( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 54 : Bao nuôi (6)
Chương 54 : Bao nuôi (6)
Dav là doanh nhân, đối với anh mà nói sự ràng buộc chỉ có ý nghĩa khi hai bên đều ký tên lên một bản hợp đồng có những thỏa thuận không thể nào rút ra được.
Những lời hứa đầu môi, vài ba lời nói hoa mỹ đối với anh không có bao nhiêu ý nghĩa, quá khứ đầy đau thương đã dạy cho anh biết rằng,
Nói đó, rồi người ta cũng sẽ quên.
Hứa hẹn đó, rồi người ta cũng sẽ phản bội.
Chỉ có chữ ký giấy trắng mực đen, pháp luật cưỡng chế, như thế mới có thể đường hoàng mà giữ người bên mình.
Một bản hợp đồng soạn mãi mới xong, là bởi vì chính Dav đưa vào trong đó biết bao nhiêu thứ mong mỏi khiến cho luật sư phải vò đầu bứt tai chỉnh lý, làm sao để khớp với những thứ mà Dav yêu cầu.
Luật pháp vốn là khô khan, anh lại còn đòi phải làm sao để người đọc không phản cảm. Điều khoản rõ ràng là tiền bạc, anh còn đòi phải làm sao để Trí Đăng sẽ không giận dỗi.
Quả là bắt tóc trên đầu mấy vị luật sư rụng bằng sạch.
Hôm nay, anh không chờ nữa, đích thân mình ấn định lại những điều khoản đủ khiến cho cậu phải bật kêu lên vì ngạc nhiên và vui vẻ.
Như thế, cũng được tính như một món quà chăng?
———
Từ chỗ Luật sư trở về,
Dav rút cuộc sau lần in thứ hai mấy mới có thể cầm trên tay một xấp giấy như ý, có chút vội vã mà ký tên, đóng dấu, khi kẹp vào trong bìa trình, còn mỉm cười mãi.
Chỉ cần Trí Đăng ký tên vào bên kia.
Một đời này coi như không thể nào rời khỏi anh được nữa.
Đương nhiên không phải là “ bố cưới anh đi” như Jun ngây ngô nói, nhưng cũng một phần không khác biệt lắm, đó chính là một biệt thự ba người ở bên nhau. Hợp đồng mà Trí Đăng sẽ là người chăm sóc cho Jun, năm mươi năm.
Dav nhìn con số năm mươi năm, thêm phần vui vẻ.
Đến lúc ấy một rằng thế giới này thay đổi quá nhiều, hai rằng nếu như cả hai còn sống cũng đã ở độ tuổi răng chẳng còn cái nào, lúc ấy em ấy có dời đi, e rằng cũng lập cập bước không nổi nữa, xét cho đến cùng chẳng phải vẫn là ở bên anh một đời này ư?
Dav bước chân lên xe, ngoài ý muốn còn cho tài xế một cái gật đầu kèm theo tiếng cười khe khẽ.
Xem nào,
Anh sẽ cho sửa sang lại một phòng khách chỉ để em ấy có thể tắm chút nắng, nằm nghỉ ngơi. Chứ tuyệt nhiên không thể để em ấy sang phòng khác ngủ.
Toàn bộ cây xanh lớn đều đã bị phang chặt dọn dẹp sạch sẽ không thương tiếc, anh cũng đã yêu cầu những loại cây có thể xua đuổi rắn.
Em ấy thích ăn mấy món quay, anh cũng sẽ chỉ định cho phòng bếp tháng sau nhập thêm một ít đồ, nghĩ đến đôi môi khi vừa ngại lại vừa thích mà cắn một miếng thịt quay, óng ánh chút mỡ bên miệng, anh thật sự chỉ muốn nhào tới mà đem toàn bộ nuốt hết vào người.
Hừm,
Chẳng đẹp như những người mẫu kia, chẳng một chút biết tự chăm sóc ngoại hình, đôi môi không mấy đỏ, làn da không mấy trắng sứ mượt tay,
Bình dị, dân giã mà cứ thế đi sâu vào lòng anh làm tổ ở đó bao giờ không biết…
Việc dưới quê em ấy cũng đã tạm ổn, toàn bộ nợ nần một cái phất tay liền trả hết, công việc của Tuệ Tâm được anh cất nhắc, ngôi nhà cũ của cậu cũng đã được chuộc lại sửa sang chỉ còn có nội thất nữa là sẽ xong xuôi, ngay cả bàn thờ của bố cậu, anh cũng có lời nhắc nhở.
Dav thở dài một hơi thượt trong lòng, nụ cười cũng tắt đi, ngẫm ra mới có chút suy tưởng,
Trước đây khi Triều Vĩ một câu liền đem cậu tới bán thân, anh còn chẳng thèm biết đến cái lý do cần tiền của cậu là gì. Đến bây giờ biết được rồi, thương xót thực không để đâu cho hết.
Khác xa so với tất cả những kẻ trước đây tìm mọi cách bò lên giường anh, cậu ấy đơn thuần chính là bị ép buộc.
Quả nhiên, Triều Vĩ chưa bao giờ làm anh thất vọng, đến cả cách chăn vợ hộ bạn thế này, trên đời chẳng biết được mấy người.
Còn ngẫm tới ngày một thân này đưa em ấy về quê, đối diện với sự đổi xử phóng khoáng kiêm lẫn thứ tình cảm nơi anh vốn hiếm hoi, tích góp mãi mới nảy mầm được một chút đều dành cho cậu, chắc chắn em ấy sẽ e thẹn mà chui vào lòng anh dâng mình báo đáp. Anh lúc ấy nhất định phải kiêu một chút, muốn em ấy tự mình ngốc nghếch mà ở trên người anh cố sức nhún xuống, chẳng có kỹ thuật gì.
Dav lúc thì thở dài, lúc lại cười cười, lúc lại tự mình hẹp khóe mắt tưởng tượng, vị tài xế sợ đến nỗi run hết cả vô lăng lên.
Lần trước bị Dav liếc xéo một cái thiếu chút thì cua khét, cứ cái đà này nữa chắc có lẽ sẽ phải bỏ bằng mà xin về quê cuốc ruộng.
Dav lại hoàn toàn chẳng để ý bất cứ một biến đổi nào trên gương mặt của vị tài xế lúc xanh lúc trắng kia. Đối với anh bây giờ, tờ bìa trình ký này mới thực sự là đáng để tâm.
———–
Khi Dav trở về nhà đã là sang đầu giờ chiều,
Hải Luân vừa nhìn thấy bước chân của anh đặt trước cửa phòng đã ra dấu trên môi “ suỵt”
Dav tiến lại phía giường, nhỏ giọng:
– Sao giờ này cậu còn ở đây? Em ấy có vấn đề gì sao?
Hải Luân có chút mệt mỏi:
– Hôm nay là ngày cuối cùng đào thải độc tố, vì thế mất nhiều thời gian hơn bình thường, cũng lại khá đau đớn, cậu ấy vừa mới ngủ thôi, anh nhẹ nhàng một chút để cậu ấy nghỉ đi.
Dav nghe đến hai từ đau đớn trong lòng có chút nghẹn. Anh còn không hiểu cái tên Hải Luân này sao? nếu hắn mà nói là khá đau thì chính là đau đến chết luôn rồi. Bàn tay cầm bìa trình cũng vì thế mà hơi siết lại.
Quả nhiên, đôi mắt vừa nhìn xuống người dưới giường liền thấy những giọt mồ hôi còn lấm tấm phủ hờ trên trán, bàn tay trái dù đã gần hết sưng phù nhưng lại lộ ra mấy vết kim chích rớm máu, giữa hàng mi của Trí Đăng chau lại thành một đường tỏ rõ giấc ngủ không ngon.
Dav lườm sang phía Hải Luân đang thu dọn hộp thuốc:
– Cậu cố tình đúng không?
Hải Luân bĩu môi:
– Đúng đấy, thì làm sao? Ai bảo mỗi lần anh ở nhà đều không cho tôi nặng tay xử lý? Hơi một tý thì kêu dừng, dừng. Điều trị mà không dứt điểm quyết liệt thì có mà phế!. Nếu không nhân sáng nay anh đi từ sớm để làm một phát triệt để thì chờ đến bao giờ?
Dav cứng cả họng, Hải Luân thì chả thèm để ý nữa, anh vừa mệt vừa đói đến chết đây, thu thập xong thì liền đứng dậy, khi đi còn cố ý dặn dò:
– Tôi nói, để cho cậu ấy nghỉ ngơi ít nhất một tuần nữa, đừng có mà đè người ta ra làm kiểu này rồi làm kiểu kia, độc nó thấm vào c* cho liệt luôn đấy!
– ???!!!
Hải Luân ăn với nói càng ngày càng xấc xược, đặc biệt là với Dav, thái độ chán ghét tỏ rõ mồn một, cũng một vài lần anh tự hỏi không biết Hải Luân ăn phải cái rắm gì mà lại cay cú và ghét anh đến vậy, nhưng anh không cần lời giải đáp.
Đối với anh mà nói, một Hải Luân hay một trăm người ngoài kia ghét anh cũng là điều bình thường. Chẳng có gì đáng để ý cả.
Nhưng, người nằm lặng thinh trên giường này thì khác.
Anh thậm chí còn luyến tiếc không muốn ngồi xuống giường, sợ động đến cậu, khiến cậu đau hay là tỉnh lại. Chẳng biết từ bao giờ nữa, anh lại có cảm giác sợ hãi tổn thương cậu như lúc này, vì thế cuối cùng chỉ đặt trên trán cậu một nụ hôn, chậm rãi nhẹ bước ra phía ngoài.
——-
Nghĩ đến vẻ mặt của Cẩm Hương cùng mấy trưởng phó phòng vài ngày qua khi anh cắt xén đủ loại thời gian, Dav dù thế nào cũng không thể hoàn toàn yên lòng,
Nếu để cho người trong công ty biết anh trốn việc lại bỏ dở một núi hồ sơ đã chất đầy mặt bàn chỉ để đi lo cho cái bản hợp đồng nuôi dưỡng kia, có lẽ bệnh viện khắp Hà Nội không còn chỗ để mà cấp cứu cho đám người ở công ty mất.
Dav nghĩ như vậy, trong lòng cũng thoải mái ra một chút. Để em ấy nghỉ ngơi một chiều này, còn anh lập tức điều xe lên công ty, giải quyết những công việc tồn đọng.
Ngoảnh ra phía người hầu phòng đứng kính cẩn bên cạnh, lên tiếng:
– Khi nào cậu ấy dậy, lập tức đưa cho cậu ấy bìa trình này, nói, đây là quà của tôi.
– Vâng, thưa ông chủ.
Người vội vã trở về, rồi cũng vội vã đi.
Tổng Giám đốc của một tập đoàn không phải chức vị nhàn nhã ba ngày nghỉ bốn ngày làm cho được, chiếc xe lao vun vún trên đường, đọng lại còn là một nụ cười cùng bao nhiêu vọng tưởng của Dav.
Sẽ như thế nào nếu em ấy vừa tỉnh dậy liền đọc được bản hợp đồng nuôi dưỡng này?
Trí Đăng à,
Em nhất định sẽ rất vui vẻ, đúng không? Đôi má em sẽ hồng lên mà bẽn lẽn một lời cảm ơn nho nhỏ, đúng không?
Người tài xế nhìn thấy Dav không những cười, mà bây giờ còn gõ gõ nhịp tay lên cạnh xe nữa, suýt một chút thì đem chút đồ vừa mới ăn trưa trào ngược dạ dày.
Những biến đôi trong vô thức này, người trong cuộc không hề nhận rõ. Người ngoài lại một mực như in.
Yêu rồi!
Chắc chắn là yêu rồi!
———
Cùng lúc này, trong dãy nhà xây riêng cho những người làm ở biệt thự, yên ắng vài giấc ngủ trưa.
Trong tay người làm bên phòng Dav, chị Tô, ôm chặt một cánh bìa trình, ánh mắt chứa đầy những ghen ghét và thù hận.
Chị Tô lật giở tấm bìa . Dứt khoát rút bản hợp đồng đang có bên trong ra khỏi, lại nhanh tay tráo vào đó hợp đồng bao nuôi khi xưa Dav vốn đã quên mất.
Tiếng gập bìa trình nhẹ nhàng khép lại. Đôi môi người đàn bà câu lên sắc sảo.
Đáng đời mày lắm!
Đồ đĩ điếm bẩn thỉu, dù cho một bản hợp đồng này chẳng làm cho cái thứ như nó dời khỏi đây được, nhưng ít ra cũng trút đi được một mớ bực tức trong lòng cô,
Chỉ là một thằng nhãi con quê mùa, tự đâu vào lại ăn trên ngồi chốc như bà hoàng? Đã thế còn khiến cho tiền bạc không kiếm được, việc làm thì quay cuồng từ sáng tới tối, dựa vào đâu mà bọn cô phải hầu hạ nó? Một thứ ti tiện như thế?
Càng nghĩ, người đàn bà càng không dằn lòng lại được.
Thật muốn xem cái thái độ của nó còn có thể vênh vênh váo váo nữa được hay không? Khi biết bản thân đến một con điếm cũng không bằng!
======//======
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!