Mạt Thế Tiến Hóa - Chương 169: Gào thét
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
331


Mạt Thế Tiến Hóa


Chương 169: Gào thét


Thủ tục y tế dịch vụ cũng đơn giản, rất nhanh thì Tân hoàn thành. Do không có người xếp trước nên hắn muốn bắt đầu lúc nào cũng được. Tất nhiên là Tân yêu cầu thực hiện ngay lập tức rồi. Còn vấn đề thời gian, sớm muộn? Khi đã yêu cầu dịch vụ rồi thì chỉ cần đủ tiền là không có tồn tại khung giờ hành chính.

Tân và con Lu lập tức được đưa vào phòng điều trị đặc biệt. Ở đây, cả hai đều được tắm rửa, khử trùng, thay quần áo, chuẩn bị cho vào điều trị đặc biệt theo yêu cầu.

Mười lăm phút sau đó, Tân đã nằm trên một bàn giải phẫu trong một căn phòng mổ sáng trưng ánh điện. Hắn sẽ tiến hành điều trị trước, con Lu ở ngoài đợi lượt sau, đây là yêu cầu của bác sĩ. Bởi vì gói dịch vụ mà hắn chọn là loại nhanh nhất nhưng cũng là rẻ nhất nên nó hơi bị mãnh liệt. Thế nên bác sĩ yêu cầu phải có thằng Tân trấn an cho con Lu trong khi nó điều trị, đề phòng con chó phát cuồng.

Tân nằm trên bàn mổ để cho hai cô y tá sử dụng dây dai cột chặt chân tay nó lại. Trong khi đó thì hai ông bác sĩ xem xét hồ sơ bệnh án của nó. Một lúc sau, khi đã bị cột chặt, hai cô y tá bắt đầu cắm ống truyền dịch và tiêm đủ loại thuốc cho nó. Một ông bác sĩ cũng đặt tay lên trán Tân mà nói:

– Thanh niên không có khẩn trương chứ? Nói trước là nó sẽ đau lắm đấy.

Tân mím môi không nói. Hắn chọn gói dịch vụ này là trị liệu cấp tốc bằng siêu năng lực. Vị bác sĩ vừa nói chuyện với nó chính là một người thức tỉnh. Siêu năng lực của ông ta gọi là “Vá cơ thể”. Ông ta có thể tạo ra một loại vật chất sinh học đặc thù. Thứ vật chất này có thể vá vào bất kì vết thương nào trên cơ thể, kể cả nội tạng. Phần được vá vào này sẽ hoạt động y như một bộ thận cơ thể bình thường, đảm nhiệm được mọi chức năng sinh học bình thường. Nhưng có một điều là những phần vá này nó vẫn không phải là một bộ phận thực sự của cơ thể đó.

Nó sẽ vẫn hoạt động như thường, siêu năng lực cũng làm cho nó tránh khỏi phản ứng bài xích của cơ thể, nhưng nó vẫn là một dị vật không hài hòa. Nó không mang lại cảm xúc cho người sử dụng và nếu không sử dụng thêm các biện pháp gây tê khác thì cảm giác còn cực kì hỏng bét. Cứ tưởng tượng như chèn một miếng gỗ mềm vào trong cơ thể vậy. Nó không gây hại, nhưng mà nó đau và khó chịu. Đặc biệt là lúc mới vá vào, nó giống như một cú sốc mãnh liệt lên người dùng.

Siêu năng lực của vị bác sĩ này bình thường chỉ dùng trong những trường hợp phải cấp cứu khẩn cấp, hoặc là phải dùng cùng lúc với một số phương pháp xoa dịu cơ thể cũng như tinh thần kèm theo. Lựa chọn đơn độc như thằng Tân thế này thì quả là hiếm thấy.

Tân hơi mím môi, hắn gật đầu ra hiệu mình ổn. Không có quá nhiều lựa chọn cho hắn nữa rồi. Với tài chính eo hẹp mà lại muốn có kết quả ngay lập tức thì chỉ có cái này hợp với hắn mà thôi. Cũng không còn dư tiền để mà chọn thêm các loại dịch vụ kèm theo được nữa.

Thấy Tân chắc chắn, ông bác sĩ cũng gật đầu, cười cười:

– Chỉ gây tê cục bộ thế này không ăn thua đâu thanh niên ạ. Cậu chắc chắn là không muốn gây mê hoàn toàn chứ?

– Không được. Không thể hôn mê… – Cố gắng ngóc đầu dậy, Tân cắn rằng, kiên định nói.

– Được lắm thanh niên…

Ông bác sĩ cười khà khà tán thưởng. Cùng lúc, hai tay cũng phát động siêu năng lực, ép vào vết thương của hắn.

– A…! – Giống như bị một thanh sắt nóng đỏ bất ngờ chọc vào người vậy. Dù đã bị gây tê rồi mà cả cơ thể hắn đều hung hăng giật nảy mình lên một cái. Cả thần kinh cũng bị chấn động, Tân không kiềm chế được mà há mồm ra gào thét:

– Aaaaa…!!!

– Đặt tấm gạc vào miệng cho nó cắn… – Ông bác sĩ không nhanh không chậm chỉ huy hai cô y tá, dưới tay cũng hoạt động không ngừng.

Vùng hoang dã, nơi căn nhà năm tầng sáng trưng ánh lửa.

Tay hóa thú trở về đây để đánh tiếng. Mặc dù thằng dẫn đội là không quan tâm. Thằng phó đội cũng làm ra vẻ không quan tâm lắm. Nhưng đó chỉ là ra vẻ thôi, đếm lúc chơi thì chẳng thằng nào vắng mặt cả. Cũng phải báo cáo một chút về tình hình của chuyến đi săn nữa. Thu hoạch thế nào? Có thương vong không? Và cả mấy khẩu súng nhất định phải trả lại nữa.

Tay hóa thú đi qua trả súng, cũng nói qua loa vài câu coi như ứng phó vụ báo cáo. Những việc này vốn không tốn quá nhiều thời gian, thế nhưng sau khi làm xong thì hắn cũng không có chạy về hưởng mấy con mồi của mình ngay mà tiếp tục leo lên tầng năm của tòa nhà.

Mấy con mồi đã bắt được giống như thịt vào trong nồi rồi, không ăn sớm thì ăn muộn, chẳng đi đâu mà mất cả. Hắn đã ra lệnh cho bọn đàn em không được đụng vào hai cô bé con vì đó là hàng của riêng hắn. Còn con đàn bà kia thì kệ cho tụi nó muốn làm gì thì làm. Hắn biết mấy thằng đàn em của mình toàn những thằng khốn nạn không thể tin được nhưng khi đã có đồ để chơi rồi thì bọn nó cũng sẽ không dám vi phạm mệnh lệnh của mình đâu.

Bên đó tạm thời không vội. Còn bên này, hắn đã ngửi thấy mùi thịt thoang thoảng bay xuống rồi. Thế là không chút chậm trễ, hắn lập tức lần theo mùi thịt mà bò lên tầng năm. Nước bọt không tự chủ được tiết ra chảy đầy khoang miệng.

“Chà chà…! Thịt Lợn Giáp Gai cơ đấy. Thứ này cũng không phải là ngày nào cũng gặp được. Dù có gặp được cũng không chắc đã đánh được nữa cơ…”

Cùng lúc đó, ở nơi tạm thời giam giữ mấy mẹ con Huyền Linh. Cô gái đã tỉnh lại từ cơn mê man nhưng ngay lập tức lại phải đối mặt với tình cảnh trớ trêu, tủi nhục. Bị năm thằng đàn ông đè chặt lên người, thỏa thích chơi đùa trêu chọc từng phần cơ thể.

Thấy cô tỉnh dậy, lại bất lực kêu gào, giãy dụa trong đau khổ và vô vọng, chúng lại càng khoái trá hơn, động tác càng ngày càng lớn mật. Phần trên của cái áo khoác da đã bị xé rách tơi tả lộ cả hai bầu ngực đẫy đà. Một bên thì bị một kẻ vục mặt vào bú mút. Bên còn lại cũng bị kẻ khác hung hăng xoa nắn biến hình. Cả cái quần cũng bị tụt xuống gần một nửa, lộ ra rách nát. Cả bụng, cả mông, cả đùi đều đang bị chơi đùa.

Huyền Linh chìm trong nhục nhã, giận dữ và đau đớn tột cùng. Cô gào thét, cô giãy dụa, nước mắt ứa ra dòng dòng.

– A a a aaa…!!!

Mọi phản kháng của cô gái gần như vô ích, trái lại càng kích thích lên dục vọng của lũ đàn ông hơn. Chúng vừa xâm phạm, vừa hấp tấp cởi đồ trên người mình, miệng phát ra những tiếng cười dâm ô, khả ố.

Trên cửa sổ bên cạnh, hai cô bé bị cột cùng một chỗ, hai tay treo ngược lên cao, phần eo cũng bị cột vào khung cửa.

Động tĩnh phát ra từ bên giường càng ngày càng lớn, và nương theo đó, Thương lờ mờ tỉnh lại. Ban đầu còn có chút mơ hồ, cô bé ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh. Nhưng ngay sau đó, những kích thích mãnh liệt cả về thị giác lẫn âm thanh làm em bừng tỉnh. Cô bé cũng không kiềm chế được mà hét lên, cơ thể vô ý thức giãy dụa.

Lũ đàn ông cũng lập tức nhận ra có con bé bên cạnh tỉnh lại, nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng được tới chuyện chúng đang làm. Mà nghĩ đến việc hãm hiếp một người phụ nữ trong khi có người thân của cô ta đang quan sát, điều này làm cho chúng phấn khích hơn, tiếng cười cũng càng trở lên điên cuồng, dâm đãng.

Nhìn cảnh tượng vẫn đang diễn ra trước mặt, Thương như chịu một cú sốc vô cùng lớn lao. Hai mắt em trừng lớn, cả người nóng dần lên, cơ thể run bần bật và siêu năng lực tự động kích hoạt. Từng dòng năng lượng táo bạo chạy hỗn loạn trong người, nhất thời cường hóa ngẫu nhiên một bộ phận cơ quan nào đó, nhưng không có dùng. Những dòng năng lượng cũng không hao tổn bao nhiêu hoặc là dừng lại. Trong lúc giãy dụa, Thương vô ý chạm vào người An Nhiên. Thế là những dòng năng lượng hỗn loạn đó như tìm được cửa xả liền điên cuồng chảy sang bên đó.

An Nhiên vốn vẫn luôn ở trong một trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Em không bị bất tỉnh hoàn toàn mất đi tri giác mà mọi thứ đều hiện lên một cách vô cùng mơ hồ, vặn vẹo. Mắt không thể nhìn rõ được, tai cũng không thể phân biệt được ra âm thanh, cơ thể thì càng không chịu bản thân khống chế. Cái trạng thái hỏng bét này xuất hiện từ lúc em bị trúng viên đạn gây mê, thẳng cho đến khi có một dòng nước ấm từ một điểm tiếp xúc nào đó chảy vào trong người.

Dòng nước ấm kì diệu đi đến đâu, An Nhiên liền tỉnh ra đến đấy. Những không chỉ dừng lại ở đó, dòng nước ấm rất nhanh liền chuyển thành nước nóng. Nó cũng từ một dòng chảy nhu hòa biến thành càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mãnh liệt. Những dòng nước nóng bỏng chạy hỗn loạn trong người An Nhiên khiến cho cô bé vô ý thức co quắp người một cái. Cùng lúc đó, trong đầu cũng đột nhiên như nổ ầm một tiếng. Ngay lập tức, mọi dòng chảy hỗn loạn trong cơ thể tựa như những con ngựa thoát cương đột nhiên bị thuần phục. Chúng dịu ngoan xuống tới rồi đồng loạt hướng về đầu não của An Nhiên hội tụ.

Trong căn phòng lờ mờ tối, An Nhiên mở mắt ra, đôi con ngươi màu đỏ sáng lấp lóe như bảo thạch. Cả một đầu tóc dài cũng càng phát ra đỏ thắm, giống như em đội một vòng lửa kì dị trên đầu vậy.

An Nhiên đưa mắt, liếc về chiếc giường ngay bên cạnh, đôi con ngươi lập tức co rụt lại, tròng mắt như một dải tinh vân bùng nổ mà bắn ra điểm điểm tinh quang. Vô số dòng năng lượng căng tràn trong cơ thể tự động hội tụ lại nơi đầu và trong ngực. Cô bé đột nhiên mở miệng ra, gào thét:

– Á Á Á Á Á….

…MTTH…..

Truyện được thực hiện bởi nhóm viết Hoa Bão

Ý tưởng và cốt truyện: Th.a Woa

Kịch bản: Sói lạc lối

Viết chính: Lan Thi

Biên tập viên: Mộc Chi

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN