( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 56 : Bao nuôi (8):
Chương 56 : Bao nuôi (8).
Trong căn phòng nhỏ của Văn Trương, vài kẻ nhìn trước nhìn sau rồi nhanh chóng lách vào. Ngoài Hậu, Tố, còn có thêm hai phó bếp cũng được gọi tới, xêm xêm cũng là gần đủ số người trong phe, Văn Trương nói sơ qua tình hình một cái, ánh mắt của gã đàn ông hơn bốn mươi tuổi cực kỳ trầm lặng, có thể coi hắn như kẻ cầm đầu tất cả đám lộn xộn này, trước đây việc cắt xén thực phẩm tuồn ra ngoài kiếm bộn tiền cũng chính là do hắn bày cách nghĩ ra, sau đó dần dần móc nối với những người bên cạnh Jun và chị Tố- tạo thành một đường dây nhỏ, hoạt động thực sự trơn tru, kiếm được không ít.
Chị Hậu sốt ruột:
– Có cách gì chưa? Phải mau lên chứ không nó quay lại đây là hỏng chuyện.
Văn Trương làm sao không biết, Trí Đăng ở lại biệt thự này trong ngoài phòng Dav đều có camera quay lại sát sao, muốn ra tay cũng chỉ có thể lựa những góc khuất mà làm, lại cũng chẳng thể để lại vết thương lớn trên người nó được, tránh bị Dav nghi ngờ. Ngay cả việc thả rắn cách đây vài ngày cho đến cùng cũng bị tên Hải Luân kia phá hỏng.
Vì thế đương nhiên cơ hội này chính là ngàn năm có một, Trí Đăng một mình đi ra ngoài, bên cạnh không hề có lấy một bóng người theo sát. Nếu thế, dù có làm gì cũng chỉ có trời biết đất biết.
Văn Trương đưa tay lên ra hiệu cho tất cả ngừng lại, chậm rãi từng từ:
– Bản tính của bọn điếm này không dễ dàng bỏ đi đâu, chắc chắn làm mình làm mẩy một hai ngày sẽ chạy về ngay. Chúng ta nhất định phải nắm lấy thời cơ này, không thể nào để nó quay lại đây nữa.
– Đúng! Đúng vậy,
– Nhưng làm như thế nào? Nó có chân kia mà? Chúng ta cũng không cản được?
Văn Trương lộ ra nụ cười ác ý:
– Nó không đi, nhưng nếu là ông chủ không cho phép nó bước vào đây nữa, thì thế nào?
Mấy kẻ kia lập tức nhao lên:
– Anh có cách gì sao?
– Anh nói thế ý là thế nào? Nói rõ ra đi.
Văn Trương nhìn sang phía tên phó bếp:
– Nam, bữa tao thấy mày có quen mấy thằng nghiện bên khu ổ chuột đúng không?
Tên Nam kia giật thót mình, muốn hỏi vì sao anh biết, nhưng Văn Trương như đã đoán hết được tất cả, tên phó bếp này dính nghiện, trước đây mỗi tháng đều đủ tiền hít thuốc, hai tháng rồi không có chia nữa, cũng đang cay cú đến đỉnh điểm.
Nó chần chừ một lúc rồi gật đầu luôn:
– Biết.
– Được. Mày ra ngoài đi, tìm lấy mấy thằng. Nhớ – giọng Văn Trương như nghiến xuống – tìm thằng nào có H ấy.
– ???!!!
Nam hỏi lại:
– Có H á?
– Đúng, lôi nó tới chỗ đó, để cho chúng nó mặc sức chơi, tao không tin nếu ông chủ mà biết nó dan díu với đám nghiện hút còn bị Aids nữa, lại dám cho nó bước chân vào đây nửa bước.
Tất cả mọi người đều lạnh người đi trước câu nói của Văn Trương. Tên phó bếp còn lại lắp bắp:
– Anh Trương, như thế có được không? Có ác quá không? Gì chứ bị Aids là coi như xong đời rồi?
Chị Hậu lập tức nhảy vào cản lời:
– Ác cái gì? Mấy cái thứ đĩ điếm đấy không có gì phải thương xót! Nó mà không đi thì chú cũng đừng hòng kiếm thêm được một xu!
Nói rồi, chị Hậu quắc ánh mắt sang phía Nam:
– Còn cậu nữa, còn không đi mau! Nó mà trở lại đây là hỏng bét hết.
Nam có một chút lưỡng lự, nhưng rồi những cơn ngáp dài cùng với sự quằn quại khi thiếu thuốc cũng thúc đẩy bước chân hắn dời khỏi.
Chậc lưỡi.
Tôi với cậu chẳng thù oán, có trách thì tự trách cậu chui vào đâu không chui, lại muốn trèo cao bám theo lũ nhà giàu.
———
Chung cư cao cấp, nơi ở của Hải Luân.
Hôm nay anh cố ý cắt ca về sớm, còn ghé mua thêm vài món mà Ý Việt thích ăn. Quả thực công việc bận đến mắt mở không ra, không có nhiều thời gian dành cho nó, Hải Luân lúc nào cũng cảm thấy có chút áy náy, hôm nay về sớm thế này có lẽ nó sẽ nhảy lên vì vui mất.
Nghĩ đến gương mặt trong trẻo như pha lê, Hải Luân đều thấy bước chân mình như nhanh hơn.
Anh nuôi nó chăm nó từ khi nó mười ba, còn là một tên nhóc mới lớn nữa. Tận mắt thấy nó lớn lên, tận tay tiễn nó đến cổng trường rồi đưa đón nó, mỗi một năm đi lại giữa hai nửa trái đất ít nhất đôi ba lần, lo lắng cho nó.
Đối với Ý Việt, anh như một người anh lại như một người cha nhỏ. Ở bên cạnh nó, thực sự rất có cảm xúc.
Nó lớn lên thông minh và đẹp ra bao nhiêu, anh lại càng thấy như thành tựu của mình vĩ đại bấy nhiêu khi “ trồng” ra được một cây non xanh tốt và đẹp mắt như thế.
Cánh cửa phòng mở rộng, Hải Luân như cũ gọi lớn mấy tiếng lại chẳng có ai đáp trả. Đặt túi thức ăn sang một bên, nhìn lên đồng hồ không nghĩ rằng Ý Việt giờ này còn ngủ kia chứ?
Chung cư rộng rãi, gồm hai phòng ngủ, Hải Luân bước đến cửa phòng Ý Việt gọi lớn thêm mấy tiếng, còn gõ cả cửa, vẫn không thấy ai.
Anh không chần chừ mà lập tức mở toang cửa phòng Ý Việt, nhìn ngó xung quanh. Chăn gập phẳng lỳ từng nếp gọn gàng, nhà tắm cũng lại không có người nốt. Chân mày Hải Luân nhíu lại.
Đi đâu giờ này không biết?
Anh xắn tay áo, rút điện thoại từ trong túi quần ra, gọi liên tiếp mấy cuộc đổ chuông cũng không có ai bắt máy.
– Quái lạ!
Hải Luân muốn bực cả mình, bước ra ngoài phòng lại nhìn thấy một tờ giấy note xinh xắn nằm trên bàn.
Anh vội vàng bước tới, cầm lên. Trên đó rõ ràng là nét bút của Ý Việt.
“ Em đi gặp bạn, hôm nay sẽ về trễ, anh ngủ trước đừng chờ em”
Hừ!
Hải Luân vo tròn tờ giấy lại,
Giỏi lắm giỏi lắm!
Mới về Việt Nam có bao nhiêu ngày? Đã lại có bạn đi tới đêm kia đấy!
Còn coi người anh này ra cái gì không?
Nhìn cái túi thức ăn kia nữa, ngứa cả mắt! Mất bao nhiêu công anh mới sắp xếp về sớm được, lại còn tạt ngang tạt dọc mua bằng được món nó thích! Đúng là nuôi tốn cơm mà, mới lớn nhú cái đầu chim ra một cái là tò tò đi tìm gái ngay.
Hải Luân càng nghĩ càng bực tức.
Trước đây thì quấn mình như thế, cái gì cũng anh, anh, anh, bây giờ thì hay rồi.
Không khí trong phòng bỗng chua như có bình giấm đổ, Hải Luân cũng coi đó như việc đương nhiên, Ý Việt càng lớn càng đẹp, tính cách lại vô cùng tuyệt vời, ngoan ngoãn, dịu hiền, nấu ăn thì ngon, còn biết massage, y như một cô vợ nhỏ, anh mà có lấy…
Ây!
Không đúng lắm!
Hải Luân vỗ vỗ mấy cái lên mặt mình.
Con thầy vợ bạn gái cơ quan, Ý Việt không những dính phải cái đầu tiên, đã vậy anh còn từng là người bảo hộ của nó nữa, thiếu một chút thì gọi mình baba, cái gì mà cô vợ nhỏ kia chứ!.
Hồ đồ, đúng là hồ đồ.
=======
Góc Hà Nội, xuân chưa tàn, hoàng hôn muốn buông từng vầng mặt trời đỏ quạnh lại không hề ấm áp.
Tia nắng đo đỏ đậu trên từng nhành lá đong đưa, phủ hắt lên một dáng người cô quạnh thẫn thờ.
Bước chân trần rảo đều trên mỗi cung đường, lạnh.
Lạnh từ trong lòng, thấm ra ngoài vạt áo.
Cứ đi, cứ đi, như một kẻ không hồn, như một kẻ đã không còn bất cứ thứ để bám trụ, để vương vấn nữa.
Vài giai điệu nhạc bên đường vẳng lên, những âm thanh buồn da diết cứa sâu vào trong tâm khảm và da thịt cậu.
Gót chân rát buốt. Nước mắt lại không kìm được, không thể nào kìm được, như bật ra từ trong nỗi đau sâu thẳm mà cứ thế lăn dài.
Biết đi đâu? Về đâu?
Biết nói với ai những nỗi niềm này?
Đã nghĩ rằng như chuyện tình của Văn Cốc và Nhĩ, cái kết cho đến cuối cùng thật đẹp, đã nghĩ rằng sẽ có những điều là cổ tích xảy ra trong đời thực.
Dav… nếu như có một ngày nào đó, em chịu qua được những vết thương chằng chéo trên người, để đổi lấy tình yêu của anh, anh có đồng ý không?
Có lẽ là không rồi.
Có những người nguyện sống chết vì nhau.
Lại có những người vốn dĩ mãi mãi cũng không thể rung động vì nhau cho được.
Em có gì ư?
Bây giờ, em mới tự hỏi lại mình…
Đứng từ một góc tối tăm và u uất, nhìn lại dòng người ngược xuôi độ tan tầm vội vã, nhìn họ…
Em có gì ư?
Em chẳng có gì cả, thế mà cũng dám mơ với mộng.
Đáng lý ra, em đừng nên tham lam thế, thì làm gì có đau như bây giờ? Nếu như ngày hôm ấy em nghe lời khuyên của Hải Luân, rời bỏ anh sớm hơn, cũng sẽ không phải chịu đựng sự hắt hủi tủi nhục này…
Hợp đồng bao nuôi ư?
Chẳng phải đó chính là thứ em muốn ngay từ đầu khi tiếp cận anh hay sao?
Thế thì, còn trách gì nữa? Còn trách ai được nữa?
Có trách là trách em lại ngu muội đem thứ quan hệ tình tiền đó nhầm lẫn thành tình yêu…
Trí Đăng không chịu nổi…
Cả cơ thể cậu không ngừng run bật lên bởi những ý nghĩ muốn liều mạng kết thúc cuộc đời này.
Chẳng còn gì cả, chẳng còn bất cứ thứ gì nữa…
Nếu như cậu chết đi bây giờ. Nếu như cậu có thể chết đi ngay bây giờ… có thể nào một đời sau kia, anh sẽ biết được rằng cậu không hèn mọn như thế, có thể nào anh sẽ hiểu cho tâm ý của cậu hay không? Cậu, là thật lòng.
Đờ đẫn,
Bước chân cậu hướng về phía lòng đường.
Khi bố mất đi, đè nặng lên vai mẹ cậu từng dòng viện phí, chắt ra trong cơ thể chị gái cậu những giọt máu nóng hổi.
Cậu cũng chưa từng nghĩ đến cái chết.
Khi bản thân cậu quỳ sụp xuống chân anh van nài anh bao nuôi, để đổi lấy cái ánh mắt khinh thường ấy,
Cậu cũng không thể nào chết đi cho được…
Giờ đây lại đau quá…
Thân thể đều kiệt quệ, đầu óc trống rỗng.
Cậu sợ hãi đối diện với thực tại thảm khốc này, như không một cách nào có thể chấp nhận cho được.
Đầu ngón chân dần trần chạm tới mép đường. Những chiếc xe máy, những chiếc ô tô, xe tải.
Chỉ cần lao ra thôi, chỉ cần lao ra thôi… tất cả sẽ kết thúc.
Cậu, nhắm nghiền mắt lại.
Một cái vuốt ve, hai lời an ủi, chiếc áo choàng khoác qua vai,
“ Khóc cái gì? Không phải có anh ở đây rồi”
Câu nói trầm ấm như thế… tại sao có thể?
Dav,
Em yêu anh.
Kiếp sau nếu có gặp lại, mong rằng… em không phải là một thằng điếm rẻ tiền nữa…
Em cũng muốn được cùng với anh, ngẩng mặt mà nhìn.
Nợ ơn sinh thành của mẹ, cũng chưa báo đáp cho đủ, nụ cười của chị ngày kết hôn còn chưa thấy qua.
Nhưng mà giờ đây chất chứa lại chỉ còn một nỗi niềm cứa nát. Cơ thể này, không chịu nổi nữa.
Thật xin lỗi…
———-
Bước đường cùng, người ta cố lòng vượt dậy, miễn cưỡng rồi cũng không chết được.
Thế mà một lòng nghĩ quẩn, lại nhanh như vậy hóa mây trôi.
Lý trí chẳng còn gì nữa, nơi tình yêu đem tâm thức cuồng dại mà lấn át.
Yêu là sai, yêu là đúng.
Yêu, là đau.
=========//======
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!