( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 48: Nhĩ x Cốc- thổ lộ
Chương 48: Nhĩ x Cốc.
Một thời gian ngắn nữa trôi qua,
Chớm tháng ba dương lịch, trời đã hưng hửng đón ánh nắng giữa xuân nhẹ dịu, bớt đi những cơn mưa phùn lấm chân lạnh buốt, dải trên thềm biệt thự những cánh hoa xuân nở muộn thi nhau khoe sắc.
Thời tiết đẹp hơn nên lòng người cũng đẹp hơn.
Phòng trị liệu,
Hải Luân cầm lấy tuýp kem chống sẹo dặn dò Văn Cốc một lát, còn chuẩn bị làm mẫu cho anh xem.
Nhĩ ngồi bên giường khoát tay :
– Không cần đâu.
Cậu là một kẻ du côn du đẳng, tính gì mấy vết sẹo kia mà phải bôi kia chứ? Trước đây đã từng chém nhau bao nhiêu lần cậu còn chẳng nhớ nổi, khâu vá lành lại là được rồi.
Hải Luân bĩu môi khinh khỉnh:
– Cậu tưởng thuốc này dễ mà có đấy à! Tôi chẳng vì cái bản mặt cậu, mà là vì không muốn người khác thấy bệnh nhân của tôi chữa xong nhìn lại như con mèo hoa!
Bác sĩ Sơn đứng đấy nghe vậy liền muốn chìa tay ra xem thử, thấy lọ thuốc chẳng có nhãn mác gì, lại cũng không giống như những thuốc đã từng dùng cho Jun, hỏi:
– Cái này là loại kem gì vậy? sao tôi chưa từng thấy qua?
Hải Luân cầm lấy tuýp thuốc, lắc lắc:
– Là do dốt đấy!
– ???!!!
Bác sĩ Sơn câm nín, anh tuy không phải là quá xuất sắc nhưng nói là dốt thì không phải lắm.
Hải Luân kiêu ngạo:
– Tự chế đấy! Bên ngoài đương nhiên không bán.
Nói xong lại nhìn vẻ mặt nghe ngóng của bác sĩ Sơn mà đắc ý, hất hàm về phía Nhĩ:
– Cậu ta dị ứng nặng với tinh chất của củ nghệ, vì thế các thuốc liền sẹo thông thường hay gây kích ứng, không những không làm lành sẹo được mà có khi còn rộp cả da.
Bác sĩ Sơn gật gù, còn Nhĩ thì pha chút giật mình. Sao anh ta lại biết bản thân dị ứng với củ nghệ kia chứ?, từ khi chữa đến giờ cũng chưa thấy hỏi.
Hải Luân chả thèm giải thích, dúi lọ thuốc vào tay Văn Cốc :
– Nhớ theo hướng dẫn mà bôi đấy!
Nói rồi liền quay lưng đi luôn.
Văn Cốc vốn chua, nhưng so với Hải Luân thì cũng chỉ là đem cam sành đi so với chanh tươi mọng múi thôi.
Chậc.
Bác sĩ Sơn thì quen lắm rồi, tươi cười lấy ra một cái hũ chiết thuốc nhỏ, ngỏ ý với Văn Cốc chiết lại một ít thuốc bôi đó đem về nghiên cứu.
Thôi thì, chua thì chua, nhưng Hải Luân thực ra lại rất quan tâm tới bệnh tình của bệnh nhân, nhìn các vết khâu trên người Nhĩ là đủ biết sự tỉ mỉ từng chút, những vết rút chỉ rất ngọt, đều nhẹ tênh mà không gây cộm da đau đớn gì, những chỗ khâu bằng chỉ tự tiêu thì từng mũi đều nhỏ và mịn đều, đến cái băng quấn treo tay của Nhĩ cũng là loại vải dày vừa đủ, không gây ngộp cho da.
Các loại thuốc trước khi dùng cho người bệnh đều được thử phản ứng dị ứng, ngay đến những kem bôi ngoài da cũng không bao giờ dùng bừa.
Nếu phải công tâm nhận xét thì trong công việc không ai có thể chê bai Hải Luân lấy nửa lời, cũng hẳn nhiên vì thế mà sức khỏe của Nhĩ đã khá hơn nhiều lắm, tuy chưa thể nào dắt súng mà chạy bốn vòng sân, nhưng tất cả những sinh hoạt cơ bản nếu cố gắng đều có thể tự mình lo liệu lấy, trong thời gian ngắn mà có thể hồi phục thần kỳ như vậy nói không ngoa chính là do Hải Luân góp một phần công lớn.
Chỉ là càng khỏe lên sự ngượng ngùng lại càng nhiều.
Khi mà tay chân còn tự mình nâng lên hạ xuống khó khăn, Văn Cốc giúp đỡ thì dù muốn hay không Nhĩ cũng vẫn phải chấp nhận.
Bây giờ ngoại trừ ba cái xương sườn vẫn còn chưa lành lại thêm cái tay còn treo, thì hầu hết vết thương bên ngoài đã không còn e ngại nữa, những việc như lau người tắm rửa thế này, cậu thật sự vẫn không nhịn được mà cất lời:
– Anh Cốc, từ giờ mấy việc này để em tự làm đi.
Bác sĩ Sơn đã dời đi được một lúc, Văn Cốc cũng đã chỉnh nước trong bồn cho đủ ấm, bước chân ra ngoài lại nghe được câu nói như vậy, hơi chững lại rồi vẫn dứt khoát bước tới bên giường:
– Không được, nhỡ em ngã thì sao đây? Nền nhà tắm rất trơn.
Nói xong liền đưa tay ra đỡ lấy Nhĩ.
Nhĩ hôm nay có vẻ không ổn lắm, hơi đẩy anh ra khỏi:
– Vậy thì thôi không cần tắm nữa.
Văn Cốc nhíu mày khó hiểu, nhưng chỉ một loáng là anh đã nhận ra ngay lý do.
Mấy ngày nay khi ngủ dậy Nhĩ đều không được tự nhiên, hôm thì cố gắng tự mình bước vào nhà tắm, không thì cũng lấy chăn dầy đè lại, nếu không nữa thì xoay lưng về phía tường tránh mặt anh.
Nhĩ ngồi xuống bên cạnh giường, thở ra một hơi, rồi bỗng dưng quay sang phía Nhĩ:
– Nhĩ, em thích anh đúng không?
Nhĩ một câu bị nói trúng tâm, tim nảy lên mấy nhịp.
Ừ, thì là yêu, thì là thích.
Nhưng mà kể từ gặp lại nhau nơi cửa tử, chăm sóc cho nhau từng ngày như thế cũng chưa ai nói ra một lời trong lòng.
Một kẻ là hoang mang vì không hiểu, chỉ là suy tưởng vọng đoán từ nụ hôn đêm xuân lạnh ấy, suy tưởng vì những ánh mắt len lén nhìn mình, lại trầm ấm đến mức không dứt ra được.
Còn lòng của Nhĩ, là sợ hãi.
Cậu sợ chứ, sợ rằng nói ra rồi cho đến cuối là anh em cũng không thể được nữa, sợ rằng những ngày tháng chờ đợi suốt chín năm qua vì một vài câu nói mà uổng công vô ích.
Xưa kia anh vì yêu người khác, nên cậu dù thế nào cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, nhưng hôm nay thì khác, cậu thật sự tham vọng có được anh, có được cả con người lẫn trái tim anh.
Nhĩ im lặng, không trả lời.
Cậu sợ cái tham vọng khốn cùng của chính mình.
Cậu đã bị Ever xóa tên không còn nơi nương tựa, toàn bộ tiền bạc không còn lại một đồng, thân thể cũng đã kiệt đi mấy phần sức khỏe. Nói trắng ra, cậu so với cái thằng bé lam lũ khi xưa, hiện tại cũng không khác bao nhiêu.
Còn Văn Cốc, anh ấy có biết bao nhiêu sự lựa chọn khác ngoài kia, hà cớ gì phải dính lấy một kẻ ất ơ lắm thù hằn như cậu?
Những sự chăm sóc suốt bao nhiêu ngày qua, e rằng cũng chỉ là vì trách nhiệm khi cậu đã cứu lấy anh một mạng.
Coi như là trả nợ ân tình cho nhau đi…
Đau ư?
Vài suy nghĩ này còn đau hơn những vết thương da thịt nhiều lắm.
———
Đối diện với ánh mắt đầy suy tư xen lẫn những nỗi hi vọng dần tan vỡ của Nhĩ, trái tim Văn Cốc trùng xuống.
Một kẻ dù thô thiển thế nào ít nhiều cũng hiểu, lại chẳng nói anh là người nhạy cảm đến như vậy, tình yêu mà Nhĩ dành cho anh nhiều lắm, nhiều đến mức tràn hết ra những đắm đuối của cảnh xuân.
Buông hết những thứ mà người đời gọi là trái, phải, lỗi lầm hay thù hằn kia xuống. Anh trải qua một lần biến cố kinh thiên như thế, đã thấu hiểu rõ sự bình an bên những người ta trân trọng, quý giá đến dường nào.
Văn Cốc nhịn lại những điều sến sẩm trong lòng.
Nhìn thẳng vào gương mặt của Nhĩ, giọng nói không mấy phần ngọt ngào:
– Nếu bây giờ cậu nói không thích tôi, thế thì không được cương lên đâu đấy!
– ??!!!!
Anh chẳng e dè nữa.
Mệt mỏi lắm.
Anh chẳng tự mình nhịn lại, dối lòng dối người nữa.
Đau đớn lắm.
Anh cũng chẳng cần phải nhìn sắc mặt của người đời nữa.
Phiền nhiễu lắm.
Đã chết qua một lần, đã thế thì cứ sống theo đúng con đường mà mình muốn! Thế thôi.
——–
Chiếc quần thun của người bệnh, một cánh tay vẫn còn đeo chéo trước ngực của Nhĩ, không ngăn lại được từng ngón tay vồn vã kéo xuống, bật ra thứ côn thịt hơi ngẩng đầu.
Nhĩ a lên một tiếng kinh ngạc, lắp bắp:
– Anh… anh định làm gì thế?
Văn Cốc phì cười đầy ám muội, nhanh nhẹn cúi đầu xuống cậu em nhỏ của Nhĩ, hôn nhẹ lên.
Nhĩ vội vã quờ cánh tay xuống làm lệch một bên dây đeo, đau đến nhăn mày. Văn Cốc trừng mắt:
– Còn làm bừa nữa! Có tin tôi cắn đứt luôn không?
– Nhưng, nhưng mà…
– Là tôi tự nguyện.
Bốn chữ mở lời, Nhĩ triệt để cảm thấy hai từ tự nguyện kia nghe thế nào cũng thực êm tai quá.
Cậu đưa cánh tay còn lại, bắt lấy cằm anh, đỡ lên:
– Anh, nói lại một lần nữa được không?
Văn Cốc nhìn côn thịt trong tay mình đang có xu hướng giật giật muốn đứng lên, nhịn cười trong lòng, trườn người lên.
Hôn.
Nụ hôn rơi xuống cánh môi Nhĩ.
Trong đầu cậu nổ ra năm trăm cái pháo hoa…
Anh ấy hôn mình rồi!
– Tôi cũng thích cậu.
Lại thêm năm trăm cái pháo hoa nữa bung nở. Nhĩ vì sung sướng quá mà quên mất cả việc hôn lại, toàn thân cứng đờ như không thể tin nổi vào tai mình.
Đến tận khi Văn Cốc dời khỏi bờ môi cậu, ngậm lấy côn thịt dưới kia của cậu mà ê a liếm mút, Nhĩ mới thực sự hiểu ra.
Cậu ôm chầm lấy Văn Cốc,
Văn Cốc để cậu ôm một lát, nựng từng cái chạm mũi, vờn tóc, rồi mới trở về việc còn đang dang dở kia.
Cả người Nhĩ, chỗ nào cũng là vết thương, ngay cạnh rốn cũng là một mảng tím bầm còn chưa tan, Văn Cốc thương xót cực độ, ngón tay chạm lên từng chút một ve vuốt, chúng, đều là do mình mà có, do mình mà thành.
Cảm xúc một lần nữa dâng tràn,
Ưm…
Đầu ngón tay hơi lạnh lướt qua dải lông mu rất rậm, vẽ theo từng đường cơ, Văn Cốc cũng cảm thấy dưới quần mình không ổn, hậu huyệt theo từng cú liếm mút nơi gốc dương vật của Nhĩ mà co rúm lại.
Nhĩ rất đẹp, một vẻ đẹp nam tính trầm ấm, trầm ấm cho riêng anh.
Cái rên nhè nhẹ phát ra từ yết hầu Nhĩ như khêu gợi lên dục vọng vốn đã từ lâu nguội lạnh trong lòng. Văn Cốc cảm thấy ngứa ngáy quá, vị tanh nhẹ từ đầu mũ nấm của Nhĩ trào ra rất nhiều, lấn át đầy khoang miệng của anh, đổi cả vị của thứ nước bọt ngọt ngào.
Văn Cốc ba một tiếng, nhả bật miệng ra khỏi, một dòng nước bọt kéo tơ dài ngân ra thành dải nhỏ trên khóe môi cậu, hào hứng xen lẫn trêu chọc”
– Xem, cứng đến như thế?
Nhĩ tiếc nuối cánh môi nhỏ:
– Giúp… giúp em…
Văn Cốc nhìn từng đường gân như muốn nứt, thấy được rõ ràng sự chất chứa kìm nén bao nhiêu ngày qua của Nhĩ. Anh càng thêm quyết tâm.
Nhĩ hụt hẫng nhìn Văn Cốc dời khỏi người mình, đôi mắt rực lửa kia hơi cúp xuống.
Cậu yêu anh, trân trọng anh.
Nên không bao giờ đòi hỏi từ anh bất cứ một điều gì.
Nhưng mà hiện tại để cậu trong tình trạng cứng ngắc thế này mà bỏ đi, có phải thật sự nhẫn tâm quá rồi hay không?
Văn Cốc buồn cười, động tác kéo quần nhanh hơn một chút.
A?!
Nhĩ nhìn thấy toàn thân dưới của Văn Cốc trần trụi, hốt hoảng lên:
– Anh… anh định… chúng ta…
Văn Cốc đưa tay lên miệng, lấy một chút nước bọt của chính mình, động tác ngón tay ra vào trong miệng vô cùng dâm dục, sau đó luồn tay xuống dưới hậu huyệt, khuấy đảo.
Ngón tay anh tự mình vờn trên mép huyệt kéo tách sang hai bên, cái miệng nhỏ lại không quên ngậm chặt lấy côn thịt của Nhĩ mà sục sạo.
Nhĩ thiếu một chút nữa thì ngất xỉu.
Đây… đây thực sự là Văn Cốc mà cậu yêu sao?
Sao… sao có thể… dâm đến mức này được?
Văn Cốc mở rộng qua loa, dứt khoát chấm dứt những suy nghĩ lởn vởn kia của Nhĩ, thẳng cây hàng kia mà nhún xuống…
AAAAAA!!!!
Nhĩ bị hậu huyệt kẹp đến vừa đau vừa sướng.
Cũng đến mức tâm tình vừa sướng lại vừa đau.
Theo mỗi cú nhịp khó khăn của Văn Cốc đập xuống từng tiếng râm ran, Nhĩ căng thẳng đến nỗi suýt thì kìm không nổi.
Xem ra, sau này cần phải đút no Văn Cốc mỗi ngày.
=======//========
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!