( ĐAM MỸ) BAO NUÔI - Chương 58 : Bao nuôi (10)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
228


( ĐAM MỸ) BAO NUÔI


Chương 58 : Bao nuôi (10)


Chương 58 : Bao nuôi (10)
Ngoài hành lang trụ sở, Dav như không nhìn thấy bất cứ kẻ nào đang chờ ngoài đó, sải bước chân vội vã trước con mắt ngỡ ngàng của Cẩm Hương cùng mấy vị giám đốc trực thuộc.
– Sếp! Anh đi đâu vậy?
– Vẫn còn rất nhiều việc chưa xong mà?
Cẩm Hương gọi giật,
Tiếng rì rầm hai bên tai, anh cũng chẳng nghe thấy gì nữa. Công ty, sự nghiệp, tập đoàn, hàng hóa, bao nhiêu thứ ngổn ngang giờ đây cũng không đổi lại bằng sự lo lắng bộc phát trong lòng,
Dav siết chặt nắm tay bước xuống từng bậc hè, đích thân mình đảo tới vị trí của người tài xế mà vặn lấy vô lăng.
Nhanh một chút,
Sớm một chút, trở về,
Vòng bánh xe lăn vù trên đường, hòa vào trong sự rối bời của anh lúc này. Dav không thể nào định hình được đó là gì, nhưng cảm giác nhức nhối như thế nào càng ngày lại càng dâng lên mãnh liệt?
Trí Đăng…
Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?
——-
Chiếc xe lao như đổ vào trong đường hiên biệt thự,
Bác sĩ Sơn lẫn chị Hậu và bên cạnh là cả chị Tố nữa cũng đã chờ sẵn.
Mũi giày da bóng loáng một ánh nâu sậm đầy khí chất, vội vã đặt xuống thềm, cất giọng:
– Có chuyện gì?
Chị Tố bước ra trước một bước, kính cẩn:
– Thưa ông chủ, hôm nay sau khi cậu ấy ngủ dậy, theo đúng lời ngài dặn tôi đã đưa tận tay cậu ấy bản hợp đồng, nhưng không biết vì sao sau khi đọc xong cậu ấy lại phát cuồng lên, còn nắm lấy cả cổ áo tôi mà tra hỏi, rồi đột nhiên cứ như thế chạy khỏi đây.
Dav nghe xong mấy lời này thì chân cũng đã sải vào trong phòng, nhìn quanh một lượt. Ngoài chiếc chăn vẫn chưa được gập, mọi thứ trong phòng không hề di dịch một chút nào, tất cả mọi thứ đồ đạc vẫn còn nguyên, chứng tỏ Trí Đăng không phải là dọn đi, thế nhưng sao đến giờ này còn chưa về?
Hay là, bản hợp đồng đó mình soạn sai chỗ nào rồi?
Chị Tô cúi thấp đầu, như đã biết ý từ trước mà đưa ra tấm bìa trình kia:
– Dạ, gửi lại ông chủ ạ.
Dav chau mày thật chặt, nhanh chóng cầm lấy, mở ra, đôi mắt lướt nhanh. Rõ ràng là bản hợp đồng nuôi dưỡng này chẳng hề có vấn đề gì, hơn thế nữa các điều khoản đều là có lợi cho Trí Đăng.
Không phải em ấy nên vui sướng mà nhào tới vòng tay của anh sao?
Sao lại thành ra thế này?
Dav đứng bật dậy, không được, dù là thế nào cũng không được, trước tiên cứ phải đưa em ấy về lại đây đã, vết thương của em ấy còn chưa khỏi hoàn toàn.
Dav hướng mắt về phía bác sĩ Sơn và chị Châu:
– Đã đi tìm chưa?
Chị Châu đáp lời:
– Dạ chúng tôi đã đi tìm xung quanh mấy chỗ quen thuộc gần đây, nhưng đều không thấy.
Ánh mắt Dav tối lại, ra điều đã hiểu, anh đang muốn cầm lên điện thoại điều động một ít người, lại nghe chị Châu nhỏ giọng:
– Nghe mấy người bên đường thuật lại, khi đi cậu ấy đi chân đất, lại còn vừa đi vừa khóc, không biết có phải gia đình ở quê gặp chuyện gì không?
Dav ngẩng mặt:
– Đi chân đất? Khóc?
Chị Châu gật đầu:
– Đúng vậy, em ấy trước giờ đi đâu cũng hay nói với tôi một tiếng, nhưng lần này tuyệt nhiên không nói gì cả, cũng không chào cậu chủ, tôi nghĩ nhất định là việc ở quê vội quá,
Dav không một chút chần chừ, lập tức bấm số, vừa hay ở quê Trí Đăng có để lại vài người bên xây dựng vẫn đang lo nốt nội thất cho căn nhà mới sửa, chưa có dời đi.
Gương mặt chị Tô giãn ra vô cùng hài lòng, không ngờ chị Châu và Dav lại nghĩ về cái hướng đó, càng tốt! Giờ này tên điếm đó chắc hẳn cũng đã bị lôi về chỗ bọn nghiện, đợi đến khi Dav kiểm tra xong một lượt ở quê nó, tìm thấy được thì chắc chắn cũng đã nhiễm cái thứ bệnh chết người kia. Đôi khóe môi chị Tô cố nén nét gợn cười.
——-
Tút…
Tiếng điện thoại đầu tiên vang lên, Dav bỗng dưng nheo đôi mắt. Cúp máy.
Không đúng.
Nếu như là việc của gia đình, Trí Đăng nhất định sẽ không hành xử như vậy, bản tính của em ấy, anh biết.
Hơn thế nữa làm sao có thể đi chân trần, còn không mang theo điện thoại, không mang theo ví? Rõ ràng tất cả những điều này không hề giống với hành động của một người bình thường chút nào.
Vậy, rút cuộc là xảy ra chuyện gì? Trong đáy mắt, ánh lo sợ vụt lên, Dav đổi hướng, một đường gọi thẳng cho Triều Vĩ.
“ Cậu, mau điều người, Trí Đăng em ấy gặp nguy hiểm”.
Linh tính của một kẻ nhận được tình yêu, trao đi tình yêu.
Đôi bàn tay nắm chắc thêm chắc, khống chế những nhịp đập bắt đầu điên loạn trong lồng ngực, kiểm soát nó, đừng bung ra những tiếng khó khăn…
Trí Đăng?
Em hiện tại đang ở đâu?
———–
Kẻ cao tay, còn có kẻ cao tay hơn.
Hoặc là nói sự an bài ở đời cũng hơn nhau ở chỗ may rủi, kẻ trăm phương ngàn kế tính toán một đôi khi trớ trêu lại không bằng kẻ chớp được đúng cơ hội.
Trời bắt đầu im tiếng nắng, gió cuối xuân hiu hắt bật lên những ngọn đèn đường.
Trời về khuya,
Trong khi cả Ever đã bắt đầu náo loạn tìm người, những kẻ người làm kia cũng không nhận được tin báo về của Nam nửa thấp thỏm lại nửa hả lòng hả dạ,
Nơi căn biệt thự nho nhỏ ngoài thành phố, Nam bị trói gọn trên một chiếc ghế, trên người không hề có một vết thương nhỏ nào, nhưng gương mặt lại tái mét, đôi môi đã sùi ra một thứ bọt màu xanh đỏ nhàn nhạt. Đau đớn không cách nào nhịn xuống những tiếng rên.
Ý Việt ra tay rất ác.
Cậu sợ nhất là làm bẩn chính mình, vì thế dao có nhưng không đâm, súng có nhưng không bắn, chỉ là dùng một ít chất độc trộn lẫn axit, đổ sâu trong cuống họng, khiến cho toàn bộ yết hầu lẫn nơi mà nó đi qua như bị trụng trong nước sôi, như hàng ngàn hàng vạn con kiến đang gặm nhấm và tàn phá, ăn mòn và cấu xé từng mảnh, từng mảnh. Đau đớn so với những vết thương ngoài da thịt chỉ có hơn mà không có kém.
Ý Việt ngồi vắt chân trên trên một chiếc bàn trà, trong những tiếng gầm rồi khạc ra bọt máu của Nam, thong thả vẫn nhấp từng ngụm nước trái cây ngon ngọt như chẳng hề gì, trong lòng lại đang rất muốn cười nhạo chính mình.
Đôi mắt liếc về phía giường ngủ. Thật không biết nên cười hay khóc, nếu theo đúng những gì từ miệng Nam khai ra, thì cậu đây không những không phải là tới bắt người, mà lại chính là cứu được Trí Đăng một mạng ư?
Đúng là ông trời rất biết trêu ngươi.
Ai có ngờ đâu, vô tình cố ý thế nào lại lọt vào tai những việc rợn người gai tóc như thế? Cậu cũng là kẻ thủ đoạn, cũng đã từng pha chế đủ các loại chất hóa học khiến kẻ khác đau rụng cuống tim, thế nhưng cũng chưa từng làm đến mức này, hãm hiếp thì thôi đi, chúng còn muốn ép Trí Đăng mang trong mình căn bệnh thế kỷ.
Thật sự quá kinh rồi, ở Việt Nam này, xem ra cũng chẳng êm đềm như nước hồ thu gì cả, giống như là một cái hố xoáy ngầm thì đúng hơn.
Ý Việt bất giác mà gợn một nét thở dài.
Hải Luân luôn miệng nói rằng Trí Đăng tội nghiệp, cậu không tin. Nói rằng Trí Đăng đáng thương, cậu cũng không tin nốt.
Đến tận hôm nay mới rõ vì sao Hải Luân lại một mực kiên quyết thương hại,
Bởi vì Trí Đăng suy cho cùng cũng chỉ là một thứ đồ chơi của bọn nhà giàu.
Nhưng, cũng chẳng phải vì thế mà có thể dễ dàng coi như không có, ít nhất thì cũng phải tỏ rõ cho Trí Đăng biết được, ai là người nên đụng, ai là người không nên đụng.
Hải Luân là của cậu, vĩnh viễn chỉ có thể là của cậu.
Ý Việt theo dòng chảy của chút nước đọng lại dưới đáy ly, vẽ lên trên bàn từng nét,
Một gương mặt thật đẹp, một chiếc răng khểnh, một chiếc rốn sâu, cơ thể ấy, làn da ấy, và cả sự thông minh tuyệt vời ấy…
Cậu đã mê đắm từ bao giờ? Chôn sâu bản thân mình vào thứ dục vọng chiếm hữu ấy từ bao giờ?
Coi anh là anh trai ư? Hay coi anh là một người bảo hộ?
Không đâu, tâm tư này của em mỗi một ngày chỉ muốn đem anh ra từng chút từng chút mà nuốt sạch…
Không một kẻ nào được phép nghĩ tới anh, không một kẻ nào được phép chạm tới anh, kể cả Trí Đăng, kể cả bất kỳ một kẻ nào đáng thương ngoài kia.
——-
Ý Việt đứng dậy, bước đến phía Nam.
Nam mở ra đôi mắt lờ mờ, đỏ lòm vì vỡ tơ máu, thều thào bằng một chất giọng cực kỳ kinh khủng:
– Tôi chỉ theo lệnh thôi, xin cậu… xin cậu cho tôi một con đường sống.
Ý Việt nở nụ cười ngọt ngào, dùng một ngón tay thon nhỏ, duỗi ra nâng cằm Nam lên:
– Đương nhiên, làm sao tôi lại đi giết người cơ chứ?. Sẽ sống thôi.
Trong đôi mắt của Nam không buông ra được chút nào nhẹ nhàng, nụ cười của Ý Việt khiến cho hắn càng thêm hoảng loạn và sợ hãi, tột cùng sợ hãi, mỗi một khi nụ cười kia cất lên, là trong tai, trong mắt, hay trong miệng hắn sẽ phải chịu thêm một vài lọ nhỏ những thứ hóa chất xì xèo, hắn giãy dụa, hắn gào lên:
– Đừng! Đừng mà! Những gì tôi biết đều đã khai rồi!
– Xin cậu!
Ý Việt thế nhưng lần này không làm gì hắn nữa cả, ngón tay thon dài buông xuống.
Cậu đọc được trong đôi mắt của Nam, không có sự dối trá vòng vo như ban đầu nữa, nói cách khác, Ý Việt tin những lời hắn khai kia là thật.
Đối với những thứ thuốc hay độc mà anh tự tay làm ra, quả nhiên có muốn nói dối cũng khó.
——–
Ý Việt nghe tiếng động từ phía phòng ngủ, đôi chân đảo hướng bước vào, đương nhiên là trên tay không quên mang theo vài liều thuốc nhỏ.
Tỉnh rồi sao?
========//======

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN