NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL) - Phần 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1316


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)


Phần 31


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 31
Nó quay về thành phố làm việc, công việc có vẻ không bận rộn như những ngày nó còn học vì giờ nó chuyên tâm đi làm rồi. Nó sẽ cố gắng học hỏi được nhiểu nhất có thể cho đến khi nó trở thành vợ Việt.
Nó vẫn sống trong ngôi nhà đó, và một mình. Dạo này công việc của Việt có chút bận rộn nên mấy hôm anh mới lên với nó.
-Hân, chiều nay em đi thị trường với chị Trang nhé, sang bên công ty đối tác xem chị ấy nói chuyện với khách như thế nào. Học theo chị ấy.
-vâng.
-chiều nay hai đứa xong việc , về thay đồ rồi đi nhé.
-đi đâu ạ?
-ơ… em chưa biết à?
-chưa ạ.
-nay sinh nhật sếp đó.
-thế ạ? Em xin lỗi. thế mà em ko biết.
-ko sao. Dù sao nay các sếp có đến công ty đâu. Đi kí hợp đồng đầu tư cả rồi.
-nhớ nhé. 7 giờ có người qua đón hai chị em.
-vâng.
Nó đi cùng chị Trang, xách túi chính là công việc của mấy đứa tập sự, chuyên lon ton làm việc rót nước. Mà khởi đầu thì ai cũng vậy cả thôi.
Hai chị em nó xong việc cũng 6 giờ , nó chở chị Trang đi gội đầu, rồi chở chị ý đi sắm váy. Con gái là chúa mất thời gian làm đẹp. Chị Trang hôm nay xinh lắm. chị ấy cao như nó thôi, nhưng dáng người nhỏ hơn, cũng được cái nước da trắng nhưng bằng mĩ phẩm. Chị Trang cũng là dạng cầu kì cho nên đến khi nó quay về nhà nó cũng chỉ kịp thay một bộ váy xòe đơn giản màu phấn hồng. Tóc nó dài lắm nên nó tết sam. Nó chỉ tô chút son môi thôi, chứ nó không có phấn. Nó đơn giản quá ý chứ.
Lúc xe đến đón nó chị Trang đã ngồi trong xe. Nó trèo lên thì chị nhìn nó một lượt.
-Hân, em không đánh phấn hả?
-em chỉ tô son thôi ạ, ko biết đánh phấn.
-ôi, con gái thời nay đi đâu cũng phải trang điểm vào, như thế là tôn trọng người đối diện đó.
Chị Trang kéo nó lại, tô qua một lượt trên khuôn mặt nó. Đến lúc tô xong thì xe cũng đến nơi. Chị Trang cùng nó đi vào. Chỉ là một nhà hàng mà các tấm vách được ngăn bằng tre rất dễ thương. Mọi người đã có mặt khá đông. Giờ nó mới nhớ ra, nó quên không mua quà rồi… ôi, 2 cái đứa mê làm đẹp. Nó ngại quá.
Thấy nó bước lại, mấy anh cùng công ty dán mắt nhìn. Nó không đẹp kiêu sa nhưng cái nét đẹp ngây thơ của một cô bé mới lớn vấn phảng phất, thêm đó nó đã làm đàn bà nên cơ thể cũng có đường cong đáng kể. Nó nói chung là cũng đẹp. Chọn cho mình một cái ghế ngồi kế chị trang mà bên kia các anh con trai cứ tranh nhau ngồi. nó ngại.
-Này, em là nhân vật nổi bật nhất đêm nay đấy nhé.
Nó đỏ mặt
-chị cứ đùa em.
Chị Tranh cười nhìn nó.
-cẩn thận người yêu biết nó ghen đấy.
-không, anh ý hiểu em lắm. ko ghen lung tung nữa đâu?
-thế em có ghen nó không?
-em cũng ko, vì em tin anh ấy, bao nhiêu cô vây quanh mà cũng chỉ có em.
-tự tin quá nhỉ?
-yêu nhau phải tin nhau chị ạ.
-tin nhưng đừng có tin hoàn toàn. Có người nói yêu mình hôm nay mai lại yêu người khác. Vợ chồng còn không nói chắc được nữa là. Đừng để đến lúc mình đau rồi lại trách mình không đề phòng trước.
-dạ, nhưng em tin anh ấy, vì anh ấy cứ hối cưới mà giờ em thấy chúng em trẻ nên để ít bữa nữa.
-uh… vậy thì tốt rồi.
Chị Trang quay sang lườm cái kẻ vừa ngồi cạnh chị ấy. Hai người họ yêu nhau, nhưng ko làm cũng vị trí nên ít gặp nhau trong công ty, với lại đi làm nên cũng ko muốn để ảnh hưởng đến công việc nó là như vậy.
Thấy hai người họ tình tứ nó lại nhớ Việt. Nó đứng lên đi ra ngoài gọi điện cho anh, mấy hôm anh không lên với nó rồi.
Giờ này chắc anh  đang làm việc. Tiếng điện thoại reo lên, một tiếng hai  tiếng, cho đến tiếng thứ 9 thì nó tắt. Nó thấy hụt hẫng quá, bắc máy gọi thêm cuộc nữa. gần tiếng chuông cuối cùng Việt mới bắt máy.
-alo.
-anh…
Tự nhiên nó thấy tủi thân kiểu gì?
-gọi anh có chuyện gì thế?

-nghe câu đó nó buồn.
-thì người ta nhớ ko được gọi à? Hay ko muốn người ta gọi.
Nó nói giận dỗi.
-à không. Mấy hôm nay đi bắt bạc cho nên phòng tập trung bàn kế hoạch tác chiến mà.
-thế xong chưa?
-rồi, giờ tổng kết thôi.
Nó hiểu ngay ra.
-thế anh có uống không?
-có chứ, nhưng anh uống ít.
-này… nói gì thì chốc nữa nói, uống đi.
-anh… anh Tuế đưa rượu cho anh này.
Tiếng mọi người nhốn nháo trong điện thoai nó không nghe rõ, cuối cùng vì tôn trọng cuộc vui mà nó cúp máy nhường sự tự do cho Việt. Không quên nhắn câu dặn dò rằng say thì đi taxi về chứ đừng đi xe máy. Không biết Việt có đọc được không?
Nó đi vào bên trong, mọi người đã ổn định. Nó tiến lại chỗ nó ngồi, đến khi ổn định mới quay sang bên cạnh, người đàn ông mặc cái áo phông trắng, quần jean mắt đeo kính, tóc vuốt keo… rõ là… là Thầy đang ngồi bên cạnh… ôi chúa ơi… nó không nhận ra nay thầy nó lại teen như vậy ấy. cá tính lắm. ngầu lòi ra ý chứ, chả giống người đàn ông lạnh lùng trên bục giảng.
-Thầy…
Nó cố thốt ra lời.
-thôi nào, anh Quang xong phần phát biểu khai mạc rồi đến phần hai là phần quan trọng nhất, chúng ta cùng chúc Nhân vật chính của đêm nay những lời chúc tốt đẹp nhất, chân thành nhất. Và quan trọng là mấy cô gái chưa chồng trong công ty hãy chúc anh ấy những lời chúc ngọt ngào nhất nào.
Điện tắt, cái bánh gato to được đưa lên . nó có thể nhìn thấy dòng chữ chúc mừng sinh nhật anh. Cái bánh dần được chuyển về gần phía nó, tất cả vỗ tay.
-anh Thắng đứng lên nào.
Thầy nó cười ngại quay sang nhìn nó, ánh mắt long lanh trong ánh nến nhìn nó có chút xúc động bồi hồi… là hôm nay sinh nhật thầy nó đấy. chàng trai tháng 7.
Tất cả mọi người cùng hát chúc mừng sinh nhật thầy. nó cũng vậy. Thầy đứng bên cạnh nhìn nó xúc động.
-Cảm ơn mọi người, cảm ơn.
-Thắng nhớ lần đầu tiên được bố tổ chức sinh nhật là năm Thắng 10 tuổi, giờ 30 rồi. sau 20 năm mới được tổ chức sinh nhật., cho dù mỗi năm đến ngày này muốn được về để nghe bố chúc Thắng một tuổi mới trưởng thành, nhưng năm nay vì công việc mà chưa về được. Nhưng có các bạn ở đây rồi, Thắng thật sự Thấy xúc động. Cảm ơn tất cả mọi người.
Nó thấy có ai đó gạt nước mắt. Một câu chia sẻ rất chân thành của thầy. đây là lần đầu nó nghe thầy kể chuyện về minh cho người khác. Nó cũng xúc động.
-được rồi, giờ có mấy chục con người ở đây, ông thổi nến đi.
-à quên ước  cái gì đi nhể, chẳng hạn ước năm nay kiếm vài tỷ.
-hay ước mua được nhà, mua được xe
-phải ước tậu thêm cô vợ mà lái nữa chứ.
Cả hội cười ầm lên, Thầy quay sang nhìn nó , vẫn ánh mắt ấm áp sau ánh nến, nó ngại quá mà chỉ biết cười.
Đến khi tan buổi tiệc cũng là lúc ai nấy đều tây tây, Thầy cũng uống khá nhiều rồi, ánh mắt mơ màng xa xăm và  ngồi im. Khuôn mặt có vẻ rất tâm trạng
-Thầy… thầy…
-gì vậy Hân?
Thầy vẫn nhận ra nó.
-Thầy có thấy khó chịu trong người không?
-có nhưng chút chút thôi.
Thầy vẫn còn có vẻ tỉnh táo khi biết mình đang nói gì?
-Thắng ơi,,, đứng lên đi hát đi.
Mọi người lại rủ nhau đi tăng nữa. Thầy cũng vui vẻ đứng lên cho dù bươc chân không còn quá vững chãi, con người vẫn cố gẵng giữ bình tĩnh hết mức có thể.
Vào đến phòng hát, mọi người  bật nhạc lên.
-ưu tiên nhân vật chính hát trước
Cái míc được rúi vào tay Thầy. thầy nó đứng im.
-tao k biết hát.
-ai bảo không biết hát, ở đây ko có đàn ko thì tao bắt mày đàn cho mọi người nghe đó.

Thầy đứng lên cầm míc. Lại quay sang nhìn nó cười nhẹ. Nó ngại quay đi. cúi xuống nhìn cái điện thoại nhắn cho Việt mà ko thấy trả lời.
Thầy hát giọng run run.
Mùa xuân vừa đến, hoa về trên những bàn tay….
Giọng hát có vẻ rất ngọt ngào tuy là hơi run. Nó trố mắt nhìn thầy nó, ông ấy cũng là một người đàn ông bình thường. Cũng đầy cảm xúc, đầy tâm sự chứ không lạnh lùng như những gì nó thấy.
Thầy nó say say rồi.  Một lúc sau mới về chỗ.  Chọn một góc dành cho mình  là bên cạnh nó.  Vẫn ngồi như tượng vì có vẻ say.
-Hân
– ra pha cho tôi cốc chanh ko đường.
Nó gật đầu đứng lên.  Đến lúc nó mang quay lại người con gái ngồi cạnh thầy đã là cô Thủy. Có chút hơi hụt hẫng.  Nó bước lại đặt cốc nước xuống.
– em chào cô ạ.
– chào em. Lấy nuớc cho thầy đấy à.
– vâng.
– nước gì đấy em?
– nước chanh ạ.
– có cho thêm chút đường ko?
– dạ ko
– sao em ko cho chút đường vào chứ chua vậy thì uống sao?
– là anh bảo ko cho đường.
Thầy nói chen vào.  Anh ko thích uống đường.
Cô Thủy cầm lên.  Đưa ra trước mặt thầy.  Nhẹ nhàng.
– vậy anh uống đi.
-đấy.  Sinh Nhật được bà xã chăm sóc rồi đó thắng ơi.  Công nhận ước linh ghê.
Thầy quay sang nhìn sếp Quang như lườm.
– ông uống đi.  Đừng có mà vớ vẩn.
Thầy cầm cốc nước lên uống một nửa rồi đứng lên đi ra ngoài.  Một lúc sau điện thoại của nó rung lên. Là tiếng tin nhắn của thầy. 
– ra ngoài đi.  Ra cổng rẽ phải nhé.
Nó ngẩng lên nhìn cô Thủy đang ngồi đó.  Ko hiểu vì sao thầy lại gọi nó trong khi cô Thủy ngồi đây.
– nhanh lên.
Tin nhắn giục khiến nó đứng lên. Nó đi ra ngoài cổng rẽ phải.  Thầy đang đứng đó. Lưng dựa từ ơng. Tay đút túi quần.  thầy nó hôm nay ngầu lòi.  Đôi mắt kính tôn lên cái vẻ thư sinh mà sao nay cũng ngầu theo ý chứ.  Ko giống một giảng viên đại học tí nào.
– thầy…
Thầy nó quay ra nhìn nó.  Tay rút ra khỏi túi,  đứng thẳng,  bước lại sát nó.  Nó ngẩng lên nhìn thầy.  Đôi mắt thầy có chút buồn.  Vẻ mặt say say pha đầy sự mệt mỏi.  Nó có thể ngửi thấy mùi rượu nồng lên qua hơi thở của thầy.  Thầy đứng sát nó.  Còn nó đứng im ko dám lùi lại.  Nó ngại nhưng thầy nó say rồi.
– quà đâu?
Câu hỏi đầu tiên mà thầy nó hỏi.
Nó ngại bối rối.
– em quên…  Hì hì.
– đi sinh Nhật thầy , sinh Nhật sếp mà ko có quà dễ bị thù lắm.
– dạ.  Em xin Khất đến mai.
Nó nói ngây ngô.  Thầy tủm tỉm.
– tôi ko muốn đợi đến mai thì sao?
Thầy nhìn nó tủm tỉm.  Ánh mắt ấm áp . Nó đứng như trời chồng ko nói câu gì.
Thầy đứng trước mặt nó.  Khuôn mặt có vẻ giãn ra sau những bộn bề.
– hôm nay tôi rất vui. Mỗi lần sinh Nhật chỉ muốn nghe thấy tiếng một người phụ nữ chúc tôi sinh Nhật vui vẻ.
Đôi mắt thầy trùng xuống còn mắt nó rưng rưng. Nó ấp úng

– chúc thầy…  Sinh Nhật vui vẻ.  Tuổi mới sẽ có nhiều thành công mới. 
Thầy cúi xuống nhìn nó. Ánh mắt đầy xúc động.
-hân…
Giọng thầy nhẹ lắm.  Nó thấy mình nóng lên vì ngại.  May sao điện thoại nó lại kêu.
– kìa.  Nghe máy đi em.
– em nghe này.
– em đang ở đâu
-em đi sinh Nhật thầy.
-đông ko?
– công ty mà.
– bao giờ em về?
– một lúc nữa.
– giờ cũng muộn rồi.  Về đi.
-hì.  Anh đi chơi cũng phải cho ng ta đi với chứ.
– anh về rồi nhà rồi.
-về lâu chưa?
– về chờ em một lúc rồi.
– ơ…
– về với anh đi vợ ơi.  Nay anh say rồi.
Giọng Việt mè nheo
– thế ngồi chờ em chút.
Nó cup máy.  Thầy nhìn nó cau mày.
– đi chơi mà cũng phải phụ thuộc sao?
– cũng muộn rồi.  Anh ý say ạ.
– tôi cũng say.
Nó ái ngại quá.
– để em gọi chị Trang nhắn cô Thủy xuống đưa thầy lên ạ.
– ko cần
Thầy nói lạnh lùng
– em xin phép thầy em phải về rồi ạ.
– vậy để tôi đưa em về.
– thôi ko cần đâu.  Thầy mà đi thì mọi người về hết à.
-kệ họ.
Thầy vẫy taxi cho nó. Nó ngồi vào trong xe.  Thầy bước qua bên kia ngồi vào.
Hai người ngồi trong xe im lặng.  Mãi sau thầy mới mở lời.
– Hân.
– hai đứa tính bao giờ.
– dạ cuối năm ạ.
– sao sớm vậy?
– dạ…
Nó biết nói sao.
– dù nam hay nữ hãy cứ nên chủ động về công việc và tài chính.  Khi còn trẻ nên cho mình cơ hội để phát triển bản thân.  Thây ko phản đối chuyện em và bạn ấy.  Mà2 đứa nên cân nhắc chuyện này.
– vâng ạ.
Taxi đỗ đầu ngõ nó.  Ánh đèn xe soi thẳng vào xe máy của Viên đang đỗ ven đường.  Ng con trai ngồi đó nói chuyện điện thoại. Thấy nóa về thì cúp máy đứng lên.
– bà xã.  Về rồi đó hả.
Dứt câu nói thì thầy cũng bước ra.  Việt nhìn nó rồi lại nhìn thầy.  Ánh mắt không mang nét cảm xúc nào hết cả.

Yêu thích: 4.7 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN