Cẩm Niên
Chương 17: Tới thăm
Editor: Peachy
Trên thực tế, lúc nghe xong câu ví von này, phản ứng của Phó Thừa Lâm rất lạnh nhạt, cũng không cười lấy một tiếng.
Bởi vì anh nhận ra, bất kể là kỹ nữ, mẹ mìn hay khách làng chơi, bản thân anh đều có thể hóa vai thành cả ba nhân vật đó.
Thẩm Đạt Quan không phát hiện ra sự bề bộn trong Phó Thừa Lâm.
Anh ta coi Phó Thừa Lâm là một người bình thường, vì cuộc sống khó khăn mà người đàn ông đáng thương này mới phải lên sân thượng khách sạn hút thuốc lúc nửa đêm.
Một lần nữa nhìn vào khuôn mặt xuất chúng của Phó Thừa Lâm… Thẩm Đạt Quan nghi ngờ anh cũng đang gặp phải vấn đề phiền phức như mình nên không nhịn được lên tiếng hỏi anh: “Một khách hàng có ý với tôi. Bây giờ tôi rất băn khoăn, liệu tôi có nên buông hết tất cả để đi theo khách hàng đó không?”
Mùi khói thuốc quyện với mùi mem rượu phảng phất trong gió, Phó Thừa Lâm thầm nghĩ: Tên này phê pha lắm rồi.
Xuất phát từ lòng hiếu kì, Phó Thừa Lâm nhiều chuyện hỏi một câu: “Khách hàng nam hay khách hàng nữ vậy?”
Thẩm Đạt Quan hít nhẹ một hơi thuốc, đáp: “Là nữ, khoảng 40 tuổi.”
Phó Thừa Lâm liền bảo: “Phải tự hỏi chính anh chứ. Tôi chỉ là một người qua đường tình cờ gặp mặt, sao có thể thay anh quyết định được chứ?”
Thẩm Đạt Quan niết chặt điếu thuốc, dụi một đầu thuốc đang cháy nóng lên lan can.
Ánh lửa mập mờ, tàn trò rơi tung tóe.
Thẩm Đạt Quan quay người muốn ném đầu lọc thuốc lá, bật lửa và túi bóng vào bồn hoa bên cạnh, Phó Thừa Lâm lập tức đưa tay ngăn anh ta lại: “Bên cạnh có thùng rác, anh qua đó mà vứt. Những bồn hoa này nếu không chăm sóc tốt sẽ rất dễ bị chết.”
Thẩm Đạt Quan vặn lại: “Anh giai à, khách sạn này cũng đâu phải là do anh mở, anh để ý tới bồn hoa của bọn họ làm gì?”
Phó Thừa Lâm không trả lời.
Sau đó vài giây, Phó Thừa Lâm mới cất lời: “Nếu không ngại thì anh thử tưởng tượng mình là một gốc quýt đi, từ bé đã trưởng thành bên trong một chậu cây, mái hiên trên sân thượng cũng vì anh mà che mưa chắn gió. Bỗng nhiên có một ngày, bên cạnh anh toàn là rác rưởi, mãi không có ai nhặt, anh cũng chẳng thể chạy ra chỗ khác, anh chỉ có thể trơ mắt ra đó nhìn bộ rễ của mình từng chút một thối rữa.”
Gió lạnh thổi qua, Thẩm Đạt Quan ho khan một cái. Anh ta yên lặng đi về phía thùng rác vứt đồ, không quên cảm thán: “Đáng sợ quá.”
Phía sau vang lên một âm thanh quen thuộc, là giọng của một cô gái: “Dọa ai thế? Nghe cứ như là cậu đã trải qua chuyện đó ấy.”
Thẩm Đạt Quan nghiêng đầu quay sang thì nhìn thấy Khương Cẩm Niên.
Anh ta và Khương Cẩm Niên từng gặp nhau một lần. Mặc dù không nhớ rõ tên cô lắm, nhưng ngoại hình thì ngược lại. Lợi ích nghề nghiệp của bọn họ có liên quan tới nhau, Thẩm Quan Đạt không tiện ở lại, vì vậy anh ta đi trước.
Còn Khương Cẩm Niên nhét hộp thuốc lá giấu vào trong túi quần, làm bộ như đang đi dạo. Lúc đi ngang qua bên người Phó Thừa Lâm, cô nghe thấy anh trả lời: “Tôi chỉ đùa một chút thôi.”
Khương Cẩm Niên cong môi cười: “Tôi biết, cậu vẫn hay thích nói đùa.”
Phó Thừa Lâm không nói gì, chấp nhận lời tố trạng của cô.
Dẫu cho anh biết cô đang ám chỉ điều gì.
Đáng ra anh nên nói vài lời xuôi tai, hoặc là kể một vài trải nghiệm không may để làm dịu đi bầu không khí giương cung bạt kiếm như hai người. Nhưng anh lại cứ một mực nói: “Bầu không khí lúc đó không tệ, tôi chỉ muốn hôn em.”
Khương Cẩm Niên lẩm bẩm: “Lẽ ra tôi phải cho cậu một cái bạt tai.”
Phó Thừa Lâm hơi cúi đầu, ánh mắt di chuyển về phía trước, nhìn xuống phía dưới tòa cao ốc khách sạn. Anh không lại gần Khương Cẩm Niên lấy một bước như đang quay trở về điểm xuất phát, nhưng anh vẫn nói: “Cho dù em có tát tôi một cái cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của tôi. Còn nữa, mấy lời của em, cái gì mà… tôi đã từng không trông mong gì vào việc yêu đương với cậu, sau này đừng tùy tiện nói ra.”
Khương Cẩm Niên thở dài.
Phó Thừa Lâm liếc mắt nhìn cô rồi hỏi: “Có thể thêm bạn bè lại được không?”
Khương Cẩm Niên nhíu mày.
Phó Thừa Lâm thỏa hiệp: “Đừng tự so đo với chính bản thân mình. Em đã ăn cơm tối chưa?”
Khương Cẩm Niên đáp: “Một miếng cũng không ăn.”
Bỗng nhiên Phó Thừa Lâm muốn gọi điện thoại cho Lương Tùng để hỏi cậu ta làm thế nào để nói lý với phụ nữ. Anh đã mơ hồ hiểu được tâm lý của Khương Cẩm Niên. Nhưng hiểu là một chuyện, đối đáp thế nào lại là một chuyện khác. Tư duy giữa đàn ông và phụ nữ luôn luôn tồn tại sự khác biệt.
Khương Cẩm Niên không giống anh. Cô không nhìn thấu anh dù chỉ một chút ít, dần dà sẽ càng cảm thấy mệt mỏi.
Màn đêm thăm thẳm, gió thổi se lạnh. Anh cởi áo khoác ngoài, khoác lên người Khương Cẩm Niên. Anh chờ đợi nửa ngày mới nghiêng mặt qua muốn cùng cô thảo luận tin tức mấy ngày gần đây thì phát hiện ra cô đã rời đi từ lúc nào.
*
Sáng sớm ngày hôm sau, Phó Thừa Lâm vẫn rời giường lúc 6 giờ như thường lệ.
Bên ngoài cửa sổ là mưa rơi tí ta tí tách, nhìn tới đâu cũng chỉ thấy những sợi tơ bạc ngấn nước kéo dài.
Chuông điện thoại vang lên hai hồi. Phó Thừa Lâm vừa thay quần áo, vừa nghe điện thoại. Trên màn hình hiển thị hai chữ “Ông nội”, ở đầu bên kia, ông cụ ôn tồn hỏi han: “Thừa Lâm, hôm nay cháu về Bắc Kinh phải không?”
Phó Thừa Lâm đáp: “Cháu bay chuyến 10 giờ sáng.”
Ông nội trầm ngâm một lúc mới nói: “Vậy thì hôm nay về nhà một chuyến nhé? Bà nội rất nhớ cháu.”
Phó Thừa Lâm nâng tay trái, mở lịch trình trên bàn làm việc. Anh quyết định thời gian, trong lời nói không nghe ra một chút bất thường.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, ông cụ cầm điện thoại thần người trên ghế mây, thở dài: “Thằng bé này quá cố chấp.” Ngừng một lúc lại chậm rãi nói: “Hai hôm nay trời đổ mưa, tôi lo rằng đầu gối nó lại đau.”
Bà nội Phó Thừa Lâm ngồi bên cạnh đang dùng vải lụa lau dương cầm.
Bà đã trên 70 tuổi, mái đầu bạc phơ, da dẻ nhăn nheo nhưng mắt vẫn sáng, tai vẫn tinh, đôi tay vẫn chơi dương cầm tốt. Bà đã sống hơn nửa đời người, dường như đã không còn điều gì vướng bận, chỉ duy nhất có cháu trai là khiến bà không yên tâm.
Bà nội than thở: “Chao ôi, cũng là nghiệp chướng.”
Bà nói tiếp: “Chuyện năm đó cũng phải trách chúng ta đều quá bận bịu. Đâu ai ngờ được thằng bé phải nằm viện hơn nửa năm, không những không thể tới Thanh Hoa nhập học, ngay cả mẹ cũng không được gặp. Người trẻ tuổi cần phải chú ý tới tương lai, gia đình và sức khỏe, nhưng Thừa Lâm của chúng ta thiếu đi một chút… May thay bây giờ đã tốt hơn rồi, thằng bé đã có sự nghiệp, chỉ còn thiếu việc lập gia đình nữa thôi.”
Bà nội Phó Thừa Lâm hào hứng: “Tôi có tìm hiểu một cô gái, cũng rất được, chính là cháu gái nhà lão Tiền đấy.”
Ông cụ khoát tay: “Không được, vạn sự tùy duyên.”
Nói thì như vậy, nhưng bà nội Phó Thừa Lâm vẫn ôm một tia hi vọng. Tối hôm ấy, Phó Thừa Lâm về nhà trước giờ ăn cơm, bà nội liền gọi cô gái đó tới, coi như là người lớn hai bên ngầm đồng ý, đồng thời hi vọng có thể thúc đẩy một buổi xem mắt không chính thức.
Cô gái này họ Tiền, điều kiện gia đình rất tốt, từ nhỏ tới lớn chưa từng chịu thiệt thòi, có điều da mặt tương đối mỏng. Cô ta từng nhìn thấy ảnh chụp của Phó Thừa Lâm, đối với anh cũng có chút hứng thú, tính toán trước mắt cứ hòa hợp với anh trước.
Về chuyện này Phó Thừa Lâm hoàn toàn không hề biết gì cả.
Sau khi anh ngồi xuống bàn ăn, đũa cũng không động, liếc mắt nhìn cháu gái nhà họ Tiền.
Cô gái trịnh trọng ngồi rất đoan trang, sống lưng thẳng tắp, hai tay giấu ở phía dưới khăn trải bàn, nắm chặt váy kéo một vòng, quả thực rất rụt rè đáng yêu, điềm tĩnh khéo léo.
Trên bàn ăn bày mấy đĩa hàu, hàu sống, gà hầm nấm tùng nhung kết hợp với mùi tây và củ cải được tỉa khắc được trang trí để món ăn thêm phần ngon miệng. Rượu vang được rót trong ly thủy tinh, bầu không khí trong gia đình rất hài hòa ấm áp.
Thế nhưng hồi lâu Phó Thừa Lâm vẫn không mở miệng.
Bà nội vội vàng giới thiệu: “Đây là cô Tiền, gọi là Tiền Nghiên, là con gái của chú Tiền, hồi nhỏ hai đứa đã từng gặp nhau rồi đấy. Năm nay Tiền Nghiên vừa mới tốt nghiệp đại học, khoa văn học Trung Quốc, đọc qua không ít sách. Hai đứa nói chuyện đi, đều là người trẻ cả.”
Nhà ông nội có tổng cộng 2 phòng ăn, bà nội còn đặc biệt chọn một phòng ăn nhỏ, thuận tiện cho bọn họ giao lưu tình cảm. Để không quấy rầy hai người, bà nội còn kéo tay áo ông nội, cùng ông kiếm cớ rời đi.
Phó Thừa Lâm cầm đũa, ăn vài miếng cơm, cũng không hề tỏ ra bài xích.
Cô gái bên cạnh anh mới đầu còn rất câu nệ, về sau mới từ từ lớn mật, hai tay chống lên cằm nhìn anh nói chuyện. Bọn họ nói từ văn học cổ đại cho tới văn học hiện đại, cô gái không nhịn được hỏi anh một câu: “Anh Phó, giữa sự nghiệp và gia đình anh lựa chọn điều gì?”
Cô ta mang theo vẻ hờn dỗi: “Chỉ có thể chọn một.”
Phó Thừa Lâm không cần suy nghĩ đã trả lời: “Chọn sự nghiệp. Tôi có sự nghiệp mới có thể chăm lo cho gia đình, điều kiện kinh tế quyết định tầng lớp xã hội, vợ chồng nghèo khổ sẽ phát sinh nhiều chuyện đau thương.”
Hai chữ “nghèo khổ” này, cả cuộc đời Tiền Nghiên chưa từng trải qua.
Cô ta cắn môi, tiếp tục hỏi: “Giữa sự nghiệp và tình yêu anh chọn vế nào? Chỉ có thể chọn một, không thể chọn cả hai.”
Phó Thừa Lâm đang dùng đũa gắp thịt đùi gà.
Anh nhẹ nhàng gỡ xuống một khối thịt, dường như không chút đắn đo mà đáp: “Đương nhiên là chọn sự nghiệp. Tình yêu không phải là điều nhất định phải có trong cuộc sống. Một người trưởng thành có thể không có tình yêu, nhưng không thể không có sự nghiệp.”
Tiền Nghiên không hi vọng nhận được một câu trả lời như vậy.
Bố mẹ đã sớm nói với cô ta, bình thường Phó Thừa Lâm bộn bề nhiều công việc, luôn phải di chuyển liên tục giữa trong nước và nước ngoài, có khả năng quanh năm suốt tháng cũng không để ý gì tới gia đình.
Thế nhưng trong thâm tâm cô ta vẫn vẽ ra một hình tượng người chồng tốt, một “người đàn ông hoàn hảo” bên ngoài bận bịu trăm công nghìn việc nhưng luôn đặt vợ lên đầu. Nghĩ tới đây, cô ta cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng không có ý định dừng lại, hỏi tiếp: “Anh Phó, vậy anh đối xử thế nào với nữ chủ nhân của gia đình?”
Phó Thừa Lâm đã gỡ xong thịt, xương gà chất thành một đống, rồi lại cầm lấy một con hàu, nói tiếp: “Đó là một công cuộc vĩ đại và gian nan.”
Tiền Nghiên cười: “Anh Phó có tin vào phim ảnh và tiểu thuyết tình yêu hoàn mỹ không? Là kiểu đàn ông… có thể đem hết tất cả dành tặng cho người phụ nữ mà anh ta yêu ấy.”
Phó Thừa Lâm đã ăn được nửa bát cơm. Tất nhiên anh không tin vào những câu chuyện tình yêu đó, nhưng nhìn con gái nhà người ta còn nhỏ tuổi, anh không nỡ phá tan ảo mộng tươi đẹp đó, chỉ trả lời đơn giản: “Đều chỉ để phù hợp với tác phẩm yêu cầu.”
Tiền Nghiên phát hiện ra anh đã mất hứng nhưng vẫn kiên trì hỏi: “Anh cảm thấy tác phẩm nào có thể phản ánh chân thực nhất tâm lý của đại đa số đàn ông?”
Lần này, Phó Thừa Lâm không hề qua loa, anh cẩn thận suy nghĩ rồi mới trả lời: “”Những người đẹp say ngủ” của Kawabata Yasunari. [1]”
[1] Những người đẹp say ngủ là tiểu thuyết dài 5 chương của văn hào Nhật Bản Kawabata Yasunari đã đạt giải Nobel văn chương năm 1968.
Tiền Nghiên cười một tiếng: “Nội dung như thế nào vậy?”
Phó Thừa Lâm dùng đũa tách phần thịt hàu, giọng nói có phần giễu cợt: “Một câu chuyện kể về mấy ông già ngoài sáu mươi nhưng vẫn tới một căn “mật thất” tồn tại trong xã hội thời bấy giờ… để tìm kiếm khoái lạc.”
(Mình tóm tắt cho các bạn muốn biết sơ qua, tác phẩm nói về ông lão Eguchi theo lời giới thiệu đã tới ngôi nhà của những người đẹp say ngủ. Ở căn mật thất này thì không chỉ Eguchi mà bất kì ông già nào cũng có thể ngủ bên cạnh một cô gái đẹp còn trinh trắng trong trạng thái hoàn toàn khỏa thân và được gây mê bằng thuốc ngủ liều cao. Tại đây, ông lão Eguchi đã có những cảm xúc và suy nghĩ về mỗi giai đoạn của cuộc đời mình. Đây là một tác phẩm rất hàn lâm nên mình chỉ hiểu được những gì tác giả viết còn những thứ tác giả muốn truyền đạt thì mình chưa đủ trình =)))
Gương mặt Tiền Nghiên đỏ bừng, ngại ngùng không thôi. Cô ta cẩn trọng hỏi: “Anh cũng thích đi tìm cảm giác khoái hoạt à?”
Phó Thừa Lâm đáp: “Tôi không thích.”
Một tay Tiền Nghiên chống lên cằm, đôi mắt to sáng rực không ngừng nhìn anh: “Vì sao vậy? Những người đàn ông ưu tú như anh có thích những vấn đề đặc thù đó không?”
Phó Thừa Lâm có chút mất kiên nhẫn: “Bản thân cô là sinh viên chính quy ngành văn học Trung Quốc cơ mà, tại sao những vấn đề này cứ phải hỏi tôi?”
Giữa cuộc gặp gỡ của những người trẻ tuổi, một khi đã có một bên thiếu kiên nhẫn thì việc làm quen và giao tiếp cũng không thể tiếp tục được nữa.
Khi bà nội Phó Thừa Lâm trở về chỉ thấy cô gái nhà họ Tiền đang cúi đầu ngồi một chỗ, bát cơm và đôi đũa trước mặt đều không di dịch. Mà Phó Thừa Lâm thì sao? Anh ăn hết một bát cơm, bên tay trái là một đống vỏ hàu và xương gà… Cuối cùng là thằng bé đi xem mắt hay đang giành thức ăn với con gái nhà người ta vậy? Bà nội bị chọc tức mà không có chỗ phát tiết, chỉ cảm thấy cháu trai mình ngờ nghệch không chịu nổi.
Phó Thừa Lâm giải thích: “Máy bay hạ cánh giữa trưa, sau đó cháu phải họp liên tục tới tận giờ vẫn chưa được miếng cơm nóng nào vào bụng.”
Anh tự cho rằng bản thân rất giỏi quan sát và suy xét tình huống, không những thế còn rất hiểu lòng người. Thế nhưng lúc Tiền Nghiên cầm túi xách vội vã rời đi sau khi nghe anh nói xong câu này, Phó Thừa Lâm lại không muốn biết lí do.
Dù sao thì bữa tối bất ngờ tại nhà ông nội hôm nay kết thúc không hề vui vẻ.
*
Sáng hôm sau Phó Thừa Lâm vẫn đi làm như bình thường.
Đầu tiên, anh tới một khách sạn gần đây để kiểm tra tình hình kinh doanh. Công ty lên sàn, toàn bộ nhân viên phải có trách nhiệm giảm khả năng phát sinh những vấn đề tiêu cực xuống mức thấp nhất.
Vốn dĩ khách sạn này không thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Sơn Vân, thế nhưng tháng sáu cuối năm ngoái đã bị ông nội Phó Thừa Lâm thu mua, ban quản lý cũng được sắp xếp lại cho phù hợp. Về cơ bản, Phó Thừa Lâm biết hầu hết nhân sự trong phòng tài vụ, trong đó có một cô gái… là bạn cùng nhà của Khương Cẩm Niên.
Anh đứng trước mặt cô ấy, suy nghĩ một lát mới nhớ được tên cô ấy là Hứa Tinh Thần.
Hứa Tinh Thần nhẹ nhàng hỏi anh: “Phó tổng, có phải hai ngày nay anh với Khương Cẩm Niên ở bên nhau không?”
Phó Thừa Lâm trả lời: “Không phải.”
Không biết xuất phát từ tâm lý gì mà anh lại nói thêm một câu: “Hôm qua tôi bị gia đình ép xem mắt… cơm còn không được ăn.”
Căng vậy?
Lời nói của anh khiến Hứa Tinh Thần liên tưởng tới ân oán hào môn tàn khốc. Cô ấy không kìm được, cảm khái nói: “Trời ơi, Phó tổng này anh đừng khách sáo, nếu có bất cứ chuyện gì mà tôi có thể giúp được thì anh cứ nói với tôi.”
Hết chương 17
Chương trước bị crush gán cho cái mác cao thủ tình trường, chương này bị bà nội mắng là ngu si không chịu nổi =))
Spoil: “Tối nay Phó Thừa Lâm sẽ tới đây. Anh ấy nói rằng, nếu cậu đã tha thứ thì hãy mở cửa cho anh ấy. Còn nếu cả đời này cậu ghét anh ấy, thì cứ coi như anh ấy chưa từng đến, sau này cũng sẽ không làm phiền cậu nữa.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!