NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL) - Phần 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1114


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)


Phần 23


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 23
Nó đi làm được 3 hôm nay. Tối mới về nhà. Nó nhớ Việt lắm mà ko có nhiều thời gian nghĩ về Việt nữa. Sáng đi học, trưa về nghỉ ngơi chút rồi lại đi làm. Về xong lại cắm đầu vào sách vở. Nó quên cả việc mở máy điện thoại, mà 3 hôm nay Việt ko thấy đến tìm nó.
Buổi tối  tan làm về muộn, nhìn những đôi yêu nhau nắm tay đi dạo lại thấy nhớ việt vô cùng, tự nhiên nỗi tủi thân dâng lên, việt không thèm tìm nó nghĩa là ko cần nó nữa rồi. Nhưng mà nói vậy thôi… nó nhớ nhiều lắm, nó tính sẽ đi tìm…
Nhưng không cần tìm. Nó đi đến đầu xóm trọ, thì có người con trai cao lớn đứng chặn trước mặt. Nó giật mình. Hai mắt mở to ra nhìn.
-em đi đâu mà giờ mới về.
Nó nghe ra giọng của Việt. Tự nhiên thấy tủi thân lắm. nước mắt nó đã lại rưng rưng rồi.
-anh hỏi em đi đâu về cơ mà.
Việt nói chậm lại, chắc chắn hơn, có vẻ giận nó vì tội về muộn.
-hân… Hân đi làm thêm.
-em làm thêm từ bao giờ?
-được 3 hôm nay rồi.
-sao ko nói với anh?
-thì tại Việt, cứ…
Việt thấy cũng tủi thân lắm, chắc bị bỏ bê nên thấy cái dáng chán đời kiểu gì.
-em ko cần anh nữa. điện thoại của em đâu?

-Hân để trong phòng.
-sao emko mở máy.
-vì Hân chán, việt ko tin Hân, Hân ko làm gì hết.
-Việt biết Việt nghĩ vậy là không đúng. Xin lỗi Hân, Việt sai rồi.
Việt nắm tay nó, giọng nói rất chân thành. Nó đứng im tủi thân khóc.
-xin lỗi Hân, Việt từ giờ sẽ không như vậy nữa.
Nó càng nghe càng tủi càng khóc to, Việt bước lại gần nó, nó đẩy ra. Nó làm nũng, nó giận.
-Việt lúc đó chỉ nghĩ cho Hồng Anh thôi. Mà cô ta là loại người gì không biết.rõ là lúc ra khỏi quán còn khỏe mạnh, còn vui vẻ mà sao về đến trường đã thế rồi. Nhìn cô ta đẹp mà đểu quá. Nếu Hân đánh nhau với cô ta thì sao mà lại.
-giờ việt đi với Hồng Anh đi. cho đi với cô ta rồi cô ta diễn kịch cho mà xem.
Nó đẩy Việt ra giận dỗi đi qua.
-không. VIệt ko đi đâu hết. Hân đừng giận, Việt biết sai rồi mà.
Việt quàng tay ra ôm nó. Rúc đầu vào tóc nó khóc.
-đừng đuổi Việt nữa. mấy ngày qua Việt khổ sở lắm rồi.
-uh… Việt vui vẻ bên cô ta thì có.
Nó cũng khóc…nó muốn làm nũng , nó  muốn giận hờn lắm.

-không, Việt không ngủ được. Đơn vị cấm trại nên không được đi ra ngoài. Hân không mở máy… Việt muốn phát điên lên. Giờ .. là việt trốn ra đây đó nhưng  chờ Hân mấy tiếng rồi Hân không về.
Nó xúc động. Vòng tay này là vòng tay nó nhớ mong. Tình yêu này chính là thứ đã đi cùng nó bao nhiêu năm trời. tình yêu mà nó cho là sẽ là tình đầu và tình cuối của nó. Việt là bến đỗ , nơi để nó có động lực, cũng là nơi che chở cho nó mỗi khi sóng gió ập đến trong đời.
Nó quay ra ôm lấy Việt, ôm rất chặt. Nó nức nở, khóc to… đánh vào lưng Việt.
-ghét Việt… tại sao lại làm như thế.?
-anh xin lỗi, anh sai mà, anh đã không tìm hiểu cho rõ, nhưng mà anh chỉ yêu có một mình em thôi, anh không thích Hồng Anh một chút nào cả, em ko phải tìm cô ta làm gì, anh ko có gì với cô ta hết.
Nó và Việt ôm nhau khóc sau bao nhiêu giận hờn. Hai đứa đứng giữa đường ôm nhau hồi lâu mới dắt nhau đi vào nhà. Đây là lần đầu tiên nó đưa Việt về xóm trọ ngủ qua đêm.
-giờ phải làm sao?
-thì đã đi rồi phải chấp nhận thôi.
-hay Việt về đi. không nhỡ bị phạt thì làm sao.
-giờ về thì ai mở cửa. mà về muộn bị phạt còn nặng hơn.
-sợ bố mẹ biết lại mắng cho ý chứ.
-bố mẹ biết cũng kệ.là bố mẹ cho Vợ chồng mình trên này bảo nhau.
Nó quay lại  lườm Việt. Việt ôm lấy nó hít mùi hương trên cơ thể. Hơi thở có phần nặng hơn, bàn tay bóp ngực nó.
-Vợ, Hân… người ta thèm lắm rồi.
Nó quay sang lườm xong cười.

-thèm cái gì, lên giường ngủ đi.
-ko… nhịn mấy ngày rồi, chết mất.
Việt quay sang vật nó ra giường, hôn nó cho nó không kịp trở tay, đến khi kích thích bản năng đàn bà của nó lên cao. Nó vòng tay ôm lấy cổ Việt rồi hôn lại.
-vợ… anh không có bao ở đây.
-ko cần.
-nhỡ có thì sao?
-Hân uống thuốc được.
-nhưng mà ko tốt cho sau này sinh con.
-thì một lần có sao đâu. Với lại dùng bao chán, Hân tính.
-tính gì?
-hay uống thuốc hàng ngày . để khỏi dùng bao.
-ko… anh dùng được.
-nhưng mà…
-mà gì?
-thôi ko nói…
chúng nó lại quấn lấy nhau, có khi còn nồng nàn hơn vì chúng nó vừa mới trải qua giận hờn.
Mọi chuyện lại trở về quỹ đạo của nó, như lúc chưa có chuyện gì xảy ra.

Yêu thích: 3 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN