Rung Động Lòng Em
Chương 7
Edior + beta-er: Công Tử Như Họa
Phòng khách nhỏ nên chỉ để được một vài thứ: Một chiếc sô pha 3 chỗ, một bàn trà thêm một kệ TV, với một chiếc TV LCD 32 inch mới mua năm ngoái. Đi vào phòng bếp thì có thêm một bộ bàn ăn 4 chỗ, chỉ cần đứng ngoài cửa là có thể bao quát được hết toàn bộ, chỉ cần có thêm một người lập tức có cảm giác chật chội hơn hẳn.
Vết thương trên mặt Cố An Lan đã được xử lý qua nhưng nhìn vẫn rất đáng sợ, may mà không động chạm đến gân cốt, chờ vài hôm tiêu sưng là được. Thời Thanh Ninh kéo một chiếc ghế ra rồi ngồi xuống, nghe Cố An Lan kể lể từ đầu đến đuôi, mắt hơi liếc sang chỗ Phó Ngôn Thần ở sô pha.
Có thể “ra tay cứu giúp” trong tình huống đó, cũng coi như Phó Ngôn Thần có tinh thần cứu cánh.
Dù sao thì ngay trước đó không lâu cô đã được trải nghiệm cái gì gọi là “vắt cổ chày ra nước.”
Khi cô đi siêu thị đã nhắn tin hỏi Phó Ngôn Thần có biết nấu cơm không, nhưng cô chờ ở quầy rau củ mãi mà cậu ta không trả lời. Lúc đó siêu thị lại đông, cô bị các ông các bà mắng tơi bời vì đứng lâu nhưng không lấy gì, chê cô chắn đường người ta.
Vậy nên Thời Thanh Ninh không thể không vơ vội vài thứ như cà chua, khoai tây cùng với rau diếp và súp lơ, lúc đi mua thịt cô còn phải nhờ một bà lão lấy giúp.
Rời khỏi khu đồ tươi, Thời Thanh Ninh đi thẳng sang khu chế biến, mua bánh mì, bánh kem, lạp xưởng, mứt hoa quả các loại, nói chung là nhớ gì mua nấy. Không biết người kia thích ăn sủi cảo vị nào, cô bèn mua mỗi loại mấy cái.
Về đến nhà đã hơn 7 rưỡi tối, Thời Thanh Ninh vất vả cất xong mọi thứ vào tủ lạnh, vừa mở tủ lấy mì tôm ra úp thì thấy tiếng mở cửa “lạch cạch”.
Phó Ngôn Thần về rồi.
Thời Thanh Ninh bỏ điện thoại xuống, chỉ vào phòng bếp tự thú: “Tôi không biết nấu cơm đâu, đến bữa toàn ăn mì thôi. Cậu thích ăn gì thì ăn, gọi đồ ăn ngoài hay là tự nấu đều được, tôi có mua nguyên liệu để trong tủ đấy.” Nói xong Thời Thanh Ninh bưng bát mì của mình vào trong phòng, giả bộ như không thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Phó Ngôn Thần.
Nửa tiếng sau Thời Thanh Ninh ra khỏi phòng, thấy Phó Ngôn Thần đang ngồi ăn mì. Những sợi mì trắng nõn hòa cùng với canh cà chua màu đỏ đẹp mắt, còn thêm một quả trứng chần nước sôi, có mùi cà chua thơm phức thoang thoảng trong không gian..
Cúi đầu nhìn vào chỗ nước dùng còn thừa lại trong bát mình, đột nhiên có cảm giác lòng đau như cắt!
Thế mà người nào đó còn cố tình gắp quả trứng kia lên, thản nhiên nói: “Thanh Ninh đã ăn xong rồi sao? Cà chua mua hôm nay rất tươi, trứng gà cũng ngon, làm tôi thấy thèm ăn.”
Phó Ngôn Thần vừa nói vừa nhìn vào bát mì trong tay Thời Thanh Ninh, rồi giả vờ kinh ngạc: “Thì ra Thanh Ninh cũng thích vị cà chua vào sao?” Sau lại ra vẻ tiếc nuối: “Biết vậy tôi đã làm thêm một phần nữa rồi, nhưng cũng bởi Thanh Ninh tự ăn một mình mà, là một người rất thích ăn mì..”
Thời Thanh Ninh nhếch môi, nếu có lựa chọn khác thì ai lại đi ăn mì tôm cơ chứ? Cô cắn rắng, ép bản thân không nhìn vào bát mì ngon mắt kia nữa, điên cuồng tự ám thị chính mình rằng chỉ là nhìn ngon mà thôi!
Đúng rồi, nhìn ngon thì sẽ không ngon.
“Ha ha, cậu cứ từ từ ăn đi.” Thời Thanh Ninh miệng cười tim nhỏ máu đi vào bên trong, mãi đến lúc này cô mới ngẫm lại lời Phó Ngôn Thần vừa nói, gì mà cô tự ăn một mình? Chẳng lẽ cậu ta cố ý sao?
Bởi vì cô không chờ cậu ta để cùng ăn?
Không thể nào.
Thời Thanh Ninh quay đầu lại nhìn lén người kia.
Dễ giận như thế sao?
Kết thúc hồi ức.
Thời thanh Ninh đang định nói thêm gì đó, nhưng hai bát mì vừa được mang ra đã bị Cố An Lan cướp lấy, đối phương lập tức cắm đầu ăn.
“Em đói lắm rồi, với cả nó mềm ra hết thế này chị không thích đâu.” Cố An Lan cúi đầu ăn như chết đói, mới đó đã sắp hết một bát mì, ăn xong còn ý kiến: “Lần sau chị đừng mua vị cà chua nữa nhé, em thích vị cay.”
“…”
Đây là trọng điểm sao? Chàng trai trẻ à!
Thời Thanh Ninh không nói gì nữa, cô cũng đói lắm rồi.
Dù cô đã mở cửa sổ ở ban công ra nhưng mùi mì vẫn không thể bay hết trong chốc lát được. Thời Thanh Ninh hơi cảm nhận được áp suất thấp quanh người Phó Ngôn Thần, lúng túng sờ mũi đánh trống lảng: “Chà, đã muộn thế này rồi à, cậu có muốn đi ngủ trước không vậy Phó Ngôn Thần?”
Lúc ông ngoại đi vắng cô ăn mì quen rồi nên chẳng phân biệt được mấy, nhưng đối với một người không thích, thậm chí là ghét mì tôm thì cái mùi này không thể chấp nhận nổi.
Phó Ngôn Thần hơi liếc nhìn Thời Thanh Ninh, nhếch môi lên ra vẻ miễn cưỡng: “Tôi nể mặt cậu đấy.”
Hỏi một đằng đáp một nẻo, nhưng Thời Thanh Ninh lại hiểu ngay. Hồi chiều cậu ta giúp em trai là vì nể mặt cô ư?
“Ngủ cái gì mà ngủ chứ, chị vẫn chưa giải thích xong với em mà, sao tên khốn này lại ở trong nhà mình!” Cố An Lan đập bàn chan chát, hai bát mì bên cạnh cậu đều bị sánh nước ra ngoài.
“Em có thể..” Nói nghe thuận tai hơn được không vậy.
Thời Thanh Ninh chưa nói dứt lời đã bị cắt ngang.
“Mở miệng ra là tên này thằng kia, nếu đã vậy thì sao bạn học Cố không trả tiền lại cho tôi? Ngay bây giờ, lập tức?” Phó Ngôn Thần nhướn mày, lạnh lùng nói.
“Trả ngay!”
Cố An Lan chẳng hề bận tâm, chỉ là hai trăm nghìn thôi mà, chưa đủ để cậu để tâm. Nói xong thì quay sang nhìn Thời Thanh Ninh: “Chị cho em vay ít tiền đi, chỉ hai trăm nghìn thôi, mấy ngày nữa có tiền em trả chị sau.”
Cho em vay ít tiền.
Ít tiền.
Ít.
Thời Thanh Ninh mở to đôi mắt, nhìn Cố An Lan như thằng thiểu năng. Không, không phải như, em trai cô chính là đồ ngu!
“Chị không có tiền.”
“…”
“Đừng có kéo người khác chết chung nữa em ạ.”
“…”
“Em vừa chuyển trường đến đây, chị không cần biết em quen Lý Mạnh Hân kiểu gì. Nhưng chuyện ngày hôm nay em cũng biết rồi đấy, không biết bơi còn muốn nhảy sông cứu người, đó không phải là dũng cảm, mà là ngu xuẩn.” Thời Thanh Ninh không nhìn đến sắc mặt tối thui của Cố An Lan, nói tiếp: “Chuyện đã rồi, chị có truy cứu cũng không được gì nữa. Còn việc Phó Ngôn Thần cho em vay tiền, tuy điều kiện có hơi..” Vô nhân tính.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!