NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL) - Phần 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1199


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)


Phần 19


NHỮNG  NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 19
Hai đứa cứ quấn quýt bên nhau. Nó cảm nhận được Việt càng yêu nó nhiều hơn. Quan tâm hơn, và thèm muốn động chạm vào nó nhiều hơn.
Tối hôm sau, đến giờ đi ngủ. Việt xoăn xoe quanh nó. Cứ bám lấy mà đi ra đi vào.
-cái gì thế Việt?
Nó Việt hỏi.
-dạ…con…
Việt ngập ngừng gãi đầu.
-có gì thì nói đi.
-có gì đâu, chỉ là 10 giờ rồi. bố mẹ đi ngủ đi ạ.
-ơ… nay sao ngủ sớm thế.
-chơi cả ngày con mệt.
-mày mà cũng kêu mệt, mày chạy đá bóng cả ngày mà về có bao giờ mày kêu.
-mẹ
Việt vùng vằng. Mẹ Việt cười.
-thôi, anh sang ngủ với nó đi.
Mẹ Việt giục bố việt.
-ơ… bố ngủ với mẹ cơ mà.
-hôm qua thôi, nay mẹ ngủ với Hân cho vui.
Mẹ Việt nhìn nó cười.
-mẹ…
Việt càng vùng vằng.
-con trai con gái ngủ cùng phòng không tiện anh ạ. Hôm qua bố mày nằm xuống ngáy ngay nên mẹ mới để nó sang bên đấy. mày có làm gì nó không đấy.
-Mẹ thì… mẹ…nghĩ cho con tí đi, là do mẹ cơ mà.
Mẹ Việt cười … bà biết từ sáng lúc chúng nó dậy nhìn nhau ngại ngùng rồi. giờ bà chắc đang tính trêu Việt đấy thôi mà Việt sốt sắng quá đấy.
Việt mặt dài như cái bơm.
-ghét mẹ.
-anh yêu người khác rồi, có yêu tôi đéo đâu mà ghét.
-con vẫn yêu mẹ, chỉ là có thêm một người để yêu.
-anh yêu tôi mà anh về cái là anh quần quần áo áo , sang nhà ai, chứ anh có ở nhà với tôi đâu, về cái là anh ôm cái điện thoại tí tách suốt ngày.
-mẹ thì, mẹ hỏi bố mà xem, ngày xưa bố cũng thế còn gì.
-ngày xưa bố anh làm gì có điện thoại.
-thì bố tối nào chả rủ mẹ ra bụi chuối sau nhà tâm sự. Bà bảo thế.
-thôi, anh đừng có mà tin bố anh với bà anh.
-chả đúng thì gì.
-thôi, anh đừng lý sự nữa. anh ngủ đi cho tôi nhờ.
-thế còn bố.
Mẹ Việt cười.
-bố nó ngủ đâu chọn đi.
-thì chúng nó ngủ bên kia thì anh ngủ bên này.  vợ chồng mình ngủ với nhau.
Việt cười hớn, mẹ Việt lườm.
-thôi đi sang đi

Bà đuổi.
Nó lủi thủi về phòng. Nó ngại nhưng nó vui. Việt thì hớn ha hớn hở.
Đóng cửa lại là ôm nó ngay.
-may… bố mẹ cũng thương mình
-ngại chết đi được.
-có gì mà ngại.
-Việt là con, nhưng Hân sợ bố mẹ nghĩ Hân dễ dãi.
-gọi là anh đi được không?
Việt mè nhe0
-thôi, gọi nhỡ bố mẹ Hân biết thì chết.
-được rồi, ko sao, Hân yêu Việt là được
Việt hôn nó, bàn tay lại khuấy động trong người. được lần 1 rồi chắc chắn lại có lần 2. Hai đứa đang hôn nhau say đắm thì có tiếng gõ cửa.
-ê chúng mày, mở cửa mẹ bảo cái này.
Việt đi ra mở cửa, mẹ đi vào, nhìn qua phòng. Nó quên mất tối qua, vết máu vẫn còn vương trên ga mà ko đậy lại. mẹ Việt tủm tỉm.
-hai đứa tính với nhau xem , muốn vừa đi học vừa cưới hay để học xong cưới thì phải rõ ràng đấy nhé. Thằng Việt chủ động giữ cho vợ đi, đừng có mà nghĩ cho bản thân, giờ nó đi học vất vả lắm đấy.
-vâng, con biết rồi.
Nó đứng một góc cúi xuống đỏ mặt.
-ra lấy cho mẹ chai nước bên kia Việt.
-Vâng
Việt đi ra cửa, mẹ Việt bước lại nói nhanh.
-ko muốn đẻ ngay thì uống tạm thuốc, xong lần sau bắt nó dùng bao vào. Còn nếu nhỡ thì phải nói với bác. Ko được bỏ đâu nhé.
-vâng…
Nó mặt mũi tưng bừng. Tim đập nhanh. Nó ngại lắm, nhưng cũng vui vì mẹ Việt tâm lý thật.
Việt đi vào thấy hai mẹ con đứng thì thầm với nhau, Việt hỏi
-có chuyện gì đấy mẹ.
-à… có gì đâu.
-thế mẹ…
-thôi 2 đứa ngủ đi.
Mẹ Việt đi ra, đứng sát việt nói nhỏ.
-để nó ngủ sớm mai nó về ko ông bên nhà lại nói nó nghe chưa?
-vâng
Việt cười tủm nhìn nó, nó vẫn ngại lắm cúi xuống.
Mẹ đi ra thì Việt bước lại.
-hai bà có chuyện gì giấu anh à?
-làm gì có.
-nói cho anh xem có chuyện gì?
-là mẹ bảo Việt dùng bao, ko thì có em bé.
-mẹ biết rồi à?
-Việt nói với mẹ à?
-ko… thì đêm qua mẹ đuổi sang là mẹ biết rồi còn gì.
-Việt hâm.

Nó ngại quay đi, việt bế nó lên giường rồi ôm lấy.
-việt tính thế nào.  giờ sinh con có trẻ quá không?
-vợ tinh sao chồng nghe vậy.
-cho xuống đất nằm đi
-còn lâu
Việt ôm chặt.
-Hay mình cứ để bao giờ ra trường rồi có con nhé. Chứ giờ hai đứa đi học, đi lại vất vả, mà Hân cũng ko biết chăm con thế nào.
-uh… tùy vợ.
Việt nằm sờ ti.
-vậy Việt dùng bao nhé.
-eo ơi…chán
-nhưng Hân ko uống thuốc được nhiều, hai dạ con đấy.
-được rồi, nốt hôm nay từ mai anh dùng… được chưa?
Việt vùng vằng trèo lên hôn lấy hôn để.
Đây là đêm thứ hai chúng nó làm chuyện vợ chồng, đêm qua mới khởi động có một cái làm quen. Đêm nay… nó mới bắt đầu thấm.
Cái sinh lực của tuổi mới lớn tràn trề. Cảm giác yêu nhau càng thằng hoa khi Việt mạnh mẽ, còn nó cơ thể kích thích rất gợi tình.
Nó nghe tiếng việt rên rỉ, bàn tay luồn vào từng hang cùng ngõ hẻm khám phá cơ thể nó. Nó cũng vậy. cái cô bé liên tục tiết ra những dòng nước ấm mời gọi.
Việt ko thể kìm chế được mà quấn chặt lấy nó, liên tục lên xuống khiến cơ thể nó rung lên. Nó bám chặt lấy Việt. Nhắm mắt tận hưởng. Là đêm nay… chúng nó không ngủ.
Ham muốn, khao khát nhau ngay cả khi chúng nó vẫn đang làm chuyện ấy. không ngờ chuyện người lớn lại thích đến như vậy…nó yêu Việt… yêu đến dại khờ, đến si mê. Yêu đến quên đi cả bản thân mình.
Chúng nó lại tiếp tục năm học mới.
Vẫn lại tiếp tục những ngày tháng chờ mong thứ 7 về để đôi tình nhân cùng nhau say đắm trong nỗi niềm khao khát, bù cho những ngày nhớ mong.
Chiều thứ 6 Việt chở nó về. Tranh thủ ghé qua nhà nghỉ hai đứa quấn lấy nhau chút rồi lại vội vàng về không thì bố mẹ  nó biết. Hai đứa cứ lén lút. Tối đến Việt qua đưa nó đi chơi. Có hôm bố có nhà cả hai đứa chỉ biết ngồi nhà mà nhìn nhau. Cái chuyện đấy bây giờ… chúng nó đã quen, sinh hoạt như vợ chồng đi làm xa Tuần nào cũng phải có không thì chết mất.
Từ ngày nó dính mùi đàn ông, cơ thể thay đổi nhiều, mặt không có tí mụn nào, da nhẵn mịn. Môi đỏ hồng, đôi mắt đen lấp lánh, cái má bầu bĩnh, đặc biệt khuôn ngực nở nang, mông ra mông, ngực ra ngực như một người đàn bà trưởng thành.
Mỗi lần lên giường càng khiến Việt đê mê hơn. Nhưng cũng khiến nó được nhiều bạn trai chú ý.
Điện thoại của nó liên tục nhận được tin nhắn làm quen. Nó học quản trị, do vậy, con trai con gái đều đủ cả. Nó thì không chơi với nhiều người.một phần vì nó bận học, một phần vì nó có việt rồi và một phần vì nó không muốn bị người ta quan tâm. Nó chỉ cần có Việt quan tâm nó mà thôi.
Hôm nay 8/3 hôm nay là ngày thường, do vậy Việt không được đi ra ngoài. Ngay từ sáng sớm, bạn bè đã nô nức nhau mang hoa mang quà đến để tặng nhau. Nó coi như yêu xa, sáng sớm chỉ nhận được một dòng chúc mừng bằng tin nhắn của Việt, chỉ thế thôi nó thấy vui lắm rồi.
Nhưng khi lên lớp, thấy bạn bè có người yêu tặng hoa, đượcbên nhau những ngày này lại thấy tủi thân đến lạ.
Sắp về rồi.Tự nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào. Tiếng cười nói của các bạn. Nó không để ý mà thu dọn sách vở vào cặp nó đi ra  ngoài.
Người con trai đang đứng giữa cửa. có lẽ định đi vào thì chạm mặt nó. Cậu ta hình như học lớp bên thì phải nếu nó nhớ không nhầm đây chính là cậu bạn nó từng gặp trên giảng đường môn kinh tế Vĩ mô.
-chào bạn.
-chào… Hân
Cậu bạn chặn đường nó, ngập ngừng, khuôn mặt đỏ lên.
-Hân, mình có món quà tặng Hân, chúc Hân 8/3 vui vẻ.
Nó đứng im, hai mắt mở to tướng. Nó bất ngờ vì không nghĩ có người sẽ công khai tỏ tình với nó như vậy.
-Mình…
Nó nhìn cậu trai cao lớn, dàng vẻ  ngại ngùng cầm bó hoa trên tay, bên cạnh là hội bạn thân đi theo cổ vũ. Nó ngại
-mình xin lỗi, chúng mình đã biết nhau đâu.
-mình  đã gặp nhau trên giảng đường vài lần rồi mà Hân không nhớ à?
-mình… có…
-nhưng mà…
-giờ mình giới thiệu lại nhé. Mình là Tài tên đầy đủ là Nguyễn Thế Tài. Mình học khoa chứng khoán, năm 2 nhà ở Thanh xuân.

Nó gật đầu.
-Mình đã quan tâm Hân từ lâu lắm rồi, giờ… mình muốn trực tiếp nói với Hân, muốn bày tỏ với Hân tình cảm của mình. Xin Hân cho mình cơ hội làm quen.
Nó đứng im, giờ nó phải nói gì đây nhỉ. Nó nhìn quanh mọi người rồi đỏ mặt ngại.
-Tài… hân có… có người yêu rồi.
-Mình… mình biết… nhưng mà mình nghĩ… chúng mình cứ coi nhau là bạn. Dù sao mình cũng sẽ học cùng nhau mấy năm nữa… lúc ấy… nếu Hân hiểu tấm chân tình của mình… thì chúng ta…
Tài ngập ngừng lắm mới nói ra câu này được. Nó gật đầu, một phần muốn giữ thể diện cho Tài, một phần không muốn sự việc quá ồn ào. Nó nhận bó hoa rồi bỏ ngay đi ra bên ngoài mà không đứng lại cùng tài hay cũng ko có màn nắm tay nắm chân nào hết.
Nó đi thẳng ra cổng trường, nhanh như một tia sáng vì sợ lại bị tặng hoa tiếp. Ôi… giờ nó đangchạy trốn đó, nhưng không ngờ, thêm một người con trai nữa đứng cổng trường. Tay cầm bố hoa đang đợi nó.
Thấy nó Việt đứng thẳng lên nhìn. Nó bất ngờ, ánh mắt vừa hạnh phúc vừa xúc động. Người con trai của nó vẫn mặc nguyên bộ đồng phục công an, tay cầm bó hoa hồng, dáng vẻ cao lớn chững chạc đứng bên cái xe máy ở cổng trường, và đang chờ nó. Nó chạy nhanh tới bên Việt. Việt nở nụ cười tươi nhưng rồi quay sang nhìn bó hoa của nó.
-cái gì vậy?
-à… hoa người ta tặng.
-ai tặng.
-ko biết nữa, bạn ấy giới thiệu là học cũng khoa.
-thế sao còn…
Việt đang định hỏi thì mấy bạn nữ đi ra.
-ơ, bạn này vừa nhận lời tỏ tình với bạn kia xong giờ lại ra nhận lời bạn này này.
Câu nói khiến Việt tái mặt, cái mặt hay ghen.
-Hân…
Nó bối rối giải thích.
-thì bạn ấy nói thích Hân, nhưng Hân từ chối , Hoa này chỉ là cầm cho bạn ấy đỡ ngại với bạn bè thôi mà.
-hân buôn cười nhỉ, nếu hân không thích thì nhận hoa của người ta làm gì
-Hân đã nói Hân từ chối nhưng không muốn bạn ấy mất mặt với bạn bè mà. Còn tình cảm Hân dành cho ai thì Việt tự biết chứ giờ Hân phải nói sao.
Nó cũng giận Việt, việt hậm hực kéo nó lên xe rồi hai đứa phóng đi mà không nói câu gì. Qua công viên, Việt đứng lại
-kể từ giờ Việt không muốn Hân nhận hoa của bất cứ ai. Nếu hôm nay không có Việt đứng đó thì còn thế nào nữa.
-Hân đã nói Hân chỉ nhận cho bạn ấy đỡ ngại với bạn bè. Còn Hân từ chối bạn ấy rồi mà.
-Hân không cần làm thế. Hân từ chối luôn cho mọi người biết đi. hay Hân thấy người ta gần gũi quan tâm hân hơn. Hay người ta học giỏi hơn. Hân nói đi
-Việt nghĩ cái gì vậy?
-Việt nghĩ giờ không hiểu Hân có nghĩ cho việt không nữa.
-không nghĩ cho Việt thì Hân nghĩ cho ai.
Hai đứa đứng cái nhau một hồi, Việt giận quá mà quay xe đi. Nó ngồi xuống ghế đá ôm mặt khóc nức nở. Cái ngày người ta hạnh phúc bên nhau thì chúng nó cãi nhau như thế này đây sao… là nó sai à… rõ là nó chỉ nghĩ đơn giản là nó muốn yên ổn để tập trung học và yêu Việt thôi mà.
Có ai đó ngồi phịch xuống bên cạnh nó. Nó không ngẩng lên. Người bên cạnh vỗ nhẹ vào vai nó rồi đưa ra cái khăn mùi xoa. Nó vẫn không ngẩng lên. Mà đưa  tay ra nhận cái khăn.
-cảm… cảm ơn…
Nó cố nói ra một câu, Người đó cũng ngồi im bên cạnh. Nó biết đó là con trai nhưng giờ nó buồn lắm. tâm trí nào mà ngẩng lên. Nó cũng ngại khi để người ta thấy nó như thế này.
-là cậu ấy không hiểu. Đừng lo. Nếu câu ấy yêu em thật. Nhất định sẽ quay lại tìm em.
Giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng. Nó vẫn ngồi đó, khuôn mặt nóng bừng vì khóc. Một lúc sau người đó đứng lên bỏ đi. Nó cũng không ngẩng lên. Chỉ thấy vài phút sau đó Việt bước đến gần nó, ngồi xuống dưới. nắm tay nó.
-việt xin lỗi. là Việt giận quá. Việt xin lỗi.
Nó không nói gì mà vẫn khóc. Nó thấy tủi thân.
-Việt sai rồi, xin lỗi Hân.
-Việt tại sao lại như thế cơ chứ.
-thôi, ngoan… chồng sai mà, vợ đừng giận. Chồng sai rồi.
Việt nắm chặt tay nó. Rồi nâng mặt nó lên lau nước mắt, đôi mắt việt xót xa.
-mình về đi, sắp tối rồi đừng ngồi đây nữa.
Nó gật đầu. Việt đứng dậy dắt nó đi. nó lững thững đi theo. Nó giận nhưng mà vẫn xúc động vì Việt đã quay lại, chứng tỏ việt yêu nó nhiều lắm đúng ko?
nó  nắm chặt cái khăn mùi xoa trong tay. vô thức giữ lại cái thứ đó .
lặng lẽ theo Việt lên xe. Bỏ lại sau lưng ánh mắt của một ai đó mà nó chưa hề gặp. Ngay lúc này nó mù quáng lắm… trong mắt nó chỉ có mình việt thôi.

Yêu thích: 4.7 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN