( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 27: Gói mì tôm:
Chương 27. Gói mì tôm.
Trị bệnh, đặc biệt đối với các bệnh về tâm lý thì một nửa thành công đã nằm ở chính người bệnh.
Dù bác sĩ có giỏi đến cỡ nào, thuốc có tốt đến cỡ nào nhưng sự hợp tác từ bệnh nhân không có, thì vốn dĩ đã rất khó khăn để cải thiện chứ đừng nói đến là khỏi hoàn toàn.
Hải Luân không ở lại như vị bác sĩ chăm sóc sức khỏe kia, anh là bác sĩ của một bệnh viện tư có tiếng tại Hà Nội. Chuyên ngành chính là các bệnh về máu chứ không phải là tâm lý học, tuy nhiên gọi là chính cũng có phần không đúng, đối với Hải Luân mà nói hầu hết các khoa anh đều có thể xử lý.
Cũng bởi vì giỏi như vậy lại thêm học tiến sĩ từ bên nước ngoài về, chẳng có gì lạ khi mới hơn ba mươi đã trở thành trưởng khoa, lịch làm việc luôn được ưu ái, sắp xếp hợp lý với những giờ khám ngoài.
Một ngày Hải Luân chỉ đến đây hai đến ba tiếng trị liệu trực tiếp, khoảng thời gian còn lại là việc của bảo mẫu, vệ sĩ, cùng vị bác sĩ sức khỏe kia.
——–
Biệt thự,
Hải Luân vô cùng cáu kính với cái thời tiết mưa phùn ẩm thấp này. Lạnh thì không nói, nhưng mà cảm giác ươn ướt lau cũng không khô được, khó chịu đến nhăn cả mặt mày.
Vị lái xe bên biệt thự cấp riêng cho anh để đưa đón, hiểu tính nết Hải Luân, xe vừa đỗ lập tức bước xuống thay anh mở cánh cửa xe, bung ô.
Hải Luân trên mặt đỡ được một chút, nhìn phía tay cầm một mảnh đọng sương, nghĩ thôi cũng chán ghét.
Hừ.
Nếu không phải bệnh tình của thằng bé kia tiến triển quá chậm, là một ca đặc biệt khó, gợi lên hứng thú và thử thách tay nghề của anh, thì cho dù Dav có trả lương cao đến dọa người hay là có xe riêng đưa đón anh cũng chả thèm liếc mắt.
Cao cao tại thượng thế đấy, nói ngoa một tý thì gọi là kiêu ngạo, chảnh chọe. Nhưng mà thế thì đã sao?
Hải Luân anh thông minh xuất sắc từ tấm bé, người người kính trọng. Ngay cả thằng bé này cũng một tay anh vớt lại, từ khi phải sống thực vật đến khi có thể nhận biết được tất thảy.
Cái tính nết này ăn sâu vào tiềm thức lẫn lối sống ba mươi ba năm qua rồi. Kể cả ở bệnh viện, anh cũng chỉ nhận những ca khó và cực khó. Những ca thông thường trừ phi viện trưởng đích thân nhờ hoặc là quan chức cấp cao tiền của như nước anh mới miễn cưỡng nhận để béo cái ví tiền mà thôi.
Đối với anh, giành người với Diêm Vương mới thực sự là yêu thích, hơn nhiều so với mấy cái bệnh sổ mũi hắt xì hay mất cái chân thiếu cái tay. Quá là chán.
——
Hải Luân tiến bước khá nhanh, khiến cho vị tài xế kia che ô không khỏi bị lệch một chút, lập tức nhận được một câu mắng lớn:
– Có thế mà cũng không xong!
Vị tài xế lập tức xin lỗi rồi chỉn chu lại cánh ô, cảm thán trong lòng, thật sự cái vị bác sĩ trước mặt này quá đỗi khó ưa, cái mặt không đến nỗi nào mà cái nết… haiz. Mình đây còn đáng tuổi anh anh ta nữa.
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng mà tài năng của Hải Luân cũng đúng là không thể nào phủ nhận.
Việc của Jun từ một đứa trẻ nằm lờ đờ một chỗ, cho đến việc nó có thể ngồi dậy, chạy vụt đi, hay là nhồm nhoàm ăn, trừng mắt gắt gỏng, những thứ ấy từng thứ cũng theo từng tháng năm ai cũng đều thấy rõ. Dù rằng hiện tại để so sánh thằng bé với một đứa trẻ sáu tuổi khác, còn khác biệt quá xa. Nhưng như thế cũng đã là điều trước đây ít ai dám nghĩ tới.
——-
Hải Luân bước đến dãy phòng quen thuộc của Jun.
Nhìn vào căn phòng trị liệu được sắp xếp sẵn của ngày hôm nay, không có người, mày chau thành một cái rãnh.
Nhận biết được cái khí thế u ám kia, một vị bảo mẫu đã chờ sẵn vội vàng lên tiếng:
– Dạ thưa bác sĩ, cậu chủ hiện tại đang ở phòng bếp ạ.
Hải Luân thiếu kiên nhẫn:
– Còn không mau đưa đến đây? Cô nghĩ thời gian của tôi là rác à?
Vị bảo mẫu bị mắng, khó xử:
– Dạ, tôi cũng đã đi mấy lần, nhưng mà cậu thanh niên kia không để cậu chủ theo chúng tôi.
– Thanh niên?
– Dạ, chính là cái cậu hôm qua đã dẫn cậu chủ đi khỏi đấy ạ.
À. Đương nhiên là Hải Luân còn chưa có quên. Trị liệu ba năm ở đây, ngoại trừ Dav có thể thẳng mặt mà nói chuyện, tất cả những kẻ khác bao gồm cả vị bác sĩ sức khỏe kia, vừa nhìn thấy anh liền cum cúp.
Vậy mà tên nhãi ranh kia từ đâu mọc ra, muốn leo lên đầu anh ngồi.
Hải Luân khóe môi chán ghét câu lên:
– Đi, dẫn tôi đi.
Anh cũng muốn thật xem xem, cái thứ không đáng được gọi ra một địa vị kia tính làm gì?
Ha? Lấy lòng đứa con trai bệnh tật rồi bò dần vào lòng đại gia ư?
Cái cớ này nghe thì êm tai đấy, nhưng mà còn non còn xanh lắm!
Bệnh tình của Jun không đơn thuần. Nó thực sự là một thứ tổn thương sâu sắc đã bén rễ ăn sâu mà một đứa trẻ vài tuổi khó lòng có thể vượt qua, đã làm hỏng một phần hệ thần kinh và thoái hóa vài điểm trong não bộ.
Tất cả các phương pháp y học tiên tiến nhất kết hợp với đông tây kim cổ, Hải Luân anh đã phải nghiên cứu thức ròng bao nhiêu đêm, không thể nào để công không gián đoạn thế được.
Hải Luân vừa bước đi, vừa mang theo một tâm tình quyết liệt, hôm nay thế nào cũng phải khiến cho tên nhóc kia biết chừng biết mực.
——–
Cũng không hẳn là gian bếp, mà là quanh quẩn phía bên ngoài hành lang thì đúng hơn, đương nhiên bởi vì mèo Bông ham ăn, ngửi thấy mùi thơm liền tới đây, do đó cũng dẫn theo Trí Đăng bế theo Jun tới tìm nó.
Bởi vì mới hơn chín giờ, bếp chính chưa đến, hai phụ bếp đang dọn dẹp và nhặt một ít rau. Thấy Trí Đăng thì cũng ngờ ngợ, chào hỏi xã giao vài tiếng lại việc ai nấy làm.
Thú vui của người làm là buôn chuyện, nhưng cũng chẳng ai dại gì mà buôn trước mặt nhân vật chính cả.
Trí Đăng cố gắng bỏ qua thái độ của họ. Bởi vì không bỏ qua thì cũng không biết đối diện thế nào, cậu xin phép lấy một ít củ quả trong bếp đặt vào rổ, rồi cúi xuống tìm tòi, một lúc phát hiện ra Bông đang nằm rì rì một góc, liền nhấc cả Bông đặt lên. Suốt quá trình như thế, Jun đều bám chặt trên người cậu.
Đến khi Jun phát hiện ra Bông rồi, lại phát hiện ra cả mấy thứ củ quả, reo lên:
– A A, Bông, quả! Nhiều!
Trí Đăng chỉnh lại cho nó:
– Là nhiều quả.
Jun mẩm lại mấy chữ, rồi dời khỏi người Trí Đăng, bắt đầu chơi với Bông cùng mấy thứ củ quả trong rổ.
Bảo mẫu cùng vệ sĩ, Trí Đăng nhờ đến là vất vả mới đứng xa xa một chỗ, nhưng ngần ấy con mắt vẫn dồn chặt về phía này, khiến cho cả người cậu thật sự chỗ nào cũng không thoải mái.
Jun thì khác, nó vui lắm.
Bởi vì anh không lừa nó, anh nói dẫn nó đi tìm mèo Bông, thì chính là đi tìm mèo Bông, anh không đưa nó cho bảo mẫu kia.
Cũng chính vì vẻ mặt hớn hở của nó, mấy lần bảo mẫu lên tiếng đến giờ khám, cậu vẫn chần chừ không biết làm sao cho phải.
Đành cứ hoãn hẹn chờ một lát, không ngờ cái một lát này lại chọc phải người khó tính khó nết đến như thế.
———-
Lắm tài thì nhiều tật.
Hải Luân tiến về phía Trí Đăng đã lạnh giọng mỉa mai:
– Cậu muốn giở trò gì?
Câu nói bật ra, cả mấy người làm cùng vệ sĩ lập tức im như tờ. Mấy kẻ trước không may làm Hải Luân này tức giận cũng bị ăn chửi xối xả từ đầu đến chân. Nghe vẻ như khí thế này Trí Đăng hôm nay tránh trời không khỏi nắng.
Trí Đăng còn chưa kịp há miệng phản bác, Hải Luân đã bắt lấy tay cậu.
Rắc một tiếng.
Cổ tay dường như muốn trật khớp. Trí Đăng đau xanh mặt.
– A…! Anh làm gì vậy?
Hải Luân cay nghiệt :
– Tôi đã nhắc nhở cậu, nên biết thân biết phận…
A??!
Tiếng kêu giật mình thứ hai này không phải của Trí Đăng.
Hải Luân nhìn xuống.
Trên đùi mình, Jun hai tay giữ chắc, cái miệng con con của nó còn đang cắn sâu thật mạnh, đôi mắt gằn lên như trút vào đó bao nhiêu giận dữ.
Mấy người làm thoáng lát định xông tới gỡ thằng bé ra,
Trí Đăng đã nhanh nhẹn hơn một chút, nhịn đau nơi cổ tay ngồi thụp xuống bên đó, dỗ dành:
– Ngoan ngoan, Jun. Nhả ra nào.
– ….…..
– Anh đã nói là không được cắn người kia mà?
– Nào, ngoan nhé. Ngoan, từ từ.
Trí Đăng vừa nói vừa đưa bàn tay mình vuốt ve lên má rồi miệng nó, rất từ từ gỡ ra khỏi đùi Hải Luân.
Sáu, bảy giây sau, cái miệng nhỏ đó, thực sự buông khỏi.
Cũng là sáu, bảy giây này, Hải Luân trải qua một cơn chấn động không thể tưởng.
Và rồi lại bị cái hành động tiếp theo của thằng bé đánh cho một cái thấu tim.
Nó, chui tọt vào trong lòng Trí Đăng, dụi dụi đòi vỗ.
– Jun nhả rồi, Jun ngoan.
Trí Đăng cười mà như mếu:
– Được, Jun ngoan nhất.
———
Ba năm rồi chỉ có một cảnh giằng co, diễn ra như cơm ăn nước uống hàng ngày vậy. Mỗi một khi Jun nổi điên lên, cắn một ai đó, đều là phải bóp miệng miễn cưỡng cạy mở, đến khi máu trên môi Jun hoặc là máu trên người ai đó phải chảy ra mới được.
Một nhịp vỗ trên lưng, một nhịp dìu dịu, ánh mắt bớt gằn, hơi thở thằng bé trở nên ổn hơn bao giờ hết.
Hải Luân cứng ngắc cả người… anh… bị mộng du?
Không, anh không bị mộng du.
Vì thế buổi trị liệu ba tiếng ngày hôm nay rút ngắn chỉ còn hai tiếng.
Hải Luân cứ như một người khác, cái miệng hay chế giễu ngạo mạn ngày thường hôm nay cũng ngậm chặt lại.
Vẫn là những việc như thế, vẫn là trị liệu y như thế, nhưng thằng bé đã không còn điên cuồng giãy dụa phản kháng nữa, khi, nó nằm trọn trong lòng Trí Đăng.
Thật không dám tin!
Đến ngay cả việc tiêm thuốc, việc mà mỗi khi cần làm đều phải ga cố định chân tay nó lại, nếu không nó sẽ giãy đến vỡ hết ven, vậy mà hôm nay Trí Đăng vừa nhìn lên cái giường bệnh trắng, nhìn lên những thứ dây ga trói kia, cậu lập tức mở lời :
– Bác sĩ, xin bác sĩ, có thể không nằm trên giường kia không?
Hải Luân nửa tin nửa ngờ:
– Không nằm trên giường? Cậu biết một mũi thuốc này bao nhiêu tiền không? Nếu để nó làm hư thì cậu chịu đủ .
Trí Đăng gật rồi lại lắc:
– Bác sĩ, để em từ từ một lát. Nhé?
Trí Đăng nghĩ một lúc, Hải Luân hôm nay cũng nén lại mà kiên nhẫn hơn ngày thường, vờ như không để ý thực ra lại tỉ mỉ quan sát từng tí một.
Xem xem, cậu ta thực sự làm cách nào để thằng bé nhỏ chịu nghe lời?
Một vài phút sau, Trí Đăng hơi đẩy người Jun ra một chút, mỉm cười nói với nó:
– Jun, Jun này, một lát chúng ta sẽ làm ảo thuật.
Thằng bé hơi giương mắt lên. Trí Đăng dùng hết trí tưởng tượng mới có thể nói ra được một cái cớ:
– Khi anh đếm đến ba, sẽ có một con kiến cắn trên tay em, cắn xong một cái, liền xuất hiện một gói mì tôm.
Hải Luân: vẻ mặt đầy dấu hỏi chấm???
Như thế mà nó lại tin, nó thậm chí còn vui lên!
Nó nhắm mắt lại, Trí Đăng đưa bàn tay của mình lên, che mắt nó, sau đó nhướng nhướng mày ra hiệu cho Hải Luân.
Thằng bé thực sự đưa tay ra.
Hôm nay, một mũi kim đi rất nhẹ nhàng.
Chỉ có điều sau khi mở mắt ra, nó liên tục hướng về phía Hải Luân đòi mì tôm.
Trên dưới trong ngoài Hải Luân lấy đâu ra mì tôm? Cuối cùng với cái gật đầu van xin khổ sở của Trí Đăng, Hải Luân đành phối hợp diễn, cố gắng rặn cười:
– Hôm nay ảo thuật chưa thành, mai mới có mì tôm.
Nó thất vọng một chút, rồi cũng ủ rũ gật gật đầu.
———–
Trên hành lang tiễn người.
Hải Luân rõ ràng vô cùng muốn hỏi, tại sao lại là mì tôm, vì cái quái gì lại là mì tôm?
Và, vì sao.
Một kẻ tầm thường như thế, trong một phút giây nào đó anh lại nghĩ rằng, thật quá đỗi thiện lành?
Không biết.
Nhưng hôm nay, Hải Luân rời khỏi đây là cười rồi, không phải là mấy giọt mồ hôi lạnh người kia nữa.
=========//========
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!