NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)
Phần 33
NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 33
Việt thấy nó thì đứng im. Hai mắt mở to tướng, con bé đó đứng nép vào sau lưng Việt.
Nó bước xuống xe bước lại phía Việt, đôi mắt sưng lên nhìn Việt chằm chằm. Việt cúi xuống.
-gì thế này?
Hắn im lặng.
-em hỏi anh cái gì thế này?
Nó quát lên.
-thì chị cũng thấy rồi đấy còn gì.
Con bé đứng sau lưng Việt nói vọng ra. Nó cau mày.
-tôi hỏi anh cái gì thế này cơ mà, anh nói đi.
-anh… anh…
-tôi hỏi anh chúng ta là gì mà anh đối xử với tôi như thế này. tôi làm gì sai. Tai sao anh làm thế.
-anh….
-anh ấy chả làm gì sai cả, chúng tôi yêu nhau.
-yêu nhau.
Nó cay đắng nhắc lại câu con bé kia vừa nói.
-yêu nhau ư,mày về hỏi mẹ nó xem tao với nó hứa hẹn thế nào rồi.
Nó quát lên.
-anh … anh nghĩ lại xem chúng ta có gì rồi, sao anh lại đối xử với tôi như thế, tại sao?
Nó gào lên. Việt vẫn đứng im , cúi xuống không dám nhìn nó. Người đi đường bắt đầu chú ý đến cuộc tình tay ba này.
-tại sao anh im lặng, anh trả lời tôi đi
Việt càng im thì nó càng khó chịu, nó muốn bốc hỏa trong cái đầu luôn. Nó muốn nổ tung. Cơ thể như muốn cào xé cái gì đó.
Nó nắm tay Việt, nắm chặt.
-anh nói đi, sao giờ anh im thế. Anh là đàn ông mà, anh phải có trách nhiệm với việc anh làm chứ.
-anh ấy ko cần có trách nhiệm với những người như chị.
Con bé sau lưng Việt nói chen vào. Nó điên lên, đến giờ này nó không còn là con người nữa đâu. Đừng có ai can ngăn nó được, sống cùng sống, chết cùng chết.
Nó kéo Việt mạnh sang một bên, nhanh tay túm lấy áo con bé đó.
-mày nghĩ mày có quyền nói câu đấy với tao sao. Mày nghĩ tao là gì của nó, tao đã làm gì có lỗi với nó mà nó đối xử với tao như thế này., tất cả là do mày.
Việt có chút bất ngờ nhưng cũng bình tĩnh để quay lại giữ không cho nó đánh con bé kia.
-buông tôi ra, chị buông tôi ra
Con bé đó gào lên, còn nó giờ không còn suy nghĩ gì được nữa. với nó giờ chỉ có nó và kẻ thù, và nó như một đứa sắp chết cô gắng với lấy sự sống, nó khỏe hơn bao giờ hết.
Việt nắm chặt cổ tay nó.
-Hân, buông cô ấy ra.
Nó quay sang nhìn Việt,giọng nói quen thuộc nhưng tiếng nói ấy nghe cay đắng quá. Là… cô ấy… sao mà tình tứ thế. Nó càng đau, càng nắm chặt.
-anh nghĩ tôi sẽ tha cho nó ư? Hai người coi thường tôi quá rồi đó.
-anh xin em, em buông cô ấy ra, chúng ta nói chuyện.
-tao ko có gì để nói với chúng mày. Mày nghĩ tao còn gì để nói, mày nói mày yêu tao, hứa hẹn lấy tao mà giờ mày đối xử với tao như thế này. bố mẹ, anh chị, họ hàng ai ai cũng biết là yêu nhau, cưới nhau đến nơi rồi, giờ mày đối xử với tao thế này mày còn nói vậy sao?
-mày thử hỏi mọi người ai chấp nhận được.
-Hân, anh biết anh sai rồi. anh xin em, buông ra đi.
-hôm nay tao sống chết với chúng mày… là tao ngồi chờ chúng mày cả đêm qua. Chúng mày hạnh phúc một tao đau mười. chúng mày có biết không?
-Hân…
Việt nói nó không thèm nghe. Nó quay sang con bé kia, tay đập nó mấy cái liền
-mày có biết tao cả nó sắp cưới rồi ko? Chúng tao có hỏi han đàng hoàng rồi, mày chơi chồng người ta mà mày mở mồm ra thế.
Nó gào lên, Việt giữ tay nó, 1 tay ôm con bé kia để che càng làm cho nó điên, nó càng túm chặt.
-Hân. Em buông ra đi, chúng ta nói chuyện.
Nó không buông. Nước mắt nó rơi đầm đìa. Nó đau như chết đi sống lại vậy. đau như đây là cuối cùng của tầng địa ngục vậy. người đàn ông nó yêu suốt thanh xuân của mình. Người đàn ông nó cho là tất cả.
-là em yêu anh… là chúng ta yêu nhau từ năm mới 17 tuổi đầu, lúc ấy anh nói gì anh nhớ không? Chắc anh quên rồi. giờ 6 năm trời cùng nhau vượt qua tất cả. Em chỉ mong có thể làm vợ anh, sinh cho anh đứa con khỏe mạnh, yêu thương cha mẹ anh như cha mẹ mình. Vậy mà anh đối xử với em thế này đây. Việt… anh nhớ không? Anh nhớ chúng ta từng yêu thế nào không? Sao anh đối xử với em như thế này.
Nó gào đến khản cổ. Nó khóc, nhưng tay vẫn túm chặt., Việt cũng khóc. Nó không biết khóc vì cái gì nữa.
-anh xin em, em cứ buông ra đi, anh sẽ không như vậy nữa.
-anh ko như vậy mà hôm qua anh nói với nó là anh sẽ về giải quyết tôi, là anh muốn bỏ tôi để đi với nó đúng không?
-anh xin lỗi
Cái câu xin lỗi… đcm thấy điên quá ý chứ… nó không tài nào chấp nhận nổi, nó biết Việt nghiêng về phía nào rồi nó điên lên, túm chặt lấy còn bé kia, vung tay đánh nó mấy phát. Con bé kia hét lên.
Mọi người xung quanh đứng vòng tròn, khuyên can nhưng nó không nghe. Việt gạt mạnh tay nó không cho nó đánh, nó lại càng điên lên, nó xô việt ra, còn chút sức lực cuối cùng của con người nó cũng phải trả cái mối hận này… đcm chó má.
-cô thôi đi, cô phiền phức quá.
Việt quát lên, giữ cổ tay đó của nó, đôi mắt đỏ ngầu giơ tay lên định đánh nó.
-đcm mày đánh đàn bà này.
Một cú đấm thẳng vào mặt Việt. 3-4 người thanh niên nãy giờ đứng ngoài xem tình hình thấy nó là người bị hại và Việt đã sai nên giờ binh nó, chứ nhìn nó thảm hại thế này thì không thương làm sao được.
-đám đông hỗn độn từ sáng sớm, 3-4 anh con trai xông vào túm cổ đấm Việt mấy cái đổ cả máu mồm. Nó thấy vậy thì buông con bé kia ra chạy lại chỗ Việt xin xỏ.
-em xin các anh, đừng đánh anh ấy.
-đmm, cái loại chó chết này phải đập
-đmm sắp lấy con nhà người ta rồi mà còn đi nhảy con khác à.
1 cú đấm nữa khiến Việt ko kịp trở tay, con bé kia đứng đó run sợ néo vào một bên
-em xin các anh đừng đánh.
Nó quỳ xuống cầu xin
-em đứng lên, em ko phải xin, loại chó này em bỏ đi, đàn ông tốt nhiều lắm., thương xót loại chó này làm gì.
-Đcm mày
Mỗi người đạp cho việt một cái khiến Việt nằm im.
-còn con kia đâu.
Mọi người quay sang phía nó, nó sợ vãi tè ra ý chứ.
-em xin các anh, em xin các anh
Nó vẫn van xin.
-em đứng lên, em ở đâu anh gọi taxi cho em về. Về nhà đi, kệ mẹ chúng nó
-ko… em xin các anh, anh ấy là chồng em.
-giờ này còn chồng cái gì hả con ngu. Mày ngồi cả đêm mày không biết nghĩ à?
Mọi người chỉ chỏ nhốn nháo.
-nó ngồi cả đêm ngoài giời mưa chờ 2 đứa này ra đấy. yêu nhau từ bé mà giờ thằng kia nó bỏ, khổ thân
-đánh chết mẹ cái loại đấy đi, đánh chết mẹ con kia đi.
Mỗi người một câu ra vào làm nó càng hoảng. Nó cầu xin
-em xin các anh đừng đánh nữa.
Tiếng nó nói giữa đám đông cũng đủ để người bên ngoài nghe thấy.
-Hân… Hân ơi.
Tiếng gọi từ ngoài kia vọng vào. Là tiếng mẹ Việt…nó vẫn ngồi đó, che cho Việt, chân quỳ xuống van xin.
Mẹ Việt chen vào trong, thấy nó thảm hại cùng Việt nằm dưới đất máu mồm chảy dòng dòng thì xót xa.
-chuyện gì thế này hả hai đứa.
Nó khóc,
-bác cứu anh ấy đi
Nó mếu máo…
-có chuyện gì?
Mẹ Việt quát lên. Ánh mắt xót xa, mất hết bình tĩnh.
-con này ngồi ngoài cửa nhà nghỉ cả đêm mưa, chờ 2 đứa này đi ra, bắt chúng nó.
Mẹ Việt tròn mắt nhìn theo tay chỉ. Con bé đó vẫn đứng im. Tay chân run như cầy sấy.
-là thế nào?
-con xin bác, anh ấy chỉ là bồng bột thôi.
-tao ko hỏi mày
Mẹ việt mắt đỏ lên, bắt đầu điên lên
-thằng kia, tao hỏi mày… thế là thế nào?
Việt ngồi dậy, tay gạt máu trên mồm.
-là con… yêu cô ấy.
Câu nói khiến nó chết đứng giữa bao nhiêu con người. nó quay lại nhìn Việt như không tin đây là người từng cho nó là tất cả. Nó ứa nước mắt… cổ họng nghẹn lại, cảm giác hàng ngàn mũi dao đâm xuyên qua tim. Vỡ vụn…
-đmm, mày là thằng chó chết.
Mẹ Việt đẩy nó sang một bên, rút cái dép của mình xông vào phang vào mặt con trai bà. Việt lấy tay che mặt, vẫn ngồi im chịu đòn. Nó không can nữa, nó ko muốn can nữa… kệ mẹ đi… coi như câu nói này… là câu nói kết thúc cho những gì 6 năm qua nó đã cố gắng. Nó cố đứng dậy, mấy người bước lại đỡ lấy nó, bỏ lại sau lưng tiếng gào thét chửi bới của hai mẹ con Việt, bỏ lại sau lưng đứa con gái đang sợ hãi. Bỏ lại tất cả… liệu nó có làm được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!