NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)
Phần 30
NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 30
Nó nghỉ việc ở công ty để tập trung vào ôn thi. Dạo này thầy nó, việt của nó cũng ko được phép làm phiền nó. Quyết Tâm lĩnh tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi của nó được đặt lên hàng đầu rồi.
Mọi sự trên đời đều phải gác qua một bên.
Nó ngồi dán mắt vào đống sách vở, tự nhiên có người đưa chai nước trước mặt nó. Nó ngẩng lên.
Thầy nhìn nó ánh mắt có vẻ ngại.
-à… là tôi tiện thì đưa cho em 1 chai thôi.
nó cười
-em cảm ơn thầy.
-học đến đâu rồi?
-cũng tạm tam ạ.
-cố lên, giờ em đã suy nghĩ chuyện tôi nói chưa?
-em cũng nghĩ sơ qua, nhưng mà thầy cứ để em thi xong thì em trả lời được không ạ
-uh
Thầy đi qua chỗ nó tránh để mọi người thấy hai người nói chuyện lâu. Nó định hỏi thăm cái vụ cô thủy và thầy nhưng mà thầy đi mất. Vụ đó nói chung là có mình nó biết nên thông tin từ các báo lá cải là zero. Nó cũng ko dám ho ra câu nào vì sợ ảnh hưởng đến thầy nhà nó.
Tối nay nó đóng cửa sớm để học, cả cuốn giáo trình dày cộp cùng một đống tài liệu nó còn phải đọc cho hết. Nó khẽ thở dài, nhìn tấm hình trên bàn. Tấm hình có Việt đang ôm nó cười rất tươi. Những ngày tháng bên nhau hạnh phúc. Bao lâu rồi nhỉ. Hồi nó học lớp 11 . nó vẫn còn giữ nguyên vẹn những là thư mà Việt viết cho nó, vẫn còn nhớ lần đầu chúng nó được gặp nhau là hôm nó đi thi học sinh giỏi. Lần đầu được nắm tay, lầm đầu được hôn nhau là hôm cả bọn đi tam cốc. Nó nhớ, nhớ mọi thứ về anh, dù những điều nhỏ nhất. Cả tuần nay cấm anh không được lên, thi thoảng lại nhắn tin nhớ nó và thương nó, nhưng dạo này cũng ít hơn rồi… nó đang cố chịu.
Những mâu thuẫn đấu tranh xảy ra trong lòng, về con đường mà nó sẽ chọn cho tương lai phía trước, nếu nó chọn làm giảng viên của trường, thì nó còn phải gác lại những ước mơ về Việt, còn nếu nó chọn việt, quả thực làm mẹ khi trong tay chưa có gì có khó khăn lắm không. Nó mông lung quá…
Cốc cốc cốc
Tiếng gõ cửa vang lên.
Nó đứng lên, đi sát cửa.
-ai đó ạ?
Bên ngoài lại im lặng.
Nó đứng một lúc rồi định quay vào thì tiếng gõ lại vang lên
-ai đấy ạ?
Nó quay lại hỏi, bên ngoài vẫn đáp lại nó bằng sự im lặng. Nó thấy sợ, khẽ rùng mình… nó lùi lại… 1 phút , 2 phút… nó đi vào nhà cầm con dao lên. Chưa bao giờ nó thấy sợ như vậy.
Tiếng điện thoại nó kêu lên… khiến nó giật nảy mình, mồ hôi nó đang ứa ra.là ông xã của nó.
-em nghe đây?
-bà xã đang làm gì?
-em đang học.
-có chuyện gì vui không?
-không, mọi thứ vẫn bình thường ạ
Nó cố nói bình tĩnh cho dù nó đang sợ vãi tè ra ý chứ.
-thật không?
-thật mà.
-vậy anh cúp máy, học bài đi nhá.
-vâng
Việt cúp máy xong thì lại có tiếng gõ cửa, nó sợ quá mà chạy vào bên trong, điện thoại nó lại kêu, vẫn là Việt.
-em nghe
-ra mở cửa cho anh
-gì cơ?
-ra mở cửa cho anh.
-anh đang ở đâu?
-anh ngoài cửa này.
Nó lấy lại bình tĩnh ra mở hé cửa thò mắt ra, khi trông thấy Việt mới yên tâm mở cho Việt vào.
VIệt bước lại, khuôn mặt nghiêm khắc nhìn nó. Tay nhéo mũi nó.
-vợ đánh đánh đòn lắm nhé.
Nó cười tươi.
-làm gì mà đánh.
-vì thấy nguy hiểm mà ko nói với người ta
-hì hì. Nguy hiểm đâu, là Anh mà.
-nhưng nếu ko phải anh mà người khác gõ cửa thì sao.
-thì em có mở cửa đâu.
-ko mở nó bẻ khóa ý chứ.
VIệt kéo nó vào lòng ôm
-sau có chuyện gì phải gọi anh nghe chưa?
-anh đi được lên đến đây nó đã giết em rồi … hì
-nhảm… ít nhất cũng còn lâu, em xinh thế này nó lại nảy sinh ham muốn thì sao?
Việt ôm nó tình tứ gá cái mặt xuống gần đôi môi nó. Nó cười hạnh phúc ôm lại.
-thế thì em thả dê ra để làm thịt nó.
-á à? Hư nhá, giờ nó đây này, em vật ra thịt đi.
Nó cười khúc khích kiễng lên hôn môi Viêt. Nó nhớ đôi môi này lắm rồi.
Việt cười siết nó lại và hôn.
-sao nay lại lên đây?
-hỏi hay, người ta nhớ.
-nhớ cái gì?
-nhớ vợ chứ còn nhớ cái gì.
-hứ… có mà nhớ cái ấy.
-hì hì, nhớ cả hai, người ta là đàn ông đích thực mà… ko có cũng khổ lắm. vợ cho anh xin miếng nha.
-nhưng mà được miếng xong về nhé.
-sao về?
-tối em còn đọc hết chỗ kia.
-để mai
-việc nay chớ để mai.
-ai nói thế
-thầy
-lại cái ông Thầy BD đó. Ông ấy ko phải đàn ông cho nên mới nói như thế mà.
-hâm, thầy sắp lấy vợ rồi đó.
-thế á, lấy ai?
-cô Thủy.
-há há, ông ý mà lấy được vợ cũng siêu nhỉ.
-họ là một đôi trời sinh rồi.
-vậy chúng ta cũng là một đôi trời sinh, chúng ta cũng tính chuyện về với nhau đi là vừa.
Việt hôn nó rồi bế lên làm 1 cái đã đời cho thỏa cơn thèm, Sau khi Việt xong thì nó mệt mà ngủ thiếp đi, là nó đúng khi cấm Việt lên đây chứ không thì mọi chuyện loạn hết cả ý chứ.
Sáng ngủ dậy Việt chở nó lên trường, vừa leo xuống khỏi xe thì nó chạm mặt thầy. Thầy thấy nó thì cau mày, khuôn mặt lạnh lại. Nó cúi đầu chào.
-em chào thầy ạ.
Thầy không trả lời mà đi luôn vào trong. Nó quay lại dặn dò Việt lại lần nữa, tiện thể cấm không cho lên ít hôm chờ nó thi xong mới được xuất hiện, Mặt Việt dài ra, trước khi quay xe đi kéo nó lại hôn 1 cái lên trán tình tứ lắm. Nó hạnh phúc quá… cuối cùng cái phần thắng trong tâm trí nó nghiêng về Việt mất rồi.
Những buổi thi căng thẳng cuối cùng cũng diễn ra một cách thuận lợi, ngay lúc này..nó thấy lòng mình hồi hộp, ước mơ bao năm của nó về một cái kết viên mãn cho mối tình từ năm 17 tuổi. một hạnh phúc trọn vẹn bên người đàn ông đã cùng nó vượt qua bao nhiêu khó khăn, cùng nó hạnh phúc, cùng nó yêu thương, người đàn ông mà nó trao cả đời con gái, cuối cùng ngày chúng nó thuộc về nhau sắp đến rồi.
Bố nó đón nó trong vòng tay, tự hào là cảm giác mà ông ấy luôn nghĩ về nó.
Bữa cơm tối , không chỉ có nhà nó mà có cả nhà Việt, mẹ Việt có lẽ rất vui vì chúng nó giờ cũng đã trưởng thành hết cả rồi, nỗi mong ngóng đứa cháu có lẽ sắp được giải tỏa. Bà nhìn nó hớn hở.
-cái Hân nó tốt nghiệp rồi, anh chị cho em mang trầu cau qua làm cái lễ ăn hỏi trước được không ạ.
-em gì mà sốt ruột thế.
-anh buồn cười. Nó yêu con mình bao năm rồi, lại như dâu như con nhà mình rồi, tính luôn đi còn gì. Anh ko mong cháu à?
Mẹ Việt hớn hở.
Mẹ nó cũng cười.
-cái đó phải hỏi xem hai đứa thế nào?
-việt đâu? Hân đâu ra bố mẹ xem nào?
Hai đứa nó đang nhí nháu trên phòng thì đi xuống.
-dạ… bố mẹ bảo gì chúng con ạ.
-ngày trước bố cũng nói về chuyện hai đứa còn đi học, nên chuyện riêng tư không nhắc đến, nhưng giờ ra nghề cả rồi, hai đứa tính lâu dài, lo cho nhau, bảo ban yêu thương nhau được thì để hai bên bố mẹ tổ chức cho chúng mày.
Nó ngại cúi xuống, Việt nắm tay nó cười cười nhìn nó.
-vâng ạ, thế thì hay quá.
Việt cười
-còn cái Hân
-da… con…
Nó đỏ mặt cúi xuống.
-bố mẹ , con cũng nghĩ như anh Việt ạ.
Việt nhìn nó thích thú.
-hai đứa nó đã vậy rồi thì em cũng xin phép. Cái Hân nay 23 thì để cuối năm qua đông chí nhà em mang lên sang rước về, còn giờ em xin phép vài hôm nữa em mang cái lễ sang ướm sẵn cho hai đứa.
-có cần phải vậy không a?
-bên nhà e thấy cần anh chị ạ.
Mẹ Việt nói thế thì bố mẹ nó nói gì được đây.
Hai đứa no thích thú dắt nhau lên phòng.
-hay quá… giờ anh sắp có con rồi.
-anh đẻ nhé.
-anh mà đẻ được anh đẻ cho vợ đỡ khổ.
-hứ… đau lắm… chịu được không?
-vì vợ, anh chịu được.
Việt ôm nó, định cúi xuống hôn thì tiếng điện thoại kêu. Giật mình cầm điện thoại lên.
-em Tuân.
Việt rời nó ra mở máy nghe.
-anh nghe đây.
-….
-uh. Anh biết rồi. Thế em bảo bố mẹ cứ chuẩn bị đi mai anh qua anh đón.
-…
-được rồi, bảo hai bác sáng mai 8 rưỡi anh đợi ở cổng cơ quan nhé.
-…
-uh. Được rồi, anh chào em.
Việt cúp máy bước lại phía nó.
-có chuyện gì đấy anh?
– Tuân nó lái xe gây tai nạn, giờ hai nhà lên công an giải quyết.
-thế người ta có sao không?
-Nhập viện, gãy chân, may mà ko chấn thương sọ não.
-vậy à? May quá
-uh…
-anh đi đường cũng cẩn thận đó. Đừng có mà uống say rồi mò về.
-anh biết rồi bà xã ạ.
Việt ôm nó vào lòng.
-hay mình làm cái đi.
-hâm à? Đang ở nhà đó
-thì đóng cửa.
-Cả 4 bố mẹ ở dưới kia, họ biết thì ngại chết.
-ai cười, em ko nghe lúc nãy bố mẹ hỏi em cho anh rồi à.
Việt hí hửng nhấc bổng nó lên, ôm lấy rồi hôn, xong lại vật nó ra. Rõ là đang tuổi khỏe nhất của đời đàn ông cho nên ham hố cũng phải. Hai đứa ăn vụng một cái rồi Việt ra về. Nó mông lung quá, mơ màng trong hạnh phúc mà Việt mang cho nó.
-anh ơi,
-anh nghe đây.
-mai em lên đi làm đó.
-vậy à? Sao không nghỉ thêm đi.
-thôi, nghỉ vậy thôi.
Việt nắm tay nó hôn lên tay.
-mai anh bận, anh ko đưa vợ lên được, vợ tự đi nhé.
-em đi được mà.
-nhớ đừng có nhìn thằng nào đấy nhé. Em phải nhớ là em là hoa của anh rồi nghe chưa?
Nó cười khúc khích nói lại
-anh cũng phải nhớ anh là hàng của em rồi đó nhé. Cầm được le ve với con nào. Ko thì chết với em.
-Anh vâng lời vợ ạ.
Việt cười hôn lên trán nó rồi quay đi. Nó thở dài. Nó còn làm trên đó một vai tháng cho có kinh nghiệm đã rồi mới về gần nhà được, sau khi ổn đình công việc là sẽ tính làm mẹ bỉm sữa như thế nào đây, cuộc đời mông lung quá.
Nó ngồi nhìn thầy bần thần trước cái máy tính. Dạo này thầy nó cứ ngẩn ngơ kiểu gì ý.
-thầy, thầy có chuyện gì vậy ạ?
Thầy nó giật mình.
-à không, không có gì.
Nó cười
-dạo này thầy và cô Thủy ổn chứ ạ.
-vẫn tốt.
-hai người tính bao giờ cho chúng em ăn cỗ ạ.
-à… vài năm nữa.
-sao lâu vậy ạ?
-còn ổn định kinh tế , ổn định nơi ăn chốn ở cái đã rồi tính, có gì đâu.
-lúc ấy thì già rồi.
-già trẻ quan trọng gì, cốt mình khỏe mạnh.con cái nó cũng sẽ khỏe mạnh.
-như cô Thủy có tuổi rồi, sợ sinh con không tốt ý.
Thầy cười buồn.
-phải chấp nhận chứ biết làm sao. Nhưng như thế cũng hay hơn là chưa có gì lo được cho con.
Nó nghe câu đó mà thấy chạnh lòng. Nó cúi xuống , ngại ngùng .
-thế còn hai đứa tính sao?
-dạ…
Nó nhìn thầy, thàya không nhắn lại mà ngồi im nhìn nó trả lời.
-bên nhà trrai tính đến cuối năm ạ.
-vậy là hai đứa cưới thật à?
-vâng ạ.
-thế còn chuyện lần trước thầy nói.
Nó ái ngại trả lời.
-em cảm ơn thầy đã giúp đỡ, nhưng mà chúng em… đã quyết như vậy rồi ạ.
-uh… vậy thì chúc hai đứa hạnh phúc.
Nó ngồi im, trong thâm tâm có nhiều nuối tiếc. Cơ hội của cá nhân nó là đấy, phát triển như những người được thầy định hướng, nhưng giờ nó chọn Việt, nó chấp nhận đánh mất cơ hội này để chờ đợi những cơ hội khác trong tương lai, quay về làm một cô vợ hiền, làm một cô dâu thảo, liệu có phải là lựa chọn đúng đắn cho nó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!