( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 50 : Bao nuôi (2)
Chương 50 : Bao nuôi (2)
Không biết thì có thể ung dung mà sống, tỏ tường rồi làm sao có thể vờ như không hay không biết đây?
Vô tư, hóa ra lại có chút vô tâm trộn lẫn ở trong đó.
Trí Đăng ngồi thu mình lại một góc nhỏ trong căn phòng xa hoa rộng rãi. Cũng bởi chẳng tính toán gì, cũng một mực chẳng coi những thứ xa xỉ ấy có liên quan gì tới mình, nên vô tình mà quên mất, cũng là một phần không hiểu được giá trị thực của những thứ mình ăn, mình dùng. Thậm chí thức ăn Jun ăn không hết được, cậu còn cố mà ép nó, hay tiếc nuối mà ăn cho bằng hết.
Ừ. Cậu nghèo.
Bản chất sinh ra làm con nhà nghèo vốn ăn sẵn trong máu cậu rồi, làm sao có thể sửa đổi? Làm sao có thể để dư thừa thức ăn một cách lãng phí được. Cậu làm gì biết, hóa ra những thứ ấy đều tính tiền triệu cả.
Cái gì cua hoàng đế?
Cái gì tôm hùm được vận chuyển bằng máy bay từ bên kia bờ đại dương?
Ăn một miếng thôi, bằng cả một tháng lương của cậu,
Cậu thế mà lại chưa từng nghĩ đến, hóa ra giữa anh và cậu, khoảng cách lại xa vời đến như vậy.
Cậu đúng là thằng ngu mà…
Đáng lý cậu phải nhận ra sớm hơn, đáng lý tự bản thân cậu phải biết cái thân phận của mình ở nơi này. Anh chưa một lần nói lời yêu cậu, cần cậu, tư cách gì mà ở bên anh như thế?
Cậu chẳng qua cũng chỉ là một nơi để anh có thể trút đi những dục vọng của đàn ông, chẳng qua cũng chỉ là bản thân có thể giúp đỡ cho bệnh tình của Jun mà thôi. Vậy thì những cảm xúc chất chứa của cậu để đâu mới phải?
Cậu lại đi thương Jun, yêu anh, là thật lòng….
Đau quá… đau quá,
Còn bản hợp đồng đó, rút cuộc là thứ gì? Là thứ gì mà có thể khiến họ khi nhắc tới lại tràn đầy sự kinh tởm cùng sỉ nhục ở trong ấy?
Không biết nữa, cũng không dám, không muốn biết…
Dav, Dav… rút cuộc, anh đối với em cảm xúc như thế nào?
Có một chút yêu thích gì trong ấy? Có vương vấn gì với những ngày tháng bên em hay không?
———
Day dứt.
Một nửa tâm cậu thấy họ thật xấu xa, thật đáng ghét. Một nửa còn lại tự vấn chính bản thân mình.
Họ không nên làm như thế! Nhưng nếu không có mình, có lẽ tất cả bọn họ đều sẽ vui vẻ hơn chăng?
Trí Đăng cứ mặc mình chìm trong suy tư suốt một ngày như thế, cho đến cuối cùng, cậu vẫn là không đành lòng.
Cậu không muốn dời khỏi đây.
Cậu thật sự không muốn dời khỏi đây.
Không phải vì những thứ xa hoa phù phiếm này, mà bởi vì anh, bởi vì Jun. Đã có cùng nhau bao nhiêu êm đềm và ngọt ngào như thế, làm sao nói một lời vì những thứ vật chất kia có thể liền khiến cậu dời đi?
Chỉ là, cậu biết rồi.
Cậu sẽ không ăn nhiều nữa, cũng sẽ không thản nhiên mà dùng tới những đồ xa xỉ nơi này, cả sữa tắm hay dầu gội, hay bất cứ thứ gì có thể khiến cho những kẻ kia phải phiền lòng thêm nữa.
Đúng, chỉ cần cậu gom mình lại thật nhỏ, thật nhỏ, thì sự tồn tại của cậu đối với họ, có hay không cũng sẽ không là vấn đề.
Họ vẫn kiếm tiền như họ muốn, cậu vẫn được ở lại đây, như cậu muốn.
———-
Gần bữa tối rồi,
Jun vừa chạy vào vừa ríu rít gọi tên anh,
Trí Đăng có phần uể oải, cười với nó, bước theo từng sóng chân ngắn.
Thằng bé đang trải qua quá trình mà Hải Luân gọi là “độc lập”, tức là sẽ để cho nó tự mình khám phá và chọn lọc những điều nó thích, sau khi nó đã có thể tự quản lý những bước chân vội vã của mình, tự biết bản thân cần phải làm thế nào, sẽ tiến tới một giai đoạn khác là giai đoạn “hòa nhập”.
Nếu mọi thứ tiến triển tốt, triển vọng không xa rằng thằng bé có thể đi học được, nếu như vậy, Jun chỉ vào lớp một trễ đúng một năm, sớm hơn nhiều so với dự đoán trước đây của Hải Luân.
——-
Bên ngoài hành lang dẫn ra khu vườn, Jun đối với bảo mẫu bắt đầu” gọi món” cho bữa tối. Đây cũng là một phần của giai đoạn để thằng bé học cách độc lập, nó nhẩm nhẩm trong miệng, rồi bắt đầu liến thoắng:
– Ăn con tôm, ăn con mực chiên giòn, ăn cái đùi heo muối, ăn cả xúc xích.
Nó quay sang phía Trí Đăng, có phần nhờ vả:
– Anh ơi, con gì mà có cái mỏ dài với kêu cạc cạc?
– A! em biết rồi, con vịt !. Em sẽ ăn một đùi, chia cho anh một. Không cho bố nhé?
Trong lúc từng lời bé nhỏ vang lên, ánh mắt của chị Hậu- một trong hai bảo mẫu của Jun, lướt qua như dao sắc.
Đến khi người bảo mẫu kia huých tay vào người chị Hậu này một cái, chị ta mới thở hắt ra một tiếng, mãi mới có thể đối với Jun gượng gạo nở nụ cười, vâng một tiếng.
“ Vâng, để chúng tôi dặn phòng bếp”
Jun cười tươi lắm, thằng bé vô tư bởi vì nó sinh ra đã ở nơi này, tiếp xúc đối với những cái cúi đầu của người khác cũng coi như chuyện hiển nhiên.
Nhưng, cậu thì không phải.
Tim Trí Đăng thắt chặt lại, đau như ai vừa nghiền qua một cái. Chị Hậu kia lướt qua vai cậu, vai chạm vai, huých một cái.
– Ai da, thật xin lỗi. Cậu đứng đây mà tôi lại không thấy cơ đấy!
Trí Đăng làm sao không biết là cố ý?
Chị Hậu chính là người tối hôm đó nặng lời miệt thị cậu nhất, chị ta có con đi bên Nhật kia, hiện tại nợ chạy cho con đi du học còn chưa trả xong, gặp phải tình huống thế này, không giận cậu đến ăn tươi nuốt sống được thì thôi.
Vì thế, cậu chỉ lẳng lặng cười trừ, bàn tay khe khẽ nắm lại:
– Dạ, em không sao.
Hai người bảo mẫu dời đi, tặng lại cho cậu một cái lườm nguýt chán ghét.
Cậu đã quyết định rồi, cậu sẽ ở lại đây, đã như thế tốt hơn hết là tránh được bao nhiêu thì tránh. Cậu ăn ít đi là được chứ gì? Cũng sẽ không ăn thứ gì đắt đỏ nữa là được chứ gì?
———
Ngày đầu tiên cậu chỉ ăn mỗi bữa đôi ba chén cơm, thức ăn hầu như không gắp,
Đến ngày thứ hai, rồi thứ ba đều như vậy,
Lại chẳng có cái bệnh gì trên đời này nhanh suy kiệt bằng cái bệnh suy tư, vì thế Trí Đăng chỉ sau mấy ngày cậu liền hốc hác đi trông thấy, trên mắt cũng bắt đầu xuất hiện quầng thâm.
Cậu cố ý ăn ít đi, cũng cố ý tránh mặt tất thảy bọn họ được bao nhiêu thì tránh, đến điện nước cậu cũng dùng tiết kiệm nhất có thể.
Hi vọng họ vì thế mà có thể nhìn cậu vừa mắt hơn, đỡ chướng mắt hơn. Toàn bộ thời gian có được, cậu dành tận lực chú ý trên người Jun, giúp đỡ cho nó có thể tự mình vượt qua những giai đoạn trị liệu quan trọng này.
Còn ở bên anh ư?
Nỗi dày vò khiến cậu không thể mở lòng như trước nữa. Một phần e dè cản trở, cậu cũng chỉ lặng lẽ nhận lại vài cái ôm của anh mà níu giữ.
Bản thân Dav vốn dĩ không phải người nhạy bén trong cái chuyện tình cảm này, vì thế anh đồng ý với cái lý do cậu ngán đồ ăn.
Cũng lại vì thế, bữa sáng nay Trí Đăng gần như chết hoảng.
Trên bàn ăn, không biết là bao nhiêu món được bày ra nữa, Jun ồ lên một tiếng rồi chạy vòng quanh xem từng món.
Trí Đăng thì cứng lạnh cả người, nhìn vài người làm vẫn đang bưng lên thêm, lại nhìn về phía anh.
Dav tỏ vẻ rất đắc ý, gật gật đầu với cậu ra hiệu ngồi xuống bên cạnh:
– Không phải em nói ngán đồ ăn sao? Hôm nay anh chỉ định phòng bếp làm nhiều một chút, em thử xem có món nào vừa miệng không?
Trí Đăng chân vẫn không hề nhúc nhích.
Cậu không biết định nghĩa của nhà giàu về ba từ nhiều một chút sao lại khoa trương tới vậy?
Nguyên một bàn ăn dài sắp đủ tất cả các món, từ cháo nhuyễn cho tới cả cá thịt nguyên con, chính giữa còn có một con cua to bằng hai bàn tay cậu chắp lại, thậm chí, kia… còn có cả linh chi với củ sâm!
Trí Đăng nghe tim mình nghẹn bứ lại.
Cậu nghẹn vì không biết phải cảm thấy thế nào nữa mới đúng.
Là cảm ơn anh ư? Là hạnh phúc bởi vì một lời nói chống chế qua loa mà anh lại để ý tới? Rồi vì chính mình mà bày biện thế này?
Hay là… ánh mắt căm thù như trào ra từ tâm gan của một, hai, rồi ba người hầu bàn bên cạnh?
Bởi vì, mồ hôi đều chảy trên trán họ.
Để làm ra được ngần này thức ăn vào đúng bữa sáng đón bình minh, thì có lẽ cả đêm qua, bọn họ đều không được ngủ.
Thức ăn có ngon không à?
Cậu thậm chí còn không dám nghĩ đến hiện tại trong lòng họ đang chửi rủa cậu thế nào.
———
Thấy Trí Đăng đứng mãi, ngay cả Jun đã giật giật ống tay áo cậu mấy lần vẫn không có phản ứng, Dav vội vàng đứng lên, nhanh bước tiến tới, vẻ mặt rất đỗi hài lòng khi nãy cũng biến mất:
– Em làm sao thế? Không khỏe chỗ nào sao?
Trí Đăng không nói ra được, cậu chỉ có thể cúi đầu, lảng tránh đi những ánh mắt xung quanh:
– Em… em không sao.
Dav có phần sốt ruột, kéo nhẹ rồi ấn vai cậu ngồi xuống chiếc ghế ngay gần đó:
– Có cần gọi bác sĩ tới không?
Jun cũng đứng ngay bên cạnh, nhìn anh:
– Bố lại làm anh ốm à?
Trí Đăng cầm trong tay chiếc khăn ăn, vò lại thành một mảnh nhàu nát như chính tâm tình của cậu.
Dav… Em xin lỗi…
Jun… xin lỗi.
Là vì em ích kỷ, nhưng tình cảm em dành cho hai người, là thật.
———–
Trong phòng bếp, tiếng tức tưởi của chị Hậu vang lên:
– Nói nó mấy ngày nay ăn ít cái mồm là tôi biết ngay rồi! Cái dòng đĩ điếm đó nó mưu mẹo khốn nạn lắm! Là muốn diệt chúng ta đây mà!
Người bếp trưởng cùng bếp phó thức suốt cả đêm làm ra ngần ấy đồ ăn, trên tay vẫn còn nhợt nhạt vì ngâm nước, cũng tức đến độ khó kiềm:
– Tôi làm ở đây bao nhiêu năm, cũng chưa bao giờ vất vả như lúc này.
– Anh xem đi, cứ thế này tháng này đừng nói hai chục triệu, đến một xu cũng không có cho mà xem!
– Tháng đầu tiên nó về em còn cứ nghĩ thôi coi như bị chó cắn đi, đợi ông chủ chán ném nó đi khỏi là lại ổn thôi, nào ngờ nay đến tháng thứ ba rồi, cứ thế này thì ra sao nữa? không khéo chẳng mấy mà nó leo lên đầu chúng ta ngồi!
Nghe đến tiền, chị Hậu lại vằng lên:
– Thằng đĩ đó! Trời ơi! Tôi thật sự là muốn nó chết đi cho rồi!
Người bếp trưởng ra hiệu cho chị Hậu im lặng, hắn tỏ vẻ cực kỳ chú tâm suy nghĩ, sau đó gom mọi người lại, nhỏ giọng:
– Tôi nói, nếu như chúng ta chỉ ngồi một chỗ đợi ông chủ chán nó, thì không chắc đến bao giờ mới được, như vậy đi, tôi có một cách này, không giết chết được nhưng mà cũng dọa cho nó hồn vía lên mây, nói không chừng còn phải phế đi một phần cơ thể.
– Mọi người nghĩ mà xem, nếu như nó bị cụt chân cụt tay gì đó thì ông chủ còn thích nó chắc?
Mấy người nghe xong kế hoạch mà bếp trưởng đề ra, có phần sợ hãi lại có phần e dè:
– Như thế, như thế có được không? Nhỡ chết thật thì sao?
– Làm sao mà chết được? Tên bác sĩ Luân đấy rất là giỏi.
– Đúng vậy, mà nếu có chết thì là số của nó!
———-
Buổi trưa hôm đó, Trí Đăng nhìn một bàn thức ăn, cậu suy nghĩ rất lâu rất lâu, rồi cuối cùng quyết định bản thân sẽ mở một lời xin lỗi, nói rõ với họ, cũng là để cho họ tùy ý xử lý chỗ thức ăn này, còn chính mình sẽ xin với Dav sau.
Trí Đăng quyết định được như thế, liền đứng dậy,
Chẳng ngờ được khi cậu vừa mới bước chân ra khỏi bậu cửa, một xô nước bẩn thỉu từ đâu hắt tràn lên người.
– Ây da, xin lỗi nha, tôi còn tưởng cậu sẽ ăn từ giờ tới ngày mai mới xong.
Trên mắt Trí Đăng, vài giọt nước bẩn thỉu nhờ nhợp rơi xuống rặng mi dài, rồi từ từ chảy xuống.
Cậu thoáng run lên vì cái lạnh ngấm vào trong người.
Nhưng, vì được ở lại.
Vì có thể ở bên anh.
Cậu cam chịu.
========//========
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!