( ĐAM MỸ) BAO NUÔI - Chương 59 : Bao nuôi (11)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
205


( ĐAM MỸ) BAO NUÔI


Chương 59 : Bao nuôi (11)


Chương 59 : Bao nuôi (11)
Ý Việt thong thả bước chân, từng bước tiến về phía phòng ngủ.
Trí Đăng à Trí Đăng,
Nếu đã là một kẻ đáng thương đến vậy, đáng lý anh nên tìm cách để mà thoát ra khỏi nơi dơ bẩn đó, cũng đừng có dính líu gì với Hải Luân chứ? Tại sao lại cứ níu lấy, để khiến cho một phần tâm tình của anh ấy đặt tại nơi tôi trôi đi mất?
Làm gì với anh ư?
Tôi cũng chỉ là muốn anh cút xéo càng xa càng tốt, hơn nhất được chính là đừng bao giờ gặp lại Hải Luân.
Ý Việt lắc trên tay vài ống thuốc. Mười chín tuổi, cũng phải cảm ơn bố cậu rất nhiều bởi cái gen di truyền và sở thích nghiên cứu điều chế thuốc. Chẳng qua, đi lệch một chút quỹ đạo, nó lại trở thành những chất độc khó lường.
Một liều?
Hai liều?
Đau đớn đến rút da rút xương, tên Nam ngoài kia hay bất kỳ những kẻ nào trước đây đã chạm qua đều không thể nào chịu nổi.
Trí Đăng anh, liệu chịu đựng được bao nhiêu lâu?
Nụ cười đong trên môi, ẩn khuất.
Két…
Cánh cửa phòng ngủ bật mở, tiếng kẽo kẹt vang lên vì những phần ghép đã quá cũ kỹ và chẳng có ai dùng tới.
Ý Việt bước vào, đôi tai thỏ trên vai áo lắc lư.
Thật muốn xem xem, anh ta tỉnh lại sẽ có bộ dáng như thế nào? Là sự cầu xin thảm thiết? Là sự sợ hãi tột độ? Hay là thứ liêm sỉ không đáng có như lời của tên Nam đã nói? bán thân? dùng mọi thủ đoạn để ở lại biệt thự kia ư?
——-
Tất cả những suy đoán, dừng lại ở một từ.
Máu.
Đập vào mắt Ý Việt chỉ có bấy nhiêu.
Máu trải thành những vạt đỏ tươi, rơi tí tách dưới nền nhà loang lổ, bên cạnh là một mảnh thủy tinh đập từ chiếc ly trên bàn.
Ý Việt rụng rời.
Vậy mà việc đầu tiên khi Trí Đăng tỉnh lại, chính là tự sát!
Không phải chứ?
Cậu không nằm mơ hay là hoang tưởng đấy chứ!
Ý Việt dồn dập bước chân, đôi mắt mở to như xuyên vào thứ ánh sáng nhờ nhợt của chiếc bóng đèn không đủ chiếu.
Anh ta điên rồi sao?!
– Trí Đăng!
Ý Việt hét gọi. Đáp trả chỉ là một nỗi sợ hãi vô bờ bến, Trí Đăng co người lại, co người lại…
Đừng… đừng tới… đừng tới….
Đừng đụng vào tôi…
Cậu không muốn phải chịu qua nỗi nhục bị những kẻ lạ mặt bẩn thỉu hãm hiếp, cậu không muốn chết đi rồi cũng không thể ngẩng mặt nhìn bố cậu dưới suối vàng.
Và, tại sao?
Tại sao ngay cả đến lúc này… cậu vẫn muốn nghĩ cho anh. Cậu sợ anh sẽ ghê tởm cậu, cậu sợ ánh mắt khinh bỉ và lạnh lẽo của anh nếu biết bản thân mình đã không còn sạch sẽ nữa, dù đó chỉ là một xác chết mà thôi?
Cậu, điên rồi!
Thật sự là, yêu đến khi chết đi, vẫn không thể một lần nghĩ cho bản thân mình, tràn trong đầu óc là những cử chỉ âu yếm khi bên anh, là những cái vuốt ve, những nụ hôn nhỏ mà rủ rỉ “ không được của ai khác”
Em, sẽ không là của ai khác cả.
Nhưng nếu đó là những kẻ mà anh nhẫn tâm vứt em cho họ dày vò thì sao… thì sao? Nước mắt em không chảy được nữa, chỉ có những giọt máu này thay cho lời nói nghẹn từ trong tâm khảm.
Yêu anh thật nhiều, nhận lại chỉ toàn cay với đắng.
Người với người, gần kề, hóa ra khoảng cách lại xa đến không thể với…
Bóng đen kia càng ngày càng tiến tới, càng ngày càng sát gần… Trí Đăng cố gắng cử động bàn tay, đem tất cả sức lực yếu ớt của mình, run rẩy muốn cầm lấy mảnh thủy tinh kia, muốn một lần lại một lần cứa xuống…
Xoẹt!
Mảnh thủy tinh theo cái văng tay của Ý Việt mà bay rê trên nền nhà, xoay thành một vệt đỏ rồi đập vào tường.
– Anh điên rồi sao?!
Ý Việt gằn lên từng chữ, hành động này của Trí Đăng nằm ngoài dự đoán của Ý Việt, có thể nói là như một cú giáng bất ngờ vào tâm tưởng của cậu.
Không thể tin được!
Ý Việt lập tức kéo lấy chiếc chăn cũ trên giường, ấn mạnh vào vết rạch sâu trên cổ tay Trí Đăng.
Trí Đăng giãy dụa rất yếu, vốn dĩ độc rắn thải đã gần hết, nhưng trải qua những chuyện như vậy, cậu thật sự gần như không còn cử động được.
Chỉ là, gương mặt này, tại sao quen như vậy?
Cứ như rằng cậu đã từng nhìn thấy ở đâu rồi, không chỉ là một hai lần…
Trí Đăng mập mờ, nỗi sợ hãi vẫn còn quanh quẩn, vô thức gọi lên cái tên:
– Ý Việt?!
Ý Việt sững người, đôi mắt trân ra, mở lớn, bàn tay ấn trên vết thương cầm máu thêm chặt chẽ, cứng giọng hỏi:
– Anh, tại sao lại biết tôi?
Thay cho câu trả lời, Trí Đăng lại đẩy cậu:
– Đi, đi mau,
– Cậu đừng ở chỗ này, đi mau, mặc kệ tôi…
– Cậu, mau đi đi…Hải Luân, sẽ… sẽ rất lo.
Từng lời nói vội vã bật ra trong những tiếng hổn hển, đôi mắt rõ ràng ánh nhìn đã yếu nhưng lại tràn ra đầy sự lo lắng dành cho cậu- một kẻ xa lạ. Đánh động vào trái tim vốn cứng như sắt đá của Ý Việt, gõ ra từng tiếng.
Trí Đăng dùng sức đẩy, vậy nên trên cổ tay kia vừa kìm lại tứa máu, chảy xuống ngực áo Ý Việt và ba giọt.
Ba.
Ý Việt chẳng hiểu tại sao nữa, lại làm ra cái hành động điên rồ như thế. Một phát bế người, nhấc bổng lên trên chiếc giường phủ bụi:
– Yên lặng đi.
———-
Trí Đăng biết được mình đã thoát khỏi tay mấy tên nghiện kia, do Ý Việt tình cờ đi ngang qua, bản thân nửa thực nửa hư.
Ý Việt nhìn vết thương trên cổ tay Trí Đăng đã được băng bó cẩn thận, đã thế mấy liều thuốc quý giá của cậu cũng bị moi ra hết, tự muốn vả vào mặt mình mấy cái.
Làm cái gì thế này!
Chắc người bị điên là mày mới đúng! Là đến để dằn mặt anh ta chứ không phải để cứu người!
Nhưng vì sao? Vì anh ta trong lúc nguy cấp nhất vẫn muốn bảo vệ cho một kẻ người dưng như cậu sao? Điên mất.
– Vì sao anh biết tôi?
Trí Đăng ngẩng lên, gương mặt vẫn một nét đượm buồn:

– Hải Luân thường xuyên nhắc tới cậu, còn cho tôi xem ảnh rất nhiều lần nữa, một thời gian trước anh ấy nói rằng cậu đã về Việt Nam. Vì thế, nhìn cậu tôi nhận ra.
Ý Việt hơi cụp hàng mi dài:
– Anh ấy nhắc tới tôi?
– Ừm, mỗi lần nhắc tới đều cười rất nhiều, anh ấy nói coi cậu như con trai vậy.
– Con trai??!!!!
Ý Việt tức đến cứng người lại :
– Anh vừa nói cái gì?!
Trí Đăng mệt mỏi quá độ, gượng gạo trả lời:
– Không phải sao? anh ấy là người bảo hộ của cậu mà?
Ý Việt hừ ra một tiếng lạnh ngắt trong họng. Con trai?! Anh ấy lại dám đem mình coi như con trai?
Trí Đăng không hiểu vì cái gì mà thái độ của Ý Việt lại thay đổi đến vậy, cậu dẫu có là một tên ngốc cũng không thể tin vào cái lý do tình cờ đi ngang qua được, hơn nữa khi đưa cậu đi rõ ràng là có hai tên, nhìn Ý Việt nhỏ nhắn thế kia, nói là một chọi một còn không nổi, làm sao có thể cứu cậu thoát khỏi bọn họ dễ dàng thế?
Chỉ tiếc lúc đó cậu đã mệt mỏi mà ngất đi, hiện tại thứ gì cũng mơ màng không rõ, hoặc là có ai đó đã theo sát cậu từ trước…
Trí Đăng bỗng nhiên như sực nhớ ra điều gì, cất giọng gọi nhỏ, trong đáy mắt u tối mở ra một chút hi vọng le lói:
– Ý Việt, có phải… cậu là do Hải Luân kêu tới đúng không?
– …..
– Hải Luân biết trước những việc này đúng không? Là anh ấy đã biết trước Dav sẽ như vậy, nên… nên cố ý nói cậu đến cứu tôi đúng không?
Ý Việt còn đang ghim hai từ con trai kia trong đầu, nghe thấy mấy lời hoang đường này của Trí Đăng, đôi môi câu lên cợt nhả:
– Nếu thế thì sao?
Trí Đăng vội vàng bám níu lấy một tay của Ý Việt:
– Cầu xin cậu, giúp tôi dời khỏi đây được không? Cầu xin cậu…
Ý Việt đôi mắt đầy thâm ý.
Tai cậu không nghe nhầm đấy chứ? Bản thân cậu còn đang cầu không được, nếu Trí Đăng thực sự muốn cuốn xéo khỏi đây không phải là đúng ý sao?
Đôi môi nở ra một nụ cười ngọt ngào.
– Có thể.
———–
Quá tam ba bận, Trí Đăng một ngày đêm này tự tử tới ba lần vẫn không thể nào chạm đến cửa tử. Chính cậu cũng không biết phải làm thế nào cho đúng nữa, cậu chỉ là không muốn ở lại đây… Cậu không đủ sức đối diện nữa.
Đôi mắt khép dần, nặng trĩu.
————
Sương khuya, thấm đầy vai áo ai, lạnh lẽo.
Dav khoác màn sương như thế, tay trắng trở lại nơi căn phòng của chính mình.
Vài tháng trước một mảnh im lìm như thế anh lại chẳng hề cảm thấy chút gì, đến hôm nay thiếu đi hơi ấm của cậu, lại vô duyên vô cớ mà cô đơn đến đau lòng.
Khung cửa, nơi bóng dáng ấy vừa thấy anh về liền ngượng ngùng xoay lại mỉm cười, góc chăn, nơi vẫn còn vương lại chút mùi hương giản dị đơn thuần nhất, thuộc về cậu.
Jun ôm theo mèo bông, đứng nép một bên cửa, đôi vành mắt nó cũng đỏ au lên, đôi môi mím thật chặt như cố nén, nó nhìn xung quanh cố gắng tìm kiếm.
Nó không thấy anh của nó, liền dụi dụi chóp mũi một cái, bước vào.
– Bố, bố ơi… Anh… anh bỏ Jun rồi…
Dav đưa tay kéo nó vào lòng.
Nó òa lên khóc.
– Anh không thương Jun nữa… Anh không về với Jun…
Nghe từng tiếng gió thổi xào xạc ngoài kia, bờ vai rộng dài run lên.
Trí Đăng…
=========//=======

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN