NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL) - Phần 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1236


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)


Phần 29


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 29
Việt bước lại phía nó và thầy. ánh mắt ánh lên tia nghi ngờ. Nó đang đứng im, đôi mắt tròn xoe nhìn Việt. Tim nó đạp mạnh. Nó sợ Việt hiểu lầm nó với thầy.
Việt nhìn nó rồi nhìn thầy. ko có lấy một gợn cười nào hết. Nó bối rối.
-Việt…
-em chào thầy
-chào em.
Thầy quay sang nhìn Việt thản nhiên.
-sao hai người về muộn vậy ạ?
-à… công ty hơi nhiều việc nên cần bạn Hân ở lại giải quyết cho xong. Thế bạn ấy báo em chưa?
-dạ rồi ạ. Hân nói em ở nhà vì nay Hân về muộn nhưng em lo cô ấy đi đường nên lên đây.
-thế thì tốt quá. Thầy cũng đưa đến đây thôi. Nhặt sách lên đi. thầy về nhé.
Thầy rất bình thản quay xe đi. nó chưa kịp cúi xuống thì Việt đã nhanh nhẹn cúi xuống  nhặt cuốn sách lên, giơ ra ánh sáng đọc nó.
-sách 4 mùa.Là gì vậy?
Việt ngẩng lên hỏi nó.
-em không biết thầy cho đọc để lấy tinh thần làm việc mà.
Nó nói dối vậy.
-đọc sách để lấy tinh thần á,
-uh. Anh chị em trong công ty đều làm vậy.
Nó sợ Việt ghen rồi lại vùng vằng. Lâu lắm chúng nó chưa cãi nhau như hôm nọ. Mà từ hôm nọ chắc Việt của nó cũng trưởng thành hơn.
-đi vào nhà đi.
Việt dắt xe cho nó vào nhà. Xách đồ cho nó lên tầng. Chui vào phòng tắm luôn.
-anh chưa tắm à?
-anh tắm ở nhà rồi nhưng chờ vợ lâu nên tắm lại.
-sao ko đến đón người ta.
-Thì có thầy đưa về đấy còn gì.
-nhưng người ta muốn mình đón
-sao hôm nay lại bảo người ta ở nhà.
-sợ về muộn, phải chờ người ta lâu.
-chờ lâu cũng được, người ta chờ vợ người ta cơ mà. Vợ ở đâu người ta cũng đến được.
Nó nhìn Việt xúc động. Rõ là ko ghen tuông điên rồ như ngày trước nữa… ôi… chàng trai năm ấy của nó đã trưởng thành đến đây rồi. nó xoa đầu Việt. Việt ôm lấy nó vào lòng.
-Bà xã tắm đi anh đợi.
Nó đi vào nhà tắm mà tâm tình hạnh phúc lắm. lúc đi ra Việt đang ngồi đọc cuốn sách thầy đưa.
nó bước lại xoa đầu việt
-ông xã, sách Viết gì vậy?
-Việt về cuộc sống.
-sao đọc chăm chú thế
-để xem có câu nào tỏ ý tán tỉnh vợ anh không?
Việt cười gian nhìn nó. Nó cười gượng nhéo má.
-Thầy em đó.
-nhưng chưa vợ.
-già rồi.
-nhưng vẫn ngon lắm. lại có học, có tiền.
-tiền thì kệ họ chứ. Mình có tham đâu
-Nhưng mà người ta có học, người ta noí chuyện hay , người ta cưa cẩm vợ anh thì anh mất vợ à?
-vớ vẩn, thầy nghiêm túc lắm. có người yêu, sắp cưới rồi.
-cái cô hôm nọ đấy à?
-uh…
-nhìn người lớn họ yêu nghiêm túc nhỉ.
-vậy Việt có nghiêm túc không.
-tất nhiên là có, anh rất nghiêm túc với vợ. Chỉ có điều…
-điều gì.
Việt cười gian vật nó xuống giường.
-thì… phải kết hợp cả cái này. yêu nhau chỉ nói thôi ko đủ. Mà anh muốn nhìn thấy vợ được vui vẻ bên anh.
Nó cười níu cổ.
-vậy làm đi.
Việt ko đợi mà cúi xuống hôn nó nồng nàn, vạch áo ngậm lấy bầu ngực sung sướng. Nó nằm xoa đầu Việt, cùng người đàn ông nó yêu tạo nên một cuộc yêu nồng nàn và say đắm. trong căn phòng nó, men tình đang nóng lên một cách rạo rực. Tiếng va chạm ra thịt, nó nằm đó tận hưởng cảm giác hoan lạc mà Việt mang đến.
-bà xã, không được xa anh nghe chưa?
-sao lại nói thế.
-anh sợ.
Nó cười khúc khích.
-rõ là nãy ghen nhưng ko dám nói đúng không?
-uh… nếu là thằng khác thì có lẽ anh đã giết nó rồi nhưng ông thầy đó anh ko tính.

-nhỡ thầy dụ mất của anh thì sao?
-còn lâu ông ấy mới bằng anh.
Việt làm mạnh mẽ. nó giữ thân mình mà ko được. Nó hạnh phúc, thỏa mãn bên người con trai nó yêu. Xong việc. Việt ôm lấy nó.
-bà xã, đói ko?
-quên ko hỏi anh ăn gì chưa?
-anh ăn với bố mẹ rồi nhưng mà vẫn đói.
-anh sắp thành heo rồi đó.
Nó xoa xoa cái bụng bắt đầu nhú lên của ông xã mình, hạnh phúc rúc đầu vào ngực.
-anh có vợ rồi, kệ.
Hai đứa nó nằm nghỉ ngơi rồi dắt nhau đi ăn. Phố xá đông đúc lắm. Việt nắm tay nó không rời. hóa ra thời gian dẽ giúp con người ta trưởng thành. Người ta nói thời gian giết chết tình yêu thật ra chả đúng tí nào. Càng ngày nó càng yêu việt nhiều hơn, giờ này Việt giống như không khí mà nếu ko có anh nó không biết sẽ phải sống tiếp như thế nào.
-ông xã…
-gì vậy?
Việt nhìn nó âu yếm, nó cười
-lúc nãy thầy nói là có suất học bổng du học, sẽ xin cho em.
-để làm gì?
Việt nhìn nó.
-thì để đi du học.
-vợ đi du học á?
-uh
-thế người ta vứt đi đâu?
-thì cho con khác nó dùng.
-này… định nói gì thế hả?
Việt kéo nó. Nó cười.  đấy lại bắt đầu, nó trêu Việt tí xe thế nào.
-định bỏ người ta đi cùng ông già đó à?
-đi mình chứ thầy ở nhà dạy học mà.
-thế sao bao nhiêu người ông ấy ko xin lại xin cho vợ người ta.
Nó cười khúc khích.
-đấy người ta gọi là hơn nhau ở cách ăn ở đấy.
-vậy là tôi ăn ở không tốt nên cô không cần tôi đúng ko?
Nó cười níu eo Việt.
-anh thì tốt rồi nhưng mà còn phải xem có ngoan không đã,
Việt cười cười. Biết nó trêu rồi nên níu lại eo nó. Cúi xuống thì thầm.
-anh ngoan bây giờ anh nhưng phải cho anh hư trên giường được không?
Nó cười ngại nép vào, Việt cúi sâu xuống hôn nó, nhẹ nhàng mút đôi môi nó, chúng nó còn đang đứng giữa đường, nhưng trai gái ở đây toàn sinh viên nên cũng chả ngại
Đến lúc 2 đứa dắt nhau quay về được một đoạn thì gặp thầy. Thầy đang đi cùng mấy người bạn, khuya rồi mà họ rủ đi bàn chuyện gì không biết. Thấy vậy nhưng nó đi chậm lại., tránh phải gặp để chào không nhỡ  việt lại ghen. Nhưng mà thầy của nó tuy đeo kính nhưng mắt rất tinh. Đi phía sau mấy ông bạn nhưng quay ra nhìn nó. Nó đành gật đầu chào, hai đứa đang nắm tay, thấy thầy Việt còn tỏ ra tình tứ hơn ý chứ. Rõ là thể hiện cho người khác biết nó là hoa đã có chủ rồi.
Về đến nhà, Việt lại ôm lấy nó, cái cơn ghen tuông chưa dứt hết giờ cộng thêm nỗi lo mất vợ khiến hắn tham lam ích kỉ hơn, hắn bế nó lên mang vào giường và đè lên.
-gì vậy ông xã.
-anh ăn thịt vợ anh.
-nãy rồi mà.
-ko bao giờ là  đủ cả.
Việt kéo nó đứng lên rồi cởi đồ cho nó. Nó  trần trụi trước Việt. Đôi mắt Việt sáng như sao nhìn cơ thể nó, ánh mắt đầy khao khát  đầy nhục dục
-bà xã.
Việt ôm lấy bụng nó.
-hứa với anh.
-uh
Nó cúi xuống xoa đầu việt
-đừng đi đâu hết, chúng mình sắp đi đến đích rồi, anh không muốn chờ đợi nữa. anh muốn mình cưới nhau, muốn em là cô dâu xinh đẹp, chúng ta sẽ có những đứa con. Anh sẽ đi làm, bà xã đừng lo  gì hết. Mọi chuyện cứ để anh.
Nó xúc động đến ứa nước mắt. Xoa đầu việt. Rõ là nó thật may mắn khi được yêu nhiều đến như vậy. rõ là người đàn ông của nó đã rất trưởng thành rồi.
-bà xã, hay là mình đừng kế hoạch nữa.
-làm gì?
-thì em cũng sắp tốt nghiệp rồi, lúc đó cưới luôn cũng được chứ sao?
-không nghe mẹ bảo năm nay em ko được tuổi để đầu năm sau à?
-nhưng mà ko đợi được
-thì thịt vẫn ăn có bỏ bữa nào đâu.
-nhưng vợ đi ra ngoài nhiều, anh sợ.
-là do mình hết, chứ đã yêu rồi sao yêu người khác được.
-anh cũng thế, anh chỉ có vợ thôi, muốn vợ thôi, ko yêu được ai ngoài vợ anh nữa.
Việt rúc đầu vào ngực nó mút mát.
Nó ôm lấy cổ việt
-hứa với em… đừng bao giờ xa em.
-anh hữa, anh sẽ yêu vợ trọn đời trọn kiếp này.
– đừng có xa anh, không có vợ anh không biết sống thế nào đâu, anh chết mất.

Nó nghe câu nói ngọt ngào mà xúc động đến rơi cả nước mắt.
Việt ôm chặt nó
-vợ… anh yêu vợ nhiều lắm.
Nó Xoa đầu Việt
-em cũng yêu anh nhiều lắm.
Hai đứa lại yêu nhau nồng nàn vô cùng. Mong rằng suốt kiếp này sẽ được bên nhau như thế. Cho dù có bao nhiêu sóng gió cũng ko rời.
Hôm nay thầy đến lớp, khuôn mặt tỏ ra rất bình thường nhưng tâm tình có vẻ rất tệ hại.
-hân, em đi photo cho lớp bài này nhanh lên để về thầy hướng dẫn các em viết.
-vâng
Nó đứng lên, đi ra đến quán photo thì thầy gọi.
-em nghe ạ
-em nhìn hộ tôi xem trong đó viết cái gì?
nó mở tập giấy ra
-báo cáo thường niên ạ
-thôi chết, tôi nhầm rồi, em quay về khoa đi, tôi đi lên lấy giấy cho em.
-vâng
Nó lại quay lên, Thầy đang ngồi trong khoa, chờ nó, cô thủy cũng ko đi giảng mà ngồi đó nhưng hai người có vẻ giận nhau hay sao ý.
-em chào thầy em chào cô.
-chào em
Cô Thủy chào nó, Thầy ngồi đó đưa nó tập  giấy
-ra photo nhanh lên.
-vâng
Ánh mắt thầy nhìn nó rất tệ. Nó thật sự cảm thấy rất băn khoăn, nó đang không hiểu thầy có chuyện gì nữa.
Buổi chiều, thầy cũng đến công ty khá muộn.lúc ấy có 2 anh bạn của thầy cũng vừa đến, thấy thầy ngồi đó họ bước lại.
-thắng, vào phòng uống cafe đi, tao có chuyện này.
-tao đéo có chuyện gì để nói với chúng mày.
Thầy nói tức
-ấy… đừng vậy.
-chúng mày cút ngay đi đừng để tao điên lên.
-ơ… cai thằng này.. là chúng nó chứ tao ko liên quan đâu nhé
-chúng mày là bạn tao mà chúng mày làm thế à. Cút ngay đi
Nó chả hiểu cuộc cãi vã giận dỗi này bắt nguồn từ đâu, nhưng thật sự thì thầy nó cũng rất tệ.
-Thắng, đứng lên đi vào đây.
Ông bạn kéo thầy
-buông mẹ ra đi, chúng mày đừng coi tao là bạn nữa.
-ơ kìa… bọn tao muốn tốt cho mày mà mày nói thế à?
-muốn tốt mà như thế. Chúng mày làm hỏng hết việc của tao rồi.
-đm trước sau gì thì cũng là vợ chồng, có gì mà nghiêm trọng thế.
Nó nghe cũng hiểu sơ sơ, rõ là thầy và cô thủy có gì rồi, thảo nào nay hai người trông lạ lắm. nhưng mà ông thầy nó có vẻ yếu nên ngại chuyện đó hay sao. Người ta là giảng viên đại học cũng cần phải có giá, cũng cần tế nhị chứ không như vợ chồng nó rồi. hí hí
-mày đứng lên đi vào đây tao bảo.
Thầy bị kéo lên đi vào trong phòng giám đốc, họ nói chuyện gì đó với nhau thì một lúc thầy nó quay ra, khuôn mặt vẫn  tệ như vậy, thầy ngồi đó dán mắt vào máy tính không nói gì nhưng thở dài liên tục, rõ là đang không tài nào tập trung.
-thầy…
Thầy ngồi im không thấy trả lời.
-thầy
-gì vậy?
Câu hỏi cộc lốc.
-có chuyện gì đấy ạ?
-ko có gì. Em làm việc đi.
-thầy đừng như vậy, mọi chuyện sẽ ổn thôi ạ.
Thầy dừng nhìn vào máy tính mà quay sang nhìn nó ánh mắt nghiêm khắc
-em có biết chuyện gì không mà ổn.
-em…
Nó chưa nghĩ ra câu nói nào.
-nếu chưa hiểu hết sự việc. Tuyệt đối ko được nói bất cứ điều gì. Lo làm tốt công việc của mình đi, đừng quan tâm chuyện người khác
Thầy lại cau có. Nó sợ quá ngồi im không thèm quan tâm nữa… được rồi, nó kệ thầy.
Câu chuyện của thầy nó quên ngay. Nhưng mà buổi tối khi nó chuẩn bị đi ngủ thì nó nhận được cuộc gọi từ thầy.
-dạ em nghe ạ.
Đầu dây bên kia vẫn im lặng.
-em nghe thầy ơi.
Nó gọi vào
-hân…
Giọng thầy rất nhẹ.

-dạ.
-cho thầy hỏi một chuyện.
-vâng, thầy hỏi đi ạ.
-là… là
Thầy ngập ngừng lắm.
-hôm nay có bạn trai em ở đấy không?
-dạ…
Nó không tưởng tượng thầy lại hỏi câu này.
-dạ… chuyện đó có liên quan đến chuyện này không ạ?
-à… ko. Vì thật ra thầy sợ bạn ấy lại hiểu lầm
-thế thầy định nói gì vậy ạ?
-thôi, thầy xin lỗi, em nghỉ đi, thầy cup máy.
Tiếng đầu dây tút tút một cách khó hiểu. nó không biết thầy nó lại có chuyện gì nữa.
Mấy ngày hôm sau thầy nó mới xuất hiện, cái áo sơ mi trắng nghe cỏ vẻ rộng hơn, đôi mắt thầy trũng xuống vì mất ngủ và lo nghĩ điều gì đó.
-Thắng ơi
Tiếng gọi làm nó ngẩng lên, thầy nó đang cầm cặp đi vào thì cau mày. Người đàn ông bước lại khoác vai thầy giọng nói rất vui vẻ.
-thế nào rồi, đã có lần nữa chưa?
-thôi, tao nẫu ruột lắm, đừng nhắc nữa.
-sao?
-thôi
Giọng chán nản
-mày điên à. Đàn bà người ra ko kêu mày là đàn ông có mất cái đéo gì đâu?
-mày hiểu đéo gì?
-thế mày định để dành đến đêm tân hôn à? Giờ thằng nào làm thế nữa.
-mày hâm à? Là tao chưa muốn lập gia đình bây giờ.
-thôi, 30 rồi, nhà có ông già thì phải kiếm người chăm sóc cho mày và bố mày chứ.
-bố tao còn khỏe lắm. tính xây nhà cho ông trước rồi mới tính chuyện đó
-mày thiếu gì tiền, mà có thiếu hô anh em chúng nó ok hết.
-ko phải thế
Thầy thở dài.
-là tao… ko có cảm tình với Thủy.
-ô hay??? Thế quen làm đéo gì?
-thì đang trong chương trình nghiên cứu suốt ngày đi với nhau thì… nhưng tiếp xúc nhiều mà tao không thấy có tí cảm xúc nào.
-thế giờ mày thích ai? Sao mày ko nói nhanh để bọn tao tính.
-chúng mày làm khổ tao rồi
-khổ đéo gì, thủy nó cũng xinh xắn khéo léo. Nó làm vợ được.
-nhưng mà phải dựa trên nền tảng của tình yêu. Chứ đây gần còn không muốn thì lấy nhau làm sao?
-ôi giời ơi, Thắng ơi, mày làm ơn  yêu cũng khôn như làm ăn đi được không?
-tao ngu vì chúng mày rồi đây này.
-thế giờ phải làm sao?
-thì nếu cô ấy có bầu thì cưới thôi chứ còn gì nữa.
-mà này tao hỏi thật.
-…
-nó còn trinh không?
-Tao ko biết, còn hay ko quan trọng gì.
-thế mày thấy có máu trên giường ko?
-lúc đấy hoảng bỏ mẹ ra, thấy cái gì nữa.
-ôi thắng ơi… 30 rồi mà mày ngu quá.
-ngu gì?
-thì nhỡ nó có bầu nhưng bắt mày đổ vỏ thì sao?
-là tại chúng mày ý chứ.
-thì mày nói nhanh nói gọn đi, đây cứ vòng vo
-thì tao nói cứ từ từ
Thầy nó thở dài
-thế bao lâu thì biết có bầu.
-3-4 tuần.
-nếu như không muốn thì bảo nó bỏ đi cũng được.
-thôi, phải tội chết. Nếu cô ấy  bầu thì cưới thôi.
-thế còn cái khái niệm yêu đương của mày.
-thôi thì đành lỡ hẹn vậy. coi như là tao không có duyên với họ.
-thế là mày thích người ta rồi à?
-thôi, nhắc lại làm gì. Bỏ đi
Thầy chán nản đứng lên. Nó nghe lén được hết câu chuyện của hai người đàn ông. Kết luận là thầy nó sắp lấy vợ rồi.

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN