
Làm sao còn nghe được tiếng gọi giật thảng thốt của kẻ khoác trên mình bộ âu phục đắt tiền?
Làm sao còn có thể nghe được tiếng chân vội vã.
Cũng không nghe được tiếng gọi tên mình, hoảng hốt, lo sợ, bật ra khỏi đầu môi ai kia?
Cậu chẳng biết nữa, rút cuộc thì cậu đã sai ở đâu?
Đã sai ở đâu?
Gia đình nghèo khổ, là lỗi của cậu sao?
Cha cậu bị bệnh, mất đi, là lỗi của cậu sao?
Cậu kiếm tiền ấy nào có phải để cho bản thân tiêu xài sung sướng, nếu không vì mái tóc đã bạc của mẹ, nếu không vì những tờ giấy bán máu của Tuệ Tâm, liệu sẽ có Trí Đăng hèn mọn nhục nhã của ngày hôm ấy không? Cũng sẽ có Trí Đăng bị giày vò đến nửa sống nửa chết như ngày hôm nay không?
Chẳng ai muốn cả,
Cậu cũng nào có muốn,
Cậu đã nghỉ học rồi, cậu đã làm suốt từ sáng tới tối, suốt ngần ấy ngày qua, không dám ăn ngon, không dám mặc đẹp, một cái áo sơ mi vỉa hè hai mươi lăm ngàn cũng cân lên đặt xuống.
Không dám ốm, không dám sốt, không dám cả ho một tiếng than bệnh.
Ngoài những món nợ dần dần vơi bớt, cậu, đổi được những gì?
Có lẽ, điều duy nhất cậu chẳng hối hận, là đã cho thằng bé được vài ngày bình an, đem nụ cười đến bờ môi lúc nào cũng mím chặt của nó.
Đau quá,
Cơ thể như bị ai xé ra.
Lạnh quá,
Giữa tiết trời đầu xuân buốt rét từng cơn mưa phùn, da thịt như bị ai đem ướp trong đá tảng.
Vậy mà cậu cũng chẳng còn sức mà vùng vẫy nữa.
——–
Vì bệnh tình của Jun, trong căn biệt thự này ít nhất luôn có một bác sĩ ở lại, vì thế xôn xao một phen, cuối cùng ngay tại nơi phòng khách ống kim truyền cũng nhỏ xuống từng giọt đều đặn .
Dav sốt ruột bật hỏi:
– Thế nào rồi?!
Ánh mắt anh soi tới từng cử chỉ, khiến vị bác sĩ thực sự phát run, nhỏ giọng:
– Vết thương…. ừm, vết thương do quan hệ khá lớn nhưng cũng chỉ là ngoại thương, điều trị không khó, chỉ có điều người này đã sốt kéo dài mấy ngày, vừa rồi bị tổn thương cùng nhiễm lạnh quá mức, sợ là dẫn đến viêm phổi,
– Viêm phổi?
– Vâng, ở đây thiết bị không đủ, vì thế sau khi truyền thuốc xong, tốt nhất nên đưa đến bệnh viện kiểm tra.
——–
Dav sững người, lùi lại một bước.
Bàn tay đặt trên bàn như muốn bóp vỡ, nhìn một thân xanh xao, hơi thở trong cổ họng rít lên khó nhọc.
Thực sự, nghẹn lại.
Hai hôm trước phát sốt, cậu ta chính là vì cứu Jun mà nhảy xuống ao,
Thế rồi thì sao?
Bản thân mình… lại, dày vò cậu ta như thế?!
Cưỡng hiếp ư?!
Dav chua chát, từng tiếng nhè nhẹ tích tích, như xuyên vào lòng anh .
So với việc nếuTrí Đăng đọc phải bản hợp đồng tủi nhục kia, như thế này… anh lại càng đau hơn gấp bội, khó chịu hơn gấp bội.
———
Bữa tối qua đã lâu.
Vài kẻ nhà nước có, công ty có, nhân dịp tết mà đến chúc, tất cả đều chỉ có thể để lại quà cùng vài lời nhắn khách sáo.
Bên giường, một kẻ nhìn một kẻ.
Cứ nhìn như thế thôi.
“ Nói cho tôi biết, Trí Đăng, cậu rút cuộc là người như thế nào?!”
——-
Jun chờ lâu lắm.
Nó đợi qua mấy tiếng rồi vẫn không thấy Dav mang Trí Đăng lại cho nó, liền tóm được một kẻ người làm bắt buộc dẫn đi.
Nó tới rồi.
Nó thấy anh Trí Đăng của nó nằm im lìm trên giường, trên tay còn có kim cùng băng gạc.
Đôi mắt nó trừng lên,
Trong sự bất ngờ của anh, nó nhào tới.
Phập một cái cắn thật mạnh vào tay anh. Rớm máu.
Đôi mắt nó dữ tợn thật sự, như muốn cắn đến dứt đứt thịt da.
Dav không quát, cũng không lay cho nó nhả. Chỉ là giữa đôi mày nhăn thành một khe nhỏ:
– Sao lại cắn rồi?
Nó để lại một vòng răng hung hãn:
– Bố chưa xin lỗi anh!
– Bố lại làm anh đau!
– Bố xấu!
Dav nhìn nó:
– Jun. Nói cho bố nghe, mấy ngày qua con sống cùng anh thế nào, được không?
Nó lắc đầu. Nó muốn nhảy ngay lên giường với Trí Đăng.
Dav nhíu mày một cái, cản nó lại:
– Để anh nghỉ.
Nó trừng mắt, muốn cắn anh thêm một cái nữa.
Dav lập tức thương lượng:
– Nếu như con chịu kể, bố sẽ để con nuôi mèo Bông.
Nó dừng toàn bộ động tác lại.
Nó không tin lắm, thế nhưng là cha con máu mủ tương giao, đôi mắt khẳng định của Dav cuối cùng cũng thuyết phục được nó.
Nó gật mạnh đầu,
——–
Bệnh của thằng bé, khiến nó không thích giao tiếp. Nhưng lại cũng vì thế mà không biết nói dối.
Nó kể từng đoạn sứt mẻ, rời rạc, nhắc tới vài món ăn, cũng vài chút chuyện không đầu không cuối.
Dav nghe hết, chắp nối cùng hỏi nó thêm vài câu, tự mình mường tượng ra một cuộc sống đơn sơ nhất, ở cái nơi tột cùng nghèo khó ấy.
“ Anh dẫn con tập đi chậm.
Anh nói con được uống nước ngọt.
Anh nói con có thể không ăn thứ con không thích.
Anh bảo con cần phải học chữ, học chữ rất tốt”
Những chuyện dang dở, những thứ quá nhỏ bé ấy, đốt cho lồng ngực anh nhen lửa, hình như, chính một người bố như anh, lại chưa từng thực tâm làm bất cứ một thứ gì cho nó.
Anh run rẩy đầu ngón tay, chạm lên tóc nó.
Nó dừng lại một chút, rồi để cho anh chạm, nó làm gì có biết những câu nói ngây ngô ấy, đang khiến anh chịu biết bao nhiêu dày vò, bao nhiêu đau thương.

Đến một lúc nào, nó sực nhớ ra:
– Bố! Anh còn có rất nhiều ảnh của bố!
Dav cúi đầu nhìn nó:
– Ảnh?! Con… không nhầm chứ?
Nó lắc đầu mạnh.
– Là bố mà?! Anh còn mang ảnh đi ngủ.
Ánh mắt đầy nghi hoặc, anh nhìn về phía thằng bé, lại nhìn sang gương mặt bên giường.
Cậu ta, giữ ảnh của mình làm gì?!
———
Năm phút sau, Dav cầm trên chuôi khóa đã cũ mèm của chiếc ba lô mà Trí Đăng mang theo.
Soạt một đường, kéo mở.
========//===========

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN