( ĐAM MỸ) BAO NUÔI - Chương 57: Bao nuôi (9)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
239


( ĐAM MỸ) BAO NUÔI


Chương 57: Bao nuôi (9)


Chương 57: Bao nuôi (9)
Bước chân chạm khẽ lòng đường.
Người phảng phất muốn quên đi tất cả, hai vai lại bị giữ chắc lại:
– Muốn chạy đi đâu?
Trí Đăng không hiểu, cậu vẫn còn đang chưa thể nào gạt đi những ý nghĩ điên rồ chạy loạn trong đầu, đôi mắt lơ đãng theo cú kìm tay ép xoay người trở lại, cả thân thể cậu bị ấn vào một góc đường, gượng gạo nhìn.
Nam?
Đây không phải là tên phó bếp nơi biệt thự hay sao?
Tại sao hắn ta lại ở đây? Còn những kẻ này là ai?
Nam dường như khi gặp bọn nghiện đã được cho tép thuốc, hiện tại có vài phần tỉnh táo hơn, hắn nhổ một bãi nước bọt xuống đất rồi tiến lại gần cậu:
– Đừng có trách tao, cái này cũng là do ông chủ sắp xếp cả đấy.
Trí Đăng ngây dại gương mặt.
Cái gì mà ông chủ sắp xếp kia chứ? Còn chuyện gì, chuyện gì nữa mà cậu chưa biết được? Đôi mắt đảo quanh, mấy tên nghiện thấy cậu quả nhiên dáng thon nhỏ vừa mắt, có tên đã liếm môi, một bàn tay xăm trổ gầy guộc vuốt trên eo cậu rồi luồn xuống bờ hông.
Cậu rùng mình, thoát ra khỏi sự vô định suốt một chiều.
Không phải chứ… không phải chứ…. xin đừng, đừng là cái thứ mà cậu đang nghĩ ra trong đầu kia!
Tên Nam chậc lưỡi trước vẻ mặt hoảng sợ của cậu, dứt khoát chém đứt tất cả những ảo ảnh mà cậu đang cố hi vọng, hất hàm đối với mấy tên nghiện:
– Đưa đi đi, cứ thoải mái mà chơi.
Mấy tên nghiện cười lớn giọng, cưỡng ép người lên xe.
– Đi thôi, hôm nay các anh nhất định làm cho em sướng,

Bàn chân của cậu cào dưới đất, gót chân bắt đầu bật ra máu tươi nhỏ giọt, thức tỉnh toàn bộ giác quan sống dậy, cậu giãy dụa điên cuồng, nhưng sức gom lại của một người bệnh còn chưa khỏe, hay một bàn tay trái vẫn còn vết kim truyền…
Không được,
Không được đâu….
Cậu không muốn, không muốn…
Trí Đăng muốn hét lên, hay là van xin, hay là tuyệt vọng. Đôi mắt cậu mở lớn, đỏ au ngấn nước. So với cái chết, cậu càng không muốn như vậy…
Một cú tát ngang đầu giáng xuống.
Não cậu như ong lên, đôi mắt hoa dại, vài lọn tóc tung lên rồi rũ xuống bên vành tai gầy yếu…
Choáng váng rồi, nửa mê nửa tỉnh…
Vỏn vẹn có vài phút đồng hồ, trước mắt cậu dần là một bóng đen bao phủ, bao phủ lấy tất cả cõi lòng.
Cậu sai rồi.
Yêu anh là sai. Thương Jun cũng là sai.
Cậu nhận cậu sai rồi, buông tha cho cậu có được không?
Cậu hiện tại chỉ muốn quên đi sự tồn tại của mình! Quên đi tất thảy mọi thứ đã từng có được…
Chẳng muốn gì nữa cả….Không ở bên anh nữa, không dám mong lấy một ánh mắt của anh nữa.
Để cậu chết đi có được không?
Dav… anh nhẫn tâm như vậy thật sao? Anh thực sự nhẫn tâm ném em cho một đám người dơ bẩn thế này sao?
Người cùng anh hằng đêm đầu kề vai ấp là ai?
Người mỗi một lần chào anh đi làm đều bị bắt ép hôn đến ngạt thở, là ai?
Không phải là em sao? Kẻ đem tim mình đều trao đi hết…
Hay là, Jun đã khỏe mạnh rồi? Anh… không cần em nữa…
Vậy thì để em đi không phải là tốt rồi? Sao còn bức em đến bước đường này kia chứ?
Tuyệt vọng.
Nhẫn tâm.
Trí Đăng đưa đầu lưỡi của mình uốn ra phía trước. Cậu muốn nghiến mạnh xuống, cậu muốn mình lập tức chết đi… cậu không muốn bản thân phải chịu thêm bất cứ sự dơ bẩn sỉ nhục nào khác nữa.
Thế nhưng cậu làm gì còn đủ sức? Đầu lưỡi cũng không cắn tợt được một mảnh, đã ngất lịm đi rồi, chỉ có thể làm vương trên khóe môi vài giọt máu đỏ, tanh nồng, rơi rớt xuống lòng đường.
——
Bên này góc đường, đôi mắt một mí đặt tất cả khung cảnh kia trong đáy nhìn thăm thẳm, hất tay:
– Xem đủ rồi, các người đưa anh ta về đi.
Mấy kẻ nhận được cái gật đầu, không biết vì nước mắt của Trí Đăng, hay là vì sự giãy dụa khốn khổ của cậu mà tay cầm phóng theo cũng nhanh hơn hẳn.
Tiếng vít ga dưới lòng đường vụt đi như gió,
Có một kẻ gương mặt ngây thơ quá đỗi nao lòng, xốc lại chiếc mũ trùm đầu có hình đôi tai thỏ, tiến về phía Nam cũng đã rảo bước đi được một đoạn.
– Anh gì ơi? Cho em hỏi với?
Nam bị gọi, có chút chột dạ ngoái lại, khi thấy gương mặt của Ý Việt liền buông bỏ hết cảnh giác:
– Có việc gì?
Ý Việt câu miệng lên cười, nụ cười trong sáng đẹp đẽ đến ngọt ngào. Cậu cúi xuống đưa tay vào trong túi chiếc áo khoác :
– Cho anh cái này.
– ???!
Nam vô thức nhìn theo bàn tay của Ý Việt, chỉ vài giây sau, ánh nhìn đó trở lên cứng lại, run sợ. Trong tay Ý Việt, một họng súng – như thật – áp sát lên thành bụng Nam.
Nam nuốt một ngụm nước bọt, nhưng vẫn cố tỏ ra cứng cỏi:
– Mày, mày lấy cái thứ đồ chơi đó dọa tao? Thằng nhãi điên này!
Ý Việt lại cười, đôi tai thỏ chẳng còn lúc lắc nữa, thay vào đó là một ánh mắt lạnh nhạt đến kinh người, nhỏ giọng nhẩn nha:
– Anh có muốn ăn thử một viên không?
Nam rít lên, họng súng áp sát càng thêm sát.
– Mày muốn cái gì?
Thỏ, là thỏ, nhưng không phải là thỏ.
======
Ý Việt thuê vài người liên tục theo dõi động tĩnh của Trí Đăng, vậy nhưng cả tuần cũng không thấy cậu thò mặt ra khỏi biệt thự một phút nào, vì thế khi đám người mà cậu thuê báo lại thấy được Trí Đăng một mình dời khỏi, cậu liền trực tiếp đến.
Nói thật ra cậu không có ác ý đến mức giết người, cậu cũng đâu dưng mà muốn tay nhuốm máu? Nhưng đe dọa một chút cũng là điều nên làm, từ trước tới nay cậu xử những kẻ lởn vởn quanh Hải Luân còn ít hay sao?
Cứ nghĩ Trí Đăng chắc chắn là một kẻ chẳng ra gì, rõ ràng ở bên cạnh tên Dav Trần gì đó, lại còn đưa mắt liếc tình đối với Hải Luân của cậu.
Thật không ngờ, vừa thấy liền có chút thảng thốt sững người, làm gì có đâu vẻ mặt của một con hồ ly muốn cướp đi người mà cậu yêu? Cũng chẳng có một chút gì kiêu ngạo lãng tình, chỉ có ở đó một kẻ mất hồn vừa đi vừa khóc, nấc lên từng tiếng, ngây dại rồi bi thương như đang phải chịu đựng dồn nén tất cả đau khổ nơi đáy lòng dậy sóng.
Đôi chân trần, vạt áo mỏng, mái tóc vài sợi rối tơ. Đã vậy còn gặp phải cái lũ xì ke kinh tởm kia,
Cậu thừa nhận, có chút nghi ngại trong lòng.
Dù không biết cụ thể là thế nào, nhưng chẳng phải cứ tóm được một tên là ra hết hay sao?.
Muốn dạy dỗ Trí Đăng, ít nhất cũng phải là từ chính tay cậu.
——–
Biệt thự, gần năm giờ chiều.
Vừa mới giặt ủi xong ít đồ trở lại, liền nghe thấy lọt vào tai chuyện Trí Đăng đột nhiên chạy khỏi biệt thự, chị Châu ban đầu còn nghĩ chắc là cậu lại như trước, ra quán tạp hóa gần đó mua chút gì cho Jun, thế nhưng chờ mãi vẫn không thấy cậu về, đến khi bác sĩ Sơn từ bên chỗ Jun trở lại một hồi lâu nữa người vẫn chưa thấy bóng.
Chị Châu như ngồi trên đống lửa, không thể nào yên cho nổi, bác sĩ Sơn cũng sốt ruột đi qua đi lại, nói thế nào Trí Đăng cũng còn đang ốm bệnh, đợt trị liệu thải độc sáng nay cũng còn rất đau.
Chị Châu thì càng lo hơn, bởi từ trước tới giờ Trí Đăng chưa bao giờ tự ý dời khỏi nhà mà không nói trước với chị một tiếng, hơn nữa mấy đôi dép của cậu vẫn còn nguyên si trên kệ.
Bác sĩ Sơn rút cuộc cũng rút điện thoại ra.
– Để tôi điện cho ông chủ.
Chị Châu lập tức gật đầu.
Bình thường người trong nhà không ai có cái gan tự dưng lại đi gọi cho Dav nếu không có việc cực kỳ quan trọng, hoặc là liên quan mật thiết đến Jun,
Nhẹ thì bị dọa cho vài tiếng, nặng thì có khi trong vòng một phút ba mươi giây lập tức cuốn xéo cũng có. Vì thế bác sĩ Sơn trong đầu cũng tính toán qua rồi mới nhấc máy.
Nói thật sự, Dav có vẻ như là thích Trí Đăng hơn những người khác, gần gũi cậu cũng rất nhiều, nhưng hiển nhiên việc vị trí của Trí Đăng trong lòng Dav thế nào, chẳng ai biết cả.
——
Trụ sở N.M.
Khỏi phải nói sau một loạt những ngày nghỉ dài trước đây chưa từng có, đống hồ sơ, hợp đồng và những chứng từ cần ký duyệt nhiều đến mức Dav cũng có chút choáng váng.
Hết phòng nọ đến ban kia,
Từ việc này đến việc khác,
Cẩm Hương cũng mướt mồ hôi khản cả tiếng, trình bày từng hạng mục, từng vấn đề cho rõ ràng,
Ly nước trên bàn Dav cũng chưa hề nhấp qua, sự tập trung cực độ như chìm lặng, nhấn sâu vào công việc.
Rinh, Rinh.
Tiếng chuông điện thoại cực kỳ đơn giản vang lên, cắt đứt câu nói dở của Cẩm Hương, Dav nhíu mày, với tay cầm lấy chiếc điện thoại.
Bác sĩ Sơn?
Anh ta gọi cái gì giờ này kia chứ?
Dav suy nghĩ vài giây, rồi ra ý cho Cẩm Hương tạm thời ra ngoài. Việc trong gia đình anh ghét nhất là để người khác tò mò.
Dav ấn tới nút nghe:
– Có việc gì?
– Vâng, tôi gọi để báo cậu chủ vừa bị ngã, bị trẹo chân rồi,
Dav chau mày:
– Thằng bé không phải tốt rồi sao? thế nào lại bị ngã nữa?
– Cậu chủ ngủ dậy bước xuống giường bị hụt chân.
– Vậy sao?
Dav có chút lo lắng:
– Giờ thế nào rồi?
– Dạ, đã băng bó lại, nhưng cậu chủ rất muốn gặp ngài, tôi cũng đã xem, có thể bị rạn xương, nếu được ngài sắp xếp về đưa cậu chủ đến bệnh viện thì tốt hơn?
Dav đưa tay lên trán, nhay nhay mi tâm.
Nếu là một hôm khác thì anh nhất định sẽ lao về ngay, nhưng mà có quá nhiều việc cần phải giải quyết, anh là người đứng mũi chịu sào một tập đoàn, có nhiều thứ ngưng trệ đừng nói là một ngày, chỉ vài tiếng thôi cũng tổn thất không tưởng.
– Cái này, trước tiên gọi Hải Luân tới đi, để cậu ta xem xét, nếu cần đi bệnh viện anh cùng cậu ta cứ điều xe đi. Xong việc tôi sẽ trở về.
Dav nói ra rồi, cũng muốn lập tức cầm lên một tờ bìa trình khác,
Thế nhưng bên kia bác sĩ Sơn dường như lại ấp úng , không muốn cúp máy.
– Thế ư? Nhưng mà… cái này, thật sự không thể về ư?
Linh tính mách bảo điều chẳng lành, nhịp tim bỗng dưng đập có chút hẫng hụt, hỗn loạn:
– Còn chuyện gì?
Đầu dây bên kia do dự:
– À, không, không có gì.
– Nói!
Một tiếng rít ra, bác sĩ Sơn thiếu chút thì đánh rơi cả điện thoại. Sự khủng bố của Dav một khi đã lên cơn thì đều có thể dọa cả ma, lắp bắp:
– Thực ra, thực ra chiều hôm nay Trí Đăng chạy ra khỏi biệt thự mà đến giờ chưa về, cũng không nói là đi đâu, chúng tôi lo quá…
Tút.
Tút.
Tiếng điện thoại cắt ngang giữa chừng, Dav bật người đứng dậy khỏi ghế.
Ai là kẻ mới nhủ đây đứng mũi chịu sào? Tất cả giờ này đều quăng hết.
Tại sao trong tâm anh không yên?
Tại sao vài lời nói đơn giản như thế của bác sĩ Sơn lại khiến anh dao động mãnh liệt?
Có thứ gì đó không ổn, có thứ gì đó, nhức nhối lắm…
============//=========

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN