Wrong Impression - Chương 64: Cách đu idol độc đáo của chú già
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Wrong Impression


Chương 64: Cách đu idol độc đáo của chú già


Edit: Dờ

Tiết mục này đúng là khiến tất cả bất ngờ, trong danh bạ của họ đều có số của bạn gái hoặc đối tượng mờ ám, lúc ống kính quay tới màn hình di động, nhiều người đã tâm lạnh như tro.

Danh bạ của Chung Vị Thời không có nhiều bạn bè, nhưng đặt tên thì rất cá tính. Nhân viên công tác lướt lướt vài cái, mắt trợn to như mắt cá vàng.

Phát ca, Cổ Tể, Eason [1],………

[1] Châu Nhuận Phát, Cổ Thiên Lạc, Trần Dịch Tấn.

Cái gì đây, đều là gì đây? Các nhất ca Hương Cảng đều là bạn bè của cậu?

“Cậu quen nhiều tai to mặt lớn vậy?”

“À…” Chung Vị Thời ngượng ngùng gật gật đầu.

Nhân viên công tác nhấn vào Phát ca, nhìn thấy số 10086.

Người vây xem đều cười ồ lên.

Rất nhanh, nhân viên công tác phát hiện ra điểm quan trọng, nghi ngờ hỏi: “Xin hỏi, “Anh Xã” này là ai vậy?”

Sự thực chứng minh, không ai là không thích hóng drama, tất cả đều rướn cổ nhìn màn hình di động.

“Một người bạn.” Chung Vị Thời bình tĩnh đáp, “Anh ấy tên là Xã, bọn tôi đều gọi đùa là anh xã.” [2]

[2] Gốc là lão công (chồng), công với Cung phát âm giống nhau, Vị Thời nói anh ấy họ Cung, mọi người hay gọi đùa là lão công (lão Cung).

“À….Vậy sao.” Mọi người ngộ ra, không còn hứng thú nữa.

Tôn Gia Vinh đứng cạnh như thể đã biết được chuyện gì, cong môi cười, “Có thể nói đùa như vậy thì quan hệ chắc cũng thân thiết lắm nhỉ?”

Chung Vị Thời liếc nhìn gã, “Đúng vậy, quan hệ của tôi với bạn bè đều rất tốt.”

“Vậy thì gọi luôn số đó đi.”

Tôn Gia Vinh nhấn nút gọi, nhân viên công tác tiện tay bấm loa ngoài.

“A lô?”

Lần đầu tiên Chung Vị Thời nghe thấy giọng nói quen thuộc này mà lại thấy phát sợ, vội vàng giành nói trước khi bạn trai bắt đầu đùa bậy: “À thì anh Xã này, dạo này anh có rủng rỉnh không? Tôi muốn hỏi mượn tiền anh.”

Sở dĩ Chung Vị Thời hỏi như vậy là vì chương trình yêu cầu kịch bản gọi điện hỏi vay tiền, cậu nghĩ Cố Lễ Châu thông minh như vậy chắc chắn sẽ nghe ra điều không đúng, nhưng cậu đã quên là Cố Lễ Châu chưa bao giờ xem chương trình giải trí.

Huống hồ đây là lần đầu tiên cậu gọi anh xã, Cố Lễ Châu vui như mở hội, nào còn nhận ra câu này sai ở chỗ nào.

“Lặp lại lần nữa, bên này gió lớn quá nghe không rõ.” Cố Lễ Châu đang ngồi cào phím trong phòng đọc sách.

Chung Vị Thời cạn lời: “Tôi muốn hỏi dạo này anh có rủng rỉnh không, tôi muốn vay tiền.”

“Không phải câu đấy, câu trước nữa.”

Đại Phi che mặt, không thể nghe nổi nữa.

Quá mờ ám rồi.

Màu đỏ ửng dần lan ra hai má Chung Vị Thời.

“Gọi cái gì dễ nghe đi rồi tôi chuyển tiền cho ngay bây giờ.”

Giọng Cố Lễ Châu vừa dịu dàng vừa mang ý cười, hai cô gái nhân viên hóa trang đứng cạnh nhìn nhau mỉm cười.

Nhóm thí sinh thẳng nam cũng cảm thấy giọng điệu của “anh Xã” này không đứng đắn cho lắm.

Chung Vị Thời đổ mồ hôi đầy đầu, “Sao anh không hỏi vì sao tôi bỗng dưng muốn vay tiền?”

“Ngoài mua đồ ăn thì còn làm gì nữa, đồ căn tin không đủ ăn chứ gì? Đã bảo là nghệ sĩ thì phải giữ dáng, cứ cố nhét cho đầy bụng vào, sau này về hưu phải làm sao.”

Thí sinh bên cạnh đã vùi mặt vào đầu gối nhịn cười.

“Anh lo chuyện bao đồng thế nhỉ, gửi trước đi, gửi 100 vạn.” Chung Vị Thời thầm nhủ, đến nước này thì phải phát hiện ra có gì không đúng rồi đi.

Cố Lễ Châu còn tưởng cậu nói đùa, “Vậy gọi một trăm tiếng dễ nghe, phải có tý cảm xúc.”

Hai cô gái đứng cạnh tỏ vẻ “bà hiểu tôi cũng hiểu” cười khúc khích, ánh mắt của Tôn Gia Vinh đã chuyển từ nghi ngờ sang vui sướng khi người gặp họa.

Chung Vị Thời bị mọi người nhìn chằm chằm, đầu nhảy số chậm hơn hẳn, ngay lúc cậu do dự gọi “anh xã” thì Đại Phi cướp lời cứu vãn tình thế: “Anh Xã, gửi tiền cho em với.”

Giọng nói này khiến Cố Lễ Châu rùng mình, di động suýt nữa rơi xuống đất, hắn tỉnh cả người, vừa định đùa bậy thì lại nuốt trở về, lúng túng nói: “Sao, sao cậu cũng cần tiền?”

Chung Vị Thời vẫn còn toát mồ hôi lưng, Đại Phi chen vào nói: “Em cũng ăn không đủ no, anh chuyển tiền cho em với, thi xong em trả lại cho.”

Cố Lễ Châu biết là có bẫy, cảm thấy hụt hẫng đồng thời cũng đối thoại nghiêm túc hơn, cuối cùng chương trình cũng buông tha cho hắn.

Chung Vị Thời cúp máy, thở phào nhẹ nhõm, rất nhiều thí sinh tỏ ra hâm mộ cậu vì có một người bạn hào phóng như vậy.

Tôn Gia Vinh vứt một câu đầy quái đản: “Sao tôi không có người bạn nào như vậy nhỉ.”

Còn nhấn mạnh chữ “như vậy”, sợ người khác không hiểu gã đang ám chỉ cái gì.

Chung Vị Thời cũng lạnh nhạt đáp: “Tôi tốt số.”

Ngụ ý là số gã không may, Tôn Gia Vinh trợn mắt như chuông đồng.

Kết thúc tiết mục nhỏ, Tạ Dương cho mỗi người 15 phút để báo bình an cho người nhà.

Đầu tiên Chung Vị Thời gọi cho bà nội, sau đó gửi tin nhắn Wechat cho Cố Lễ Châu.

– Em bị người ta bắt nạt.

Giọng điệu như thằng nhóc học sinh tiểu học mách bố mẹ, Cố Lễ Châu nghe vậy thì vui vẻ.

– Sao vậy? Vẫn đang ghi hình?

– Không, xong rồi, anh Dương cho bọn em 15 tự do, bây giờ còn 12 phút.

– Ai bắt nạt em?

– Tôn Gia Vinh.

– Gã ngứa mắt em, bởi vì lúc trước có nhà tài trợ mời gã quay quảng cáo, sau đó không hiểu sao đổi thành em. Có lẽ gã nghĩ em cướp cơ hội, nói chung là năm lần bảy lượt gây sự, hôm nay em chặn ở toilet giáo huấn một chút.

Cố Lễ Châu sửng sốt.

– En đánh người ta?

– Không! Đang thi đấu mà, bạn trai anh ngốc như vậy sao?

– Em nói thẳng luôn với gã, nhà tài trợ tìm em, em không cố ý, sau đó gã nói em có người chống lưng. Cái thằng này tối ngày không lo tập luyện, chỉ biết nghi thần nghi quỷ, em còn đang là hộ nghèo đây, nhìn giống có người chống lưng à?

Câu này của Chung Vị Thời khiến Cố Lễ Châu rơi vào im lặng.

Mấy câu đàm tiếu này nói với nhau thì không sao, nếu lộ ra ngoài thì sẽ là một trận mưa máu gió tanh, Chung Vị Thời còn chưa đứng vững đã bị cuốn bay rồi.

Nghĩ thôi cũng thấy sợ.

– Cậu ta ngứa mắt em không chỉ vì chuyện quảng cáo đâu, trước đây lúc em quay phim cũng bảo là có cảm giác sai sai phải không? Lúc ấy nếu Tạ Quân không gặp em thì Tôn Gia Vinh chính là nam chính. Đợt này bộ phim ấy đang hot, nhân khí của em áp đảo, có lẽ là ghen tị với em.

Chung Vị Thời ngộ ra.

– Sao anh còn biết rõ hơn em vậy?

– Luc ấy tôi có tìm hiểu một chút.

Cố Lễ Châu vốn định tìm một chút chứng cứ, kết quả là phát hiện ra Tôn Gia Vinh đã xóa sạch bài đăng trước lúc tham gia chương trình.

– Thằng nhãi này rất âm hiểm, em nhớ cảnh giác, còn nữa, đừng thân thiết với ai quá, kể cả có chân thành đến mấy cũng không được kể lể lung tung.

– Ừm! Anh yên tâm đi. Em sẽ thể hiện thật tốt, làm gã tức chết! Ha ha ha ha ha.

Cố Lễ Châu mỉm cười.

– Ngoan, thời gian tới cứ thi đấu cho tốt, đừng để gã ảnh hưởng đến tâm trạng, tôi sẽ luôn theo dõi em qua TV.

– Ừ! [Gấu trúc ôm ôm.gif]

– [Gấu trúc ôm hôn. gif]

Chung Vị Thời rất nghe lời, ngoan ngoãn huấn luyện, đặt toàn bộ tư tưởng vào việc thi đấu, bởi vì tính cách sáng sủa dễ bắt chuyện, tập nào cũng có phỏng vấn của cậu, còn có up chủ nọ cắt tất cả màn phỏng vấn của cậu ra ghép thành video đăng lên B trạm.

Tiêu đề là “Em trai bảo bối mới khai quật, từ đầu xuống chân đều buồn cười!”

Để đu idol, Cố Lễ Châu cũng tải rất nhiều app video, có vài đoạn phỏng vấn mà xem đi xem lại sắp thuộc lòng.

Chớp mắt đã hơn hai tháng trôi qua, lượt xem của chương trình đã phá kỷ lục các tiết mục chiếu mạng cùng thể loại, độ chú ý rất cao.

100 thí sinh chỉ còn lại 10 người.

Trận đấu tiến vào giai đoạn gay cấn, thông tin của thí sinh cũng được đào ra hết, bao gồm Chung Vị Thời.

Thành tích học tập của cậu không kém, năm ấy lúc quyết định thôi học, chủ nhiệm cũng hết lời can ngăn, có phóng viên đi phỏng vấn, giáo viên nói không ít lời hay ý đẹp về cậu, còn chúc cậu đạt thành tích cao, nhưng giáo viên không ngăn được những chủ tài khoản Weibo không từ thủ đoạn và đám truyền thông vô lương tâm.

Rất nhanh, tin tức “Chung Vị Thời – một trong mười thí sinh lọt top 10 của Idol”s Power chưa tốt nghiệp cấp ba” đã lan tràn trên mạng xã hội.

Có không ít người nghi ngờ tu dưỡng văn hóa của cậu, thậm chí có người còn nghi cậu có chống lưng mới lọt được vào top 10.

Cố Lễ Châu nhìn thấy những bình luận ấy, suýt nữa ném vỡ điện thoại.

Trình Việt bảo hắn đừng lo lắng, an ủi: “May mà lúc báo danh không khai gian bằng cấp, nếu không điều tra ra được thì thảm rồi, chờ tương lai có tác phẩm thành công rồi phản bác sau cũng chưa muộn.”

Cố Lễ Châu vẫn lo thay cho Chung Vị Thời, “Truyền thông thì thôi, nhưng tôi sợ có người sẽ dùng cái này làm lý lẽ nhắm vào em ấy.”

Không ngờ đây lại là lời tiên đoán.

Ở vòng 10 lấy 8, huấn luyện viên Mạc Cận đưa ra một câu hỏi nhạy cảm.

“Vị Thời, tôi nghe nói cậu chưa tốt nghiệp cấp 3, sao lại không học tiếp? Nếu là bởi vì sự nghiệp diễn xuất mà bỏ học thì không phải là một quyết định đúng đắn đâu.”

Chung Vị Thời sững người tại chỗ.

“Cậu phải biết rằng, làm diễn viên đâu chỉ là biết diễn, cậu thấy so với những thí sinh khác, ưu thế của cậu là ở đâu? Cậu cảm thấy sẽ đi tiếp bằng cái gì?”

Mạc Cận nổi tiếng phát ngôn độc ác, mang lại không ít đề tài cho chương trình.

Lúc này, ngay cả khán giả ngồi dưới cũng không thở nổi.

Bằng cấp luôn là điểm yếu của Chung Vị Thời, đứng trên sân khấu, đối mặt với đèn chiếu, đối mặt với vô số ánh mắt, cậu cứng họng, đầu óc trống rỗng.

Trong lúc thảng thốt, cậu nhớ lại lúc trước khi đi thi, Cố Lễ Châu đã thủ thỉ cổ vũ cho cậu, “Em chính là em, em khác biệt với mọi người.”

Cậu cố gắng điều chỉnh cảm xúc, “Thầy Trình, có thể cho em mấy cái nắp chai nước được không ạ?”

Trình Việt không biết cậu định làm gì, mờ mịt gật đầu, vặn mấy cái nắp chai nước đưa cho cậu.

Chung Vị Thời giao nắp chai cho Đại Phi, “Ném lên cao.”

Đại Phi lập tức hiểu ý, đây là tuyệt kỹ Thời ca luyện từ nhỏ.

Một chiếc nắp chai ném lên không trung, chỉ thấy hai tay Chung Vị Thời nắm chặt, nhảy lấy đà tại chỗ, thân thể xoay 360 độ trên không, mũi chân phải đụng vào nắp chai.

“Pặc” một tiếng, nắp chai bay ra khỏi sân khấu, đập vào chỗ trống trên mặt tường phía tây.

Đá quay sau trên không với độ khó cao, thí sinh, khán giả, giám khảo và huấn luyện viên đều phải kêu lên đầy ngạc nhiên.

Mà màn biểu diễn vẫn chưa kết thúc, mấy chiếc nắp chai tiếp theo đều được ném lên cao, Chung Vị Thời xoáy sau chuẩn xác theo góc 540 độ, 730 độ và 900 độ, đá chúng lên bức tường đối diện.

Toàn bộ hiện trường nghẹn họng trân trối, hoàn toàn không tin vào mắt mình. Ngay sau đó là tiếng hò hét, nhóm huấn luyện viên cũng sốc văn hóa vỗ tay trong vô thức.

Người bình thường nhấc chân lên cũng khó đá trúng nắp chai, càng đừng nói là nhảy lên không trung rồi đá quay phía sau bằng cảm giác.

Chung Vị Thời tuổi trẻ đầy sức sống, lửa cháy rừng rực, động tác nhanh đến mức mắt thường khó theo dõi, nếu không phải còn đang ghi hình, cậu có thể đá nắp chai vào trúng mặt Mạc Cận.

“Còn muốn xem nữa không?” Chung Vị Thời nhìn xuống khán giả.

Dưới đài cùng đồng thành hô: “Có!―――”

Chung Vị Thời lùi về phía sau, lộn nhào hơn mười cái liên tiếp như phong hỏa luân, cuối cùng còn trồng cây chuối bằng một tay.

Với cậu mà nói thì đây là chuyện quá bình thường, nhưng với khán giả bên dưới thì không khác gì biểu diễn tạp kỹ chuyên nghiệp.

Chung Vị Thời chấm dứt động tác, giơ micro đứng giữa sân khấu, chóp mũi và hai bên thái dương đều mướt mồ hôi, tỏa sáng lấp lánh dưới đèn sân khấu.

“Tôi không phủ nhận chuyện mình bỏ học, bởi vì điều kiện sống lúc ấy không cho phép tôi tiếp tục, tôi phải kiếm tiền nuôi bản thân, từ lúc thôi học hồi cấp ba đến nay đã là sáu năm, tôi đóng rất nhiều vai quần chúng, các vai đóng thế, đóng kịch nói, cũng may mắn một lần được làm diễn viên chính. Tôi thích nghề này bởi vì mỗi ngày đều được học thêm những điều mới mẻ. Con đường này đã trải qua thế nào, tôi khắc ghi rất sâu, mỗi bước chân là một dấu vết in đậm.”

“Đương nhiên, tôi cũng biết tầm quan trọng của việc học văn hóa, cho nên mấy năm nay cố gắng bổ túc, bù lại thiếu sót của bản thân, sống tới già học tới già. Hôm nay có thể đứng ở đây, tôi cảm thấy vinh dự. Nếu nói về ưu thế, có lẽ ưu thế của tôi là trải nghiệm nhiều hơn, chịu khổ nhiều hơn, đổ mồ hôi nhiều hơn, cũng có nhiều tin tưởng và dũng khí hơn.”

Cậu mới biểu diễn xong một loạt động tác, còn chưa lấy lại nhịp thở, hơn nữa xuất phát sự sự uất ức khi bị nghi ngờ năng lực, giọng nói hơi run, mắt cũng đỏ bừng lên.

Cuối cùng, Chung Vị Thời hít sâu một hơi, nói với Mạc Cận: “Em không hối hận những gì mình đã làm trong mấy năm qua, những điều trường học không thể dạy, những việc rất nhiều người không làm được, em sẽ làm được, em dám làm, nhất định có thể làm được. Em là chính em, em khác biệt với những người khác! Cảm ơn mọi người!”

Nghe đến đây, có fan hâm mộ bên dưới đã rơi lệ đầy mặt, trong đó có một chị gái đỏ bừng mắt khàn giọng hét lên: “Chung Vị Thời!――Em rất xuất sắc!――”

Chung Vị Thời cúi đầu với khán đài, giọt mồ hôi trên chóp mũi rơi xuống, Đại Phi thoáng nhìn thấy lưng áo cậu đã ướt đẫm.

Nếu Đại Phi gặp phải câu hỏi này thì đã bị dọa cho nhũn chân từ lâu, Thời ca của cậu ta vẫn rất là đáng tin ở những thời điểm quan trọng.

DƯới khán đài vỗ tay như sấm, ngay cả những thí sinh khác cũng vỗ tay vì cậu.

Mạc Cận im lặng.

Trình Việt giơ mic cảm thán: “Tôi thấy màn biểu diễn vừa rồi đâu phải “rất nhiều người không làm được”, mà là “toàn bộ hiện trường không ai làm được” mới đúng.”

Khán giả lại rơi lệ vỗ tay.

Trình Việt nhìn cậu, tiếp tục nói: “Nghị lực của cậu đáng sợ thật đấy.”

Chung Vị Thời ngẩn người, “Đây là khen sao ạ?”

Trình Việt và khán giả cùng cười ầm lên, “Khen cậu đó!”

Lúc này Chung Vị Thời mới mỉm cười.

“Thực ra trước đây tôi đã từng hợp tác với Chung Vị Thời, chính là lúc quay Kiêu Ưng, cậu ấy là đóng thế của tôi, rất nhiều động tác nguy hiểm yêu cầu cao đều do cậu ấy thay tôi hoàn thành. Có một cảnh ấn tượng sâu sắc là cảnh phá cửa sổ thủy tinh xông ra, lúc ấy chúng tôi quay tại vịnh Đồng La ở Hồng Kông, kiến trúc bên đó không giống chúng ta, ngoài cửa sổ có rất nhiều biển quảng cáo, kịch bản yêu cầu phải đập người vào biển quảng cáo rồi rơi xuống đất, mọi người cũng biết cảnh đó đau đến thế nào. Mà ở trên màn ảnh chỉ có mặt của tôi, mọi người thấy động tác đó rất đẹp rất ngầu, thực ra đều là do cậu ấy thầm lặng hoàn thành, cậu ấy là một diễn viên nhỏ rất liều, kinh nghiệm không ít hơn bất kỳ ai cả.”

Trình Việt nói tới đây, toàn bộ đều im lặng.

“Trải nghiệm trưởng thành của mỗi người đều khác nhau, bằng cấp đương nhiên là quan trọng, nhưng nếu chỉ đánh giá năng lực làm việc của một người dựa vào bằng cấp, cá nhân tôi thấy không thỏa đáng. Trước kia tôi thấy cậu ấy không tốt nghiệp được cấp 3 khá là đáng tiếc, nhưng bây giờ lại nghĩ, nếu cậu ấy dừng bước ở đây mới là đáng tiếc. Không ai là hoàn hảo cả, mỗi người đều có ưu và khuyết điểm, giữ được tâm thái lạc quan tích cực mới là quan trọng.”

Thẩm Cạnh cũng cầm mic lên: “Thực ra người mới vào nghề đều bắt đầu bằng những vai diễn nhỏ, không ngừng tích lũy, không ngừng chắt lọc, không ngừng tiến bộ, không quên ước vọng ban đầu, kiên trì thầm lặng, cậu đã làm rất tuyệt rồi. Mặt khác, cố gắng học tập tích lũy tri thức, tôi tin rằng nó có thể đem lại cho cậu tự tin và tự hào.”

“Cảm ơn huấn luyện viên, em sẽ làm được!” Chung Vị Thời lại mỉm cười.

Sau khi chương trình phát sóng, Cố Lễ Châu thấy sống mũi cay xè, suýt nữa khóc rống lên, xem đi xem lại đoạn cut của Chung Vị Thời rất nhiều lần.

Nói thật, lúc Mạc Cận hỏi vấn đề nhạy cảm kia, hắn đã nghĩ đến khả năng Chung Vị Thời sẽ châm chọc lại, cái miệng nhỏ của bạn trai hắn xỉa xói người khác rất là lợi hại.

Nhưng mà không.

Cậu lại dùng cách vừa độc đáo vừa hardcore để chứng minh quyết tâm của bản thân và thứ mình kiên trì theo đuổi.

Kiên trì với lý tưởng trong thầm lặng, trung thành với lý tưởng, rất ít người có thể làm được.

Trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy trong ánh mắt Chung Vị Thời bớt đi một chút trẻ con, nhiều thêm một chút chững chạc.

Vòng đấu này, Chung Vị Thời đạt được tổng số phiếu rất xuất sắc, thành công tiến vào top 8 toàn quốc.

Màn biểu diễn tài nghệ trên sân khấu của cậu cũng được rất nhiều up chủ cắt ghép đăng lên B trạm.

[Chăm chỉ viết lách kiếm sống]: Mẹ, mẹ thấy em ấy đẹp trai không?

[Kim Ngọc Lương Duyên]: Ôi trời ơi, ôi trời ơi, đẹp! Quá đẹp trai rồi! Đây chẳng phải là thằng bé tới nhà chúng ta lúc trước sao?

[Chăm chỉ viết lách kiếm sống]: Lần sau con hẹn một buổi hai người cùng ăn cơm.

[Kim Ngọc Lương Duyên]: Không ổn đâu, thằng bé nhìn trẻ quá, không phải gu của mẹ, mẹ thích trưởng thành một chút.

Cố Lễ Châu: “………….”

[Chăm chỉ viết lách kiếm sống]: Bố, bố thấy thằng nhóc này thế nào?

[Đối phương đã mở chế độ xác nhận bạn bè, bạn không còn là bạn bè của anh (cô) ấy.]

Đầu Cố Lễ Châu trôi ra một linh hồn màu trắng, gửi lại xác nhận bạn bè.

[Chăm chỉ viết lách kiếm sống]: Bố, là con đây. Con đổi ảnh đại diện với biệt danh.

Đối phương mãi không trả lời, Cố Lễ Châu lại chia sẻ link cho lão Tào.

[Chăm chỉ viết lách kiếm sống]: Thưởng thức kỹ vào.

[Tào Trí Hằng]: Tôi xem tập này lâu rồi.

Còn có thể chia sẻ link một cách yên ổn không đây….

[Vạn Lý Chu]: Bận không anh?

[Mèo Vồ Chuông Gió]: Đang dỗ con đi ngủ, sao thế?

[Vạn Lý Chu]: Tôi gửi anh xem một đoạn video.

[Mèo Vồ Chuông Gió]: Cái gì?

Năm phút sau.

[Vạn Lý Chu]: Xem xong chưa? Tôi tin chắc là anh cũng không kiềm chế được mà thích thằng nhóc luôn, nhưng quá đáng tiếc, em ấy đã có ý trung nhân rồi.

[Vạn Lý Chu]: À đúng rồi, nhớ bầu phiếu cho em ấy.

[Mèo Vồ Chuông Gió]: Block, có việc liên hệ bằng cách thả chai nước. [Tạm biệt.jpg] [Tạm biệt.jpg]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN