La Bàn Vận Mệnh
Chương 11: Ra khỏi rừng rậm
“Ha ha ha ha, ta rốt cục đã đi ra rồi”, Dương Thiên Vấn đứng ở rìa rừng rậm nhìn bình nguyên rộng lớn trước mặt mà lớn tiếng phát tiết nói.
Từ sau khi đạt đến Hành khí kỳ, Dương Thiên Vấn không cần tận lực đi tu luyện nữa bởi vì chân khí toàn thân có thể tự hành lưu chuyển theo vòng Đại chu thiên, không lúc nào không tu luyện, cứ như vậy, sau khi lần thứ hai mất một tháng mới từ trong rừng rậm đi ra. Dương Thiên Vấn đối này sự rộng lớn của nguyên thủy sâm lâm này đã có một sự hình dung đại khái, diện tích quả là to lớn, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Lúc đó vị trí của mình vẫn chỉ ở ngoại vi, như vậy bên trong rộng cỡ bao nhiêu chứ? Nếu đi theo hướng nam muốn xuyên qua rừng rậm thì cần bao lâu? Cái này còn phải dưới tình huống tuyệt đối an toàn nữa. Đúng là không dám tưởng tượng, không dám tưởng tượng!
Dương Thiên Vấn không có dừng lại mà tiếp tục chạy về phía trước. Sau hơn nửa ngày rốt cục cũng tìm được một con sông nhỏ, Dương Thiên Vấn liền nhảy xuống tắm rửa giặt giũ quần áo. Tiểu Bạch cũng vui thích nghịch nước với vẻ mặt hưng phấn.
Nửa giờ sau, Dương Thiên Vấn đi lên vận công hong khô y phục rồi mới bắt đầu tự hỏi bước tiếp theo nên làm gì. Bất quá suy nghĩ hồi lâu hắn cũng không có nghĩ ra cái gì, hình như ở chỗ này không có ai quen thân, cũng không có cái gì mà truy cầu, xác thực là có chút khó nghĩ.
Dương Thiên Vấn thở dài thầm than: quên đi, nghĩ không ra thì không cần suy nghĩ nữa, trước tiên đi tìm một chỗ nghỉ đã, nghỉ ngơi một thời gian để tìm hiểu thêm về thế giới này đã, sau đó đi tìm cái gì ăn uống một chút, nơi đây hoa sơn thủy tú, linh khí dư thừa là chỗ tốt để an tâm tu luyện và phá giải la bàn.
…
Sáng sớm, Dương Thiên Vấn dậy sớm đẩy cửa phòng ra thì đã thấy trong sân có một cái thân ảnh đang bận rộn làm việc, Dương Thiên Vấn đi tới hô: “Lý đại gia, ta tới giúp ông đây”.
Sau khi từ rừng rậm đi ra, qua một tuần đi lên thượng du dòng sông, Dương Thiên Vấn tìm được một cái thôn xóm có hơn trăm hộ dân đồng thời tìm tới ở trọ nhà lão nhân Lý đại gia gia, lão nhân này vợ góa con côi sống một mình nên bình thường hắn đều giúp đỡ Lý đại gia làm việc, đơn giản chỉ là đi đốn củi, nấu cơm, cày ruộng, đối với Dương Thiên Vấn mà nói, đay đều là chút lòng thành mà thôi. Lý đại gia là một lão nhân hiền lành khỏe mạnh chỉ là tuổi tác đã cao, từ khi Dương Thiên Vấn đến ở trong nhà Lý đại gia chưa từng đề cập tới việc thu tiền thuê nhà gì đó.
Dương Thiên Vấn chẻ củi xong thì lại vác cuốc lên nhìn Lý đại gia hô: “Lý đại gia, cháu đi đây, ông cứ nghỉ ngơi đi. Đi thôi, Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi”.
Mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn nghỉ ngơi, cuộc sống của Dương Thiên Vấn rất thoải mái, trong khi cày ruộng có thể thưởng thức được thiên nhiên mỹ lệ. Thôn xóm này là một địa phương không tệ, dữ thế vô tranh. Dân chúng trong thôn đều là dân chúng phổ thông và có quan hệ hàng xóm họ hàng với nhau.
Ở đây được một tuần, thu hoạch lớn nhất của hắn vẫn tiến độ tu luyện, so với khi mới vừa đạt đến Hành khí kỳ thì đã nhanh hơn không ít. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Dương Thiên Vấn hiểu rõ đạo lý tài bất khả lộ, súng bắn con chim đầu đàn nên cho tới nay hắn đều tận lực thu liễm khí tức trên người, giấu đi sự thần kỳ của Thượng cổ Luyện khí pháp quyết, trừ phi có kẻ tu vi cao hơn Dương Thiên Vấn vài ba đẳng cấp bằng không đừng mơ nhìn thấu mảy may. Bất quá, về khí chất thì muốn thu liễm cũng không thu liễm nổi. Cổ khí chất xuất trần tiêu sái dị thường mê người kia mỗi khi Dương Thiên Vấn đi qua làng, các cô nương trong thôn đều xấu hổ mà khát vọng nhìn lén Dương Thiên Vấn.
Ngày hôm nay vừa xong việc, Tiểu Bạch cũng từ rừng rậm không xa săn được một con lợn rừng, Dương Thiên Vấn đào trên mặt đất một cái bếp nướng sau đó đại bộ phận đút vào trong miệng Tiểu Bạch. Làm như vậy cũng là vì không tăng gánh nặng cho Lý đại gia. Bằng không chỉ bằng vào sức ăn của Tiểu Bạch thì tuyệt đối không cần vài ngày đã khiến Lý đại gia sạt nghiệp.
Đương nhiên, sau khi xong công việc thì hắn cũng không chỉ làm thịt quay cho Tiểu Bạch mà thời gian còn lại đều sử dụng để nghiên cứu Tam Thiên Pháp Môn, thứ này cuối cùng cũng đã lộ ra sự thần bí bên trong.
Thì ra khi Dương Thiên Vấn đạt đến Hành khí kỳ thì Tam Thiên Pháp Môn nguyên bản bị sương mù dày đặc bao trùm cũng dần lộ ra một ít câu chữ.
Tuy chưa phải rất nhiều nhưng đối với Dương Thiên Vấn mà nói đó cũng như ong mật nhìn thấy mật hoa rồi. Thần Hành Thuật, gia trì vào có thể ngày đi nghìn dặm, đêm đi tám trăm dặm. Chính là một trong ba loại pháp thuật. Hai cái pháp thuật kia, một cái là Khống hỏa, một cái là Ngự thủy. Khống hỏa chỉ cần tay cầm vài cây củi mà đốt cháy lên được. Ngự thủy có thể sử dụng để tắm rửa mà không có nhiều ý nghĩa thực tế cho lắm.
Thần Hành Thuật có thể khiến cho tốc độ bản thân nhanh hơn 3-10 lần, thời gian duy trì liên tục dài nhất đến một ngày, đương nhiên, chỉ cần ngươi còn pháp lực thì có thể thi triển lần thứ hai. Bất quá loại pháp thuật này cũng chỉ có thể gia tăng tốc độ của bản thân mà thôi, sau này khi hắn có thể ngự kiếm phi hành thì sẽ không còn mấy tác dụng nữa, càng thêm không nói khi pháp lực đại thành thì Đằng Vân Chi Thuật kia càng nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Sau một ngày làm việc, Dương Thiên Vấn mang theo Tiểu Bạch vẻ mặt thỏa mãn về tới thôn xóm, Lý đại gia cũng đã nấu xong cơm nước hỏi: “Tiểu Dương, có mệt không”.
“Không, không mệt, Lý đại gia, ta còn trẻ mà”. Dương Thiên Vấn cười đáp, Dương Thiên Vấn cũng không có hỏi Lý đại gia là còn có người nhà hay không, vì sao phải sống một mình ở đây.
Ngày qua ngày, năm qua năm, có chút bất tri bất giác Dương Thiên Vấn ở tại thôn xóm đã hơn ba năm rồi, ba năm thời gian, Dương Thiên Vấn không có biến hóa gì lớn, Hành khí kỳ tiêu chuẩn cũng vẫn như cũ bất quá trong cơ thể Hậu thiên chân khí đã hoàn toàn chuyển hóa thành Tiên thiên tử khí. Màu sắc cũng đậm hơn. Hạ đan điền đã đầy Tiên thiên tử khí, nhưng trung đan điền thì vẫn không có nhiều biến hóa lớn, tử khí vận chuyển ba năm chỉ bất quá lấp đầy một phần mười trung đan điền. Chiếu theo tốc độ như vậy thì muốn lấp đầy trung đan điền thì chí ít cũng phải mất ba mươi năm thời gian. Càng đừng nói đến Luyện khí kỳ đại thành phải lấp đầy ba trăm sáu mười lăm cái đại huyệt quanh thân. Cái này cần bao nhiêu thời gian đây?
Tuy nhiên Dương Thiên Vấn cũng đã khá thỏa mãn rồi, sau khi thành tựu Hành khí kỳ, hắn không chỉ có tam môn pháp thuật mà Trận đạo thập quyển cũng đồng dạng lộ ra một chút rồi. Bất quá, hắn vẫn chưa có thể bày binh bố trận mà chỉ có hiểu được chút nguyên lý, nguyên lý tối cơ bản nhất mà thôi. Cái gì thiên thời, địa đắc, trận cơ, trận tâm các loại. Dương Thiên Vấn mỗi ngày đều nghiên cứu kiến thức trong đó, quả là phi thường phong phú.
Trong ba năm qua, Dương Thiên Vấn sử dụng Thần Hành Chi Thuật đi xa thiên lý mà bán đi số nông sản mà nông gia không dùng đến, cũng coi như buôn bán kiếm lời một ít tiền trinh, trong thôn xóm lương thực một ngày bất quá mất hơn mười văn tiền mà tới Đại Thành trấn thì phải nhiều hơn gấp mười lần. Ba năm thời gian hắn không chỉ buôn bán lời được một ít tiền trinh mà còn làm cho sinh hoạt của Lý đại gia được cải thiện không ít đồng thời hắn coi như là sơ bộ dung nhập vào thế giới này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!