Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm
Chương 39: Điện thoại
Bài Weibo này vừa đăng lên, lượt truy cập tăng như ngồi tên lửa, bão tố lên đến đỉnh điểm. Không quá 5 phút #Người mới Mẫu Đan vạch trần Phong Hán đi cửa sau vào đoàn# liền lên đầu đề các trang tin tức giải trí hàng đầu, mà #Thầy Giáo Quán Trà Nam có người đi cửa sau vào đoàn# cũng trong nháy mắt trở thành chủ đề nóng.
Nhưng lần này rõ ràng là có người đứng sau màn vung tiền điều khiển dư luận. Bài đăng làm sáng tỏ này của Mẫu Đan mặc dù có hiệu quả nhất định, nhưng lại chưa thể làm dịu lại phẫn nộ của những người gọi là “mê điện ảnh” trên mạng. Bọn họ vẫn mù quáng mà trắng trợn bạo lực ngôn ngữ với Mẫu Đan.
Sariy: [Kéo ảnh đế lên đầu đề, tiện nhân là nghĩ ban ngày hầu hạ một người, buổi tối phục thị một người sao?]
Hồng Giai Mỹ Meier: [Suốt ngày chỉ biết lẫn lộn, cô có tác phẩm không? Xin Mẫu Bitch buông tha Phong Hán, phục thị kim chủ cho tốt đi.]
Phong thân muội: [Đan mỹ nhân thật sự hung hãn, linh hồn thú vị, dáng người uyển chuyển, khuôn mặt xinh đẹp, đáng đời cô trở thành chị dâu của tôi.]
Động Hàn Đông: [Phong Hán xin đừng tự sa đoạ, nữ nhân loại nào cũng muốn.]
“Thuỷ quân, đây rõ ràng là thuê thuỷ quân!” Ngô Thanh ngồi khoanh chân trên giường, mười ngón nhanh chóng gõ phím: “Đan Đan tỷ, chúng ta còn cần mua một ít đến khống bình, phản kích không?”
Mẫu Đan cầm áo ngủ đang muốn đi tắm, nghe vậy, dậm chân: “Không cần, để bọn họ mắng, chờ chị tắm xong lại đăng tiếp, em cũng đừng đi lên đấu võ mồm với bọn họ làm gì, vô dụng thôi. Vẽ thêm giúp chị hai tấm ảnh.”
Weibo của cô tan tác, thật sự muốn cảm ơn mê điện ảnh Phong đại nhân. Nếu không có bọn họ thủ vững, đoán chừng giờ phút này khu bình luận Weibo của cô đã rơi vào tay địch. Nhưng nhóm Hán mê lúc đăng bài có thể đừng tag Phong Hán không?
Thấy chủ tử bình tĩnh như thế, đôi mày nhíu chặt của Ngô Thanh cũng thả lỏng một chút: “Được, chị muốn vẽ thế nào?”
Phong Hán thân ở Milan, vừa mới quay xong quảng cáo Armani, tiến vào phòng nghỉ, chỉ thấy Yến Thanh đang cầm điện thoại nhanh chóng lướt. Anh tháo và vạt, đi vào phòng thay quần áo, đổi về quần áo của mình rồi đi ra.
“Trên mạng đột nhiên có người chỉ mặt Mẫu Đan nói cô ấy đi cửa sau vào đoàn làm phim Thầy Giáo Quán Trà Nam, còn kèm thêm hai tấm ảnh chụp tại Mục Vân hiên.” Yến Thanh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại: “Dạo này tuyển diễn viên, đạo diễn Trương hơi nóng nảy, không muốn đáp lại, chúng ta liền để Đan muội tử tự do phát huy.”
“Chúng ta?” Phong Hán cầm lấy điện thoại đặt trên bàn trang điểm, xem tin nhắn. Có một tin gửi từ 40 phút trước, người nhận chính là Mẫu Đan, nhấn vào xem: “Dâng cả người lên, em có thể thỏa thích hưởng dụng.” Anh không khỏi cười khẽ lắc đầu: “Về sau không cho phép cậu lấy điện thoại tớ gửi tin nhắn.”
Yến Thanh ngẩng đầu liếc nhìn Phong Hán: “Đan mỹ nhân lại kéo cậu lên đầu đề, cô ấy nói cậu đi cửa sau, nhóm Hán mê đáng yêu của cậu nô nức share bài của cô ấy, tag cậu, để cậu vào đáp lại.”
“Đáp lại thế bào?” Phong Hán đang đăng nhập Weibo, nhưng vừa mới đăng nhập, liền nghe được tiếng thông báo, mấu chốt còn một mực không ngừng, xem bài đăng của Mẫu Đan, anh cũng cười: “Tớ cảm thấy cô ấy rất giỏi đấy.”
“Giỏi cũng không chặn miệng đám quỷ nước mắt mù được.” Yến Thanh xì khẽ một tiếng: “Hôm đó trong Mục Vân hiên nhiều người như vậy, cậu cùng Đan mỹ nhân lại diễn một màn trò hay, nhưng tin tức lại chỉ tuôn hai tấm ảnh chụp không đau không ngứa như thế, bọn họ làm sao không tung ra chút hint nữa?”
Phong Hán kéo lấy một cái ghế xoay, ngồi xuống: “Thầy Giáo Quán Trà Nam đã bị chú ý rất lâu, gần đây tuyển diễn viên lại cạnh tranh kịch liệt như vậy, luôn có người muốn nhờ vào vũng nước đục đó, xử lý vật trở ngại.”
“Trở ngại?” Yến Thanh cười lạnh: “Đan mỹ nhân nổi tiếng, Giang Hoạ làm người đại diện khó tránh khỏi sẽ xuất hiện trước mắt mọi người một lần nữa, cô ấy đương nhiên trở ngại.”
Mẫu Đan tắm xong, đổi lại áo ngủ, skincare đơn giản, không nhanh không chậm làm xong chuyện của mình mới cầm điện thoại lên xem bình luận dưới bài đăng vừa nãy. Ánh mắt lướt qua những ô ngôn uế ngữ kia, cũng chỉ cười nhạt một tiếng.
Ngô Thanh vẫn ngồi trên giường, gửi 2 tấm ảnh vừa vẽ xong cho chủ tử, sau đó liền cầm điện thoại ngồi hóng.
“Mặc dù trong lòng không thể bỏ qua, nhưng tôi tin tưởng ánh mắt của quần chúng là sáng như gương, cảm giác giống như nằm mơ. @Trương Bình Kinh @Đoàn làm phim Thầy Giáo Quán Trà Nam.” Mẫu Đan gõ caption xong liền tải hai tấm ảnh lên.
Tấm thứ nhất: Vẫn như cũ là tỷ tỷ đầu cây nấm, cô cúi đầu nói với một đám người que đeo kính đen: “Cám ơn các người cho tôi cơ hội giàu lên chỉ sau một đêm.”
Tấm thứ hai: Tỷ tỷ đầu cây nấm đeo kính râm lái một chiếc tàu vận chuyển hàng hoá không biết có bao nhiêu khoang, viết: “Thừa dịp Thầy Giáo Quán Trà Nam mới tuyển diễn viên, tôi nhanh đi tìm đạo diễn Trương rút vốn, có thể về nhà dưỡng lão hay không ngay ở một bước này.”
Bài đăng này vừa ra, Phong Hán đã bình luận: “Peony, đêm đã khuya, em nên đi ngủ. Trong nước nghiêm trị giả đụng, đặc biệt là trường hợp nghiêm trọng như vậy.”
Phong thân muội: [Hahaha, đây là tổ hợp thần tiên gì chứ? Đan mỹ nhân lại bắt đầu “giả đụng”. Lần trước là mạo danh người mua follower cho mình giả bệnh đau mắt muốn trả hàng, lần này gan mập lại chơi hẳn một vố lớn.]
Tài xế của Phong lão bản: [Tui chống nạnh hét to, Phong lão bản anh thành thật nói có phải anh lại bị trộm tài khoản nữa đúng không? Haha, quá thích, Hoa Mẫu Đan giả đụng lại bị Phong lão bản nghiêm trị.]
Trần Sâm Tuyên Thành Kiếm Ảnh: [Lại có người ra giả đụng, vậy tôi cũng không biết điều, @Mẫu Đan cho tôi đụng cái bình sứ, ở chỗ này tuyên truyền cho đoàn làm phim Tuyên Thành Kiếm Ảnh chúng ta.]
Hoa Mộc Đồng Đồng: [Chẳng lẽ chỉ có tui cho rằng giữa Hán ca cùng Đan mỹ nhân có gian tình? Xem ngữ khí ôn nhu kia của Hán ca kìa, Peony, đêm đã khuya, em nên đi ngủ… A… thoải mái!]
Thiên Nam kiếm: [@Lầu trên, tui giơ tay, không chỉ một mình thím cảm thấy hai người bọn họ không trong sạch. Lại nói bạn học Mẫu Đan thuở thiếu thời từng học vũ đạo, vòng eo kia… đặc biệt mềm. Ôi, không thể nói thêm nữa, tui lại cảm giác được mắt thần của hiệu trưởng.]
Mẫu Đan trơ mắt nhìn hướng gió khu bình luận Weibo của chính mình chệch quỹ đạo, cô cũng không biết cứu vãn kiểu gì: “Phong đại nhân có phải đi nhầm chỗ rồi hay không?” Không phải anh ấy cũng có Weibo sao?
“Idol của em thật đúng là người tốt!” Ngô Thanh chỉ kém cảm động đến rơi nước mắt: “Chỉ một bình luận của anh ấy đã dẫn dắt được dư luận, nhiều chính phái, nhóm Hán mê dưới sự hướng dẫn của anh ấy đè xuống toàn bộ đám thuỷ quân.”
“Tự mình lên đài, hiệu quả đúng là tiêu chuẩn.” Mẫu Đan thoát Weibo, ấn mở tin nhắn lúc trước Phong đại nhân nhắn tới: “Chúng ta có phải nên thống nhất khẩu cung công bố với bên ngoài không? Nhân tiện nghĩ một cái nguyên nhân “chia tay”.”
Một bình luận đơn giản bình thường lại khiến đám dân mạng bổ não một trăm linh tám cách thức, eo của cô trước kia đúng là rất mềm, nhưng bây giờ lớn tuổi, đã không chịu được.
Ting…
Một thông báo thêm bạn WeChat, Mẫu Đan nhíu mày, ấn xem, hình đại diện là ảnh căn cước của Phong Hán, không thể không cảm thán vóc người tốt, ngay cả ảnh căn cước cũng đẹp.
Chấp nhận lời mời kết bạn của Phong Hán Lain xong, cô lập tức chào hỏi: “Thân, tôi là Mẫu Đan Peony, rất hân hạnh trở thành bạn bè.” Gửi xong liền bảo Ngô Thanh trở về nghỉ ngơi: “Em đừng lo lắng, chị một không phạm pháp, hai không làm việc trái với lương tâm, những thuỷ quân kia có thể làm gì chị?”
“Vậy được.” Nhìn xem dáng vẻ mảy may không bị ảnh hưởng này của chủ tử, Ngô Thanh cảm thấy mình cũng nên mua mấy quyển sách Tâm lý học về đọc: “Vậy em trở về phòng, chị có việc gì nhất định phải gọi cho em.”
“Ừ.” Mẫu Đan tiễn cô ra đến cửa, nhìn cô vào phòng mới quay lại, lấy kịch bản Vô Tri Mỹ Mộng trước đó Anne đưa cho, ngồi lên giường bắt đầu lật xem.
Ting…
Có thông báo WeChat, hai mắt không rời trang giấy trong tay, tay trái mò sang lấy điện thoại đặt trên gối, Mẫu Đan ấn mở WeChat, đọc xong, cau mày: “Có ý gì, hắn chỗ nào nhìn ra mình để ý ngôn luận trên mạng?”
Ting…
Lại có người gửi tin đến, lần này là Ngô Thanh: [Đan Đan tỷ, em không có thuê thuỷ quân, Họa tỷ cũng không thuê, nhưng trên mạng đột nhiên xuất hiện đám thủy quân trông thấy ai mắng chị liền nhảy vào mắng lại là ở đâu ra?]
Thuỷ quân? Mẫu Đan biểu thị cô rất nghèo, thuê không nổi. Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, nhìn thấy dãy số 188… còn rêu rao hơn cả số điện thoại của cô kia, trong lòng lập tức có tính toán, nhận nghe: “Alo, Tiêu ca, đã trễ như vậy còn chưa ngủ?”
“Ca… ca vừa mới xã giao xong.” Tiêu Minh nói chuyện rõ ràng hơi líu lưỡi: “Mấy cái trên mạng là gì vậy, bọn họ có phải mù rồi không? Em gái của anh không thể bị khi dễ như thế, thuỷ quân sao? Anh trai thuê cho em, anh đã nói… nói với bên quan hệ xã hội rồi, mắng… mắng vào chỗ chết luôn, anh có tiền.”
Cô thật sự cám ơn hắn đấy, Mẫu Đan cười khổ: “Tiêu ca, em không sao cả. Về sau nếu lại gặp chuyện như vậy, chúng ta coi nó như là để điều hoà sinh hoạt, thật không cần tiêu tiền vì cái này.”
“Như vậy không được…” Tiêu Minh rất hào sảng nói: “Ca đêm nay không thấy nữ nhân hợp miệng, liền mang tiền kia ra mua vui, em an tâm đi ngủ, không cần lo chuyện trên mạng.”
Mẫu Đan khẽ lắc đầu: “Vậy anh cũng nghỉ sớm một chút, chờ Tuyên Thành Kiếm Ảnh hơ khô thẻ tre, em mời anh ăn cơm.”
“Được nha, chỉ chờ câu này của em đâu.”
Nhìn xem điện thoại đã cúp máy, cô thở dài: “Này là chuyện gì nha?” Mặc dù lần đầu gặp mặt, Tiêu Minh đối với cô có chút mạo phạm, nhưng từ đó về sau, hắn ngược lại thật toàn tâm toàn ý làm anh trai, nhưng cô cũng không muốn nợ ân tình, ấn xem giá cổ phiếu, Mao Đài lại tăng.
Ting…
Ngô Thanh nhắn tin WeChat: [Đan Đan tỷ, đạo diễn Trương đăng Weibo, dân mạng nói hoa phong của ông ấy dính líu đạo văn, nhóm Hán mê tag chị khắp nơi, để chị không cần dựa vào giả đụng kiếm tiền, có thể tươi mát thoát tục một chút, ví dụ như quyền tác giả.]
“Hết chuyện hay chưa vậy?” Mẫu Đan lần nữa đăng nhập Weibo, quả nhiên như Ngô Thanh nói, thật nhiều Hán mê tag cô. Tiến vào giao diện Weibo đạo diễn Trương.
Chỉ thấy một người que trừng mắt như mắt trâu, hai tay chống nạnh mặt hướng một người que khác đeo kính râm, tóc màu đậm, nói: “Tôi đồng ý cô rút vốn, nhưng yêu cầu chia 50:50, cuộc mua bán này cũng không thua thiệt.”
Có lẽ là quen nhìn bản thăng cấp, Mẫu Đan cực kì ghét bỏ hai người que kia, đề nghị với đạo diễn Trương: “Đạo diễn, ngài có thể đổi sang một hoạ sĩ có linh hồn sao?” Gửi xong, cô liền tắt điện thoại tiếp tục nghiên cứu kịch bản Vô Tri Mỹ Mộng.
Đêm nay trên mạng có thể nói là náo nhiệt đến cực điểm, tổng đạo diễn Trương Bình Kinh của Thầy Giáo Quán Trà Nam, nam chính Phong Hán cùng Mẫu Đan ngoại giới chưa biết diễn nhân vật gì, tam phương đều lên sàn phủ nhận Mẫu Đan đi cửa sau vào đoàn, mặc dù phương thức đáp lại khiến người ta buồn cười, nhưng lại rõ ràng sáng tỏ.
Nhưng người đứng sau màn thao túng chuyện này vẫn không có ý định buông tha, các thuỷ quân cũng không còn công kích Mẫu Đan đi cửa sau vào đoàn mà chất vấn Trương Bình Kinh, đoàn làm phim Thầy Giáo Quán Trà Nam khiến đám tai to mặt lớn hạng A, hạng B tranh bể đầu, người mới Mẫu Đan dựa vào cái gì lại được định ra trước?
Nhóm mê điện ảnh Phong Hán hỏi thẳng bọn họ có đọc qua kịch bản Thầy Giáo Quán Trà Nam chưa, có biết trong phim ngoại trừ nhân vật chính cùng vai phụ đất diễn rất rộng, còn có một số vai phụ số 18, 19?
Mà những sao hạng A hạng B kia người ta tranh là nhân vật đất diễn rất rộng, cuối cùng còn xin các thuỷ quân không cần mang tất cả nhân vật ra vơ đũa cả nắm.
Thuyết pháp này cơ hồ trong nháy mắt kéo cả fan hâm mộ mấy vị tai to mặt lớn gần đây đang tranh đấu nhân vật trong Thầy Giáo Quán Trà Nam vào trận, hỗn chiến bùng nổ.
Nhưng khiến fan hâm mộ các phương ngoài ý muốn chính là sức chiến đấu của bọn họ mạnh như vậy, cuối cùng lại bại bởi hai phe thuỷ quân. Một phe công kích Mẫu Đan, một phe che chở Mẫu Đan, cấu xé đáng sợ. Mà người gây nên xung đột như vậy, Mẫu Đan giờ phút này đã tắt đèn bình yên đi ngủ.
Hôm sau, trời vừa sáng, Mẫu Đan nghỉ ngơi một đêm, thần thanh khí sảng xuất hiện trước mặt team Trần Tiêu, nhưng làm sao cô lại thấy sắc mặt Trần Tiêu có chút tiều tụy: “Hello! Xin chào mọi người, tôi là Mẫu Đan. Rất hân hạnh được gặp mọi người, hi vọng chúng ta hợp tác suôn sẻ.”
“Xin chào, tôi… tôi là Trần Tiêu.” Trần Tiêu lớn lên ở Hongkong, tiếng phổ thông không quá lưu loát, nhưng hắn cũng hết sức biểu đạt rõ ràng: “Rất… rất vui được gặp cô.”
Người đại diện Anne của Trần Tiêu thấy đã đến lúc, liền chào hỏi mọi người chuẩn bị xuất phát, sau đó đi đến trước mặt Mẫu Đan: “Đầu tiên chúng ta đi hồ Nhĩ Hải, kịch bản tối hôm qua tôi đưa cho cô, cô đã xem qua chưa?”
“Xem qua.” Mẫu Đan gật đầu: “Trần Tiêu cùng An Tinh gặp nhau tại Nhĩ Hãi. Nhưng An Tinh say đắm vẻ đẹp của Nhĩ Hải, mà Trần Tiêu thì vừa gặp đã phải lòng An Tinh.”
“Nhưng bởi vì bản thân hoài nghi nên đã bỏ qua cơ hội làm quen An Tinh. Về sau bọn họ lần nữa gặp nhau ở nơi làm việc, nhưng Trần Tiêu vẫn cho rằng An Tinh quá mức hoàn mỹ, không xứng với cô ấy, cho nên từ đầu đến cuối không có bước ra một bước.”
“Very good!” Annie cười nói: “Tôi còn tưởng rằng tối hôm qua cô không có tâm tư xem cái kia.”
Nghe nói như thế, Mẫu Đan ngây người trong nháy mắt, nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng, cô cười nhẹ: “Có thể hợp tác cùng quý công ty là vinh hạnh của tôi, sao tôi lại không luyện tập cho tốt được chứ?”
“Lên đường đi.”
Đến Nhĩ Hải, Mẫu Đan thay chiếc váy dài phong cách Bohemian vào, thả tóc ra. Bởi vì là du lịch cho nên cũng chỉ trang điểm nhẹ.
Lúc này chính là mùa du lịch ế hàng, Nhĩ Hải bên này vừa vặn không có du khách gì, nhân viên công tác của đoàn làm phim nhàn rỗi giả trang du khách cầm máy ảnh bắt đầu đi lại.
Mẫu Đan hướng mặt ra biển cả, tiếng dương cầm vang lên.
Trần Tiêu đánh đàn, nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên gặp An Tinh. Đúng lúc này, An Tinh đang nhìn ra biển, dường như phát giác có người đang nhìn mình, quay đầu tìm kiếm…
Đại khái là thật không cần diễn kỹ, buổi sáng quay chụp khá thuận lợi, mấy lần gặp phải mấy lần bỏ lỡ, Mẫu Đan chỉ cần đóng vai một du khách bình thường, ngẫu nhiên cầm máy ảnh loay hoay loay hoay, cô tương đối tự tại.
Ngược lại, Trần Tiêu khá bận rộn, một hồi đánh đàn một hồi du lịch, tới tới lui lui đổi quần áo 8 lần, thử 4 bộ tóc giả mới hài lòng.
Địa điểm quay chụp buổi chiều ở ngay khách sạn bọn họ ở. Một văn phòng bỏ trống. Đương nhiên sau khi bọn họ rời đi, văn phòng cũng không còn trống không nữa, người bận rộn làm việc, cặp văn kiện, giấy tờ mọi thứ đều đủ.
Mấy phân cảnh sau đối với Mẫu Đan lại càng đơn giản, thay bộ đồ, hai mắt nhất chuyển, không còn ôn nhã, ánh mắt sắc bén khiến cô trông có vẻ rất khó tiếp cận, đi giày cao gót tầm 10cm, ưu nhã sải bước.
Tan tầm, mang theo túi xách, An Tinh chờ ở cửa thang máy, mà Trần Tiêu vừa mới nhậm chức tại công ty ISP đối diện công ty cô lại xuất hiện lần nữa.
MV Vô Tri Mỹ Mộng mặc dù chỉ có 5 phút, nhưng bởi vì yêu cầu của Trần Tiêu vô cùng cao, đoàn làm phim bận đến tối mịt, 10 giờ mới kết thúc công việc. Mẫu Đan đi giày cao gót chạy đi chạy lại, chân cũng có chút không thoải mái, cũng may quay xong liền có thể đổi lại giày của mình.
“Hôm nay rất… rất cảm ơn mọi người.” Trần Tiêu chắp tay trước ngực, cúi người: “Tôi có chứng cưỡng chế nhẹ, cám ơn mọi người bao dung… Tôi mời ăn bữa khuya.”
Mẫu Đan thật muốn nói với hắn, không cần thiết bận tâm cô, mặc dù cô không nói tiếng Quảng Đông, nhưng nghe hiểu.
Một đoàn người trở về phòng mình, cất đồ đạc liền tụ họp tại tầng 5 khách sạn. Người đại diện của Trần Tiêu đã sớm đặt phòng ăn, ba chén hoàng tửu vừa xuống bụng, mọi người liền bắt đầu trò chuyện.
Đạo diễn MV Vô Tri Mỹ Mộng Lộ Trần đã nhẫn nhịn một ngày, này lại có rượu tăng thêm lòng dũng cảm, rốt cục dám mở lời: “Cái kia, Mẫu Đan, cô khí sắc rất tốt, đêm qua ngủ rất ngon hả?”
“Tôi không lạ giường, nơi này cũng rất yên tĩnh, ngủ rất ngon.” Mẫu Đan thành thật: “Mọi người dạo này bận lắm hả?” Cô cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu, dù sao Trần Tiêu chuẩn bị tung ra album mới.
“Chúng tôi còn tốt.” Lộ Trần lại uống một ngụm bia lớn: “Hôm nay khí sắc không tốt cũng không phải bởi vì bận bịu…” Nói đến đây, hắn liếm liếm môi: “Buổi tối hôm qua đoàn làm phim chúng tôi đều đang ăn dưa của cô cùng Phong đại ảnh đế, nguyên bản… Ai… Cậu làm sao?”
Trần Tiêu gạt gạt Lộ Trần, ra hiệu hắn đừng nói tiếp, nhưng Lộ Trần cảm thấy Mẫu Đan là người hào sảng, người thật đã ở nơi này, bọn họ muốn bát quái một chút chỗ nào đáng tin, còn có chỗ đáng tin hơn hỏi người trong cuộc sao?
“Mọi người cũng hiểu ăn dưa*?” Mẫu Đan có chút tán thưởng bọn họ rồi.
“Đương nhiên!” Lộ Trần một tay đè bả vai Trần Tiêu: “Hongkong có bao lớn chứ, công ty của chúng tôi đã sớm tiến quân nội địa.” Nói, hắn còn đắc ý: “Tôi chẳng những hiểu ăn dưa, trước kia còn có thể nói tiếng Đông Bắc cực kỳ lưu loát, nhưng về sau rời khỏi Đông Đắc, thời gian dài không nói, tôi cũng quên gần hết.”
Mẫu Đan cầm một xiên thịt bò lên, nói câu phương ngữ Thân thành.
“Giọng Thân thành.” Lộ Trần lại quay lại chủ đề ban đầu: “Đêm qua, lúc đầu chúng tôi chỉ nghĩ lướt Weibo một hồi liền nghỉ ngơi cho sớm, kết quả tình thế phát triển càng ngày càng đặc sắc, nếu không phải Anne gọi chúng tôi rời giường, chúng tôi còn có thể lướt tiếp.”
Anne ngồi cạnh Trần Tiêu, mặt trầm xuống: “Cho nên đêm qua mấy người cả đêm không ngủ?” Liếc nhìn Trần Tiêu: “Trách không được buổi sáng từng người đều thâm quầng cả mắt, mấy người biết hôm nay thợ trang điểm dùng bao nhiêu lọ concealer sao?”
Trần Tiêu hắng giọng một cái, làm như không có phát giác ánh mắt của Anne, nâng cốc bia, giơ lên cao: “Mọi người cùng nhau uống. Cheers!”
“Cheers!” Mẫu Đan thật bội phục bọn họ: “Tôi không phải đi cửa sau vào đoàn.” Cô chỉ là đi cửa sổ, nhưng mà bây giờ có thể ra vào cửa chính.
“Ài…” Lộ Trần thấy Mẫu Đan rốt cục mở miệng, lập tức vội vàng nói: “Chúng ta không có hứng thú với việc đi cửa sau, chỉ muốn biết cô cùng Lain có hay không cái kia…?”
Cái gì? Mẫu Đan cảm giác ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều tụ tập trên người mình, cô nuốt xuống ngụm bia trong miệng, hai mắt đảo qua đám người đang ngồi: “Mọi người muốn đáp án thế nào, tôi xem xem có thể cho ra hay không?”
“Haha…” Ngay từ đầu, ánh mắt Anne đã định trên người Mẫu Đan, sau trong lúc vô tình thoáng nhìn qua biểu lộ của trợ lý Ngô Thanh, thấy cũng giống những người khác, cô liền hiểu: “Đều ăn thịt uống rượu đi, dưa mấy người nghĩ là chuyện riêng tư.” Chí ít trước mắt còn không quen lắm.
Mẫu Đan giơ ngón cái với Anne: “Rốt cục có một vị trí giả…” Nhưng lời còn chưa dứt, chuông điện thoại trong tay cô vang lên, đại ca đeo kính mắt ngồi ngồi ngay cạnh cô cả kinh nói: “Phong Hán!” Sau đó lại lập tức giải thích: “Tôi không phải cố ý nhìn, chỉ là xuất phát từ bản năng.”
Ngay lập tức, tất cả mọi người trong phòng mím chặt miệng, ánh mắt tập trung vào chiếc điện thoại vẫn đang rung chuông, tất cả đều một mặt “dưa này chắc đắt lắm đây”.
Mẫu Đan cảm giác lần này là thật phải bắt đầu nghĩ nguyên nhân “chia tay”, trấn tĩnh cầm điện thoại di động lên nhấn nghe: “Xin chào, Phong lão sư.” Xin hỏi có thiên đại sự tình gì mà phải gọi cú điện thoại này cho cô.
Chú thích:
*”ăn dưa”: hóng chuyện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!