( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 55: Bao nuôi (7)
Chương 55: Bao nuôi (7).
Phòng Dav,
Người đàn bà sau khi tráo đổi xong bản hợp đồng, thông báo cho mấy kẻ cùng phe xong càng nghẹn ứ những ủy khuất bản thân phải chịu đựng, xúc động khó kìm, rất muốn một mạch chạy vào trong phòng ném bản hợp đồng đó lên mặt Trí Đăng mới hả dạ.
Thế nhưng mà chị Tô còn chưa có điên, biết rõ nơi này gắn đầy camera, thất thố sơ xảy sẽ lộ hết, vì thế cố gắng nhẫn nhịn lắm cũng đến hai giờ chiều, giờ mà bác sĩ Sơn sẽ tới đo nhiệt độ cho Trí Đăng.
Đón bác sĩ Sơn bằng nụ cười ôn hòa nhất, chị Tô nhẹ nhàng:
– Bác sĩ Sơn, anh đến đo nhiệt độ cho cậu ấy đúng không?
Bác sĩ Sơn cũng đã quá quen thuộc với chị Tô, gật đầu:
– Đúng rồi.
Đúng lúc khi anh vừa bước chân vào cửa, chị Hậu- bảo mẫu của Jun đã lập cập chạy tới:
– Bác sĩ Sơn, cậu chủ mới bị ngã, mời anh qua ngay!
Bác sĩ Sơn nghe thế thì giật cả mình, hỏi lại mấy câu liền,
Đúng lúc này chị Tô cũng lên tiếng:
– Bác sĩ, vậy anh mau qua đó xem sao, cậu Trí Đăng tôi sẽ đo nhiệt độ, một lát anh quay lại tôi có thể báo cho anh.
Bác sĩ Sơn nghe cũng hợp lý, lại chưa biết tình hình của Jun ra sao, đành theo bước chân chị Hậu chạy về phía dãy phòng khác.
Ánh mắt lướt qua nhau đầy ý tứ, chị Hậu cùng chị Tô cả hai đều đã như lên một màn hoàn hảo
——–
Chị Tô như thế, đường hoàng mà bước chân vào.
Nhìn Trí Đăng ngủ say thiếp trên giường, trong lòng lại một cơn giông bão đố kị nổi lên cuồn cuộn.
Chiếc giường rộng mềm mại và êm ái, từng tầng bông đều trắng tinh khôi và thơm một mùi dịu nhẹ.
Từ đâu mà có?
Từ đâu mà một thằng điếm rẻ tiền như nó xứng đáng ngủ trên này, còn bắt bọn cô phải cúi đầu hầu hạ?
Tình nhân không phải, người yêu thì không, nó chỉ là thứ giẻ rách đáng cho chó tha mà thôi. Nếu không phải vì nó có thể khiến cho Jun khỏe lên, thì ông chủ sẽ liếc tới nó nửa con mắt sao? Cái thứ chỉ biết chổng háng lên lấy lòng người khác, thật đáng khinh bỉ.
Bàn tay chị Tô lạnh lẽo theo ánh mắt gớm ghiếc luồn vào trong chăn, ngay tại nơi da thịt cậu nhéo xuống mấy cái điên cuồng như trút.
Trí Đăng đau đến giật nảy cả người, a lên mà tỉnh lại. Chỉ có điều cơ thể cậu hôm nay đã bị Hải Luân trị đến nỗi mệt lắm, vì thế cậu chỉ có thể khó chịu mà mở toang mắt chứ không bật người dậy được.
Đau quá, cậu cảm giác như ai vừa ngắt mất một miếng thịt trên đùi trên thân cậu vậy.
Tít vài tiếng một tiếng, chiếc máy đo nhiệt độ đã xong.
Chị Tô thấy cậu bừng tỉnh, nở một nụ cười gian sảo, đôi tay cầm lấy tấm bìa trình đưa đến cho cậu:
– Cái này, là đích thân ông chủ nói tôi đưa cho cậu.
Giọng nói thêm một phần sâu, nghiến xuống:
– Là quà, là quà đấy.
Trí Đăng sững người, nhìn bìa trình vừa đặt trên ngực mình.
Cậu biết người này, là chị Tô, là một người trong đám những người xấu xa kia. Cũng vì biết nên bình thường cậu luôn lảng tránh, chỉ một mực nhờ riêng chị Châu những điều cần thiết.
Không hiểu tại sao hôm nay người đến lại là chị ta?.
Trí Đăng bần thần nhìn dáng người đã dời khỏi phòng. Lại lộn xộn một mớ trong đầu. Quà tặng? Ông chủ?
Là Dav gửi cho cậu cái gì sao?
Cậu cố chống tay ngồi dậy, bàn tay trái vẫn còn chưa có nhiều sức, vì thế chỉ đành nghiêng người, dựa vào thành giường mà cầm lấy bìa trình kia.
Bìa trình có màu xanh dương, được in vô cùng cứng cáp với vài đường sọc chìm ở một góc, logo của N.M cũng được thiết kế rất tỉ mỉ, đẹp lắm, cậu đã nhìn thấy mấy lần.
Trí Đăng vuốt ve lên ngoài bìa trình ký, chỉ như vậy thôi cũng khiến cậu như cảm thấy được hơi ấm của anh ở đâu đây.
Ánh mắt của chị Tô dù có đáng sợ thật đấy, nhưng cái gì là một chút quà này của anh, cũng đủ khiến cho cậu tự mình ngẩn ngơ mà quên mất, mím miệng cười.
Còn không dám nhận rằng mình ngốc? Có điều gì mà cần phải đặt trong bìa trình thế này kia chứ?
Trí Đăng lật giở.
Nụ cười trên môi cậu cứng lại, rồi tan ra.
———
Một phút, hai phút rồi năm phút.
Tách.
Từng giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống những dòng chữ trên trang hợp đồng kia.
Nhòe nhoẹt.
Chất giấy thật đẹp, thật thơm. Chất giấy cao cấp của kẻ lắm tiền. Giấy trắng, mực đen, in ra từng chữ.
Hợp Đồng Bao Nuôi.
Để cho một đám người chơi, cũng không được từ chối?
Dùng bất kỳ một thứ sextoy nào trên người cậu đều được?
Bắt cậu quỳ, thì phải quỳ. Bắt cậu bò, thì phải bò.
Chỉ là một cái lỗ công cộng mà thôi ư? Bất cứ kẻ nào, là bất cứ kẻ nào muốn đều có thể dùng thứ bẩn thỉu kia mà nhét vào cơ thể cậu.
Cậu… đang đọc những thứ gì thế này?
Món quà mà anh dành cho cậu….là đây sao?
Vậy, tình yêu của cậu để đi đâu rồi? Vậy, những ngày qua đối xử, đi đâu rồi? Ngọt ngào chừng ấy, từng cái vuốt ve nhè nhẹ, từng nụ hôn kia, đi đâu rồi?
Em đã biết rồi mà, đã biết rồi mà… cho dù có bản hợp đồng này, nhưng chỉ cần anh không đưa nó cho em, vậy vĩnh viễn em sẽ vẫn coi như là không biết, vĩnh viễn vẫn sẽ níu lấy một tia hi vọng nhỏ nhoi để được bên anh.
Em đã biết rồi mà, chỉ cần được ở bên cạnh anh, họ hắt nước bẩn vào người, họ lườm nguýt cấu nhéo em thế nào, em đều chịu được. Cũng chỉ cần bàn tay này không bị phế đi, em nhất định nhất định sẽ dùng nó để nâng niu trân trọng anh và Jun.
Em, lại quên mất.
Anh chưa từng nói ra bất cứ một điều gì, cũng chưa từng hứa hẹn bất cứ một điều gì.
Chỉ có em là quên mất, quên mất bản thân và địa vị thấp kém của mình, quên mất ngày đầu tiên em đến đây chính là chịu đựng sự khinh bỉ của anh. Ánh mắt lạnh lùng nơi sân nhà nghèo nàn đó, cái tát vang lên rát má. Hay là khi bước chân của anh xoay đi trong những tiếng nấc nghẹn và bò xoải của em van xin anh mở lời bao nuôi.
Em không thể ngờ… mình lại dám quên đi.
Có thật sự, anh có thể đem em ra làm quà mua vui cho những người khác không?
Có thật sự anh có thể trơ mắt nhìn em bị kẻ khác hãm hiếp dày vò không?
Dav, Dav….
Đừng như thế!
Em yêu anh như thế mà! Em yêu anh như thế kia mà?
Một đêm anh thức, em không dám ngủ, một đêm Jun thức, em cũng đều vỗ nhẹ ru thằng bé đến say sưa..
Tại sao, bản hợp đồng này anh lại nỡ…
——
Trí Đăng vùng ra khỏi giường, đôi chân trần chạy thục ra phía ngoài cửa, nắm lấy cổ áo của chị Tô mà vùng vẫy trong nước mắt:
– Các người, các người nói dối đúng không!
– Các người bày trò đúng không!
– Không phải là của anh ấy, không phải là của anh ấy đúng không!
Chị Tô mất vài giây sửng sốt, nhưng ngay sau đó trong lòng tràn ngập hả hê, ngoài mặt oan uổng tội nghiệp mà giữ lấy tay cậu:
– Cậu nói cái gì đó?
– Tất cả đều là do ông chủ chỉ định, chính tay ông chủ đã dặn dò phải đưa nó cho cậu!
– Nói là, quà dành cho “ tên điếm” như cậu.
Hai từ tên điếm, chị Tô nói thật nhỏ chỉ đủ rỉ khẽ vào tai cậu, lại cũng không khác gì đem một đại đao mà xuyên tới.
Xuyên hết thảy qua tâm tư và trái tim của cậu.
Đôi tay Trí Đăng dần buông lỏng, buông lỏng.
Chao đảo rồi, còn gì để mất với không?
Yêu đương như thế, dày vò như thế, còn gì để luyến với không?
Thảo nào Hải Luân luôn một mực nói cậu phải tránh đi, dời đi.
Cậu, lại không nghe.
Thảo nào ánh mắt những kẻ người làm kia dành cho cậu đều là dành cho thứ dâm ô bẩn thỉu nhất trần đời!
Còn không phải, tất cả những thứ đó là do Dav đem lại hay sao?
Tất cả mọi người, ai ai cũng đều sớm biết, sớm nhận ra. Lại chỉ có một mình cậu tự mình thêu dệt lên những thứ ảo tưởng phù phiếm để rồi như một trò hề.
Đau.
Đau quá.
Đau đến không thở được, đau đến không cách nào ngăn cho nước mắt ngừng rơi xuống.
Nhìn lên từng bức tường lấp lánh nơi này, quả nhiên không hề phù hợp…
Cậu phải dời khỏi đây, phải dời khỏi đây…
Anh… tình yêu của cậu, tất cả đều đã bị chôn vùi hết rồi…. chôn vùi theo những dòng chữ cay nghiệt kia.
Cậu không muốn trở thành một món quà dâng cho người khác!
Cậu càng không muốn, ngoài anh ra… có một kẻ khác coi cậu như thứ đồ vật dâm dục, cậu càng không muốn hơn nữa, đó là việc…. anh có thể trơ mắt nhìn cậu bị một,hai, hay là cả một đám người nhục nhã…
Cậu không chịu nổi, không chịu nổi…
Chạy đi, chạy đi, chạy trốn đi, dời khỏi đây…
Như một kẻ điên lao bật ra khỏi khu biệt thự bằng đôi chân trần lạnh giá và yếu đuối, cậu chạy trốn khỏi cái nơi mà cậu đã nghĩ rằng tình yêu có thể cảm hóa được lòng người.
Thật đáng sợ…
Gió, lay động từng tầng lá xuân mơn mởn hai bên đường…
Đường đời thênh thang thế, không có một lối đi nào dành cho cậu cả….
Biết phải làm sao đây? Biết phải làm như thế nào đây?
Tâm cậu, tim cậu, từ dòng máu đang hôi hổi chảy, hay là mỗi một mạch gân cơ đều muốn co rút lại….
———
Nước mắt tí tách rơi,
Thay cho người vô hồn,
Từng dòng chữ đọng lại,
Rơi đầy đến tâm gan.
Người nói, người vô tình.
Sao lại còn ôm lấy?
Người nói, người khinh bỉ?
Há lại còn chở che?
Để làm gì nữa, để làm gì nữa…
Nỗi đau, không biết nói ra thế nào cho phải. Cũng không thể diễn tả nổi bằng lời,
Một bước hai bước, xiêu vẹo trên đường…Liên miên nhắc lại trong từng con chữ…
Bản hợp đồng nhảy múa trong đầu, trong tâm tưởng…
Thì ra, đều là tự mình vọng tưởng.
========
Chị Tô nhìn bước chân của cậu thoát khỏi cánh cổng biệt thự, đôi mắt sáng rực lên những tia hi vọng điên cuồng, chạy hộc tốc tới một cánh cửa phòng quen thuộc, nặng tay gõ:
– Anh Trương! Anh Trương ơi!
Văn Trương là đầu bếp chính ở đây, dáng người cao lớn ậm ừ một lúc rồi mới ra mở cửa, vừa nhìn thấy chị Tô , liền hỏi:
– Có chuyện gì thế?
Chị Tô chưa đợi Văn Trương hỏi dứt câu đã bước hẳn vào trong phòng:
– Anh Trương ! Thằng đó đi ra khỏi biệt thự rồi
Văn Trương không tin được, nhíu mày:
– Nó còn đang bệnh kia mà? Đi đâu?
Chị Tô cười lớn:
– Em không biết, nhưng vừa thấy bản hợp đồng kia nó liền như thằng điên mà lao đi rồi!
Văn Trương hỏi lại:
– Chính xác?
– Đương nhiên!
Chị Tô đắc chí:
– Tìm bao nhiêu cách không đuổi được nó đi, không ngờ vừa đưa ra bản hợp đồng đó nó lại cút ngay, biết thế này em đã sớm đập bản hợp đồng đó vào mặt nó rồi! khỏi tiếc mất mấy tháng qua công cốc
Văn Trương ánh mắt ác ý:
– Đây là cơ hội tốt, hiếm gì dụ được nó một mình ra khỏi biệt thự kia chứ, để anh tính xem.
========//=========
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!