NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)
Phần 32
NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 32 (Người đàn ông năm tôi 17 tuổi)
Thấy thầy bước ra Việt quay sang nhìn. Ánh mắt không có nhiều cảm xúc. Việt bước lại phía nó.
-Việt…
Nó ngập ngừng sợ Việt lại ghen.
-đi vào nhà thôi.
Việt nói giọng khó chịu với nó. Ngẩng lên nhìn thầy như thách thức rồi dắt nó vào nhà. Nó sợ quá, nhỡ chốc vào kia lại cãi nhau. Nó quay lại nhìn thầy rồi chào. Còn thầy cứ đứng nhìn chúng nó dắt nhau. Nó lon ton đi theo người đàn ông đó lên xe rồi phóng mất vào con ngõ.
Việt mở cửa đi vào nhà trong im lặng. Nó cũng im lặng bước theo, nín thở xem hắn có ghen điên lên không hay có thể bình tĩnh được.
-em vào thay đồ đi, tẩy phấn đi không mùi kinh lắm.
Nó cười.
-giờ còn biết trang điểm cơ đấy, điệu lắm. hay phải gió anh nào.
-có phải gió. 1 anh
-anh thầy à?
-vớ vẩn.
-cái anh hay ghen này này…
Nó chỏ lên trán Việt, việt cười bước lại hôn lên môi nó một cái rồi đẩy nó vào nhà tắm. rõ là mấy ngày chưa gặp nhau, chưa được làm gì nên giờ cả hai thấy muốn nhau lắm.
Lúc đi ra Việt đã cởi bộ đồ ra mặc mỗi cái sịp và đang ngồi trên giường. Việt đã uống rượu nên cổ đỏ, hở ra bộ ngực tràn đầy sức trai, nhìn hấp dẫn lắm. mà mỗi lần chàng ấy say thì đúng là rất vất vả nhưng mà vui lắm rồi… nó hạnh phúc nhìn người đàn ông của mình. Nhẹ nhàng bước lại.
-ông xã.
Việt đặt cái điện thoại xuống rồi ôm lấy nó.
-bà xã.
-công việc bận … thì có nhớ em không?
-nhớ nhiều lắm.
-vậy kết quả thế nào rồi.
-tạm ổn định. Giờ còn phải phấn đấu thêm.
Nó xoa đầu Việt còn Việt luồn tay vào cái váy ngủ bóp hai quả ngực mân mê.
-anh nhớ lắm rồi.
Việt tốc váy nó lên chui vào hôn lấy hôn để lên hai bầu ngực, rồi không chịu được mà cởi váy nó vội vàng. Cái ham muốn khiến Việt cứ cuống cuồng. Nó để im, thả lỏng cơ thể chiều theo ý. Cuộc vui của chúng nó lại bắt đầu, đầy cuồng nhiệt và khao khát, Việt của nó đã mấy hôm rồi không được ăn thịt nó cho nên tiếng thở mạnh vô cùng, nó bám chặt lấy tay nhắm mắt để tận hưởng sự đê mê Việt đang mang đến. Cho đến khi cuộc vui kết thúc, cả hai chỉ có thể nằm xuống và ngủ ngay.
Có vẻ công việc của Việt bận nên 3-4 hôm mới lên với nó một đêm. Hôm nay. Lúc nó chuẩn bị đi làm về thì mẹ Việt điện.
-con nghe ạ.
-Hân hả.
-vâng
-tối về ăn cơm với mẹ đi, xin nghỉ ngày mai có đám giỗ bà nội.
-vậy ạ?
-thế Việt chưa nói với con à?
-dạ chưa.
-thằng này dạo này nó bận đi tối ngày. Thế nó có lên đấy không?
-mấy hôm anh mới lên một hôm ạ.
-vậy con gọi xem nó ở đâu lên đón con.
-thôi ạ. Con tan làm rồi, con đi xe về cũng được. Bác ko phải gọi anh ấy đâu. Để anh ấy làm cho yên tâm, hạn chế đi lại.
-uh. Thế con về cẩn thận, về nhớ qua ăn cơm luôn rồi tối mẹ đưa sang để mời ông bà nhé.
-vâng.
Nó cup máy. Đi lên trên phòng gặp sếp xin mai nghỉ. Sau đó lại lóc cóc dắt xe về cất đồ và về quê.
Đường nó về quê là phải đi qua cửa huyện. Trụ sở công an huyện ngay ngoài đường cái. Nó đỗ lại ngó nghiêng ngoài cửa.
-em hỏi ai đấy.
-em hỏi Việt ạ.
-việt nào? ở đây mấy anh Việt cơ.
-em hỏi anh Việt đen cao cao ạ.
-Việt Tây
-vâng.
-nó về từ nãy rồi, người yêu Việt đây à?
-dạ
Nó cười. Anh công an đó đứng ngây ra nhìn nó. Nó không hiểu, chào lịch sự rồi quay xe đi. đến lúc nó đi ra thì có điện thoại. một cuộc gọi nhỡ của ai đó mà chỉ vài cái rung đã tắt máy. Nó dừng ngay lại kéo khóa túi. Định gọi lại cho người ta thì nghe tiếng nói trong phòng bên của mấy anh công an.
-cô này xinh hơn con bé kia, mà nhận là người yêu thằng Việt thì con bé kia là gì?
-hình như con bé này mới là người yêu. Vì lần trước nó làm cơm tao thấy con bé này đứng đấy. trắng và xinh xắn lắm. hơn con kia.
-đm, vậy thằng chó này có phúc không biết hưởng.
-hay hôm nào anh xin số cho em. Nó không yêu để em yêu.
-Nghe nói con nhà nề nếp lắm. hai đứa yêu nhau lâu rồi.
-yêu lâu nó xơi chán rồi là nó thế. Đàn bà cũng chỉ được một thời. con bé kia nó non hơn, ngọt nước hơn?
Hahaaaaa
Tiếng cười tiếng nói của mọi người khiến tai nó như ù đi.Nó nghe nhầm đúng không hả các bác. Mấy anh bạn này không phải nói về Việt của nó đâu. Việt của nó vẫn còn yêu nó lắm.
Nó phóng xe về nhà. Không buồn cả chào bố mẹ luôn. Lặng lẽ đi lên phòng. Đóng cửa lại. tay cầm điện thoại run run… đầu óc trống trơn cho đến khi máy nó reo chuông.
-alo.
-em đang ở đâu đấy?
-em ở nhà
-nhà nào?
-nhà em.
-vừa xong anh thấy mẹ bảo mẹ gọi cho em rồi nên anh không gọi, em tắm đi rồi sang ăn cơm.
-uh… nhưng anh sang đón em đi.
-tắm đi, lúc nữa anh sang.
Việt nói giọng nhẹ nhàng và tình cảm lắm.. nó thấy ấm lòng, chắc cô gái đó là người quen, hay họ nhầm nó với ai khác… nó mong là như vậy.
Đến lúc nó tắm xong thì đi xuống. Thấy khuôn mặt nó như vậy mẹ nó đi sát lại.
-Hân…
-dạ…
-con thấy khó chịu trong người à?
-ko ạ.
-sao mặt mày thẫn thờ thế kia.
-con có sao đâu.
-nếu có gì thì phải bảo để báo bên nhà kia, đừng có để bụng to mới nói, mà ko được nén bụng nghe chưa?
-vâng
Nó cười ngại
-mẹ làm y mà con mẹ không biết mấy cái đó thì hỏng.
-thì mẹ cứ nhắc thế cho chắc. Ko bố mày lại chửi cho.
Nó cười, nhưng trong lòng chợt nghĩ. Hay nó không kế hoạch nữa mà để đẻ nhỉ. Cứ thả cho có bầu rồi cưới cũng được, người ta nói chỉ cần có con đàn ông sẽ có trách nhiệm hơn. Nó tin là như vậy.
Việt qua đón nó. Bộ quần đùi áo số làm nó thấy nhớ cái thời tuổi thơ của hai đứa quá mà quên hết đi mọi chuyện. Nó chạy lại trèo lên xe việt ôm chặt lấy hạnh phúc.
-ông xã, hôm nay mặc đồ đá bóng là sao?
-anh vừa đi đá bóng về.
Nó ngửi ngửi.
-thơm lắm mà.
-thì anh vừa tắm xong.
-anh đi với ai?
Nó hỏi dò
-anh Du cả Hà.
-vậy hả. Đá ở đâu?
-ở sân trong huyện đây này.
-có cô nào cổ vũ không?
Việt im, quay lại nhìn nó một cái
-nói vớ vẩn.
Nó cười ôm lấy.
-nếu em biết ông xã vớ vẩn với con nào, em giết ông xã được không?
-giết đi tù đó.
-ko đi tù được đâu.
-chả có ai giết người mà ko đi tù. Trừ mấy đứa thần kinh ko ổn định, mà em thông minh như vậy tối càng thêm nặng.
-em ko đi tù vì ông xã chết rồi em cũng ko sống để làm gì nữa.
Việt giật mình lại quay lại nhìn nó rồi nắm tay nó.
-vợ đừng nghĩ vớ vẩn. Anh có gì đâu mà nói thế.
-thì em nói trước cho mà biết. Em ko phải hiền như anh thấy đâu.
-được rồi, anh biết rồi. anh sợ vợ lắm ý.
Việt cười cầu hòa nó, siết tay kéo nó ôm chặt. Nghe tiếng tim mình đập trên lưng việt sao nó thấy bầu trời tự nhiên tối lại. Nó không tìm được bờ vai bình yên như hôm nào nữa.
Hai đứa đỗ trước nhà. Việt dắt xe còn nó đi vào nhà.
Bữa cơm diễn ra bình thường. Việt ngồi mâm đàn ông , thi thoảng liếc sang nhìn nó. Mẹ Việt thấy vậy kéo nó
-thế nào hai đứa, mấy tháng nay đã bàn nhau chưa?
-bàn thế nào ạ.
-thì bàn xem đẻ con năm sau hay năm sau nữa.
-dạ…
Nó ngại.
-mà mẹ nghĩ hai đứa cứ để đẻ đi, uống thuốc cũng hại lắm. khổ thân.
-nhưng mà Việt.
-nó ổn định rồi không lo.
Nó đinh mách mẹ chuyện hôm nay nhưng nghĩ sao lại không dám nói, nhỡ nó hiểu lầm Việt thì nguy lắm. thôi đành cứ từ từ mà tìm hiểu.
Lòng nó chả vui như mọi khi, thi thoảng ngẩng lên nhìn Việt, cũng chả cười như mọi khi nữa. sóng gió trong lòng khiến nó rối tung lên. Nó buồn và lo sợ.
-này, con ra bảo thằng Việt đứng lên ra mẹ bảo.
-có chuyện gì ạ?
-cứ ra bảo nó.
-vâng
Nó đứng lên đi lại gần chỗ Việt, cúi xuống nói nhỏ cho anh đứng lên.. Việt có vài chén nên mặt đỏ tưng bừng.
-mày chở cái Hân về cho mẹ.
-bây giờ ạ.
-uh.
-thôi vẫn sớm.
-vậy hai đứa chốc dọn dẹp nhé. Để mẹ sang mời hai ông bà sang ăn cơm.
-vâng, mẹ đi đi.
Nó nhìn Việt còn Việt quay sang nhìn nó cười gian, nó thấy ấm lòng với ánh mắt đấy lắm. Nó đi lại chỗ ghế ngồi chờ mẹ Việt về. Đến khi bà về thì nó cũng dọn dẹp bát đũa gần xong. Các cô các bác đuổi nó.
-thôi muộn rồi, Việt đèo cái Hân về đi.
-nhưng mẹ cháu đã về đâu.
-mẹ chưa về thì mẹ còn bên đấy, cứ đưa nó về đi không muộn
Mọi người nói dứt câu mẹ Việt cũng về đến nơi. Tiếng nói oang oang
-ôi, các bác cứ về cả đi, để em dọn nốt cho muộn rồi.
-thôi để Việt nó cho cái Hân về còn chúng tôi dọn.
-ấy không, nó là con dâu, nó dọn xong nó mới được về,. Các bác cứ về đi, chị em mình làm nhiều rồi, giờ để chúng nó học cho quen.
Mọi người về hết ca, nó vẫn đang dọn.
-hân
-dạ
Rửa tay đi nghỉ đi con.
-dạ…
Nó có vẻ bất ngờ.
-thôi dọn xong để con bảo Việt đưa con về cũng được.
-ấy… thôi cứ để đấy, đi làm cả ngày, lên phòng nghỉ đi.
Mẹ Việt đẩy nó.
-con…
-mẹ nói với ông bà rồi, ông bà ko nói gì đâu
-việt dắt vợ lên phòng nghỉ đi, còn đây mẹ dọn nốt, chỉ cất đồ vào nhà thôi mà.
-vâng
Việt hơn hở kéo nó lên phòng. Nó ngại chết, đã cưới xin gì đâu mà ngủ nhà Việt
-thôi, hay đưa em về.
-về gì giờ này.
-có muộn lắm đâu.
-thì ở đây hay bên đấy có sao đâu.
-nhưng em ngại… nhỡ người ta biết thì lại…
-kệ người ta.
Việt nhấc nó lên bế lên giường đặt xuống.
-ngủ với anh không được à?
-đang ở nhà mình đấy.
-nhà mình thì có thể làm chuyện nhà mình còn gì?
Việt vật nó ra đè lên. Hôn hít thích thú, rồi cởi áo nó. Cuốn lấy bầu ngực, nhưng lần này còn biết xoay nó lại để làm, biết vài tư thế mới. nó nhẹ nhàng thả lỏng để học theo.
Tiếng điện thoại của Việt kêu.
Nó ngẩng lên nhìn. Việt đang ra vào thì với tay tắt máy.
-doãn trần là ai thế anh?
Nó hỏi.
-bạn anh.
Việt vẫn làm nhẹ để nghe nó nói.
-con trai hay con gái.
-con trai.
Vừa nói dứt câu thì tin nhắn đến, nó nhìn qua đã đọc được dòng chữ
-sao anh không nghe máy.
Việt cầm điện thoại tắt nguồn vứt sang một bên.
-sao tắt nguồn thế ông xã.
-chúng nó biết vợ anh về nên trêu đấy.
-chứ không phải có con nào đang nhắn tin cho anh à?
-vợ bắt đầu đa nghi từ khi nào. Đừng có mà vớ vẩn.
Việt làm mạnh ko cho nó nói. ấn thật sâu cho nó rên lên. Nó bám chặt tay lấy cánh tay việt. Chúng nó bên nhau đầy thỏa mãn. Nó quên cả cái tin nhắn lúc nãy. Cho đến khi nó làm xong thì cũng ngủ ko biết cái gì rồi.
Ngày hôm sau bố mẹ Việt sang nhà nó. Trước khi bố mẹ nó sang nhà Việt. Việt và nó đi theo. Áo phông cùng chiếc quần jean. Thấy mẹ Việt, bố nó đứng im nhìn.
-em chào ông bà.
Mẹ Việt đon đả.
-bà vào nhà đi ạ.
Mấy người dắt nhau vào nhà. Nó và Việt cũng đi theo
-hôm qua em cũng thưa truyện với ông bà rồi, thì hôm nay ngày đẹp, em mang cơi trầu sang hỏi cho cháu, ngày cưới em tính cả rồi. nếu chúng nó muốn chụp ảnh hay đi đăng kí thì em cũng đồng ý. Còn sau đông chí là nhà em sang rước cháu về.
-thôi thì cháu nó cũng yêu thương nhau. Em cũng có lời với các bác bên gia đình em rồi, con cháu nó như dâu con.nếu cháu nó có nhỡ mong ông bà vì cháu của chúng ta mà bỏ quá cho chúng nó. Bây giờ tuổi trẻ nó thế. Mình ko cầm tay từ sáng đến khuya thì dặn dò chúng nó cẩn thận giữ mình là được.
Hai đứa nó cũng đang bất ngờ. Quay sang nhìn nhau.
-mẹ…
-mẹ…
-thôi, chúng mày ko dám nói mẹ nói hộ còn gì. Đấy, giờ công việc ổn định. Cần tiền cứ bảo mẹ mẹ cho hết tiền đám cưới.
Mẹ Việt thích trí cũng khiến bố mẹ nó an tâm.
Lúc hai đứa quay về nhà Việt nó thấy Việt im lặng. Nó ôm lấy bụng việt dù trong lòng cũng ko được vui cho lắm.
-bố mẹ ko nói với bọn mình chuyện này nhỉ? Em biết không?
-em ko
-mình lớn rồi mà. Cái này là chuyện cả đời cũng cần tôn trọng chứ.
Việt có vẻ không hài lòng. Nó ngồi ngoan đằng sau. Nỗi lo sợ dâng lên. Nó sợ thật sự. Hình như chị Trang cũng từng nói với nó, vợ chồng còn không nắm tay nhau được từ sáng đến tối, và cái anh hôm qua cũng nói nó dường như đã cũ rồi… và giờ thì
-Anh không thích mình cưới nhau à?
Nó ôm việt hỏi thử.
-em nói linh tinh gì thế?
-anh không yêu em nữa à?
-không yêu em thì yêu ai?
-thế bố mẹ nói thế đúng rồi,
-nhưng cứ nói nay tao sang hỏi vợ cho mày thì cho mình biết mà chuẩn bị chứ
Việt nói luôn. Nó lại thấy ấm lòng.
Bữa cơm diễn ra vui vẻ rồi nó lại quay về thành phố làm. Nhưng lần này tâm tình có vẻ bất an hơn. Kể từ hôm nó lên, 1 tuần Việt mới lên với nó một lần, hai đứa vẫn quan hệ rất nồng nàn chứ không có biểu hiện gì là bất thường cả. Và chỉ có điều anh ít nhắn tin cho nó hơn. Cũng ít gọi điện thoại, lần nào nó gọi cũng nói anh đang bận là sao?
Tối nay khi nó vừa tắm rửa và ăn tối xong , chuẩn bị ngồi vào bàn làm việc thì có tiếng điện thoại nó kêu.
Rõ là số điện thoại này đã gọi cho nó rất nhiều lần mà chỉ nháy vài tiếng chuông rồi tắt. Những loại ý thức như vậy nó không bao giờ gọi lại cả. Nhưng lần này người bên đầu dây không hề tắt máy. Nó mở máy
-alo…
-alo
Nó nói còn bên kia đang loạt xoạt cái gì đó.
-anh đưa em đi đâu?
Giọng con gái nhẹ nhàng. Nghe có vẻ còn khá trẻ.
-thì đi chơi…
Tai nó ù đi, cái giọng nói không bao giờ lạc đi đâu với nó.
-chơi ở đâu?
-ra chỗ hôm qua nhé.
-thôi em ngại lắm. người ta nhận ra mình thì sao?
-chả sao.
-thế còn chị kia.
-em từ từ để anh giải quyết.
-ko… em muốn anh nói luôn cơ.
-được rồi, cứ đi đi rồi mai anh nói chuyện với cô ấy.
-thật nhá.
-uh
Tiếng hai người ríu rít. Tai nó như ù đi… nó tuột tay đánh rơi cả điện thoại, cơ thể đông cứng lại, ngồi đơ ra vô hồn. Nước mắt còn ko chảy. thần kinh của nó lúc này tạm dừng. Cho đến khi cái tiếng tin nhắn trong điện thoại lại vang lên.
-nhà nghỉ Ven hồ.
Nó khóc, ngực nó đau thắt lại.
Nó không hề nhầm với tiếng nói của ai hết, đúng là tiếng nói đó rồi. ko sai…
Nó khóc không thành tiếng, cổ họng nghẹn quá khiến nó phải há miệng ra để lấy không khí vào phổi. nó không chịu được nữa rồi. nó muốn nổ tung ra ý chứ. Ngay lúc này, cả cơ thể như hàng ngàn con kiến đang bâu vào cắn xé, nó đau đến từng mạch máu một, từng tế bào .
Ngồi mãi mới tỉnh ra, nó lồm cồm bò dậy tìm chìa khóa, chạy xuống nhà mở cổng dắt xe mà ko buồn đóng lại, ko mũ bảo hiểm, ko khẩu trang, không áo khoác dù tiết trời đã se lạnh…
Nó ko biết mình đã đi được về nhà như thến nào nữa. nó đứng trước nhà nghỉ Ven Hồ. Nó lạ gì. Nơi này đẹp, sạch sẽ, lịch sự, và có cái ghế khiến người ta phê lắm… Việt từng đưa nó vào đây, và giờ lại đưa người khác vào đó.
Cơn gió thôi khiến nó run lên, nó lạnh, nước mắt tràn hết trên mặt tèm nhem. Giờ là một giờ đêm. Một giờ đêm các bác ạ.
Nó không biết Việt đã về chưa. Nó cầm máy gọi vào số của Việt nhưng anh tắt máy. nó không gọi vào số kia, ngần đấy thông tin thì con bé đó thừa biết nó đã ở bên dưới. giờ nó phải làm gì bây giờ. Nó cứ ngồi trên xe như một xác chết. Không khóc, tay cầm chặt cái điện thoại. no không nghĩ gì hết. Hai mắt nó mở to. nó không thấy buồn ngủ. Nó không thấy mệt. Nó chỉ thấy đau.
Nó không muốn vào kia để chứng kiến người đàn ông của nó đang làm chuyện ấy với một người khác. Đến giờ phút này nỗi đau nó còn ko thể chấp nhận được. Chỉ nghĩ đến nhữngthứ anh ta làm với cô ta là những gì anh ta đã làm với nó, nó muốn giết người. nó muốn…
6 giờ sáng rồi. bình thường khi Việt ở với nó. 5 giờ 30 sẽ về để đi làm. Giờ không phải đi xa, cho nên chắc cũng sẽ dậy muộn hơn thì phải. nó vẫn ngồi đó ngay cạnh cổng nhà nghỉ cả đêm, mặc cho muỗi cắn hay những hạt mưa lất phất báo hiệu cuối thu đầu đông rồi. nó không thấy mình mệt mỏi. nó chỉ thấy mình ko còn chút cảm giác nào nữa. nó tê dại.
Đúng 6 giờ 15, Việt dắt xe ra khỏi nhà nghỉ. Quay xe về hướng nó, cúi xuống lấy cái mũ bảo hiểm dội cho cô gái phía sau rồi quay lại, giật mình khi thấy nó vẫn đang ngồi trên xe, trước mặt mình. Hai mắt Việt mở to tướng, miệng ấp úng không nói lên câu. Cô gái ngây thơ đứng nép sau lưng Việt. Nó bước xuống khỏi xe… tiến lại… đôi mắt sưng giờ ko còn nước mắt để khóc nữa. nó phải nói gì đây.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!