Wrong Impression - Chương 54: Dĩ mộng vi mã, không phụ cảnh xuân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Wrong Impression


Chương 54: Dĩ mộng vi mã, không phụ cảnh xuân


Edit: Dờ

0 giờ ngày 20 tháng 7.

Trang web chính thức đăng trạng thái mới nhất: Vòng loại tuyển chọn khu vực Nam Thành kết thúc, tổng cộng 6 thí sinh nhận được thẻ qua vòng, 15 thí sinh dự bị, trạm tiếp theo là khu thi đấu Dự Thành.

Tiếng trống hiệu như vang khắp bầu trời thành phố.

Hôm nay, Cố Lễ Châu dậy sớm vệ sinh cá nhân, hỏi mượn xe của Tào Trí Hằng, chuẩn bị tự mình hộ tống bạn trai đến nơi tham gia vòng loại.

Bầu trời quang đãng, thời tiết rất đẹp.

Chung Vị Thời cắn dở một chiếc tiểu long bao, ngồi vào ghế phụ lái ú ớ nói: “Anh còn biết lái xe à?”

Cố Lễ Châu cong khóe môi, “Tôi còn biết nhiều thứ lắm, sau này từ từ rồi em sẽ biết.”

Ánh mắt mập mờ và lời nói hơi đen tối, không biết Chung Vị Thời nghĩ thế nào, tự dưng nhớ lại lời Cố Lễ Châu nói khi làm loại vận động xấu hổ kia với cậu.

“Vậy em nhìn sai rồi, tôi không chỉ có vậy thôi đâu.”

Cậu vẫn nhớ rõ ràng.

Cụ thể là gì, cậu có thể lờ mờ đoán ra, nhưng Cố Lễ Châu không chủ động nói thì cậu cũng làm bộ như không biết.

Họ đi đón bọn Đại Phi ở dọc đường.

Thi đấu vòng loại tổ chức ở trung tâm thể dục thể thao Dự Thành, trên poster ghi 9 giờ chính thức bắt đầu. Mà lúc 8 giờ bọn họ đến thì cửa trung tâm đã chật như nêm cối.

Mấy tổ xếp thành hàng dài, đi ra từ bãi đổ xe ngầm đã có thể nghe thấy tiếng người náo nhiệt và tiếng thử loa.

Trước cửa dựng một tấm poster cỡ lớn, “Idol”s Power”, chữ màu xanh lam thiết kế rất nghệ thuật được đặt to nhất ở chính giữa.

Lúc này người dẫn chương trình đang điều khiển hiện trường: “Các vị yên tâm đừng nóng vội, giám khảo sẽ tới ngay bây giờ, xin hãy xếp hàng lĩnh số báo danh phía bên tay phải. Thí sinh nhận được số báo danh rồi thì có thể ra khu nghỉ ngơi để chờ đợi.”

Chung Vị Thời cũng hơi bất ngờ, lúc báo danh cậu không ngờ quy mô lại lớn thế này.

Trên đường gặp phải vài người chen hàng, Chung Vị Thời xếp hàng mãi, cuối cùng nhận số báo danh 288.

Một con số may mắn, dường như có ngụ ý nào đó.

Khóe miệng cậu không thể ngăn được nụ cười.

Nhưng thời gian dần trôi qua, cậu dần ý thức được sự đáng sợ của cuộc thi này, số người lĩnh số báo danh đã vượt quá một nghìn người, mà thẻ qua vòng ở Dự Thành chỉ có 10 tấm.

Có nghĩa là tỉ lệ 1 chọi 100.

Có lẽ đã dự đoán trước được số người tham dự sẽ rất đông, nhóm giám khảo cũng chia thành ba nhóm, chia nhau ngồi ba phòng xem biểu diễn.

Ngay khi MC sắp đọc đến con số 288 thì ban giám khảo bỗng tuyên bố tới giờ nghỉ ngơi dùng bữa, nửa tiếng sau tiếp tục.

Chung Vị Thời thở phào một hơi, nhưng cảm giác căng thẳng lại tăng lên.

Cố Lễ Châu kéo cậu vào khu nghỉ: “Thời gian còn sớm, em ăn chút gì trước đi, đói bụng thì con thi với đấu cái gì.”

“Em hơi bị hồi hộp.” Chung Vị Thời thở dài, “Vừa rồi em nghe bên cạnh có mấy người nói chuyện, bọn họ đều là sinh viên học viện Hý kịch, nhìn có vẻ xuất sắc lắm.”

“Em cũng rất giỏi mà.” Cố Lễ Châu xoa xoa đầu cậu.

Sáng nay bạn nhỏ cố ý dậy sớm tắm táp, lúc vào xe đã ngửi thấy mùi thơm nhẹ.

Chung Vị Thời cúi đầu nhìn dãy số dán trên vạt áo: “Thật không?”

“Đương nhiên!” Cố Lễ Châu cười nâng mặt cậu lên, “Trong mắt tôi, em là người giỏi nhất.”

Câu “đương nhiên” này rất vững vàng, cộng thêm một nụ hôn sâu ướt át, Chung Vị Thời lại thấy huyết mạch sôi trào.

Hai má cháy phừng phừng.

“Ăn đi.” Cố Lễ Châu mở cặp lồng, “Sủi cảo chiên nhân thịt bò em thích nhất, cần tôi đút cho không?”

“Ò.”

Đong đưa tình tứ giảm bớt cảm giác căng thẳng, nhưng khi MC đọc tới “287”, sự nóng ruột lại tăng vọt.

Cố Lễ Châu lén xoa đầu ngón tay cậu, “Đừng sợ, thi không được cũng không sao, về nhà làm đồ ăn ngon cho em.”

“Ừm!” Chung Vị Thời gật mạnh đầu.

Cố Lễ Châu nghĩ ra gì đó, giữ cậu lại: “Không được quyến rũ giám khảo.”

Chung Vị Thời bật cười, sải bước đi xuyên qua đám đông.

287 là một người đàn ông trên dưới 30, Chung Vị Thời đứng ngoài cửa chờ đợi, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tự giới thiệu bên trong.

Giọng phổ thông mang khẩu âm địa phương rất nặng.

“Tui tới từ Nam Thành, tui năm nay ba mươi lăm tuổi, từ nhỏ đã ưng biểu diễn, cô giáo luôn nói tui có tế bào nghệ thuật, nhưng mà nhà rất nghèo, sau này thì tới công trường bốc gạch.”

“Được rồi, xin mời bắt đầu biểu diễn.” Giám khảo cũng là nam, nghe tiếng có vẻ lớn tuổi.

“Là như này, hôm nay tui muốn thổi sáo á, nhưng mà sáo của tui hông cẩn thận bị gãy trên đường đi rồi.”

“Hả?” Giám khảo kinh ngạc.

“Tui chuẩn bị một bài hát, Nove Nove Nove.”

― Là bài “Love Love Love” của Thái Y Lâm.

Chung Vị Thời nhíu mày, có dự cảm không lành.

“Không có đáp áng không có đáp áng, tình yêu đích thực ở đâuuu, tình yêu của tui tình yêu của tui, chẳng nhiẽ là anh ấyyy….”

Phụt.

Một tiếng “phụt” này là Chung Vị Thời và giám khám cùng phát ra.

“Leng keng―” Giám khảo không nghe nổi nữa, dứt khoát bấm chuông.

Lúc Chung Vị Thời đi vào mới biết hóa ra ở trong có những năm giám khảo, ba nam hai nữ, thoạt nhìn đều đã lớn tuổi.

Trong đó có một người phụ nữ trẻ tuổi tương tác nhiều nhất, lúc thấy cậu đi vào thì mỉm cười, bốn vị còn lại đều mặt liệt như cương thi.

“Tự giới thiệu về mình đi.” Người phụ nữ trẻ nói.

“Tôi tên là Chung Vị Thời, năm nay 23 tuổi, nam…à không…” Cậu nhìn thấy mặt cương thi thì rất căng thẳng, suýt nữa cắn phải lưỡi: “23 tuổi, đến từ Dự Thành.”

Một vị giám khảo nam trong số đó rốt cuộc cũng cười: “Chàng trai, đừng căng thẳng, chúng tôi không ăn thịt người.”

Chung Vị Thời hít sâu một hơi, tự giới thiệu lại một lần nữa.

Giám khảo quay bút, “Được rồi, xin hãy bắt đầu biểu diễn.”

Chung Vị Thời nắm chiếc micro trước mặt, nhắm mắt lại, cậu thấy Cố Lễ Châu khoanh tay ngồi ở đối diện.

Khuôn mặt đang cười, sau lưng hắn là mặt tường loang lổ của khu chung cư, bên tai có làn gió nhẹ thoáng qua.

Hơi thở cậu dần chậm lại.

Lại ngẩng đầu lên, ánh sao lấp lánh như ngọc trên bầu trời đêm.

Lúc Chung Vị Thời đi ra, hai chân mềm oặt.

Cậu không nhớ mình đã thể hiện thế nào, chỉ nhớ sau khi giám khảo nhấn chuông, lại bảo cậu tự giới thiệu một lần nữa.

Khi ấy cậu không rõ ý giám khảo, cũng không chắc nên nói cái gì, lắp bắp kể một chút về những trải nghiệm gần đây.

Các giám khảo lại quay ra nhìn nhau.

Cuối cùng, người đàn ông ngồi giữa đưa cho cậu một tấm thẻ qua vòng.

“Hy vọng lần sau có thể được chiêm ngưỡng màn biểu diễn xuất sắc hơn nữa của cậu.” Lúc nói những lời này, khuôn mặt cương thi kia đã cười.

Thế mà lại hơi hiền lành.

Cậu vui quá hóa khóc, lao ra cửa rồi lại vòng về ôm từng giám khảo, vừa ôm vừa kêu: “Cảm ơn các giám khảo! Tôi sẽ cố gắng! Cảm ơn đã nguyện ý cho tôi một cơ hội!”

Cố Lễ Châu thấy cậu đỏ bừng mắt đi ra cửa sau, còn tưởng bị out, cúi xuống nhìn mới thấy tay phải cậu đang run rẩy nắm một chiếc thẻ qua vòng.

Nắm lấy cơ hội 1%.

Ở hiện trường quá nhiều người, không thể ôm không thể hôn.

Cố Lễ Châu nhịn lại xúc động, đi qua vỗ vai cậu, “Đi thôi, về nhà nghỉ ngơi, bọn Cường Tử chờ em lâu rồi đó.”

Vòng loại không hạn chế hình thức biểu diễn, Cường Tử và Vĩ ca còn mơ tưởng debut nhóm hai người, hợp tác biểu diễn tấu hài đôi.

Kết quả không ngoài dự đoán của Cố Lễ Châu, chưa biểu diễn được một phút đã bị out, mà một phút kia chắc cũng chỉ mang tính chất động viên.

Cường Tử phân tích nguyên nhân thất bại: “Em cảm thấy vấn đề chủ yếu là do màn tự giới thiệu quá dài, chậm trễ thời gian biểu diễn, em thấy mọi người chỉ đi vào khoảng năm phút. Bọn em giới thiệu xong mất bốn phút rồi.”

“Nhưng họ đâu có bảo bọn em ngừng, chứng tỏ họ rất tò mò về hoàn cảnh của bọn em.”

“Cố Lễ Châu bĩu môi: “Có lẽ họ nghĩ màn tự giới thiệu của hai cậu chính là đang biểu diễn.”

“Ặc―” Cường Tử và Vĩ ca nhìn nhau, ngộ ra chân tướng.

Đại Phi nhận được một tấm thẻ dự bị, nói cách khác, nếu có thí sinh xuất sắc hơn thì lúc đó cậu ta mới bị đá ra.

Buổi tối đó, cả đám tụ tập ở 301 ăn cơm, chúc mừng Chung Vị Thời và Đại Phi, Cường Tử mua mấy suất gà rán, nói là phải an ủi tinh thần bằng thức ăn.

Đại Phi và Chung Vị Thời bận rộn trong bếp chuẩn bị bữa tối, Cố Lễ Châu xuống tầng mua xì dầu.

Hắn nhớ sữa tắm trong nhà cũng sắp hết, thế là lượn qua khu bán đồ tẩy rửa.

Sữa tắm thì không thấy, trái lại thấy một hàng gel bôi trơn.

Hắn không hề do dự ném một chai vào xe hàng, lại dừng chân trước giá hàng bán bao cao su.

Siêu mỏng, vân ốc, tình thú, mấy từ khóa này đã chiếm cứ tầm mắt của hắn.

Trước kia hắn cũng không nghiên cứu cụ thể mấy thứ này, chỉ thấy dưới hộp còn có ghi nhiều mùi hương để chọn lựa.

Dâu tây, chanh, dứa…….

Bạn nhỏ thích vị gì nhỉ?

Hình như thằng nhóc không kén ăn.

Bên cạnh có một người đàn ông trên dưới bốn mươi tuổi lấy liền một lúc năm hộp.

Cố Lễ Châu như được cổ vũ, lấy mỗi vị một hộp.

Lúc xếp hàng tính tiền, Trình Việt gọi điện thoại tới hỏi tình hình thi đấu.

“Qua vòng loại rồi, cậu bảo giám khảo cố ý cho qua đấy à?”

“Nếu cố ý làm thế thì tôi có cần gọi cuộc điện thoại này nữa không? Trình Việt cười nói.

“Vậy thì tốt.”

Hai người tào lao một hồi, lúc sắp cúp máy, Trình Việt do dự nhắc nhở: “Thực ra ngành này mệt lắm đấy.”

Cố Lễ Châu cười: “Ừ, tôi biết chứ, ngành nghề nào mà không mệt, em ấy thích thì cứ thử xem sao.”

Trình Việt tiếp tục nói: “Rất nhiều người lúc bắt đầu thì tràn đầy tự tin, nhưng qua vài năm thì bao nhiêu nhiệt tình cũng bị hao mòn hết bởi áp lực tinh thần.”

“Hơn nữa những gì cậu ấy phải đối mặt trong tương lai là những thứ mà bây giờ cậu ấy không tưởng tượng được. Có tốt, nhưng nhất định cũng có xấu.”

Tuy Cố Lễ Châu không phải người trong giới nhưng vẫn có thể hiểu hàm ý trong câu nói này.

Đây là thế giới của chủ nghĩa tư bản, nghệ sĩ kiếm tiền cho công ty, muốn kiếm tiền thì phải có hy sinh, phải có năng lực chấp nhận những lời bàn luận ùn ùn kéo đến của cộng đồng.

Thực ra ngành nghề nào cũng có cái khổ, chẳng qua những nơi có dòng tiền lưu động mạnh thì càng nhiều sự tranh giành lợi ích không minh bạch.

Tục ngữ nói đúng, tiền khó kiếm, shit khó ăn.

Thô mà thật.

Khi tự do của một người không ngừng bị kiềm chế, cử chỉ hành động bị phóng đại lên, nhìn thấu lòng người, thấy rõ sự thực.

Chung Vị Thời còn có thể là chính mình thuở ban đầu không?

Vấn đề triết học cao sâu này đã bị cắt ngang bởi giọng nói của cô gái ở quầy thu ngân: “Cái này mua hai chai tặng một, xin hỏi anh có muốn lấy thêm không ạ?”

Cố Lễ Châu giật mình.

Cô gái đang cầm chai gel bôi trơn trên tay………

Một chuỗi tiếng Anh tục tĩu chạy qua đầu Cố Lễ Châu.

Phía sau hắn còn mấy người xếp hàng chờ tính tiền, bọn họ đều tò mò nhìn chăm chú cái chai trong tay cô nhân viên.

Giống như phát hiện ra châu lục mới.

“Không cần.” Cố Lễ Châu lòng lạnh như tro tàn, cất nó vào trong túi đồ.

Cảm giác sau lưng sắp bị thiêu cháy.

Về sau mua qua mạng vẫn hơn.

Trở lại chung cư, Cường Tử còn tưởng hắn mua đồ ăn vặt, thấy hắn xách một túi to, cậu chàng nhất quyết muốn đoạt lấy, Cố Lễ Châu bị ghìm cổ ngửa về phía sau.

Mà Tào Trí Hằng tinh mắt, xuyên qua lớp túi ni lông đã thấy được mấy chữ “siêu mỏng”, “dán sát” khiến người ta phải suy ngẫm.

Lão Tào truyền thống thầm “đệch” một tiếng trong lòng.

Qua bữa cơm tối, trời chợt đổ cơn mưa tí tách.

Bọn Cường Tử vội vàng ra về, mượn hết ô của Tào Trí Hằng.

Chung Vị Thời chuyển bàn về phòng bếp, xắn ống tay áo lên cao, lộ ra cổ tay rắn chắc.

Quần áo là của Cố Lễ Châu, cậu tắm xong thì mở tủ lấy bừa một bộ.

Cố Lễ Châu vai rộng, size quần áo cũng lớn hơn cậu một cỡ, đặt trong tủ nhìn không khác nhau lắm, mặc lên người rồi mới thấy rộng thùng thình.

Cổ áo cậu không cài hết, xương quai xanh như ẩn như hiện.

Cố Lễ Châu ôm lấy Chung Vị Thời từ phía sau, cằm đặt lên cổ cậu, có thể cảm giác được có xương nhô lên, hắn lầm bầm gọi: “Vị Thời.”

Chung Vị Thời ngẩn người.

Cố Lễ Châu rất ít khi gọi cậu như vậy, bình thường không gọi con trai thì cũng kêu nhóc súc vật, lúc thân mật một chút thì gọi bé cưng.

Xưng hô “Vị Thời” này đều dùng vào những lúc nói chuyện khá nghiêm túc.

“Sao thế?” Chung Vị Thời lau khô tay, quay lại ôm lấy hắn, hai người lảo đảo trở về phòng khách.

Cố Lễ Châu tựa lưng vào sofa, môi chạm nhẹ lên vành tai ấm nóng của Chung Vị Thời.

Cơn mưa ngoài cửa sổ dần lớn hơn, giọt mưa gõ lộp độp lên khung cửa sổ.

Cố Lễ Châu siết chặt hai tay, hôn nhẹ lên môi cậu, “Chỉ muốn ôm em một lát thôi.”

“Có gì thì mau nói đi.” Chung Vị Thời nói.

Cố Lễ Châu hôn lên môi cậu: “Có thể nói cho tôi biết vì sao em thích nghề này không?”

Chung Vị Thời cười khẽ, “Nói thật thì nghe hơi buồn cười, lúc đầu em nghĩ, nổi tiếng lên TV rồi có lẽ sẽ tìm được bố mẹ, em muốn nổi danh. Sau đó lại phát hiện ra đóng phim rất thú vị, hóa ra tức giận có thể biểu đạt bằng nhiều hình thức đến thế, cùng một lời thoại nhưng những người khác nhau nói ra thì hiệu quả cũng khác. Ngày nào em cũng học được rất nhiều thứ, ví dụ như quay phim cung đấu sẽ tò mò đi tìm hiểu lịch sử, quay phim võ hiệp thì có thể treo dây bay trên trời!”

Chung Vị Thời hớn hở miêu tả lại trải nghiệm của mình: “Tóm lại là ngày nào cũng thú vị, em không nghĩ ra nghề nào vui như nghề này nữa.”

“Nghe có vẻ rất mới lạ nhỉ.”

“Đương nhiên rồi!” Chung Vị Thời nói: “Hơn nữa mục tiêu của em là luôn luôn thay đổi, diễn chán xác chết rồi thì làm đóng thế thoại, đóng nhiều rồi lại chuyển sang đóng thế võ có kỹ thuật hơn một chút, sau đó là vai diễn có lời thoại, sau nữa là diễn viên chính….Nếu anh thử, anh sẽ biết vì sao em không nỡ bỏ cuộc.”

Cố Lễ Châu rất muốn nói, em không cần phải sốt ruột như vậy, cũng không cần liều mạng như vậy.

Em muốn gì tôi cũng có thể cho em, nhưng nhìn vào ánh mắt sáng bừng của cậu, trong một khoảnh khắc, hắn không thể nói gì.

Những lời nói của Chung Vị Thời khiến hắn cảm động lây.

Hắn cũng từng như vậy, hăng hái chờ mong mỗi một ngày mới.

Bởi vì có mục tiêu, có mong chờ, có động lực… Quay đầu nhìn lại con đường mình đi qua, kinh ngạc phát hiện ra những tiến bộ của mình, loại cảm giác thỏa mãn ấy dù có bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không thể mua được.

Mỗi một ngành nghề đều có mặt tối, nhưng mỗi một ngành nghề đều có sự thú vị riêng.

Hắn không thể dùng cái nhìn của mình để đánh giá thế giới trong mắt Chung Vị Thời.

Nghe nói và trải nghiệm là hai việc toàn toàn khác nhau, không phải kể cho Chung Vị Thời một hai câu thì cậu sẽ chân chính cảm nhận được.

Người sống trên đời luôn phải có hy vọng, chua cay ngọt đắng phải tự mình nếm thử thì mới biết được đó là mùi vị gì.

Sự sung sướng khi chơi game dùng tool hack sẽ không dữ dội như lúc tự cày level.

Nếu hỏi hắn, năm đó có hối hận đã cầm bút viết văn không? Có hối hận đã ký với Tinh Hà Thế Kỷ không? Có hối hận vì đã buông bỏ tự do mà toàn tâm toàn ý tập trung vào nghiệp sáng tác không?

Đáp án của hắn đều là không.

Hắn của khi đó đầy hoài bão và mong chờ, dũng cảm theo đuổi lý tưởng, rồi vui sướng khôn cùng khi đạt được thành quả.

Ngày mai chính là đại diện cho những khả năng vô hạn.

Hắn nghĩ, Chung Vị Thời của mười năm sau nhất định cũng sẽ không hối hận vì quyết định bây giờ của cậu.

Bởi vì nhiệt tình say mê một thứ gì đó, không có gì phải hối hận.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN