NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)
Phần 7
NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 7
Buổi thi cuối cùng của cả khối. Nó làm bài thi xong rồi, nhưng lo không biết Việt có làm được bài không? Ngồi học mà chân tay chả chịu để im thì đầu óc có nạp được kiến thức không nữa.
Chờ đợi hồi hộp có vài chục phút mà như dài cả thế kỉ ý. Mãi sau khi trống nó mới nhanh chóng đứng lên đi xuống dưới. Việt thi phòng gần cuối rồi. nhưng nó đi được nửa đường đã thấy Việt vội vã đi lên, hai đứa gặp nhau ở chân cầu thang. Thấy nó nhớn nhác như vậy Việt cười
-có chuyện gì vậy Hân.?
-Hân định xuống hỏi Việt thi thế nào.
-hì hì
Việt hớn hở.
-Việt làm được mà… là học sinh ngoan của cô giáo giỏi… việt làm được
-làm được mấy câu.
-thì 5 câu làm được 4, còn 1 câu.
-một câu bỏ hả?
-không… 1 câu Việt coi của bạn Vân ngồi cạnh. Hí hí.
Nó mím môi nén cười… đúng là….nó mím môi lườm. muốn cười lắm mà ko dám ý… đồ thật thà.
-là Hân dặn không được nhìn trộm gái mà.
-Việt có nhìn đâu, Việt chỉ nhìn bài thôi nhá.
-thật ko?
-thật.
Hai đứa nó quay đi xuống, hòa vào dòng người tấp nập bàn tán chuyện bài thi.
-cái bạn Vân đó không bằng Hân được, giải đi giải lại mấy lần, xong lại ko xinh như Hân nữa…
-gì cơ?
-…
-nhìn ng ta rồi mới biết người ta ko xinh như Hân chứ.
-à… ờ… thì mặt tiền nó lù lù đập vào mắt… ko nhìn thì ko được ý.
-đồ dê già.
-Việt chỉ muốn dê với Hân thôi nhé.
Nó đỏ mặt vì câu nói này… lẽo đẽo đi theo cái tên này ra nhà xe…
-chờ Việt lấy xe nhé.
Nó gật đầu.
-Việt nói thằngLong rồi… hội mình đi ăn chè nhé.
-uh
Cả bọn chạy ra quán chè. Ngồi tỉ tê với nhau… nói chung với những đứa lớp chuyên… đề thi này đơn giản quá… còn với những đứa lớp B như của Việt thì đó cũng là cả một vấn đề… dù sao thì cũng ko bị rớt đâu mà lo… cho nên cứ cùng nhau lên lớp là tốt rồi… kết quả ra sao giờ cũngko quan trọng nữa.
-này hội mày… chúng nó rủ đi Tam cốc đấy, đi không?
-có… đăng kí tao hai suất nhé
Việt lanh chanh.
-gì? Việt đi cùng ai thế?
Nó hỏi chen vào.
-thì đi cùng Hân chứ cùng ai?
-nhưng Hân đã xin bố mẹ đâu.
-thì đăng kí đi rồi xin sau chưa muộn.
-nhớ bố mẹ ko cho đi thì sao?
-thì Việt qua xin chứ có gì?
-hứ… bố mà thấy Việt có khi còn cấm đi học luôn ý chứ.
-vớ vẩn… Việt nghiêm túc nhé… chưa có làm gì đâu. ko như
Việt nhìn sang hai đứa đối diện, chúng nó cũng nhìn nhau tủm tỉm cười, hai đứa này bạo hơn hai đứa nó. chúng nó tình tứ công khai, còn ôm ấp rồi… hôn hít nhau nữa chứ… hai đứa nó thì, mới ôm thôi, còn hôn thì không dám vì nó còn nhỏ. Còn phải học hành. Nhỡ bố mẹ biết thì nguy lắm.
Cuối cùng, nó cũng nhờ bọn bạn cùng bàn đến xin cho nó đi Tam cốc. Tất nhiên là bố mẹ đồng ý.
Nó dậy sớm, 5 giờ sáng xe đã đón chúng nó ở cổng trường rồi, do vậy mà nó dậy từ rất sớm, đúng hơn là đêm qua nó không ngủ được vì hồi hộp, nó ước có thể được thấy Việt… nó nhớ Việt. mà vì không ngủ được nên nó ngồi vào bàn viết một lá thư gửi cho cái người ngày mới nó sẽ đi cùng… nghe có vẻ sến sẩm nhưng mà nó nhớ quá, và để với đi nỗi nhớ nó đành làm vậy.
Lúc yêu nhau cho dù có gặp nhau cả ngày nhưng lúc nào trong lòng cũng có rất nhiều điều muốn nói.. ấy thế mà lúc bên nhau lại không biết phải nói hết những điều đó ra như thế nào. Chỉ có những con chữ trên giấy mới có thể giãi bày được hết. và đó cũng là thói quen của chúng nó rồi, giờ nếu một ngày ko được viết thư cho nhau, cảm giác khó chịu khôn tả luôn ý.
Nó yêu thật rồi, yêu nhiều lắm.
Nó mở cửa, người đón nó là Việt, tự nhiên lại thấy hồi hộp, nó chưa đưa cho hắn thư tận tay bao giờ. Giờ phải làm thế nào? Nó ngại… nó ngại lắm.
Việt thấy nó thì cười… lúc nào Việt thấy nó cũng cười tươi lắm ý… nó hạnh phúc lắm.
-đóng cửa vào.
-suỵt… nhỏ thôi, mẹ ra đóng đó.
Việt đứng im không trả lời. Hai đứa nó thập thò. Lúc nó chuẩn bị trèo lên xe thì mẹ nó lên tiếng.
-ai đón Hân đấy con.
Nó giật mình tóm chặt áo Việt.
-dạ…
-da… bạn con mẹ ạ.
-sao bảo Tâm với Lý sang đón.
-cháu chào bác ạ. Hai bạn ấy đang ở trường, nhờ cháu sang đón Hân ạ.
-cháu học lớp Hân à?
-Vâng ạ. Tâm chưa đi xe máy quen nên cháu bảo để cháu đón Hân cho an toàn ạ.
-uh.. thế hai đứa đi đi, đi cẩn thận, cháu để ý các bạn gái đấy nhé.
-vâng ạ.
Mẹ nó thì dễ tính không như bố nó. nhưng mà mẹ mách bố thì… ngon rồi. Hai đứa nó thở phào. Việt phóng đi, đến khi Việt rẽ, mới dám kéo tay nó lại ôm eo việt.
-đừng lo… có Việt ở đây.
-ăn đòn.
-thì Việt chịu đòn. Là Việt yêu trước cơ mà…
-yêu cái gì mà yêu. Tí tuổi yêu với đương.
-thì ngày xưa các cụ 16-17 tuổi còn có con rồi đó, ông nội Việt cưới vợ năm 13 tuổi cơ. Lúc ấy bà nội 15 đó. 17 tuổi bằng tuổi Việt có bác rồi đó.
-này… này…
Nó ngại, nó xấu hổ chết.
-đằng này Việt còn chưa biết cái gì hết nhé.
-hứ.. đang nắm tay ai đó.
-thì mới có nắm tay thôi, chưa dám làm gì.
-còn lâu.
-chờ Hân lớn thêm à? Bao giờ Hân mới lớn.
-chục năm nữa.
-eo…chục hôm nữa thì có. Hân lớn hết cỡ rồi.
-ai bảo Hân cao hơn trước 3 phân rồi đó.
-hí hí… Việt cao hơn hồi mới gặp Hân 10 phân rồi đó.
-Dài lưng tốn vải hay mè nheo.
-Hân thử xem Việt có mè nheo với ai ngoài Hân không?
-tất nhiên là không, thử có xem, chết với Hân
Nó nhéo eo.
-á… đau mà.
-ai bảo nghĩ linh tinh.
-ai nghĩ linh tinh… đó là sự thật mà.
-hân không học sinh học à? Tiết sinh học đó Việt có học đó, biết cả con gái có dậy thì đó, giờ Hân còn dậy thì không?
Nó đỏ mặt.
-Việt Hâm… nói gì thế
-việt hỏi thật mà.
-hỏi làm gì?
-hỏi thì bữa nào Hân đau bụng Việt xoa bụng cho.
-ko thèm.
-nhưng mà Việt thèm. Hì..
-việt là đàn ông rồi đó.
-đàn ông cái gì… vẫn con nít lắm.
Kít….
Việt phanh xe đỗ lại, gạt chân chống rồi ngồi im trên xe nắm tay nó kéo lại vào eo, một tay giữ tay nó một tay đặt lên đùi nó. Cơ thể cao lớn quay lại phía sau nhìn nó.
-vừa nói cái gì đấy.
Nó giật mình… có chút sợ… sợ cái chuyện… linh tinh gì gì sẽ làm nó có bầu mất… sợ lắm… nó ngồi im
-hì hì… Hân đùa.
-ai cho Hân đùa như thế.
-hân đùa mà.
Mà run rồi đó.
-Hân ….
Việt bối rối, nắm chặt tay nó…
-Việt hay mơ thấy Hân lắm, những lúc ấy…
Việt ngập ngừng.
-Hân học sinh học rồi còn gì, chắc cũng hiểu.
Nó ngại, nép đầu vào vai Việt, rúc sâu vào lưng cho đỡ xấu hổ. chúng nó yêu nhau mà… tò mò về nhau cũng là lẽ đương nhiên, nó cũng tò mò lắm chứ,… nhưng mà nóko dám, giờ Việt nói ra rồi nó biết… bọn con trai dậy thì mà nghĩ đến con gái là hay bị mộng tinh… mà bị thế là như thế nào nó cũng ko biết, vì trong vở nói thế thì nó biết thế. Mà cái thứ đó kết hợp với trứng của con gái sẽ thành thai nhi. Thì nếu mà chạm vào chỗ đó của hắn sẽ… có em bé đó… đừng có dại
Nó sợ nên giục
-Việt ơi đi đi không mọi người đợi.
-ngồi đây chút, chúng nó chưa đến đâu.
-sắp 5 giờ rồi đó.
-kệ… chúng nó đợi.
Việt đan ngón tay việt vào tay nó, gãi nhẹ… nó thấy Việt cũng hồi hộp lắm, tim đập mạnh.
-Hân….
-Hân…
-hân đây.
-hôm vừa rồi bố bảo … nếu như mà chúng mình yêu nhau, thì đến lúc học xong có thể nào…
-thể nào gì?
Nó hồi hộp, chả nhẽ hắn lại đòi làm cái chuyện sinh em bé đấy á, hắn hâm à… 18 còn bé… phải đi học đại học cơ mà.
-cưới nhau.
-gì cơ, lúc ấy còn bé mà, đi học có nghề nghiệp mới nuôi được con chứ.
-bố bào vẫn lo cho hai đứa đi học mà, con cái để bố lo.
-Việt Hâm… Việt Hâm thật rồi.
-hì… thì bố nói thế nên việt nói lại.
-thế Việt thì nghĩ gì?
-việt á?
-uh
-Việt… việt… Việt muốn cưới luôn bây giờ ý. Giờ 1 phút xa Hân thôi cũng nhớ phát điên đây này… giờ cũng đang muốn phát điên đây.
Nó xúc động quá trời, tự nhiên hai mắt rưng rưng.
VIệt bước xuống khỏi xe, nó vẫn ngồi trên xe. Hai tay Việt đặt lên vai nó, mặt hướng thẳng phía nó trong bóng tối.
-Việt chỉ muốn lúc nào cũng được nhìn thấy Hân. Muốn được gần Hân, được biết Hân đang làm gì. Đi với ai, muốn được biết Hân có nhớ Việt không?
Nó tự nhiên rơi nước mắt, nó xúc động quá.
-có… Hân lúc nào cũng nghĩ đến Việt, cũng muốn được nhìn thấy. được nghe Việt nói, ko muốn xa Việt chút nào.
Việt cũng xúc động ôm lấy nó vào lòng, ôm chặt… nó khóc… khóc vì hạnh phúc đầu tiên lại ngọt ngào như vậy, mong sẽ được bên Việt suốt cả cuộc đời này.
Nó đắn đó một điều mà nó không biết có nên nói ra không… mà thật ra nó rất… rất muốn nói… nhưng nó ngại, không biết có nên nói ra không? Nhưng nó chắc chắn điều này trong tim nó rồi… vậy thì… nó hít sâu, ôm chặt lấy Việt rúc vào ngực thủ thỉ.
-Việt, Hân… Hân… Hân yêu Việt nhiều lắm.
Việt đơ ra mấy giây rồi kéo nó ra, hỏi lại
-gì cơ? Hân vừa nói gì cơ.
Nó xấu hổ cúi xuống… ko dám đối diện
-hân vừa nói gì nói lại xem nào.
Nó vẫn cúi xuống xấu hổ.
-nhanh… việt chưa nghe rõ câu đó
-ko nghe được thì thôi.
-ơ này… xấu tính…
-kệ Việt, ko nghe được thì thôi còn gì.
Nó cứ cúi xuống ko dám nhìn, Việt thì tủm tỉm, cúi xuống sát tai nó giọng thì thầm, cái chất giọng con vịt ồm ồm đó nhưng mà ấm áp.
-Hay để Việt nói lại xem có đúng ko nhé
-uh…
Nó vẫn cúi xuống, Việt ghé sát hơn làm tim nó đập mạnh hơn nữa… nó hồi hộp ơi là hồi hộp.
-Hân… Hân… Việt yêu Hân nhiều lắm.
Nó lại đơ ra vì câu nói đó… bao nhiêu nơ ron thần kinh, bao nhiêu tế bào trong cơ thể đều cảm nhận được 2 chữ hạnh phúc trong câu nói đó. mắt nó mở to. Việt đưa mặt mình sát lại, gần nó rồi gần nó, cúi xuống… đặt môi mình lên môi nó, bám lấy đôi môi đỏ mềm mại của nó, đôi môi căng mọng tràn sức sống và quan trọng là chưa một lần chạm môi ai.
Nó khép bờ mi, cảm nhận niềm hạnh phúc từ lời nói, từ hành động, từ cử chỉ ấm áp của Việt… tình yêu… tình yêu là vậy à.
Là nụ hôn đầu của chúng nó, ngay khoảnh khắc bình minh lên
Hai đứa lần đầu hôn nhau đơn giản chỉ là môi chạm môi… nó chưa biết hôn như thế nào, chỉ biết nhắm mắt lại chờ đợi đôi môi kia… hơi thở thơm mát, ngọt ngào của Việt ở gần quá rồi, quá gần rồi ý chứ… trên đôi môi của nó… nhẹ nhàng… ngọt ngào… mà hạnh phúc.
Tuy chỉ là vài giây thôi nhưng mà cũng hạnh phúc lắm rồi.
chúng nó rời nhau ra khi tiếng xe và ánh đèn đang tới. Việt ôm lấy nó tránh ánh sáng.
-á à… hai đứa đứng đây tâm sự nhá… bắt được
-nhanh nhanh lên đi. chúng nó đang gọi kìa… muốn nói gì chốc nữa lên xe rồi nói, muộn rồi
Tiếng giục làm Việt trèo lên xe nổi máy và phóng đi. bàn tay đan đan vào ngón tay nó, hạnh phúc, thì thoảng nhìn lại phía sau cái đứa con gái đang ôm lấy mình rất chặt, vừa là xấu hổ vừa là hạnh phúc khi bên nhau. Nó rút cái lá thư nó viết nhét vào túi Việt.
-gì đấy?
-im… ko có gì
-Việt xem nào.
-ko được…cất đi
Việt thò tay vào, thấy cái thứ sột soạt quen thuộc, tự nhiên lại cười, rồi lại đan lấy tay nó
Kể từ lúc đó hai đứa nó dính nhau không rời. lúc nào cũng nắm tay nhau thật chặt.
Nó bị say xe, dù đã uống thuốc chống say nhưng ko thể tránh được lảo đảo, nó nằm gọn vào lòng Việt cả quãng đường. bàn tay ái đó che chở, vuốt ve, và thi thoảng cúi xuống hôn trộm nó, vào trán, nhanh để ko ai kịp nhìn thấy. nó mơ mang, thấy cái người đó đ ang móc cái thư nó nhét vào túi, mở ra và đọc. eo ơi… chưa bao giờ đọc thư trước mặt nhau cho nên thấy cứ ngại ngại thế nào. Nó nhắm mắt coi như không biết. giờ mà mở mắt ra thì xấu hổ chết đi được.
Còn cái người kia thì chăm chú đọc, vừa đọc vửa tủm tỉm, rồi nắm tay nó.
-Việt.
Hân không ngủ được mấy đêm rồi, mong đến ngày này lắm. mấy hôm mình không gặp nhau rồi nhỉ.2 ngày và 4 tiếng rồi. sao mà thời gian trôi chậm thế. Hân chuẩn bị đồ đạc vào bao lô, mẹ cũng dặn dò đi cẩn thận, bố thì dặn là không được đi cùng bọn con trai. Nếu bố biết hai đứa mình… ko biết sẽ thế nào nhỉ, Hân sợ bố cấm chúng mình gặp nhau, thì Hân sẽ chết mất… giờ Việt trở thành một phần không thể thiếu ý…hân sẽ làm cái cây ăn bám Việt nha… hì hì.
Hân chuẩn bị tinh thần ngày mai bị mọi người trêu rồi, điều đó là bình thường chỉ cần có Việt bên cạnh thôi. đừng bao giờ xa Hân nhé…nhớ ko được nhìn ai, ko được nghĩ đến ai, cũng ko được nói chuyện với ai ngoài Hân đâu nhé. Hân… Việt… rất nhiều.
Cái người con trai cười hạnh phúc cúi xuống khuôn mặt của nó,nhẹ nhàng Vuốt tóc rồi thì thầm.
-Việt cũng chấm chấm Hân nhiều lắm, cô ngốc ạ.
Đặt nhẹ lên trán nó một nụ hôn, nó vui mà ko dám mở mắt, nó ngại lắm.
Cho đến khi xe dừng bánh, Việt đỡ nó xuống, lau mặt rồi vuốt tóc cho nó, dắt nó đi và nắm chặt tay nó không rời.
-Hai đứa mày làm như có người bắt mất không bằng.
-chúng mày thấy chưa, vắng phụ huynh một cái là chúng nó thế này đây.
-này.. chúng mày đi đi nhá, nhà thằng Việt nó đi riêng.
-Hai đứa cười nhìn nhau.
Việt nắm tay nó xuống đò, hai đứa mượn cái chèo thuyền của cô rồi ngồi hai bên trèo và cười khanh khách…
Lần đầu tiên đi chơi mà lại vui đến như vậy đấy… lần đi chơi này… rất nhiều cái lần đầu tiên của hai đứa cơ… hạnh phúc… hạnh phúc vô cùng
8 giờ tối chúng nó mới đi về.
Việt đưa nó đi ăn xong chở nó về cửa nhà để cho nó nghỉ.
-đứng trước cổng, Việt lưu luyến không muốn rời nó, tay nắm tay nó chặt, ánh mắt buồn so.
-thôi Việt về đi, về nghỉ đi.
-một tí nữa cũng được. một tí thôi.
-giờ về tắm xong ngủ luôn đó nhé.
-mai có gặp nhau không?
-có…
-vậy Việt về nha.
-uh…
Việt nói vậy nhưng ko rời tay nó, vẫn lưu luyến ơi là lưu luyến. bất chợt, bố nó đi xe đến cổng nhà. Thấy hai đứa đang nắm tay nhau thì quát
-Hân… mày làm cái gì thế hả?
Hai đứa giật mình rời tay nhau ra.
-bố…
-chàu chào bác.
-hai đứa làm cái trò gì trước của thế hả. mẹ mày bảo đi tham quan mà tham thế này à
Bố nó quát nó.
-bố…
-bác, chúng cháu vừa về ạ.
-mày là thằng nào? Học lớp nào, nhãi con… cưa cẩm con tao tao đập chết
Bố nó quát.
-bố…
-bố bố cái gì, vào nhà ngay, con gái con đứa, mày thích ăn đòn hả. còn thằng… về nhà ngay, từ mai tao bắt được tao đập chết.
-bố
-mày vào ngay.
Bố trợn mắt. Việt đứng im.
-bác… chúng cháu.
-mày cút ngay. Đừng để tao lên trường là mày nghỉ học đó, tí tuổi yêu đươngcái gì, từ nay tao cấm.
Nó tủi thân đi thẳng vào nhà, lên giường khóc nức nở, biết ngay mà… bố biết rồi thì nó và Việt phải làm sao đây.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!