Chương 18 : Nhúng tay
Phòng Jun.
Khi Dav đến, Jun đang ôm lấy mèo Bông, tâm trạng có vẻ đã tốt hơn nhiều, đôi mắt khi nhìn thấy anh không còn trừng lên nữa.
Dav nhận được ánh mắt dìu dịu của nó, sải bước tới. .
Nó ngó xung quanh, hướng mắt về sau lưng anh tìm kiếm. Dav hiểu ý nó, ngồi xuống bên cạnh, nhìn con mèo ta xoàng xĩnh thậm chí là có chút bẩn, Dav cố gắng nhẹ giọng:
– Bố đã sắp xếp một chút cho cậu ta, vài tiếng nữa sẽ đưa cậu ta tới đây gặp con, được không?
Nó nghe từng chữ như nuốt, đôi mắt chằm chằm đầy mong đợi, một chút thất vọng liền rũ mi gật đầu.
– Ưm.
Dav nhận rõ thái độ biến đổi này của nó, trong lòng, chút lửa giận chưa tan hết bỗng nhiên khựng lại,
Dav vươn tay, vuốt lên mặt nó, dò ý:
– Con… thật sự thích cậu ta như vậy?
Jun gật mạnh đầu xác nhận, rồi lại mải miết chơi với Bông, không chú ý đến nét mặt của Dav lại thêm một lần biến đổi.
Nhưng, anh làm sao tin?
Đã nói sự trùng hợp khốn nạn như thế, xảy ra trong phim còn có thể, ngoài đời này tỉ lệ chính là không phần trăm.
Rõ ràng là cậu ta cố ý, rõ ràng là cậu ta đáng phải nhận!.
——
Liếc mắt thấy trên bàn ăn vừa đẩy vào, Dav đưa tay chỉ ý cho bảo mẫu đang đứng gần đấy, bưng lại giường.
Thức ăn vừa vặn, trình bày trên đĩa vô cùng đẹp mắt, vậy nhưng nó vừa nhìn thấy liền trừng mắt lên, quay hẳn đi.
Dav không hiểu tâm tình nó, xúc một thìa súp lớn, đặt kề bên miệng.
Nó vừa nhìn thấy thứ súp loãng kia, liền hất mạnh.
A??!
Vị bảo mẫu nhìn thìa súp rơi cả xuống giường, lem bẩn, vội vàng mở lời:
– Ông chủ, vẫn nên để cậu ấy ra ngoài bàn ngồi ăn thì hơn.
Dav quay về phía bàn ăn, đôi mắt như phát hiện ra điều gì, đứng vụt dậy, tiến lại, chỉ vào vài dải dây ga đính trên bàn, hỏi:
– Đây là cái gì?
Vị bảo mẫu kia thản nhiên:
– Dạ đây là dây ga buộc cố định, mỗi khi cậu chủ ăn đều rất nghịch ngợm, thường xuyên hất đổ thức ăn, cho nên…
Dav nắm lấy một chiếc ga, đưa lên, gằn giọng:
– Cho nên, các người buộc nó vào bàn ăn?!
Vị bảo mẫu kia không hiểu vì cái gì khiến Dav tức giận, liền cúi gập nửa người:
– Bác sĩ cũng có nói dây ga này không làm hại cậu chủ.
Rầm!
Chiếc bàn ăn không nhỏ, bị xô mạnh.
Dav nắm chặt tay:
– Khốn nạn!
Vị bảo mẫu hoảng sợ, luống cuống giải thích:
– Lần trước cậu chủ bị bỏng, ngài cũng đã đồng ý làm vậy để tránh sơ xuất!
Tim đập vài nhịp hẫng hụt.
Trong những năm qua, vì khó có thể đối diện với ánh mắt ám ảnh của nó, mà anh hiếm khi tới đây.
Mỗi lần tới đều là sáng sớm, đêm khuya, khi nó còn say ngủ, rồi thật nhanh lại dời đi. Vết thương trên người nó, là trên người nó, nhưng lại cào vào lòng anh. Nó cho anh biết sự bất lực, nó cho anh biết sự thật của một kẻ Gay cố lấp liếm bởi thứ hôn nhân giả tạo.
Vậy mà chính bản thân anh, chính bản thân anh đã đồng ý với điều kiện khốn nạn như thế, từ bao giờ? Bản thân còn chẳng nhớ nổi.
Dav nhìn lên giường.
Ngoại trừ mèo Bông vừa xa lạ vừa bị dọa, còn nó, nó ngồi thản nhiên, thậm chí đối với nó tiếng hất đổ lớn như vậy, cũng chẳng là cái gì.
Như gió, thổi vào nhà trống.
Trong lòng nó, đã trống đến mức nào rồi?
Jun…Con trai ta.
——-
Một lát sau, phòng trà.
Kẻ không mời, muốn tới liền tới.
Triều Vĩ khuôn mặt rạng như xuân phơi phới, vui vẻ đều lộ hết ra nét cười, thản nhiên ngồi xuống, đương nhiên, người mà anh nhắm bấy lâu nay, gương mặt cùng thân hình trải đầy vết sẹo mờ ấy, Tết này cuối cùng cũng tới được tay, làm sao có thể không vui cho được?
Dav thậm chí còn không liếc lấy một cái.
Triều Vĩ nhún vai:
– Sao rồi? Bạn tới chúc tết cũng không thèm tiếp?
Dav không trả lời.
Triều Vĩ tự mình rót trà cho mình, ngâm nga thưởng thức, đối với vẻ mặt xám xịt của Dav, cất giọng:
– Chẳng phải đã tìm thấy thằng bé rồi sao? còn việc gì?
Dav lúc này mới xoay lại:
– Ever đến bốn ngày mới tìm ra thằng bé. Cậu như thế vẫn dám vác mặt tới đây?
– Ha?! Thái độ kiểu này là sao?! Đừng có quên vì tìm thằng bé đã có bao nhiêu người mất Tết cùng với cậu!
Dav tâm trạng không tốt, lại nhìn vẻ mặt của Triều Vĩ lúc này, thật sự tiêu hóa không nổi.
Trực tiếp bỏ qua.
Triều Vĩ xoay xoay ly trà, nhẩn nha:
– Nghe nói người cứu thằng bé trùng hợp lại là tên sinh viên đó?
Dav bị chọc đúng chỗ giận, nín giữ ngữ khí bình thản:
– Trùng hợp? từ trước tới nay những kẻ vì muốn bám chân Dav Trần này đã làm ra những việc gì, Triều Vĩ cậu còn không biết?, chẳng qua dám đụng tới thằng bé, tên nhãi ranh đó gan không nhỏ.
Triều Vĩ ngâm nga một lúc mới tiếp tục chậm rãi:
– Rồi, tóm được cậu ta, cảnh cáo, còn gì nữa?
Dav cười mỉa:
– Hiếp. Sao nào? Không phải cậu ta muốn bao nuôi sao?. Dav Trần tôi cũng không thiếu mấy đồng lẻ.
Triều Vĩ gật gù:
– Ừm, quả nhiên đúng với tính cách của cậu.
Dav gắt giọng:
– Nhàm chán!
Triều Vĩ tấm tắc, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, lãnh khốc, lại mù tình cảm. Những đối thủ chọc phải Dav trên thương trường hầu như đều bị ép tới đường cùng, ngay cả số phận của Yến Bình lẫn tên bot trước đây cấu kết với cô ta, thực thảm.
Hiện tại có hiểu lầm thế này, còn không phải tên nhóc kia bị làm tới mức không khép chân lại được?
Nhưng, càng thảm mới lại càng đúng ý của Triều Vĩ anh. Khiến cho Dav một phen thất thố, một phen run tay, một phen bị vả, thật sung sướng như vớ được cục vàng.
Triều Vĩ nhịn cười trong lòng:
– Vậy rồi, cậu cũng không hỏi vì sao nhóc sinh viên đó tiếp cận được Jun?.
Dav liếc mắt sang, không đáp lại.
Triều Vĩ đưa một ngón tay, chỉ chỉ lên đầu chính mình:
– Mù tình cảm thì cũng nên biết dùng não đúng chỗ, hình ảnh của thằng bé trước giờ luôn được giấu kín, cậu ta không phải nhìn mặt cậu liền đoán ra được mặt con cậu chứ?
– Hơn nữa, biệt thự của cậu là chỗ ai muốn vào thì vào sao? Một tên sinh viên quèn, đủ tư cách để mon men dụ dỗ thằng bé sao?
Dav thở một hơi mảnh, nhíu chặt mày, càng nhíu càng chặt.
Triều Vĩ vô cùng tận hưởng hương vị của tách trà, càng muốn tận hưởng giây phút khi người gặp nạn,
Thấy đường đi của kẻ đối diện đã thông được một phần, liền đưa chiếc điện thoại ra:
– Đây là camera nơi góc đường thu lại được chiều ba mươi tết.
Xoạt, chiếc điện thoại đẩy trượt về phía Dav.
Dav nhìn xuống:
– Có ý gì?
Triều Vĩ nhấn từng chữ:
– Xem cho kỹ.
Trên màn hình màu đen trắng, một thằng bé gầy gò chân đất chuẩn bị lao ra đường, chiếc xe xoẹt qua.
Dav trừng mắt, thót tim. Trên miệng suýt nữa hô ra một từ không, chớp mắt, một bóng hình lao tới, ôm gằn thằng bé giật trở về lề đường. Đôi mắt Dav mở thêm lớn, khó tin cầm cả điện thoại lên.
Đây…
Thằng bé cắn vào tay người thanh niên kia, người thanh niên kia dỗ dành nó, chai nước ngọt, người kia nghiêng đầu hỏi nói, nhìn nó từ trên xuống dưới, xe bus tới, bước chân đi rồi lại quay lại.
Tất cả, chỉ diễn ra chưa đầy năm phút đồng hồ.
Những việc này, là sao…
Rõ ràng tên sinh viên đó có thể bỏ đi, rõ ràng tên sinh viên đó là đang thản nhiên đi tới trạm xe bus, rõ ràng… gương mặt kia…
———-
Qua bao nhiêu lâu, gương mặt xám xịt trở lên xanh lên, nắm tay hết buông ra rồi lại nghiến chặt.
Triều Vĩ cảm thấy tách trà này quá ư là ngon, rung đùi đắc chí.
Dav hít một hơi dài, bàn tay bám chắc vào màn hình điện thoại, nghiến răng nhìn về phía Triều Vĩ :
– Cậu chơi tôi?!
Triều Vĩ thong thả:
– Nhắc lại một lần nữa, gu của tôi không mặn như thế.
Dav cười vô cùng khó coi:
– Triều Vĩ. Cậu đợi đấy cho tôi!
Triều Vĩ nhún vai, xòe tay thản nhiên:
– Vì tình bạn cao cả, tôi có thể xem xét ngủ với cậu một lần.
———
Trêu ngươi không ngượng miệng, mỉa mai không một cái chớp mắt.
Chỉ có tiếng cười nho nhỏ không thể giấu nổi, vang lên theo bước chân vừa đi vừa chạy, xa dần của Dav.
Đáng đời!
——–
Người làm chưa từng thấy một Dav Trần vội vã như thế.
Bước chân dường như lao ngược về phía dãy phòng của mình, ngay cả chiếc áo khoác hời hợt trên vai cũng bay phất lên theo từng sải bước thật dài.
Anh, hiểu rồi.
Là Triều Vĩ nhúng tay.
Vì sao Jun có thể biến mất khỏi biệt thự như không, vì sao Jun lại xuất hiện ở ngã ba đường chiều ba mươi tết ấy, vì sao một Ever như thế lại mất bốn ngày mới tìm được Jun.
Nếu không phải là Vĩ kều, mấy kẻ trên đất Hà Nội này có thể làm ra nổi?
Ha,
Nực cười.
Vậy mà anh lại bị mấy cơn giận dữ cùng thứ phản bội từ quá khứ, phản ngược lại.
Đem tất cả trút lên thân hình ấy.
Triều Vĩ, Triều Vĩ.
Check vợ giùm bạn theo cách này, Dav Trần tôi nhất định ghi lên đầu cậu một món nợ.
———
Nơi cũ thưởng trà,
Triều Vĩ bật ra một tiếng thở hắt nhàn nhạt.
Trần Đạt.
Khi mới phát hiện ra giới tính của mình, cả hai đã hoảng sợ cùng khiếp đảm thế nào?
Cậu chọn con đường của cậu,
Tôi cũng có con đường của tôi.
Chỉ là, Văn Diệp,
Chỉ là , nhóc sinh viên.
Là Gay, không dám suy nghĩ đến gia đình êm ấm xum vầy, chỉ dám mong một đời này có kẻ vui buồn kề bên.
Thế, là đủ lắm.
=========//=======
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!