– Thế nào rồi, xong xuôi cả chưa? – Đào Trang hỏi sau khi vừa làm một ngụm cappuccino ngọt xớt.
Mai Hương cầm thìa nhỏ khuấy nhẹ cốc trà đào của mình, đáp:
– Gần trót lọt rồi, mụ già nhà nghèo đó đã chết, bây giờ chỉ cần tính đến chuyện dắt mũi mấy chú công an đến điều tra cái chết của bà ta rồi đến tóm gọn gia đình thằng Nam.
– Giỏi lắm, việc tiếp theo mày bảo con Bình ới thằng Tiến Anh một câu cho nó làm nốt.
Mai Hương ngơ ngác:
– Sao lại phải nhờ thằng Tiến Anh? Bọn mình làm nốt cũng được mà.
– Ngu lắm Hương, vụ này đôi bên cùng bắt tay nhập cuộc, bọn mình bỏ công làm hết rồi có chuyện gì xảy ra thì chả phải mỗi mấy đứa mình chịu hết à?
Hương gật gù nghe nó nói rồi đáp:
– Tao hiểu rồi. Bây giờ mày muốn tao bảo thằng Tiến Anh dẫn cảnh sát đến điều tra vụ đầu độc kia phải không?
– Chính xác! – Âm điệu Đào Trang lạnh như băng, hơi im lặng một chút, cô nói tiếp: À quên, mày cấm mồm năm miệng mười gì chuyện bọn mình tráo thuốc để đầu độc mụ già ở Nghĩa Đạo đấy nhớ, không cho bọn thằng Tiến Anh biết, chỉ cần nó ra tay dẫn cảnh sát đến để tóm gia đình thằng Nam là được rồi, càng nhanh càng tốt, nếu không để thằng con trai bà ta tổ chức xong đám tang thì coi như chuyện chúng ta làm là vô nghĩa đấy.
– Được rồi, tao gọi nó ngay đây!
Mai Hương dứt lời, Đào Trang lườm nó rồi hất cằm sang bên phải như một cách ra lệnh. Hương hiểu ý rồi cầm điện thoại đi tới nơi kín đáo để gọi cho Tiến Anh. Đào Trang ngồi lại ở đó với đôi mắt sắc lạnh, ngón tay ngọc ngà đang từ từ khuấy nhẹ cốc cappuccino trên tay. Cô nhắm mắt lại rồi từ từ đưa lên ngậm một ngụm vào trong miệng để cảm nhận sự viên mãn cho một kế hoạch gạ gục đối thủ lớn nhất của mình, cũng là một cách để dằn mặt người cha hách dịch không tiếc tay giết chết người bạn thân thiết của cô, con mèo Angela. Vị ngọt tan dần trong miệng nhưng đọng lại là vị đắng của cà phê, cũng như lòng cô bây giờ vậy. Có thể sẽ vui biết mấy khi kế sách của cô đang dần đi đến thành công, nhưng đâu đó trong cô nàng vẫn là nỗi xót xa, cay đắng cho những gì cô đã phải chịu. Nhẹ nhàng đưa cốc cappuccino xuống, đôi mắt trống vắng của cô từ từ mở ra, đôi lông mày run run hơi nhíu lại như để kìm nén nỗi xót xa cho những gì cô phải trải qua, cũng là để giấu đi sự nghẹn ngào vì không muốn ai thấy mình khóc.
“Mong cho đối sách đôi bên cùng thành công.”
…………………………………………………………………………………………………….
Sáng hôm sau, tại lớp 10A10….
– Chuẩn bị thi cuối kì rồi chúng mày ôn gì chưa? – Dương hỏi cả bọn ngồi gần cô.
Cả bọn đồng thanh:
– Chưa!
– Cả tuần đã phải học rồi, chiều về một lớp học thêm nữa đến tận tối mịt mới được về, xong còn phải làm 1 đống bài tập nhảm nhí nữa cũng gần như qua đêm rồi, lấy thời gian đâu mà ôn thi. – Chiến ngồi gần đấy phân tích.
– Công nhận. – Mấy thằng xung quanh gật đầu tâm đắc.
– Tao đéo biết học mấy cái môn xàm cứt này để làm gì cho đời. Xong cuối cùng ra đời có biết làm cái đéo gì đâu, thất nghiệp bỏ bố ra…. – Giọng thằng Nguyên lùn choe chóe.
Dương dường như không còn để ý tiếng thằng Nguyên nữa khi thấy bóng của Nam đang chầm chậm cùng chiếc điện thoại trên tay dần ra xa cửa. Dương bắt đầu có linh cảm rằng có chuyện không ổn nhưng cô vẫn không dám đuổi theo để hỏi chuyện vì muốn Nam có không gian riêng tư. Chưa được một hồi thằng Nam chạy vụt đi với tốc độ ánh sáng, Bạch Dương chưa bao giờ thấy cậu ta vội vàng đến vậy. Có chuyện gì? Cô nàng bắt đầu len chân ra khỏi mấy cái bàn trong lớp cùng hơi thở hừng hực đầy lo lắng chạy theo. Ra đến cửa lớp, cô không thấy bóng dáng Nam đâu, cô gọi lớn: “Nam ơi!” -– Tiếng cô vang khắp hành lang, mọi người ai cũng nhìm. Nhật Lệ đang ngồi trong lớp nghe thấy vậy cũng chạy ra xem.
– Sao thế Dương, mày làm sao đấy?
– Chết rồi mày ơi, tao thấy thằng Nam nó nghe điện thoại xong cái nó chạy vụt đi đâu rồi í? Nhìn biểu hiện nó không được bình thường.
Lệ trấn an cô nàng:
– Chắc nó có việc riêng thôi, không có gì đâu.
– Không! Không phải đâu, mày không biết lúc nó chạy đi nhìn bộ dạng nó thế nào đâu. Hình như nó gặp chuyện gì rồi…. Kia kìa! – Nói đoạn tay cô trỏ ra phía cổng trường, Lệ quay ra theo. Bóng dáng cao cao của thằng Nam đã chạy ra khỏi cổng trường rồi nhanh chân lên xe buýt tuyến Bắc Ninh – Đình Tổ.
Dương và Lệ nhìn nhau, không ai mở mồm ra nói câu gì, nhìn nhau sửng sốt.
– Ờ,… chắc nó lên bệnh viện…. – Lệ nói ra trong vô thức, tuy bé nhưng con Dương tai thính nghe được nó gào lên:
– Bệnh viện?
Lệ bắt đầu tỉnh ra là mình lỡ lời:
– À đâu, không.. à, nó…. – Ngấp ngứng.
– Con Lệ kia mày biết chuyện gì của nó rồi nói nhanh! – Giọng Dương nghiêm nghị.
– À,.. không tao có biết gì đâu. – Lệ lấp lửng.
– Mày nói nhanh. Có bao giờ bọn mình giấu nhau chuyện gì đâu.
– Nhưng mà Nam nó bảo không cho ai biết.
– Lệ! Đến cả tao chúng mày cũng giấu nữa à, mày xem tao là bạn không?
– Thôi được rồi chuyện là…..
Thanh Bình đứng cửa nghe lỏm được hết câu chuyện mà hai người đã kể với nhau và nhanh chóng về chỗ ngồi lấy điện thoại ra rồi lên box chat bí mật đã có bọn thằng Tiến Anh với bọn Đào Trang chực sẵn ở đó:
Bình: – Alo, tin gấp chị em ơi.
Đào Trang: – Gì con đĩ?
Bình: – Tao nghe con Lệ với con Dương kể là thằng Nam nó có em trai bị bệnh tim đang nằm trong bệnh viện trên Hà Nội.
Mai Hương: – Ùi, nghe thương ghê. Có vẻ tội nghiệp (icon cười nhếch mép)
Đ Trang: – Hhhaa, có chuyện vui rồi đây. Bọn thằng Tiến Anh đâu gọi nó vào thông báo, tao có kế hoạch bonus đây.
Bình: – @Tiến Anh, @Hồng Minh, @Trong
Tiến Anh: – Gì đấy?
Đ Trang: – Đọc tin nhắn bên trên đi rồi tí tao nói.
Hồng Minh: – kkkk, tao hiểu ý con Trang rồi.
Đ Trang: icon nhếch mép. Hiểu thì tốt.
Mai Hương: – À chúng mày vừa nãy có thấy thằng Nam hớt hải chạy ra khỏi cổng trường lên xe buýt không?
Trong: – Có!
Đ Trang: – Có!
Tiến Anh: – Chắc mấy chú công an kéo đến tóm cả nhà nó rồi
M Hương: – Í hí hí, zui quá.
Bình: – Chúng mày ra tay nhanh gọn lẹ đấy.
Trong: – Anh Trưởng bọn tao mà lị, thằng Nam tuổi tôm nhé.
M Hương: -Gáy ít thôi Trong ạ, còn thằng Huy đấy chúng mày liệu hồn.
Trong: – Chắc sợ.
Đ Trang: – kkkk, kệ mẹ thằng Huy, xử nhà thằng Nam đã rồi thằng Huy tính sau. Vụ thằng Nam mới chỉ là khởi đầu thôi, chưa xong đâu mấy đứa. Để tránh ông bố tao vì quý mến gia đình nó mà vung tiền giúp gia đình nó qua vụ này là anh em ăn cức đấy, nên phải ra tay trước 1 bước để không ai xen vào vụ này được. Trước hết là xử cái tiệm thuốc nhà nó trước. Sau đó anh em tiến đến kế hoạch tiếp theo là nhà tù và bệnh viện nhá. Chuẩn bị vào tiết 5 rồi, mấy đứa giữ sức tí đi ăn trưa tao nói tiếp.
M Hương: – Okela
T Anh: – Ok, tao order cốc trà sữa Thái với cơm chiên đùi gà nha.
Trong: – Tao cũng thế nha.
Đ Trang: – Có cái *** mẹ mày muốn ăn tự mà mua, sai ai
T Anh: – kkkk
Xe buýt đang chạy gần đến trạm dừng tại Đình Tổ rồi, lòng Nam như lửa đốt. Nghe xong cuộc điện thoại của một bà cô hàng xóm gọi cho báo rằng bố mẹ cậu bị công an bắt do bị tố là bán thuốc độc hại người. Đây là vụ án khởi tố hình sự, nạn nhân là một người phụ nữ trung niên bị bệnh nặng, theo báo cáo thì bà ta đã từ trần chiều tối ngày hôm qua sau khi sử dụng số thuốc đã được sắc lấy từ tiệm Đông Y, gia đình Nam. Có người tố cáo số thuốc đó có độc và đã được mang đi kiểm chứng, hiện tại bên phía công an phải giam giữ hai nghi can là vợ chồng chủ tiệm thuốc, bố mẹ Nam. Nghe xong bản sơ khai của toàn bộ vụ án, Nam biết bố mẹ cậu vô tội, không đời nào mà lại có thể bốc nhầm thuốc khiến người sử dụng tử vong được, rõ ràng chuyện này có uẩn khúc. Giờ cậu về quê lúc này thì có nghĩa lý gì khi bố mẹ đã bị bắt, nhưng cậu vẫn phải về để còn quản lí chuyện trong nhà, còn người em trai đang bị bệnh tim trên bệnh viện Bạch Mai, Hà Nội nữa. Chết nếu để thằng bé nghe được chuyện này không biết nó có sốc rồi lên cơn đau tim không? Giờ phải làm sao đây? Bố mẹ bao giờ mới được thả về? Tất cả những câu hỏi lớn đang dần hình thành trong cậu, khiến cậu bắt đầu trở nên hoang mang, rối rắm.
….
Trời đã ngã bóng chiều, là một ngày trời tắt nắng, một màu xám nhạt nhòa cả vùng trời mây, sau cơn mưa rào chiều qua mọi thứ như bắt đầu chìm vào những ngày đông lạnh giá đầu tiên. Chuyến xe buýt dừng lại, Nam phóng nhanh xuống mặc kệ bản thân có va phải ai. Đừng giữa con đường làng cậu ngơ ngác nhìn phía xa xa ngôi nhà cậu đang bị đốt cháy, bà con làng xóm đang hết sức tát nước vào đám cháy. Đám cháy bùng lên nghi ngút, khói đen mù mịt giăng kín cả vùng trời. Nam đứng đó, bần thần, đôi mắt cậu mở thật to, cay cay khóe mũi. Cậu lấy hết sức như muốn lao thẳng vào căn nhà của tổ tiên để lại đang bị cháy lớn kia, cậu gào thét nhưng bị mọi người giữ lại. Từng hàng lệ trào ra, người ta không để chàng trai ấy lao vào đám cháy. Từng cột nhà, mái ngói bị lửa thiêu rụi đang đổ xuống. Mọi người giữ chặt chân tay Nam không cho cậu vùng vẫy cho đến khi cậu ta không còn sức lực rồi quỳ thụp xuống đất. Nhìn mọi thử sụp đổ trong đám cháy, bất giác cậu gào lên, nước mắt ứa ra từng dòng….
Khi mọi thứ đã bị thiêu rụi, khi đám cháy vẫn còn bập bùng mọi người thay phiên nhau tạt nước vào chữa cháy, thì lực lượng cảnh sát với bên phòng cháy chữa cháy mới đến thì đã muộn rồi. Nam vẫn quỳ một góc dưới đất, tóc tai cậu rũ rượi, mặt mày lấm lem, quần áo ươm mùi khói, cậu vẫn đăm chiêu nhìn ngôi nhà bị cháy tàn tạ mà cổ nấc lên từng đợt nghẹn ngào, nước mắt vẫn chưa thôi chảy ra. “Xin lỗi bố mẹ con về muộn rồi.”
………
“Sao hả Nam, bị như vậy cảm thấy thế nào?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!