NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)
Phần 22
NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 22
Hôm sau, Nó đi làm buổi làm đầu tiên. Ngày đầu tiên bước ra đời kiếm tiền. Nó ngoan ngoãn nghe theo những gì anh chị đi trước đã chỉ bảo.
Suốt cả buổi làm. Mọi thứ đều diễn ra khá suôn sẻ. Nó làm ca chiều từ 2 giờ chiều cho đến 9 giờ tối. Do vậy, cũng ko có nhiều thời gian mà nghỉ ngơi mà suy nghĩ về việt nữa. Nó cất nỗi buồn trong lòng.
-Hân. Bàn 15 có khách mới đến đấy. em ra xem khách uống gì?
-vâng ạ.
Nó bước lại chỗ hai người đàn ông. Một người khuôn mặt lạnh tanh, đang ngồi cắm mặt vào cái máy tính. Một người thì có vẻ vui tính hơn, ngồi doãi chân tự nhiên vô cùng.
-hai anh uống gì ạ?
Nó nhẹ giọng hỏi. cả hai người đàn ông ngẩng lên nhìn. Nhìn nó chăm chăm.
-anh uống nâu đá.
-anh cũng nâu đá. Nhưng ko được đánh bọt đâu nhé.
Người con trai đeo kính nói thêm.
-Vâng.
Nó quay vào trong. Một lúc sau. Có tín hiệu thì bê hai cốc cafe ra. Nó đặt hai ly cafe xuống bàn.
-em mời hai anh. Hai anh có dùng thêm gì không ạ?
Người con trai nhìn vào cốc cafe rồi giơ tay lên.
-anh bảo không đánh bọt cốc của anh cơ mà.
Nó giật mình… ôi nó quên. Tình huống đầu tiên của ngày đầu tiên của nó. Nó ngập ngừng.
-xin lỗi anh, em quên mất.
Người con trai ngẩng lên rồi lại cúi xuống nhìn cốc cafe khẽ thở dài. Nó đứng đó nhìn biểu hiện của anh ta. Bụng nghĩ thầm. đồ xấu người xấu cả nết.
-nếu anh không thích em xin phép đổi cốc khác ạ.
-cốc đó có tính vào lương em hôm nay không?
-có ạ.
-vậy đổi cho anh đi.
Nó đứng im. Nó có nghe nhầm không? Anh ta có khó tính quá không? Có bẩn tính quá không? Trời ạ… ngày công đầu tiên của cu Tí lại gặp ngay cái kẻ hãm tài này. Nó cầm cốc cafe nhấc lên.
-thôi em… đừng nghe thằng Hâm này nó nói. Cứ để là nó uống hết thôi mà.
-không, là lỗi của em. Em sẽ mang ra cốc khác ạ.
-em cứ để đây cho anh. Nó không uống thì anh uống.
Nó bị giữ tay lại. cái tên bẩn tính kia vẫn cắm mặt vào máy tính, miệng buông lời.
-Nó nói vậy em cứ để đó. Nó trả tiền cơ mà. Có cái gì nhâm nhi được em mang hết ra đây cho anh.
Nó vừa muốn bịt miệng cười vừa muốn lườm cái bản mặt đáng ghét kia.
-con thưa bố, bố làm ơn bỏ cái kiểu vừa nói vừa cắm mặt vào máy tính đi, tôn trọng người ta tí.
-tao đang bận việc. Ai bảo mày kéo đi mày phải chịu.
-tao nhờ mày tí việc mà khó khăn.
-ra kết quả không đấy. thời gian là vàng đấy. chia ra 1 giờ tao ngồi với mày kiếm mấy trăm nghìn rồi.
Nó thật sự rất muốn cười cái đồ khỉ gió kia.
-thôi bố ơi, bố chết vì tiền rồi… tiền làm mờ mắt bố rồi, tỉnh đi cho con nhờ.
Lần này nó bật cười.
-em xin phép mang cốc khác ra ạ.
-uh.. em nhớ bố này không uống bọt nhá. Bố đời đấy, cái loại ác mó cơ.
Nó cười rồi đi vào lấy thêm 1 cốc cafe mang ra.. lần này không có bọt đâu.
-quên anh không bảo cho ít sữa thôi. Uống nhiều sữa tiểu đường chết.
Người đó cầm cái thìa khuấy khuấy, mắt nhìn máy tính, miệng nói tự do. Nó cau mày… đồ…ko biết chửi câu gì cho sang mồm.
-thôi con xin bố. Bố thấy nó ma mới bố bắt nạt à. Trước giờ bố có hoạnh thế đâu.
-thì người ta học hỏi kinh nghiệm. thì phải cho người ta va vấp mới ra chứ. Ông đừng gọi tôi là bố, tôi người yêu còn chưa có, làm bố ông thì ai dám yêu tôi.
Nó mím môi cười quay đi.
Hơn một tiếng đồng hồ hai người đàn ông bàn chuyện gì đó rất nghiêm túc. Nó đi qua đi lại . khách khá đông. Hai người ngồi đó chăm chú vào cái điện thoại. cái lão khó tính kia đang chỉ chỉ liên hồi. rồi lại mở giấy viết viết, nhìn rất tập trung. Sau hơn 1 tiếng nói chuyện họ cũng gọi.
-em… cho anh thanh toán
Nó tiến lại. tay cầm cái hóa đơn.
-dạ của anh hết 60 nghìn ạ.
Nó cộng cộng.
-em có cộng nhầm không?
-dạ…
Anh kia hỏi nó.
-không ạ
-3 cafe đã 60 rồi. đĩa hạt 20 là 80.
-Dạ…còn cốc cafe kia. Là em sai nên em ko tính ạ.
-thôi, tính đi anh trả được mà.
-thôi ạ.
Nó xua tay
-thôi , nếu cô ấy muốn trả cứ để cô ấy trả.
Tên già kia nói thản nhiên. Nó cũng cau mày… đồ bẩn tính.
-thôi, mày làm thế mai con nhà người ta nghỉ mẹ mất.
-thì mày có tiền mày cứ xí mà trả. Tao phải về đã.
Anh ta bước qua nó, đứng lại cười cười.
-là em chưa phân biệt được rõ cái gì nên hay không nên. Nên em cứ đóng phí đi.
Nó đứng im. Đến giờ vẫn chưa hiểu hết ý của anh ta.
Anh ta bỏ đi, nó chả nói gì thêm, chỉ có ông bạn kia nhất quyết trả tiền cho nó. Cuối cùng nó cũng phải nhận.
Sáng hôm sau, nó dường như cũng quên những suy nghĩ về tên con trai khó chịu đó. Nó đến lớp.ôm đống tài liệu mới photo phát cho mọi người.
-này… đọc cái này đi, hôm nay thầy Thắng cho làm bải thảo luận đấy. về marketing trong doanh nghiêp.
-hôm qua tao hỏi rồi, mày ơi… ông Thắng đó…
-sao cơ… ông ý thế nào?
-sát thủ đầu chảy cả mủ mày ạ.
-là gì cơ…
-thôi đừng hỏi. học đi rồi biết.
Vừa nói dứt câu chuông đã kêu, cả lớp ngồi im đọc tài liệu. hình như tiếng thầy Thắng này vang lắm rồi thì phải.
-Ôi… sát thủ đến rồi kìa.
Nó vừa cúi xuống, thầy đã đi vào. Đến lúc ngẩng lên thì nó giật mình.
Người đàn ông đứng trước bục giảng. Trước bục giảng chứ không đứng trên bục giảng. Ko quá cao, hơi gầy, đeo kính , sơ mi trắng lịch sự, Quần âu, tay xách cặp, khuôn mặt lạnh như tiền…. là anh ta… đồ bẩn tính…
Cả lớp đứng lên chào. Thấy có bộ mặt ko một chút cảm xúc nào hết, đảo mắt qua một lượt…gật đầu rồi đi ngay lên bục giảng. Cầm quyển tài liệu mẫu đã phát cho mọi người.
-nào… chúng ta vào bài nhanh nhé.
-mở tài liệu ra. Trang đầu các bạn đã đọc trong lúc chờ tôi lên rồi, ai chưa đọc thì chút đọc lại.
-giờ chúng ta tìm hiểu lại nhanh khái niệm về marketing, và marketing quốc tế. Phương pháp khai thác vận dụng những chỉ số. Và cuối cùng là đo lường hiệu quả.
Thầy giảng nhanh như một cái máy mà không quan tâm xem học trò của thầy có kịp ghi không?
-em thưa thầy, thầy đọc chậm lại được không ạ?
Trong khi cả lớp đang căng thẳng thì nó cũng đành đại diện lên tiếng.
Nghe câu nói đó thầy dừng nói nhìn về hướng nó. Đứng như trời chồng và nhìn nó…
-tôi cho em 30 giây để nói về vấn đề của em.
Cả lớp nén cười. 30 giây chưa đủ để nói câu –em thưa thầy… hí hí.
Khuôn mặt thầy lạnh như băng… không có lấy một nụ cười nào hết. Làm ơn cho nó biết thầy Thắng này đến từ hành tinh nào đi được không? Sao Diêm Vương hả.
-nó đắn đo vì suy nghĩ đó.
-hết 20 giây rồi.
Thầy đánh thức nó. Không biết có nhận ra cái con bé bê cafe hôm qua không?
-em muốn nói là thầy giảng chậm lại được không ạ?
-em không nghe rõ lời tôi nói sao?
-dạ có.
-vậy tại sao cần chậm.
-vì tất cả chúng em ko ghi kịp ạ.
-ghi?
Thầy vẫn nói mà mặt không có chút cảm xúc. Kiểu như nếu thầy mà cười thì cả lũ con gái sẽ chết mê mà lũ con trai sẽ BD hết lượt ý.
-lớp trưởng đâu?
-dạ em…
Lớp trưởng đứng lên.
-bạn này tôi biết.
-lớp phó học tập đâu?
-dạ…
Tất cả chỉ vào nó
-là em ạ.
-là em đại diện cho giai cấp học sinh phát biểu đúng không?
-vâng.
-tôi phê bình em trước lớp. Đại diện không đúng lúc và đúng chỗ rồi. ngồi xuống.
Nó đến là muối mặt. Ngồi xuống mà lòng ấm ức cái lão thầy vô cùng. Ai bảo trẻ mà dễ thương nào.
Thầy đứng thẳng lên cần quyển tài liệu.
-các em mở trang 15 dòng 16
Cả lớp mở đúng như thầy nói.
-có thấy giống những gì tôi giảng không?
-có ạ.
-thế cho về đọc tài liệu nhé. Khỏi nghe giảng.
-dạ… thầy cứ… đọc đi ạ.
Cả lớp đồng thanh. Thầy gật đầu. trước khi hát tiếp nhạc trong cuốn đó thầy mới chốt 1 câu.
-thật ra kiến thức trong giáo trình không giống kiến thức thực tế. Tôi nói nhanh qua để các em về đọc giáo trình. Còn những thời gian còn lại chúng ta sẽ đi vào thực tế.. kiến thức thực ra sẽ được đốc rút từ những va chạm , tạo thành kinh nghiệm…
-20 % những gì các em được học là kiến thưc tôi đang nói mà 80% còn lại là do trải nghiệm thực tế và từ đó có bạn học rất giỏi cũng bị đánh trươt, chẳng hạn như bạn lớp phó của chúng ta.
Cả lớp cười ầm lên. Nó lườm thầy. cái gì mà cứ mang nó ra làm trò đùa thế. Nó có liên quan gì đến thầy không? Đồ đáng ghét. Đồ ki bo. Đồ… xấu người xấu cả nết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!