Anh Vẫn Luôn Yêu Em - Chương 45: Hề Gia ôm sai người
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Anh Vẫn Luôn Yêu Em


Chương 45: Hề Gia ôm sai người


Bầu không khí có chút xấu hổ.

“Lão đại” và “lão nhị” của đoàn phim, ai cũng không dám trêu đùa.

Chu Minh Khiêm nhìn đồng hồ đeo tay, bắt đầu phân phó bọn họ khởi công. Cái áo này anh coi như mặc lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, hôm nay mặc xong cất đi luôn.

Chu Minh Khiêm và Mạc Dư Thâm một trước một sau đi ra ngoài.

Hề Gia bị Dư An gọi qua: “Chị Hề Gia, chờ một chút.”

Dư An dúi cho cô cái bao đựng túi chườm nóng. Tối qua về khách sạn cô cũng không có chuyện gì làm, hưng phấn ngủ không được nên dùng khăn quàng cổ cũ may thành một cái túi có size đựng được tiền và túi chườm.

Kiểu này có thể đeo trên cổ, không cần dùng tay ôm.

Hề Gia cởi áo khoác, đeo túi chườm lên, giống như khi còn bé, gánh nước trên lưng.

“Thế nào?” Dư An lui lại mấy bước, hiệu quả không tồi.

Hề Gia cảm thấy thú vị, tự sướng hai tấm. Mặc áo khoác rồi đi đến hiện trường quay phim.

Các cảnh quay hôm nay đều liên quan đến con gái riêng của nhân vật ba Khương Thấm, chính là vai diễn của người mẫu.

Hề Gia không muốn để Mạc Dư Thâm thấy cảnh này, sợ đâm vào nỗi đau của anh. Cô lấy ra một cuốn sổ mới, đi tìm Mạc Dư Thâm.

Mạc Dư Thâm và Chu Minh Khiêm đang ở bên cạnh máy giám thị, hai người mặt đồ giống nhau, rất dễ nhận nhầm.

Hề Gia đến bên cạnh Mạc Dư Thâm, “Mạc tổng.”

Mạc Dư Thâm nhìn chằm chằm máy giám thị, nhưng lực chú ý không nằm trên màn hình. Ngẫu nhiên anh cũng nhìn qua dò xét quần áo trên người Chu Minh Khiêm. Lần đầu tiên mặc đồ đôi vậy mà bị Chu Minh Khiêm khuấy đục hết.

Ngày đầu tiên năm mới, tình cảm cứ như vậy mà bị người khác “chen chân”.

“Mạc tổng.” Hề Gia lại gọi một lần nữa.

Mạc Dư Thâm xoay mặt, “Có chuyện gì?”

Hề Gia đưa sổ cho anh, lật đến trang tiêu đề có viết một dòng chữ: Ông xã, có thể giúp em sửa sang lại ghi âm không? Buổi chiều em cần dùng. Yêu anh — Sắc Sắc.

Sắc Sắc?

Mạc Dư Thâm chỉ hai chữ cuối cùng kia, “Là nghĩa gì?”

Hề Gia: “Là bút danh khi gửi bản thảo hồi em còn đi học.”

Mạc Dư Thâm gật đầu, lấy sổ.

Hề Gia lại lấy cây bút ghi âm từ trong túi ra, trực tiếp nhét vào túi anh, “Vậy làm phiền Mạc tổng.” Còn tặng anh thêm cái nháy mắt.

Người không biết còn tưởng rằng cô đang rất cao hứng.

Mạc Dư Thâm nhìn khóe miệng tươi cười của cô. Bây giờ cô đang phải uống thuốc, dạ dày khó chịu, đau đầu ù tai vậy mà còn giả vờ vui vẻ như vậy.

Mạc Dư Thâm đi tìm một nơi yên tĩnh nghe ghi âm, ghi bút ký.

Chu Minh Khiêm quay đầu nhìn lại tổng thể, vậy mà lại đụng ánh mắt của Hề Gia.

Cô nheo mắt lại, ánh mắt cực kì không chút thân thiện.

Chu Minh Khiêm di chuyển tầm mắt, không phản ứng.

Bây giờ anh không biết nên tìm lý do nào để bất mãn với cô.

Tối qua về khách sạn, anh suy nghĩ cả đêm, từ đầu đến cuối đều không hiểu vì cái gì mà ở nhà Nhạc lão tiên sinh, Hề Gia lại không nhận ra ông cụ Mạc trong ảnh chụp.

Cố ý không biết?

Vậy cũng đâu cần thiết.

Bởi vì không ai hỏi cô có biết người trên ảnh là ai không.

Khả năng là biên kịch khối tự nhiên có một bộ não khác người.

Giấu đầu lòi đuôi*.

*Nguyên tác là “Nơi đây không bạc” theo như baidu thì câu này có nghĩa đại loại là muốn giấu diếm nhưng không thành công còn khiến sự che giấu bị bại lộ. Kiểu lạy ông tôi ở bụi này.

Chu Minh Khiêm thu hồi suy nghĩ, mở nắp chai soda. Hôm nay không uống trà sữa, mang nước từ phòng đến, còn là nước mới vừa lấy từ trong tủ lạnh ra.

Nước lạnh, tỉnh não.

Di động Hề Gia vang lên, là Võ Dương gọi tới. Cô đi ra xa nghe máy.

Hôm nay ánh mặt trời không tồi, nhưng gió lạnh so với hôm qua cũng không giảm bớt.

Hề Gia tìm chỗ trước đó dựng cảnh tránh gió, ngôi nhà gỗ bị phủ đầy tuyết, giống như nhà nấm.

“Dương Dương, chúc mừng năm mới.”

Võ Dương: “Cậu đang ở ngoài?”

“Sao cậu biết?”

“Nghe được tiếng gió thổi.” Đầu tiên Võ Dương chúc tết, nói nhăng nói cuội vài câu rồi bắt đầu vào chuyện chính.

Cuối tháng năm, Thượng Hải tổ chức một tour thi đấu, rất long trọng. Đến lúc đó <Quãng đời còn lại> đã đóng máy, cũng có đủ thời gian huấn luyện, anh hi vọng Hề Gia sẽ dự thi. Mặc kệ thắng thua thứ tự như thế nào, chính là mong cô tìm lại được cảm giác thi đấu trên lưng ngựa.

“Tham gia đi, tôi ghi danh cho cậu.”

Hề Gia không lên tiếng.

Cô cũng muốn tham gia. Nhưng cô biết, cơ thể của cô không cho phép. Không còn là vấn đề thứ hạng nào mà rủi ro ngã ngựa rất cao.

“Chờ khi nào đóng máy, tôi đến câu lạc bộ tìm cậu chơi.” Nếu như khi đó, cô vẫn còn nhớ kỹ, vẫn còn có thể cưỡi ngựa.

Võ Dương: “Nhớ mỗi ngày viết tên tôi một lần.”

“Yên tâm, không quên được cậu.”

Võ Dương còn muốn hỏi Dư An gần đây thế nào, những lời đó lại như xương mắc ở cổ họng. Anh biết, Dư An sẽ không tha thứ cho anh. Những thứ tình cảm vô danh không xác định khi mất đi rồi mới bắt đầu nuối tiếc.

Đã trễ rồi.

“Ngoài trời gió lớn, mau về trường quay đi.”

“Ừm.”

Cứ như vậy cúp máy.

Bên cạnh có cái cọc gỗ, Hề Gia ngồi xuống. Gió lùa vào nhà gỗ, không chút ấm áp. Cô ngồi nhớ kỹ lại ước định vừa rồi với Võ Dương.

Từ nhỏ cô đã bắt đầu cưỡi ngựa. Ngày đầu tiên bắt đầu sáng tác cũng chính là ngày cô lấy được giải thưởng cuộc thi đấu cưỡi ngựa dành cho thiếu niên.

Cưỡi ngựa bầu bạn với cô cả tuổi thanh xuân, cô chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày cô sẽ rời xa nó.

Hề Gia cất bút ký, đeo túi lên lưng.

Bỗng nhiên bên ngoài có một trận gió lớn, tiếp theo là “rầm” một tiếng.

Sau đó là âm thanh hét lên khàn khàn kiệt sức.

Trường quay đột ngột yên tĩnh.

Mọi người ngây người một giây. Có người phản ứng kịp thời kêu lên: Hề Gia đang ở trong nhà gỗ, bị đè xuống dưới rồi!

Tay cầm loa phóng thanh của Chu Minh Khiêm run lên, ném loa đi chạy về hướng căn nhà gỗ.

Có mấy người tổ đạo cụ chạy đến trước, nhà gỗ kết cấu vẫn còn tốt, không bị sập. Nỗi lòng lo lắng cũng được buông xuống.

Tiếng đổ kia đến từ một tấm thép, ngã xuống nện vào nhà gỗ, có mấy tấm gỗ ván bị rơi một bên.

Hề Gia ở trong nhà gỗ, hẳn là không bị thương.

“Có bị đập vào người không?” Tổ trưởng tổ đạo cụ quan tâm hỏi.

Hề Gia gật gật đầu, rồi lại lắc đầu. Bây giờ cô vẫn còn đang trong cơn hoảng loạn.

Tổ trưởng nhìn vào bên trong, không có tấm gỗ nào rớt xuống. Có thể Hề Gia bị một khối tuyết rơi xuống đầu nên nhất thời bị dọa cho kinh sợ.

Hề Gia vịn vào người bên cạnh đứng lên, chân vẫn còn run rẩy.

Vừa rồi cô còn tưởng là căn nhà bị sập.

Xung quanh nháy mắt đen kịt một màu, cái gì cô cũng không nhìn thấy.

Nhìn lại thì căn nhà không bị sập, còn có ánh nắng chiếu vào, làm gì có màu đen.

Đó chính là do mắt cô có vấn đề.

Trong chớp mắt ấy, cái gì cô cũng không nhìn thấy.

Chu Minh Khiêm và Mạc Dư Thâm đều chạy về hướng bên này, còn may, sợ bóng sợ gió một phen.

Chu Minh Khiêm nhịn không được, trách người phụ trách, “Ngày đó tôi nói mấy người thế nào hả?! Gió lớn tuyết lớn, dựng cảnh kiên cố một chút. Các người không nghe rõ phải không!”

Tất cả mọi người im lặng không lên tiếng.

Đang nói, Mạc Dư Thâm và Chu Minh Khiêm đều đã đến nhà gỗ.

Đột nhiên Hề Gia không thể khống chế được cảm xúc, chạy về phía Chu Minh Khiêm. Ngay khoảng khắc Chu Minh Khiêm đang phát hỏa, Hề Gia nhào vào lòng ôm chặt lấy anh.

“Sao bây giờ anh mới tới.”

Ủy khuất, sợ hãi.

Như một khúc gỗ cứu mạng, cô ôm chặt anh không buông.

Mạc Dư Thâm nghĩ Hề Gia sẽ chạy lại ôm anh, nhưng không.

Chu Minh Khiêm ngốc đặc. Cả người cứng đờ.

Rất nhanh, anh thành công chèn ép một loại tình cảm vô cùng sống động nào đó xuống.

Gió lớn, lạnh thấu xương.

Còn có cái tên họ Mạc bên cạnh đang phóng một ánh mắt sắc bén chém anh 8891 nhát.

Chu Minh Khiêm muốn cạy tay của Hề Gia ra nhưng hai bàn tay của cô như dán lại bằng keo dán sắt, tách không ra. Bả vai cô khẽ run như là đang khóc.

Người phụ nữ này lại yếu đuối như vậy hả. Chẳng qua chỉ là tuyết nện vào đầu thôi mà, còn nũng nịu như vậy?

Anh nghiêm túc hoài nghi có phải cô đang trả thù mình không.

Được, cô thành công rồi.

Nhẹ nhàng một câu “Sao bây giờ anh mới tới”, cùng một cái ôm gỡ không ra, hoàn toàn hạ gục anh giơ cờ trắng đầu hàng.

Bây giờ anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.

Hôm nay anh lại vô tình mặc “đồ đôi”, khẳng định Mạc Dư Thâm sẽ cho rằng anh và Hề Gia có cái tình cảm gì không đứng đắn.

Đương nhiên còn một loại khả năng, hôm nay anh đụng áo với Mạc Dư Thâm, cô nhất thời hoảng sợ nên nhận nhầm người.

Mặc kệ loại nào thì Mạc Dư Thâm đã coi anh là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt rồi.

“Hề Gia, cô bình tĩnh một chút, không sao rồi.”

Giờ khắc này Hề Gia mới tỉnh táo lại.

Đây không phải là… giọng nói của Chu Minh Khiêm sao?

Đến từ đỉnh đầu cô.

Cái hơi thở này… thật lạ lẫm.

Mọe!

Ôm nhầm người rồi.

Túi giấm nhỏ nhà cô lại được dịp ngâm mình trong bình giấm rồi.

Một giây sau, Hề Gia lùi về sau thoát khỏi lồng ngực Chu Minh Khiêm, hai tay che mặt, lau nước mắt.

Cô lại không có tiền đồ mà rơi nước mắt như vậy.

Nếu không thể nhìn được nữa, cô sẽ không có cách nào ghi lại bút ký, càng không thể đọc lại.

Nhất thời có chút suy sụp.

Nhưng nhanh chóng trấn định bản thân lại.

Hề Gia qua phải mấy bước, không dám nhìn vào mắt của Mạc Dư Thâm, cô tựa trán của mình lên ngực anh, sau đó duỗi móng vuốt ôm lấy anh.

Mạc Dư Thâm nhìn người trong ngực, lúc này mới yên tâm.

Bên này xảy ra sự cố nhưng không ai bị thương, cả đoàn phim đều kéo đến vây quanh, người trong người ngoài, ai nấy nhìn đều sửng sốt. Đây đang là loại tình huống gì vậy?

Bị kinh sợ nên có thể ôm đàn ông tìm kiếm an ủi?

Tổ trưởng tổ đạo cụ cũng ngơ luôn. May sao Hề Gia là Quý gia tam công chúa, nếu đổi thành những người phụ nữ khác thì đã bị cho là lợi dụng cơ hội ôm ấp trai đẹp.

Tổ trưởng có ấn tượng không tệ với Hề Gia, hẳn là vừa nãy bị doạ sợ một trận thật.

Anh giải vây cho Hề Gia: “Mọi người ai về làm việc nấy đi. Hề Gia vừa rồi bị tấm gỗ nện vào đầu, đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo lại.”

Thì ra là thế.

Vừa khéo trước đó có người hét to Hề Gia bị đè trong căn nhà gỗ.

Các cô tin tưởng không còn nghi ngờ gì.

Mạc Dư Thâm nói với cô Thượng, “Việc ở trường quay buổi chiều làm phiền cô rồi. Tôi mang biên kịch Hề đi bệnh viện kiểm tra.”

Cô Thượng: “Đây là công việc của tôi, hai người mau đi đi. Vấn đề não bộ không thể xem nhẹ được.”

Mạc Dư Thâm dẫn Hề Gia đi.

Mãi đến khi lên xe, Hề Gia vẫn không dám nhìn Mạc Dư Thâm.

Hề Gia không muốn đi bệnh viện, nói là không có việc gì.

Mạc Dư Thâm: “Chụp phim xem sao. Có khi em bị cái gì đó nện vào đầu thật.” Một khối tuyết nện vào đầu, khối lượng cũng không tính là nhỏ.

Anh không yên tâm nếu không đến bệnh viện kiểm tra.

“Thực sự không cần mà.”

Mạc Dư Thâm không lên tiếng.

Bầu không khí giằng co.

Hiện tại Hề Gia sợ nhất là đến bệnh viện, sợ bác sỹ nói bệnh tình của cô đã nghiêm trọng lên, sợ bác sỹ nói bệnh của cô còn có thêm biến chứng.

Cô bài xích đến bệnh viện.

“Đầu năm đầu tháng, không có bác sỹ nào làm việc đâu.”

Mạc Dư Thâm: “Ngày nào cũng có bác sỹ trực ban.” Mạc Dư Thâm phân phó tài xế cho xe chạy.

Tài xế hỏi: “Mạc tổng, đi bệnh viện nào?”

Mạc Dư Thâm xoa xoa mi tâm. Hôm qua thư ký Đinh có nói cho anh tên bệnh viện mà Hướng giáo sư làm việc. Vừa rồi bị chuyện của Hề Gia doạ một trận, đại não nhất thời hỗn loạn.

Mấy năm này, Hướng giáo sư cơ bản không khám chữa bệnh, chỉ tham gia vài ca phẫu thuật phức tạp. Thời gian còn lại đều dành để nghiên cứu.

Phòng khám đó hầu hết đều là học trò của Hướng giáo sư. Đã là bác sỹ được đào tạo bởi giáo sư thì chắc hẳn không tệ.

Bình tĩnh nửa khắc, Mạc Dư Thâm nhớ được tên bệnh viện, nói cho tài xế.

Tài xế khởi động xe rời đi, cảm giác được trong xe áp suất thấp, anh tự động kéo vách ngăn lên. Trong xe tách biệt hai không gian trước sau.

Buồng sau yên tĩnh đến cây kim rơi cũng nghe được.

Hề Gia không biết nên giải thích làm sao. Từ nhà gỗ đi ra, ký ức của cô bắt đầu xuất hiện sai lệch. Rõ ràng Mạc Dư Thâm đang ở trước mắt vậy mà cô lại không nhận ra.

Sự sai lệch này có nghĩa là bệnh tình của cô càng trầm trọng. Cô cũng không biết được sau này có phát sinh thêm biến chứng gì.

Buổi sáng xem lại bút ký, trên đó có ghi ở khách sạn trên núi, cô xem Mạc Dư Thâm là đối tượng tình một đêm, tiếp đó là khả năng giữ thăng bằng và thính lực của cô lần lượt có vấn đề.

Mạc Dư Thâm nhìn sang: “Lúc đó em không nhận ra anh, chỉ biết mỗi Chu Minh Khiêm?”

Hề Gia hoàn hồn, lắc đầu, “Đầu óc trống không, ai cũng không nhận ra.”

Mạc Dư Thâm không biết tiếp lời như thế nào. Anh không hiểu cũng không biết, anh và Chu Minh Khiêm mặc áo giống nhau, chiều cao cũng tương tự, sao lúc đó cô lại chạy đến chỗ Chu Minh Khiêm?

Trong xe rơi vào trầm mặc.

Trong ngực Hề Gia còn cất cái túi chườm nóng, cô lấy ra đặt ngay tim Mạc Dư Thâm, “Em chỉ yêu một người chồng là Mạc Dư Thâm mà thôi.” Sau đó dùng ngón tay khều khều lòng bàn tay anh.

Mạc Dư Thâm có muốn tức giận cũng không nỡ. Anh nắm chặt ngón tay cô, “Không giận.”

Đầu ngón tay của Hề Gia cảm nhận được một dòng chảy ấm áp.

Vào khoảng khắc ôn nhu này, Hề Gia muốn ôm Mạc Dư Thâm, an ủi anh. Kết quả, Mạc Dư Thâm nhìn như hờ hững nhưng lại trầm giọng hỏi một câu: “Có phải trong mắt phụ nữ các em, Chu Minh Khiêm nhìn đẹp trai hơn anh phải không?”

Hề Gia: “…..”

Cô xuýt chút nữa không nhịn được phụt cười.

Kiềm chế.

Hai giây sau, vẫn là cười đến nghiêng trời ngả đất.

*

#21042020

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN