Đừng mở cửa...!!!
Phần 2
Thành đưa tay ra làm quen:
– Chào Nhung! Rất hân hạnh được biết cô, hi vọng cô sẽ giúp tôi làm quen với mọi thứ ở đây. Tôi cảm ơn trước nhé!
Nhung lại nhìn chằm chằm vào mắt Thành thăm dò, một lúc sau mới giơ tay đáp lại anh, cô nói:
– Vâng! Tôi không dám nhận lời cảm ơn, đó là công việc thôi. Tôi nghĩ anh sẽ sớm quen được với cuộc sống nơi đây, nó chắc sẽ khác hẳn với thành phố và khoa học hiện đại của anh đấy!
Ông Sáng bật cười:
– Thế là tốt rồi! hai người cứ tiếp tục làm quen, tôi phải về phòng làm việc đã. Cô Nhung dẫn Bác sĩ Thành về cất đồ đạc và nghỉ ngơi nhé, sáng mai chúng ta sẽ trò chuyện thêm!
Thành đi cùng ông Sáng một đoạn, trước khi chia tay, ông Sáng nhìn Thành rồi ngập ngừng:
– À…Bác sĩ Thành này! Nói thật là chúng tôi cũng rất quý những người có chuyên môn cao như bác sĩ về công tác và hướng dẫn bệnh viện chúng tôi nâng cao trình độ…Vì nơi này thật sự còn rất nhiều khó khăn, nhất là về cơ sở vật chất nên hi vọng…
Thành thắc mắc:
– Ý anh là sao? Có gì anh cứ nói thẳng để em hiểu, anh đừng ngại…
Ông Sáng nhìn Nhung tỏ vẻ ái ngại, Nhung hiểu ý nên vội nói:
– Giám đốc và Bác sĩ cứ nói chuyện, tôi xuống trước chờ dưới cổng.
Nhìn theo Nhung, ông Sáng thở dài:
– Thật ra mấy tháng trước cũng có một cán bộ tuyến trên về đây công tác, tuổi cũng trẻ như bác sĩ. Nhưng có lẽ không chịu được cuộc sống khó khăn hoặc có thể không quen với mảnh đất này nên đã bỏ về…
Thành bật cười:
– Ôi em tưởng chuyện gì! Trước khi về công tác em cũng đã tìm hiểu và xác định trước những khó khăn sẽ gặp phải. Anh đừng lo! Việc quan trọng hơn tất cả là hướng dẫn về chuyên môn cho các y bác sĩ tại đây cũng như công tác điều trị cho bệnh nhân, đó mới là điều em quan tâm. Những việc khác không thành vấn đề!
Nghe Thành nói vậy, ông Sáng vui mừng ra mặt, ông bắt tay Thành rối rít cảm ơn rồi nói:
– Vậy thì còn gì bằng! chúng tôi sẽ tạo mọi điều kiện tốt nhất có thể để bác sĩ yên tâm công tác. Cô Nhung là y tá khoa này và cũng là cháu họ của tôi, bác sĩ cứ chỉ bảo và cần thiết gì cứ gặp cô ấy nhé. Có điều gì đó không hài lòng thì Bác sĩ cứ gặp trực tiếp tôi!
Thành trả lời ông Sáng mà như tự nói với mình:
– Cô Nhung này có vẻ…khó hiểu, khó… gần!
Ông Sáng cười buồn rồi từ tốn giải thích:
– Có gì không phải mong bác sĩ đừng để bụng! Chả giấu gì anh…Mấy tháng trước nó và bác sĩ Tuấn có tình cảm với nhau trong thời gian công tác…
Thành ngạc nhiên:
– Bác sĩ Tuấn? có phải người đã bỏ về như anh vừa nói…
Ông Sáng khẽ gật đầu rồi tiếp tục kể:
– Đúng vậy…Hai người có tình cảm với nhau, tôi và mọi người ở bệnh viện cứ nghĩ là họ sắp làm đám cưới. Chả hiểu lý do làm sao, anh ta bỗng chán nản công việc ở đây rồi còn tiếp xúc với thầy bùa nữa, không biết bị họ thuyết phục thế nào lại còn có vẻ tin vào ma quỷ, sau đó thì bỏ về thành phố, không còn liên lạc gì nữa…Từ đấy cái Nhung nó như người mất hồn vì cú sốc tình cảm đó, đầu óc thì nhớ nhớ quên quên, chả tiếp xúc với ai, suốt ngày lủi thủi một mình, công việc chuyên môn cũng chả làm được nữa, mà tôi cũng không dám cho nó làm công việc của y tá…Nhỡ xảy ra chuyện gì nhầm lẫn ảnh hưởng đến bệnh nhân thì…
Ông bỗng ngừng lại một lúc rồi thở dài:
– Dù sao cũng là người nhà, tôi điều chuyển nó xuống làm công tác hành chính, lo cho đời sống cán bộ nhân viên. Thật ra nó ngoan ngoãn, hiền lành lắm, trước khi xảy ra chuyện với bác sĩ Tuấn, nó còn là một y tá giỏi đấy, giờ thì…
Nghe ông Sáng kể chuyện, Thành đã hiểu ra và thông cảm cho thái độ khó hiểu của Nhung. Anh cười:
– Vâng…giờ em biết rồi, anh cứ yên tâm nhé. Kể ra cô ấy cũng thật đáng thương, hi vọng cô ấy sẽ sớm lấy lại cân bằng. Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi…
***
Tay phải Thành kéo chiếc va-li chứa quần áo và tài liệu, tay trái xách cặp, anh vội bước nhanh về phía Nhung như sợ cô phải chờ lâu. Vừa nhìn thấy Thành, Nhung từ từ tiến lại:
– Bác sĩ để tôi xách bớt đồ cho!
Thành ngăn tay của Nhung lại rồi cười:
– Không sao! Ai lại để một cô gái yếu đuối xách đồ cho mình được chứ, tôi tự mang được, không dám phiền cô.
Thấy Nhung có vẻ không hài lòng, tay cô vẫn giơ ra như muốn cầm hộ, Thành nhìn chiếc cặp đựng tài liệu của mình rồi ngập ngừng:
– Vậy cô cầm hộ tôi cái cặp này, được chứ!
Lúc này Nhung đón lấy chiếc cặp xách từ tay Thành rồi nói:
– Bác sĩ về công tác dài ngày mà mang ít đồ vậy? Ở đây thiếu thốn nhiều thứ lắm!
Thành cười:
– Tôi cũng sống đơn giản lắm! chỉ mang vài bộ quần áo, còn lại toàn tài liệu y khoa thôi…
Bất chợt Nhung lại nhìn vào mắt của Thành, cô định nói gì đó nhưng lại thôi. Thành như nhận ra điều đó, anh nói:
– Hình như… cô có điều gì muốn hỏi?
Nhung hơi cúi mặt xuống:
– Không, không có gì!
Nói rồi cô lảng sang chuyện khác, tay vừa chỉ về phía trước vừa nói:
– Kia là dãy nhà tập thể dành cho cán bộ nhân viên của bệnh viện.
Thành nhìn theo rồi hỏi:
– Mọi người đều sống ở đó à?
Nhung khẽ gật đầu:
– Đa số mọi người sống ở đấy vì đường đi lại cũng xa xôi, cuối tuần mọi người mới về nhà mình. Bác sĩ sẽ có một phòng đặc biệt ở đó, phòng dành cho cán bộ về công tác!
Thành gật gù:
– Thế cô cũng sống ở đó?
– Vâng, tôi làm công việc hành chính nên ở đây để tiện cho việc hậu cần.
Đang định nói cảm ơn Nhung, Thành bất chợt nhìn thấy một loài hoa màu cánh cam có pha sắc tím rất đẹp mọc ven đường đi. Thành dừng lại định chạm tay vào thì Nhung vội vàng kéo người Thành lại, giọng cô như quát lên:
– Không được chạm vào đó!
Thành ngơ ngác:
– Sao vậy?
Nhung lạnh lùng:
– Đây là loài hoa độc, chạm vào hoặc ngửi sẽ bị ngộ độc dị ứng, để nhựa của nó dính vào vết thương còn nhiễm trùng mà chết đó!
Thành trợn tròn mắt ngạc nhiên nhưng cũng từ từ lùi lại vài bước. Anh vội lấy điện thoại trong túi ra và chụp vài kiểu. Thành vừa bấm máy vừa nói:
– Lạ nhỉ! đúng là không phải người dân ở đây thì không thể biết được, nguy hiểm quá!
Giọng của Nhung đầy bí ẩn:
– Rồi dần dần sẽ quen thôi! ở đây còn nhiều điều khó hiểu lắm, nói ra có khi bác sĩ cũng không tin đâu…
Thành cười:
– Tin chứ! Những loại cây cỏ độc ở vùng rừng núi tôi cũng đọc và được nghe kể nhiều, chỉ có ma quỷ hay bùa ngải gì đó thì không tin thôi…
Nhung lại nhìn Thành lạnh lùng:
– Biết đâu sau này bác sĩ lại tin…
Hai người dừng lại trước một dãy nhà cấp bốn đã cũ kỹ, những bức tường đã ngả màu vàng nhạt, đôi chỗ còn bong tróc lớp xi-măng để lộ ra những hàng gạch hoen ố.
Thấy Thành đang đứng giữa sân mải quan sát khung cảnh xung quanh, Nhung chỉ tay vào một gian phòng nhỏ bên phải chỗ hai người đang đứng rồi nói:
– Bác sĩ ở phòng này, tôi đã dọn dẹp sạch sẽ rồi. Mời bác sĩ vào cất đồ đạc và nghỉ ngơi!
Khẽ cúi đầu cảm ơn, tay cầm chiếc chìa khóa nhưng vẫn tần ngần chưa muốn vào phòng, Thành ngửa mặt hít một hơi thật sâu căng lồng ngừng rồi gật gù, tâm đắc:
– Không khí ở đây trong lành thật! lâu rồi tôi mới có cảm giác thoải mái thế này, khác hẳn với sự ồn ào, bụi bặm của thành phố.
Nhung không đáp lại câu nói của Thành, cô dặn dò thêm:
– Tối ở đây sương xuống độc lắm đấy! Bác sĩ nên vào phòng nghỉ cho đỡ mệt. Bữa tối sẽ bắt đầu vào lúc 7 giờ tại nhà ăn tập thể. Cần gì thì bác sĩ cứ gọi, tôi ở phòng đối diện.
– Cảm ơn cô Nhung!
Thành lững thững tiến về phía giếng nước, dù đã hiểu về chuyện của cô y tá này qua lời kể của ông Sáng, nhưng cảm nhận của Thành về cô vẫn có gì đó không ổn lắm …Thành thò hai tay xuống gầu nước vừa được kéo lên từ giếng, làn nước mát lạnh như ngâm đá làm Thành tỉnh táo hơn và cố gạt bỏ suy nghĩ băn khoăn về cô y tá kia…
***
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!