( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 49 : Bao nuôi (1)
Chương 49 : Bao nuôi (1)
Khuya muộn, đèn nơi phòng làm việc của Dav vẫn sáng trưng, hắt ra thành mảng dưới sàn nhà.
Trí Đăng một mình trằn trọc trên giường lớn không sao ngủ được. Công việc của Dav rất bận, tuy rằng đã cố gắng về nhà sớm một chút, kỳ thực ra cũng chỉ cùng cậu ăn được bữa cơm tối vội vã, bớt ra dăm mười phút chơi với Jun rồi lại tiếp tục làm việc, đặc biệt là những ngày đầu tháng như thế này.
Gần một giờ khuya.
Cậu còn nhớ rõ ràng bữa tối nay Dav chẳng ăn được bao nhiêu, xót ruột, cậu liền trở dậy, nhẹ nhàng tiến về phía phòng làm việc của anh.
Trí Đăng đứng thẫn thờ một lúc trước cửa, cậu biết so với phòng ngoài này thì căn phòng làm việc càng thêm tuyệt mật, bình thường chính tay Dav sẽ là người sắp xếp chỉnh lý và thậm chí là dọn dẹp, người làm nếu có được gọi mang đồ ăn lên cũng chỉ là để bên phòng ngoài, cậu ở đây lâu như vậy cũng không thấy qua mấy người đặc biệt được anh chấp thuận mới có thể tiến vào trong.
Như vậy, cậu có thể hay không?
Trí Đăng nuốt xuống mấy ngụm nước bọt rồi, lại vân vê hai bàn tay vào nhau cũng tới mấy lần, cuối cùng quyết định sẽ chỉ đẩy cửa he hé ra, nhìn thấy anh một cái sẽ thôi.
Cánh cửa được thiết kế mối khớp cực kỳ trơn tru, dù Trí Đăng có đẩy hé, rồi đẩy thêm nữa, và cuối cùng là đẩy ra một khoảng mà lách người vào trong, vẫn không hề có tiếng động gì.
Cậu khẽ mỉm cười, to gan như vậy là bởi anh đang ngủ gật ngay trên ghế, đôi mắt lim dim, hai tay khoanh trước ngực, đôi chân dài thẳng bàn làm việc mà gác đè lên vài bìa trình.
Anh chắc là mệt mỏi lắm. Mà không mệt mỏi làm sao được? Để gánh trên vai cả một tập đoàn như thế, nếu là cậu có lẽ đã sớm chết vì kiệt sức rồi.
Trí Đăng nhè nhẹ lại gần, cậu vốn chỉ định ngắm anh một lúc, rồi chính cậu lại nhịn không được.
Đôi mắt của anh rất sắc, cậu thế nào cũng không thể quen với ánh mắt như dao găm đó, dù là có ôn nhu đi một tý, thì vẫn là áp chế cậu đến run cả lên, vì thế khi anh ngủ thế này, gương mặt của anh thật sự khiến cậu yêu thương hơn nhiều lắm.
Chỉ là muốn hôn nhẹ một cái mà thôi, chắc… anh ấy sẽ không biết đâu nhỉ?
Trí Đăng cắn cắn môi, rồi ghé sát môi mình gần lại.
Kẻ dưới ghế câu nửa khóe miệng, căn vừa lúc môi Trí Đăng chạm tới, liền một lực mạnh mẽ kìm người, đáp trả bằng một nụ hôn sâu.
Trí Đăng giật nảy cả mình, muốn kêu thành tiếng lại bị khóe môi người hôn đến nức nở. Đến khi buông được ra, cậu cũng đã hổn hển mà ngồi gọn trên đùi Dav, ngay trên chiếc ghế xoay.
Trí Đăng ngượng ngùng đỏ au hai má:
– Anh… anh tỉnh từ lúc nào?
Dav vô cùng thỏa mãn với cái biểu hiện đó của cậu, cười ra một cái:
– Chưa từng ngủ.
Trí Đăng “đinh” một tiếng trong đầu.
Chưa từng ngủ… Vậy, vậy anh nhắm mắt làm cái gì kia chứ, còn có, còn có cái hành động vừa nãy của mình rình rình mà hôn trộm anh, anh đều biết hết rồi?
Trời ạ,
Trí Đăng xấu hổ đến cuống chân muốn chạy ra khỏi, Dav lại siết chắc tay trên eo cậu, tựa cằm lên vai cậu mà nói nhỏ:
– Nếu em là nhân viên của anh thì đã bị đuổi việc rồi đấy. Có biết nơi này là nơi nào không? Hửm? Trong này có bao nhiêu dữ liệu quan trọng, nếu bị em làm hỏng thì sao đây?
Trí Đăng than nhẹ một tiếng, bối rối:
– Em… em xin lỗi. Thực sự em không cố ý gì đó đâu, chỉ là mấy đêm nay anh thức khuya quá. Em…
Sự khẩn trương của Trí Đăng làm Dav cảm thấy như vừa ngậm một viên đường, cọ lên tai cậu:
– Vậy thì phải chuộc lỗi.
Trí Đăng lập tức gật đầu:
– Được, vậy anh chờ một lát, em đi làm chút gì đó cho anh ăn được không?
Dav cụt hứng,
Ít ra thì cũng phải làm một tua tàu nhanh mới đúng chứ? Sao lại là đồ ăn? Thế nhưng nhìn vẻ mặt trông mong của cậu cũng đành thở dài trong lòng mà buột miệng:
– Được.
Trí Đăng phấn khởi đứng dậy, tay nghề nấu ăn của cậu tuy không cao nhưng nhiều tháng như vậy làm ở tiệm của Văn Cốc cũng đủ để cậu làm được vài món ăn nhanh, hoặc là ít nhất cũng pha được vài loại nước đúng kiểu.
Trí Đăng bước ra đến cửa rồi, lại như nhớ ra điều gì mà quay lại. Dav còn chưa kịp mừng vì nghĩ Trí Đăng có lẽ đổi ý rồi, muốn ăn thịt tươi hơn là ăn thịt chín,
Cậu lại lạc đề:
– Vậy… Em sử dụng đồ trong bếp rồi, mai anh có thể nói với phòng bếp một tiếng được không?
Dav tiu nghỉu, chau cả mày vào:
– Không cần phải nói, kẻ nào ý kiến, đuổi việc.
– ???!!!
Trí Đăng khóe môi cong cứng, dạ nhẹ rồi cũng rảo bước đi.
———
Ở nơi này gần hai tháng rồi, người làm trong nhà đều đã quen biết hết, gọi là thân thiết thì không có nhưng cũng không đến nỗi bài xích. Hoặc giả sử như họ luôn nở một nụ cười khách khí khi thấy cậu, thế thôi cũng đủ làm cậu an tâm hơn.
Jun mỗi ngày một khỏe mạnh, thằng bé còn tăng được hai kg.
Dav mỗi ngày đều đối với cậu nhu đi một chút, cái ánh mắt khinh miệt ngày nào cũng đã dần trôi vào quên lãng, ngay cả việc trên giường cũng không o ép cậu, thậm chí nếu cậu quá mệt mà từ chối, anh cũng chỉ làm một lần rồi để cậu nghỉ.
Ngập trong hạnh phúc của chính mình, cậu đã cơ hồ quên mất cái ngày đầu bản thân tới đây, là thế nào. Quên đi mất những ánh mắt dè bỉu của những người làm ngày hôm ấy, nào ngờ, người ta vẫn còn nhớ cả.
——–
Trí Đăng bước rất nhẹ, bởi lẽ cậu sợ sẽ làm phiền tới mọi người đang ngủ,
Hành lang không để ánh sáng rực, mà đổi qua tông màu vàng trầm ấm nhẹ nhàng phù hợp với không khí ban đêm hơn cũng lại thừa đủ để soi rõ lối đi, vì thế chỉ một lát cậu đã có thể bước tới phòng bếp.
Nói ra thì cậu cũng đã rất nhiều đêm muốn trở mình làm chút gì đó cho Dav, nhưng lại ngại việc mình tùy tiện đụng vào đồ ăn, phòng bếp nơi này có khác gì cái siêu thị nhỏ đâu, thức ăn bất kể tây ta tầu gì cũng có, thôi thì lấy ra một ít hôm sau nói lại với đầu bếp chắc là sẽ được.
Còn đang tâm tâm niệm niệm như vậy, nghĩ xem sẽ làm cho Dav món nhẹ gì, từ trong phòng bếp đã vang ra tiếng cãi vã nho nhỏ rồi lớn dần lên.
Trí Đăng hơi dừng bước chân.
Cậu đi không được, vào cũng không được. Đành chỉ đứng đợi nghe ngóng xem rút cuộc có chuyện gì mới dám vào.
“ Sao lại chỉ còn một phần ba? Tháng trước nữa tiền thức ăn của ông chủ cắt được gần sáu mươi triệu, của cậu chủ cũng cả tám mươi! Bây giờ anh nói hai mươi là ý gì? Có phải bên phòng bếp các anh muốn nuốt hết không?”
Tiếng đập giấy vang lên trong phòng, Trí Đăng cũng vô thức giật mình một cái.
“ Cô mù sao? Bên thu mua đã ghi rõ ràng đây, các cô có biết đọc chữ không”
“ Anh nói ai mù đấy hả?”
Một tiếng thở dài trấn an:
“ Được rồi, mấy người đều bình tĩnh cả đi”
“ Bình tĩnh làm sao được? Con tôi mới du học bên Nhật, còn đang chờ gửi tiền kia kìa! Nhiêu đây làm sao mà chia”
Lại là giọng của người bếp chính:
“ Câm cái mồm đi, gào to lên để cho cả cái biệt thự đều tới xem hả”
Câu nói vừa xong, người phụ nữ kia rít lên:
“ Đều tại cái thằng điếm đấy! Từ ngày nó về đây không có cái gì tốt đẹp cả”
Trí Đăng bên ngoài thảng thốt, cậu nhận ra hết thảy những giọng nói này, là bếp trưởng, phụ bếp, còn có cả hai bảo mẫu của Jun và một người làm bên phòng Dav.
Thằng điếm?
Không lẽ nào… bọn họ ám chỉ cậu ư?
Đôi chân Trí Đăng run lên, nhưng cậu vẫn cố đưa tay lên miệng, che đi những hơi thở nhỏ.
Trong phòng những tiếng chửi rủa như chạm phải nguyên nhân, liên tục vang lên.
“Mẹ kiếp! Trước đây nấu yến cho thằng Jun còn cắt đi được bảy tám phần, từ ngày có nó, ngày nào thằng bé cũng hốc hết cả bát, đã thế còn cái mồm nó nữa, dư ra bao nhiêu đều phải nấu cho nó ăn cả”
“ Còn nhụy hoa nghệ tây chắc nó nghĩ là sợi râu ngô chắc! Pha một cái là cả ấm bưng lên, tôi nhìn mà xót buốt cả ruột, một hộp đấy bán tuồn ra rẻ cũng phải bảy tám triệu!”
“ Chưa tính nào cua hoàng đế, cá hồi, tôm hùm, bò Kobe, toàn là những hàng nhập khẩu cả mười mấy hai chục triệu một cân, trước đây cuối tháng kiểu gì cũng còn dư ra vài cân, thế mà tháng này sao? Ông chủ ở nhà ăn đều từng bữa, đến ngay cả cái thằng đĩ đó cũng góp mồm nữa, tổng kết ra còn dư không tới sáu lạng thịt bò! Đến một cái càng cua cũng không còn”
“ Thằng điếm đó! Phải mau mau tính cách tống cổ nó đi”
“ Tôi thấy cứ trực tiếp ném vào mặt nó cái bản hợp đồng bao nuôi đấy rồi đánh cho nó một trận”
“ Đúng vậy, sớm muộn gì cũng phải tìm cách, nhưng mà việc này phải từ từ bàn xem đã, cẩu thả là không được”
“ Có cái gì mà không được? Thấy không? Trong cái hợp đồng kia ông chủ đã ghi rồi, ném nó cho một đống đàn ông chơi nó còn mừng ấy! Đúng là thứ đĩ đực! Thấy mà gai cả mắt”
“ Cái ngày đầu tiên đến đã chổng mông quyến rũ ông chủ rồi, còn chơi đến mức nát người, kinh tởm, thảo nào ông chủ có thể làm ra cái bản hợp đồng như thế cho nó, xứng đáng lắm”
“ Tôi thật mong đến ngày ông chủ chơi chán, ném nó ra đường”
“ Mọi người đừng nặng lời như vậy, dù gì…”
Trong tất cả những lời miệt thị, chỉ có một câu nói hơi cản lời, nhưng vừa mới vừa mới mở miệng ra đã bị hai ba người xúm vào mắng xối xả.
——–
Cái gì là đĩ? Cái gì là điếm?
Tai cậu ù đi.
Cậu xoay bước chân, như một kẻ không hồn bước trở về.
Đường hành lang ban nãy hãy còn đi, không lạnh như thế, không cô quạnh và hoảng sợ như thế…
Cái gì là bản hợp đồng? Cái gì là bao nuôi?
Cái gì là… ném cho một đống đàn ông chơi?
Cậu… cậu không hiểu.
Là cậu đã bỏ qua điều gì ư?
Là cậu, đã bỏ qua mất điều gì?
———
Lững thững từng bước, dừng chân trước cửa phòng tự khi nào chẳng hay. Đôi tay cậu nắm trên nắm cầm cửa. Không dịch chuyển.
Cho đến bao lâu nữa trôi qua?
Bàn tay của cậu cứng lại, trong lòng cậu sự hỗn loạn bao trùm lên tất cả suy nghĩ và mộng tưởng.
Cậu đã từng nghĩ sự tồn tại của cậu ở đây ít nhiều cũng đem lại chút tốt đẹp và sức sống cho nơi này,
Chẳng phải họ nói rằng có cậu nên Jun khỏe ra, công việc của họ cũng nhẹ nhàng hơn ư?
Chẳng phải họ nói rằng Jun mập lên thật đáng yêu, thật giống ông chủ ư?.
Cái gì là ông chủ siêng về, nhà ấm cúng.
Dối trá!
Thứ họ cần, thứ họ cần là một cái “ gia đình” vỡ vụn và khô khốc như trước đây, với những bữa ăn thất thường của Dav và Jun, để họ có thể kiếm nhiều tiền, thật nhiều tiền…
Cậu không biết mình nên cười hay khóc.
Chỉ là nụ cười của họ giờ đây thật đáng sợ.
——
Dav mở cửa mà như đạp ra. Anh chờ cậu suốt một tiếng rồi lại thêm ba mươi phút nữa, sốt ruột mà bung cửa muốn tiến về phía phòng bếp, lại phát hiện ra cậu như thế mà ngồi co ro bên một góc cửa.
– Trí Đăng?
Anh gọi giật giọng,
Cậu theo phản xạ mà quay lại, gương mặt nhợt nhạt và u buồn.
Anh vội vã tiến về phía cậu, bám lấy vai cậu mà nhìn xuống một lượt:
– Em làm sao thế? Có chuyện gì sao?
Sự vồn vã của anh, sự dịu dàng của anh khi ôm lấy cậu, dìu cậu vào phòng mà trách nhẹ:
– Không nấu được thì thôi, làm cái gì mà ngồi đó, muốn lạnh chết sao?
Cậu ngơ ngác mà nhìn lên anh đang trùm chăn quây bọc lấy cậu.
Câu nói trên môi, không bật ra được.
=========//==========
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!