NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL) - Phần 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1231


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)


Phần 24


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 24
Sáng dậy sớm để Việt về trường. Nó sửa soạn quần áo chỉnh tề cho Việt. Đêm qua chúng nó đúng chất vợ chồng. Một đêm nồng nàn khôn tả. Giờ nó vẫn ngại vì Việt biết nhiều chiêu mới, vừa vui vừa hạnh phúc, nó ôm lấy Việt. Việt cũng ôm lấy nó.
-ko muốn xa tẹo nào.
-cuối tuần mình gặp nhau, về đi nha.
-hôn anh cái đi.
Nó ngẩng lên hôn Việt một cái ngọt lịm. việt tranh thủ thò tay vào cái áo ngủ của nó, ko có áo lót… bóp bóp rồi vê vê thích thú.
-nhớ lắm.
-về đi, nhỡ bị kiểm điểm thì sao?
-thì phải chịu.
-nhưng mà…
-ko sao đâu, chỉ cần được vợ yêu, anh chấp nhận hết. Giờ có vợ rồi, cùng lắm không làm công an nữa.,  anh chán lắm rồi… cứ phải chờ cuối tuần mới được gặp, nhớ muốn chết.
-ko được nói linh tinh, nhỡ bố mẹ biết lại trách người ta đó, chịu khó đi nha. Còn năm nữa thôi à?
-uh… vì vợ đấy nhé.
-uh
Nó hôn cho phát rồi mở cửa cho Việt đi ra ngoài, Việt đứng nhìn nó, lưu luyến chút, định quay đi thì nghĩ sao lại quay lại bế nó lên hôn ,mở cửa phòng ra đưa nó vào. May mà ko có ai dậy sớm như chúng nó.
Việt hôn nó rồi bế nó vào giường, kéo quần, tốc áo rồi cúi xuống ngậm lấy cái thứ đêm qua đã dùng bao nhiêu lần. Mạnh mẽ cho vào làm đi làm lại. Nó mê mệt, rõ là đêm qua ko nhớ đã làm bao nhiêu lần. Mất trật tự và vô tổ chức… hí hí.
Nó cũng chẳng từ chối mà cùng Việt làm việc, yêu nhau là như vậy, khao khát nhau nhiều lắm ý.
Sau khi Việt trở về, đến chiều Việt thông báo cho nó là Việt chỉ phải viết bản kiểm điểm thôi, nó thở phào… ít nhất cũng ko quá nặng đúng ko các bạn. Thôi thì từ giờ nó không như vậy nữa, nó sẽ nhường nhịn  để việt an tâm học tập và công tác.
Việc vừa đi học vừa đi làm thật sự rất áp lực. Thầy Thắng đang phụ trách bộ môn dài nhất trong lịch sử ngồi giảng đường của nó. Do vậy, ngày ngày bọn chúng nó được chứng kiến một ông thầy Phù Thủy có khuôn mặt sát thủ, mang 1 caí cặp  và lúc nào cũng ôm theo quyển sách. Thầy là người rất ham đọc.
-Xin chào các em. Giờ mọi người đã nghiên cứu tài liệu ở nhà rồi. các kiến thức cơ bản chúng ta đã đọc trong tài liệu nhưng thực tế thì chúng ta chưa được nghiên cứu đúng không?
-vâng ạ.
-vậy nhìn lên đây.
Thầy bấm màn hình máy chiếu. Những slide đang chạy trên màn hình. Chạy đến đâu giảng tới đó
-đây là mô hình doanh nghiệp có thật. Nó đang được áp dụng trong công ty của bạn  tôi.
-các em chú ý nào… nhìn lên đây nếu không tôi sẽ đánh trượt hết đó.
-xây dựng hệ thống marketing hiệu quả bao gồm:…
-Thành công của Mar chính là tăng doanh số đúng không?
-vâng.
-mục đích cuối cùng vẫn là tiền.
-….
-cái quan trọng là chúng ta có dám đưa ra những quyết định đột phá, không theo lối mòn của những người đi trước hoặc đối thủ cạnh tranh.
Nó cúi xuống ghi rất nhanh những gì thầy nói.
-cô lớp phó cứ nghí ngoáy cái gì ý nhỉ?
-dạ…

Nó giật mình khi được nhắc.
-à… em thưa thầy em ghi ạ.
-tôi nói em không cần ghi nhiều. vì về có mấy khi đọc lại đâu.
-có đọc đấy thầy ạ.
Cả lớp nhốn nháo được vài phút.
-thôi… các cô cậu đâu có qua mắt được tôi, tôi cũng từng ngồi như các cô cậu đấy. cũng từ giai cấp sinh viên mà lên thôi.
-hóa ra thầy cũng lười học ạ.
-tất nhiên không phải là lười. lười thì làm sao đứng đây mà chỉ chỏ thế này được. Nhưng mà vì hồi ngồi ghế dưới đó, tôi còn bận đi làm thêm, bận trả học phí cho những điều mà trường học không dạy .
-vậy thầy dạy nó lại  cho chúng em đi ạ.
Nó nói … Thầy đứng im nhìn nó, kéo cái kính thấp xuống chút, khuôn mặt lạnh tanh nhìn nó giống như nó là cái marocanh ngoài cửa hàng quần áo. Suy nghĩ một hồi có lẽ cũng định quay đi, nhưng nghĩ thế nào thầy quay lại, nhìn vào nó rồi nói  như đang giảng bài.
-tôi học được là đừng bao giờ để cảm xúc ảnh hưởng đến công việc. Bởi vì chúng ta sẽ phải trả phí nếu ko kiểm soát được cảm xúc. 20 ngàn chỉ là một con số rất nhỏ bởi sau này có thể chúng ta sẽ phải trả cái giá gấp trăm lần như thế.
Thầy kéo cái kính lên rồi lại tiếp tục quay lên bục giảng. Nó ngồi im… 20 nghìn cốc cafe của thầy… là cái giá mà người khác đã trả thay cho nó.
-Trong đời người sẽ có rất nhiều sai lầm do vậy nếu để người khác trả thay thì suốt đời chúng ta sẽ không bao giờ nhận ra giá trị của điều đó.
Nó ngồi im. Im lặng và tiếp tục nghe giảng. Sau khi tan học, nó vẫn ngồi lại dọn sách vở, thầy cũng đang bận rộn với máy tính. Hai mắt dán vào đó mà ko biết đang làm gì. Mọi người đã về gần hết. Thầy cũng dọn chỗ của mình. Đứng lên đi ra cùng nó.
-em chào thầy ạ.
Nó lễ phép cúi chào thầy rồi ra về. Tôn sư, trọng đạo chính là bài học mà các cô giáo cũ đã dậy nó. Thầy thấy nó làm như vậy thì đứng im nhìn. Cái kính dày cộp. Khuôn mặt vô cảm. thầy đứng như trời chồng đôi mắt còn không chớp. Nhìn nó lặng lẽ rời xa. Tự nhiên nhếch môi rồi quay đi.
Nghỉ hè đến nơi rồi nó cũng nhiều việc. Thi cử học hành. Nhưng tuyệt nhiên vẫn chăm chỉ làm việc ở quán cafe.  Không nghỉ buổi nào.
Bây giờ nó bạo  hơn trước rồi, nhanh nhẹn hơn, cũng khôn ra nhiều. Nó biết , để làm ra được một đồng tiền quả là không hề dễ dàng. Làm nhân viên quán cafe đôi lúc phải đối mặt với những chuyện khá tế nhị. Nó cũng học được những cách giải quyết rất khôn khéo.
Quán đã 9 giờ tối, người đến ngày một đông, vì trời nóng, nên người ta đi giải khát về đêm khá nhiều. Nó phải làm thêm đến 10 giờ.
9 rưỡi. mấy người con trai mặc quần đùi áo may ô vào quán. Toàn những người tri thức. Đeo kính. Mặc đồ mùa hè mà cũng gọn gàng lắm. ai nấy cao ráo trắng trẻo và rất khôi ngô.
-này mày ơi. Cái vụ công ty Phúc Hưng hôm nọ  thế nào rồi đấy.
-thì nếu không giải quyết được thì đóng cửa chứ sao.
-khởi nghiệp của Hưng bẩn đấy.
-thì nó muốn ăn không muốn nhả thì chả nhanh chết.
-thế nó không đi cửa sau à?
-nó yếu, những cứ thích ra gió. Đã bảo là kêu gọi anh em hỗ trợ, đầu tư. Mà không nghe… cho chết.
-người ta nói muốn đi nhanh thì đi một mình, mà đi xa phải đi cùng nhau quả đúng.
-đưa ra concept sai lầm, tất yếu là chết.
-thắng qua giúp bạn đi, nổi tiếng đi coach cho các doanh nghiệp mà ko giúp bạn tí nào à.
-Tao nói nó ngay từ đầu rồi, nó không nghe nó phải chịu.
Mấy anh chàng ngồi vaò cái bàn to, kéo ghế chụm vào nhau bàn tán.
-Thắng… dạo này có mối làm ăn gì không mách bạn kiếm tiền với.
-tao thầy giáo quèn nói làm gì, hội mày lượn phố suốt, sóng đâu cũng bắt được mà.
-thôi đi ông ạ. Ông khiêm tốn vừa thôi, đại gia còn giả vờ giẻ rách.

Nó bước lại lễ phép chào.
-em chào các anh. Các anh uống gì ạ.
Tất cả mấy người con trai ngẩng lên nhìn nó.
-A… chào em.. cô bé
Anh này là người nó gặp cùng thầy.
-em này mới hả? Mày quen à?
Mấy anh nhí nháu với nhau.
-mới gì? Làm mấy tháng rồi.
Ai đó  nó nói chen vào. Nó nhìn quanh , ông thầy nó,  Ông ấy ngồi im, khuôn mặt lạnh tanh sau cái kính. Hôm  nay thầy không có máy tính rồi, chắc sẽ tôn trọng nó đây.
-nào chúng mày gọi gì đi, để em nó chờ.
-cho anh mỗi thằng 1 cốc cafe nhé.
-à quên… bố đời của anh không cho bọt, ít sữa, và ít đá. Mà thôi em cho đen không đá không đường đi.
Ông bạn thầy thì véo va véo von. Còn thầy thì ngồi im. Nó biết thầy khó tính nên dứng im chờ thầy tự gọi. Thầy vẫn ngồi im, còn ko cả nhìn nó. Nó vẫn đứng chờ.
-sao thế em, thiếu gì à?
-dạ không, em chờ thầy gọi đồ uống.
-Thầy…
Cả hội nhìn thầy nó…
-này… học trò mày đấy à?
-uh…
-vậy em cho anh cốc nào nhiều sữa đi, nhớ cho hạt dưa ra đây, giấy ăn nữa. chăm sóc thằng thầy em cho cẩn thận. Gái xinh nó còn cho trượt. Năm ngoái chả con bé xinh như hoa ý mà ông đánh trượt, nó khóc con mẹ… như lũ quét ý chứ… lúc đấy thương Vl mà cái thằng này…chẹp chẹp… vô cảm.
Nó mím môi nén cười
-thầy uống gì ạ?
-gì cũng được.
Thầy hôm nay dễ tính.
-vậy thầy uống cafe nhé.
-uh.
-em sẽ cho ít sữa.
-uh…
-và ko cho bọt.
Cả hai cũng nói một câu. Rồi hai mắt chạm nhau… mấy ông bạn ngồi cạnh rúc rích cười.
-hai đứa này tao thấy hợp nhau rồi đấy.
Hí hí.
Nó quay đi kệ người ta bàn tán về nó, một lúc sau bưng cafe ra.
-em… em năm nay bao nhiêu tuổi.

-em 20 ạ?
-năm 2 à?
-vâng.
-thế 2 năm nữa ra trường rồi. lúc ấy thằng bạn anh chắc cũng chưa già lắm đâu. Giờ mới 27 chứ mấy hố hố.
-cơ mà nó 27 mà tính như ông 72… lúc nào cũng thích cho người khác ăn củ hành.
-cái tính nó đéo ai sống cùng nổi. suốt ngày cắm mặt vào kiếm tiền, kiếm tiền bất chấp… lắm tiền mà cũng ko biết ăn gì chơi đâu… chán chết mẹ luôn ý…
-à quên, nhưng mà như thế mới là người đàn ông của gia đình. Em thấy co phải không?
-vâng..
Nó đưa cái cốc xuống … để trước mặt thầy. Thầy ngước lên nhìn nó, ánh mắt không lạnh mà tỏ ra rất bình thường. Nói nhỏ vào tai nó một câu.
-để đó đi chỗ khác đi.
-vâng
Nó trả lời nhanh rồi quay đi ngay.
-ơ em… anh nói hết đâu?
-à… em xin lỗi, em bưng qua cho bên kia đã ạ.
-chốc quay lại anh nhờ cái này đã nhé.
-vâng
Nó nói vậy nhưng mà lúc nó đi qua nó cũng ko đỗ lại đó, mấy người đàn ông ngồi bàn tán xôn xao chuyện tiền nong. Nó biết đây có lẽ là dân kinh tế rồi, trẻ tuổi nhưng cũng là những người đang đi đầu tư hoặc mở công ty gì gì đó. Có khi mọi người lại bâu lại chỗ thầy nó hỏi hỏi, và ông ấy cũng chầm chậm giải thích. Rõ là thầy nó rất giỏi về doanh nghiệp rồi.
Hết giờ, nó đi vào thay cái áo , lúc đi ra thì chạm mặt thầy.
-em chào thầy ạ.
Nó cúi chào lễ phép.
-về đấy hả?
-vâng…
-em đi gì?
-em đi bộ ạ
-ở gần đây hả?
-vâng ạ
-vậy về đi
Giọng thầy trầm ấm nghe rất quen, mà nó không biết đã nghe ở đâu, không giống chất giọng cứng cáp lúc trên bục giảng. Nó lại cúi đầu chào ra về. Ra đến cổng, người con trai đang đỗ xe máy chờ nó… là Việt…nó thấy vậy bất ngờ và vui.
-Việt…
-Việt đến lâu chưa?
-Việt đến từ lúc 9 giờ nhưng thấy Hân vẫn làm nên không gọi.
-sao ko vào kia đợi lại ngồi đây.
-Hân làm cả buổi tối Việt đã không phụ được còn ngồi đó để Hân trả tiền nước à?
Nó cười tươi, tự động leo lên xe ôm lấy
-giờ mình đi ăn rồi về đi ngủ nhé.
-uh
Nó hạnh phúc lắm, ôm thật chặt người  con trai của nó… dụi đầu vào lưng hạnh phúc sau một ngày mệt mỏi.
Mai là thứ 7 rồi nó cứ ước ngày nào cũng có tối thứ 6 thứ 7 như thế này… nó hạnh phúc quá… quên cả người con trai nó vừa chào, vẫn còn đang đứng phía sau cánh cửa nhìn chúng nó.

Yêu thích: 3 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN