NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)
Phần 34
NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 34
Nó được mọi người cho vào trong cửa hàng lau mặt mũi. Cả cơ thể nó mềm nhũn. Nó thẫn thờ trông đến thảm hại. Một lúc sau mẹ nó cũng xuất hiện, thấy nó trong bộ dạng tệ hại như thế thì chạy lại
-Hân… Hân, mẹ đây.
Nó đưa ánh mắt vô hồn sang nhìn mẹ. Nó nhận ra mẹ, tự nhiên cái nỗi cay đắng xót xa dâng lên nghẹn ngào.
-mẹ…
Nó thều thào, nó òa khóc. Đau, cảm giác đau đến thấu tim can, nó giờ nghĩ được gì bây giờ ngoài đau đớn… ko nghĩ được gì cả.
Sau khi nó khóc xong, mọi người lại gọi taxi đưa nó về nhà. Về đến nhà, nó lên phòng, nằm như một con đã chết, nước mắt cứ thế tự rơi ra. Giờ nó nghĩ được gì nhỉ? Ko… trong đôi mắt nó chỉ thấy hình bóng người đàn ông mặc cái áo kẻ nó mua, dắt một cô gái ra khỏi nhà nghỉ, tình tứ cài mũ bảo hiểm cho cô ta, ngày xưa Việt cũng làm thế với nó, tình cảm lắm… và giờ thì… nước mắt nó cứ thế chảy ra, mắt nó ko nhắm lại được. Nó không ngủ được.
-con, dậy ăn bát cháo đi con.
Mẹ nó bước lại, nhìn nó xót xa, gạt mấy sợi tóc dính nước trên mặt nó xót thương.
-dậy đi con, ăn vào mới có thể sống được, chốc bố về rồi.
-con ko đói.
-đừng vậy con… vì bố mẹ, đừng như thế.
Nó nghe câu này mà tủi thân, nó òa khóc một lần nữa. cái nỗi đau không tài nào có thể diễn tả nổi. Nó nức nở, hai mắt khóc nhiều mà sưng lên, trông thảm hại vô cùng.
Nằm đến tối thì bố nó về, ông đi vào phòng nhẹ nhàng.
-Hân, bố về rồi đây.
Ông không gay gắt gì hết, nhẹ nhàng đặt tay lên trán nó rồi khẽ thở dài.
-dậy ăn chào đi con, bố về rồi. hay để bố xúc cho.
-con ko đói bố ạ.
-thằng Hoàng nó sắp về rồi. con mà thế nó mắng cho đấy.
-kệ con.
Nó ôm chặt cái gối, bố nó không nói nhiều. ngồi bên nắm tay nó một lúc rồi đứng lên. Một lúc sau thì Hoàng cũng đi vào. Nó ngồi xuống bên cạnh, nắm cổ tay nó gọi
-Hân… Hân…
Nó không trả lời.
-dậy ăn cháo đi, em xem nào.
-Chị ko đói.
-dậy đi.
Nó lay, cố để cho chị mình dậy mà nó không còn sức. Đầu óc nó hoa lên, nó đau đầu lắm, mắt sưng, mũi ngạt vì khóc nhiều. Nó thật sự rất thảm hại.
Hoàng đứng lên đi ra ngoài, một lúc sau nó nghe thấy tiếng mẹ nó gọi. Tiếng mẹ nó van xin, bố nó cũng quát lên.
-mẹ buông con ra… buông con ra để con sang bên nhà nó.
-Hoàng ơi mẹ xin con, mẹ xin con, con ở nhà với chị nó đi đừng sang đấy làm gì.
-còn nói cái gì, mẹ buông con ra
-hoàng, vào nhà ngay, bố bảo con vào nhà cơ mà.
-bố, đưa chìa khóa cho con.
-thôi hoàng ơi, mẹ khổ lắm rồi, giờ chị con đã thế con mà làm gì thì mẹ sống sao đây. Mẹ xin con.
Mẹ nó khóc ở bên dưới, nó nghe được mà lòng đau đớn xót xa, trong đầu chỉ nguyên hình bóng hai đứa chúng nó tình tứ cài mũ bảo hiểm cười với nhau mà nó như chết cả cuộc đời…
-Ôi việt ơi là Việt…
-trời ơi là trời, sao lại như thế này.
Nó bấn loạn đến độ không thể chịu được nữa. cú sốc này quá nặng nề. Hàng trăm hàng ngàn mũi dao đâm vào da thịt cũng ko đau được như thế. Nó không phải là người nữa… cơ thể nó nóng lên như muốn nổ tung, nó muốn chết … đau đớn khiến nó gào thét lên… nó ném đồ đạc…
-tại sao anh đối xử với tôi như thế này…. tại sao?
Nó gào lên, cái tiếng nói ấy vẫn quay cuồng bên tai… con yêu cô ấy… con yêu cô ấy… là yêu cô ta, người đàn ông nó yêu nói yêu người khác, nhanh và bất ngờ đến lúc nó đang ở trên thiên đường trong vài khoảnh khắc đã rơi xuống địa ngục và nó chưa kịp thích nghi với điều đó, cho nên cú sốc này khiến nó không chịu đứng được nữa rồi.
Nó đưa tay bịt tai lại, nó không tài nào chấp nhận nổi câu nói đó từ người đàn ông nó yêu, người đàn ông nó cho là cả cuộc đời, người đàn ông mà nó đã dành cả thanh xuân và mong được bên anh ,mãi mãi.
-Hân, Hân… tỉnh laị. Bố đây.
bố lay nó . lay mạnh…nó gào thét, nó muốn cắn xé, đạp phá hết đi tất cả, cho vơi đi nỗi đau này
nó nghe thấy liền khóc rũ rượi
bố nó ôm nó vào lòng. Hoàng đứng bên ngoài vì thương chị không chịu được mà đi thẳng xuống dưới nhà, mẹ nó laị một lần nữa chạy theo.
-Hoàng ơi mẹ xin con, mẹ xin con đừng đi…
-mẹ buông ra, con sang giết nó.
-mẹ xin con, chị con đã khổ thế này rồi.
-mẹ nhìn thế mẹ đành lòng sao?
-mẹ ko đành nhưng nó không xứng để mình phải thế. Đừng đi con ơi, ở nhà với chị, nhỡ nó sao bố mẹ biết làm thế nào.
Cuối cùng mẹn ó cũng khuyên can được Hoàng, đêm đó cả nhà nó ở chúng một phòng. Bố mẹ nó và Hoàng vẫn ngồi vây quanh nó. Cả đêm hôm trước nó ngồi dưới trời mưa, nên nó hâm hâm sốt, mẹ nó chờm cho nó khăn ấm mà hai mắt nó vẫn mở to, nó không ngủ được, và nó không muốn nhắm mặt lại nếu không hình ảnh ấy lại hiện về. Nó phát điên mất.
Nó cứ nằm như thế qua tới tối hôm sau. Khi mọi thứ đang yên ắng thì bỗng nhiên có tiếng xoang xoảng của đồ đạc. Tiếng nói nháo nhác cùng tiếng quát của bố nó.
-Hoàng… Hoàng… bình tĩnh lại ngay.
-hoàng…
-dcmm, buông con ra
Tiếng Hoàng gào lên,
–buông con ra…
Nhà nó lại được phen hỗn loạn… tiếng gào thét, tiếng xin xỏ… tiếng đồ đồ ném nghe cái choang mà thấy đau lòng.
-lôi nó ra ngoài kia, bác Thanh mang nó sang nhốt nó vào.
-buông ra… buông con ra con giết nó, đcmm thằng chó…
Tiếng thằng Hoàng xa dần, rồi mọi thứ lại chìm vào trong im lặng… cái thứ im lặng đến đáng sợ… nó hiểu thứ gì đang diễn ra dưới kia, là nhà họ đến… có lẽ đến đây cũng là kết thúc rồi… nó thu mình… nó không tin, hạnh phúc của nó vẫn còn đâu đây, vậy mà giờ… nó lại khóc…
Nằm một lúc … nó không chịu được mà đi xuống, nó muốn nói chuyện thẳng thắn… nó muốn nghe hắn ta nói 1 lời giải thích vì sao… tại sao lại như thế này.
Bước xuống cầu thang… nó thấy Việt đang ngồi đó mặt mũi xưng tấy lên, sao lòng nó lại xót xa đến vậy, rõ ràng người đàn ông nó yêu đẹp trai, phong trần, nụ cười luôn nở trên môi, sao giờ lại như thế này cơ chứ…
Nó đứng im dưới cầu thang nghe câu chuyện mà mọi người đang nói.
-em xin lỗi hai bác, em ko dậy được con, em xấu hổ với hai bác nên đưa cháu đến xin lỗi, mong hai bác rộng lòng lượng thứ cháu nó chót dại.
Cả bố mẹ nó đều ngồi im thở dài.
-em cũng đánh cháu nó rồi, từ sau nó không thế nữa, nó ko đi lại với con bé kia nữa xin hai bác tin chúng em.
Bố Việt nói thêm vào…
Bố mẹ nó chỉ biết ngồi đó, ko mở nổi miệng vì quá thất vọng.
-Việt, con quỳ xuống xin lỗi hai bác đi, rồi lên phòng xin lỗi con Hân.
Việt ngồi im trên ghế, có lẽ đang suy nghĩ rất nhiều.
-tôi nghĩ không cần lên, cháu nó ngủ rồi.
-dù sao chúng nó cũng yêu nhau, có lỗi thì cùng nhau giải quyết, hai anh chị cho cháu nó một lời giải thích được không ạ?
-tôi nghĩ cái đó không cần thiết đâu, cùng là đàn ông với nhau… giờ nó đối với con tôi như thế tôi cũng ko còn gì để nói.
-em xin hai bác… em xin hai bác rộng lòng lượng thứ cho chúng em…
Mẹ việt nài nỉ, bà rưng rưng, nước mắt bắt đầu rơi ra…
-hai bác cho em cơ hội em dạy bảo lại cháu… đừng để chúng nó đến ngày hái quả rồi lại như thế này.
-là con nhà anh chị chứ con tôi nó có làm gì nên tội đâu mà nó như thế, thà ko yêu thì nói không yêu đi, đằng này nó theo con bé lên đấy ăn nằm, hứa hẹn, có cau trầu đi lại, họ hàng biết hết cả rồi mà nó làm như thế. Hơn hai chục tuổi đầu có phải trẻ con đâu mà ko biết nghĩ. Ko yêu người ta còn theo người ta làm gì. Bắt cá hai tay à… vô liêm sỉ.
Bố nó quát lên. Việt ngồi đó nắm tay chặt.
-cháu xin lỗi hai bác, là cháu… ko còn yêu Hân nữa. Chúng cháu không hợp nhau.
Nó nghe câu này mà cả bầu trời tối lại… nước mắt nón trào ra, cục nghẹn ứ lên cổ, nó loạng choạng, suýt ngã xuống cầu thang, thì mẹ nó chạy lại
-con… con có sao không?
-con… ko… sao…
Nó bước ra phòng khác, cơ thể mệt mỏi mất hết sức sống khiến nó phải cố gồng mình. Nó cố gắng lấy hết can đảm nhìn vào Việt. Người đàn ông nó đã đang và rất yêu… yêu rất nhiều… và giờ đang đâm cho nó hàng trăm nhát dao vào tim…
-anh nói lại xem nào?
Việt nhìn nó bối rối, lặng lẽ cúi xuống.
-tôi bảo anh nói lại xem nào.?
Nó quát lên.
-anh xin lỗi, nhưng chúng ta không hợp.
-không hợp là không hợp thế nào?
Việt ngồi im., cái lý do không hợp là cái lý do chó chết nhất và ngu đần nhất mà những đứa tương tự như Việt đưa ra,
-Nếu như ko hợp thì ngay từ đầu sao anh ko nói chúng ta không hợp, sao lại để đến khi tôi coi anh là tất cả, cho anh tất cả anh mới nói thế, ý anh là gì, có phải như bạn anh nói là anh chán rồi hay ko? Đừng đưa ra lý do không hợp, vậy anh và nó hợp nhau chắc?
-Anh xin lỗi…
Việt cúi xuống nói … ko dám nhìn nó thêm.
-anh nói đi, tôi có gì không bằng nó… tôi sai chỗ nào?
Nó đứng đó, nó muốn rõ ràng mọi chuyện.
-em ko sai, là anh… anh thấy anh thua kém em về mọi mặt, anh thấy anh không hợp với em… cho nên anh và cô ấy…
-anh và nó… từ bao giờ.?
Việt ấp úng…
-tôi hỏi anh anh quen nó từ bao giờ?
-4 tháng
-yêu nhau từ bao giờ.
-3 tháng…
-vậy mà trong 3 tháng đó anh vẫn lên chỗ tôi mỗi tuần một lần, anh bắt cá hai tay à? Hay là nó chưa cho anh làm gì thì anh lấy tôi làm chỗ giải quyết, anh coi thường tôi thế sao?
-anh xin lỗi…
-anh nghĩ vậy mà anh xin lỗi được à? Anh có còn là con người không? Anh thử nghĩ xem chúng ta yêu nhau bao lâu, chúng ta có với nhau những gì? Giờ anh quên rồi, anh quên hết rồi…
-anh xin lỗi.
-giờ anh muốn thế nào? Anh nói rõ ra đi đừng xin lỗi nữa.
-anh…
Cả nhà ngồi im, còn nó đứng nhìn Việt chờ đợi như đứng trước vành móng ngựa chờ đới phán quyết cho mối tình 6 năm thanh xuân của chúng nó.
-anh xin lỗi… chúng ta… chia tay đi.
Câu nói như muốn kết thúc tất cả của Việt khiến nó không tài nào chịu đựng được. Nó đứng đó, nước mắt trào ra, là nó đau đến thấu trời đất, ko thể kêu gào… Nó vơ cái thứ bên cạnh, bước lại ném về phía hắn, xông vào, bố nó đứng nhanh lên, kéo nó lại.
-Hân
-buông con ra, con giết nó… đồ khốn nạn, anh thề thốt anh hứa hẹn với tôi như thế nào?
-Hân… con bình tĩnh
-buông con ra, con giết nó…
Mẹ Việt đứng dậy chạy lại giữ nó.
-mẹ xin con bình tĩnh, ko có nó còn có mẹ, còn có mẹ.
-buông ra, tránh ra…
Nó gào lên, nó khóc, nó với được cái gì ném cái đó, ném về phía việt
-mẹ xin con
-hân….
Bó nó quát, nó vẫn cố vùng lên….
Mẹ Việt vì ấm ức mà quay lại, đánh liên tục vào hắn.
-sao mày lại làm khổ tao thế này, mày có phải là con tao nữa hay ko?
Việt vẫn ngồi im…
-mày đứng lên xin lỗi nó đi, bỏ ngay con bé đó rồi quay về, tao nói tao ko chấp nhận., thà chết tao ko chấp nhận, tao sẽ đến nhà nó, tao đánh nó, tao đánh chết nó mày nghe rõ chưa?
Mẹ việt nghiến răng… đi ra cửa
-mẹ..
Việt quát.
-cô ấy có thai rồi.
Câu nói của Việt làm mọi người dừng hết lại nhìn hắn. Mẹ Việt quay lại,Nó đứng im. Nó có nghe nhầm không hả mọi người. chúng nó quen nhau 4 tháng, yêu nhau 3 tháng mà giờ có thai… có thai… vậy thì nó… cả tuổi thanh xuân hi sinh giữ gìn chịu thiệt thòi vì lo người yêu ko thoải mái, lo người đàn ông mình yêu không được vui trọn vẹn…. là nó hy sinh tất cả để cho người đàn ông vừa nói có thai với một người đàn bà khác… ông trời ơi… công bằng ở đâu… lương tâm con người ở đâu mất rồi.
Nó thấy tai nó ù đi, đầu nó đau quá, hai mắt quay cuồng, nó choáng váng ngã xuống.
Người đàn ông năm nó 17 tuổi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!