NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL) - Phần 35
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1245


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)


Phần 35


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 35
Nó mở mắt ra trong mệt mỏi, hai ,mắt sưng húp lên đến mức không tài nào mở được. Mắt nó mờ đi. cái nỗi đau đó vẫn luôn ẩn hiện trong tâm trí nó. Nước mắt nó lại chảy ra…
Mẹ nó ngồi bên cạnh khẽ lay.
-Hân… con tỉnh rồi hả?
Nó nhìn sang phía mẹ. Nỗi tủi nhục lại càng dâng lên cao. Giờ nó xấu hổ, nó xấu hổ vì đã trao hết cho cái kẻ đó cả thanh xuân trong trắng của mình. Và giờ thì
-Hân… con thấy trong người sao rồi.
Mẹ Việt vẫn ngồi đó chờ nó tỉnh lại. nó không trả lời mà nhắm mắt lại. trong kí ức hiện lên câu nói đó
-cô ấy có thai rồi…
-cô ấy có thai rồi…
Nó không tin vào chuyện đó được nữa rồi… nó không chấp nhận nổi người đàn ông nó ăn nằm giờ lại yêu một người khác. Mỗi đêm ôm một người khác. Gọi người ta là vợ, và chăm sóc yêu thương người ta như đãlàm với nó…Thân là người ai cũng ích kỉ cả thôi… và nó không tài nào chấp nhận được.
Nó ko chịu nổi nữa mà lại gào lên, giãy giụa…
-ko… trời ơi là trời…
-Việt ơi sao lại đối xử với em như thế này…
Nó giãy lên, mẹ nó và mẹ Việt  phải giữ chặt. Một lúc sau bác sĩ đi vào tiêm cho nó mũi an thần rồi nó lại ngủ thiếp đi.
Những ngày tiếp theo nó vẫn sống như vậy, Nỗi đau mất đi Việt quả là quá lớn đối với nó. Việt không vào thăm nó một lần nào. Nó cũng ko buồn ăn uống mà nằm như chết trên giường. Bẹp dí… tay chân ko còn sức mà cử động, bụng nó không đói, hai mắt mở to, trũng sâu vì mất ngủ những mí sưng lên vì khóc quá nhiều…
Liệu nó đi tiếp thế nào được nữa đây.
Hôm nay, mẹ nó đi ra ngoài nên nhờ mấy cô chú trong phòng nhìn nó hộ. Nó vẫn nằm đó với cái dây truyền nước trên tay, nó nằm mơ màng… tiếng bước chân bước lại giường cũng chẳng khiến nó để ý gì nữa.
-H…â…n
Giọng nói ngập ngừng nhưng rất đỗi quen thuộc khiến nó mở choàng mắt nhìn sang bên đó, là Việt…Việt đang đứng đó, tay cầm túi hoa quả. Khuôn mặt gầy đi và râu ria lởm chởm… ánh mắt cũng có vẻ buồn.
-Hân… ăn tối chưa?
Nó nằm đó nhìn Việt, tự nhiên cái nỗi tủi thân của nó dâng lên, có phải mỗi lần làm sai Việt cũng đều dỗ dành nó còn gì, hay giờ biết lỗi nên đến đây xin nó tha thứ… nó có nên tha thứ không nhỉ. Có chứ, nó còn yêu việt nhiều lắm, nếu giờ chúng nó làm lành thì nó sẽ tha thứ, nó sẽ yêu thương, sẽ hối bố mẹ cho chúng nó cưới nhau, Bao nhiêu sai lầm nó bỏ qua hết.
Nó nghĩ thế nhưng nó vẫn làm giận, nó vẫn tủi thân ghê lắm. nó khóc.
-Hân, sao lại làm khổ mình như vậy?
-Việt đến đây làm gì?
-Việt…
Việt đứng đó ngập ngừng, cuối cùng cũng lấy hết cam đảm nhìn nó và nói ra.
-Việt xin lỗi, nhưng mong Hân hãy tìm người xứng đáng với Hân hơn Việt. Món nợ ân tình của chúng  ta, Việt ko biết sẽ trả lại Hân như thế nào. Mong Hân  quên Việt đi mà sống tốt, rồi sẽ có người yêu Hân hơn Việt đã yêu.
Nghe được những câu đó nó ngồi bật dậy. túm cổ áo Việt
Bao nhiêu mông tưởng vừa gây dựng lên sụ đổ hết rồi, hóa ra Việt đến đây là để dứt tình để chia tay…
Nó túm cổ áo Việt kéo mạnh
-cái gì cơ anh nói lại xem nào?
Việt cúi xuống ko dám nhắc lại.
-nói đi
Nước mắt nó ứa ra đầm đìa. Nó túm mạnh cổ áo còn Việt ngồi im chịu trận
-nói
Nó quát lên, đánh liên tục vào Việt, giẳng cổ áo hắn cho đến rách ra…
-em bình tĩnh đi
Mọi người bên kia bước lại can, còn Việt vẫn ngồi im.
-tất cả những gì chúng ta có 6 năm qua giờ anh chỉ quên trong 3 tháng thôi sao? Nó có gì hơn tôi, là nó trong trắng hơn tôi à? Cái đó anh cũng lấy đi của tôi cơ mà., hay là nó có đứa con… là chúng ta đã tính rằng khi nào học xong sẽ có… giờ anh nghĩ cái gì? Anh ngủ với tôi rồi lại ngủ với nó là sao?
Việt vẫn ngồi im cúi xuống càng khiến nó điên loạn.
-anh nói đi, chúng ta đã  yêu nhau nhiều như thế nào, chúng ta đã cùng nhau trải qua bao nhiêu là chuyện, anh nói không có tôi anh chết, vậy giờ sao anh lại nói thế kia…anh nói đi…
Nó gào lên, giằng manh cổ áo Việt còn Việt ngồi im, không dám nói câu gì thêm nữa.
-có chuyện gì vậy?
Bác sĩ nghe tiếng nó gào thét thì chạy vào.
-con bé lại bị kích động.
-anh đi ra ngoài đi,
Bác sĩ đuổi Việt
-tốt nhất anh đừng đến đây nữa.tôi nghĩ đã kết thúc rồi thì kết luôn đi, đừng để cô ấy nhìn thấy rồi rắc rối.
Bác sĩ quay ra dỗ dành nó rồi gỡ tay, nó không nghe, ko được… nó phải túm lấy Việt để hỏi cho ra nhẽ.
Sau khi giật được tay nó ra khỏi cổ áo mình, Việt đứng lên bước nhanh ra cửa như chạy…
-ko… ko…
Nó không cam lòng mà đuổi theo ra tận sân bệnh viện, lúc này trời cũng chập tối, người đi lại khá đông. Sau khi tiếp cận được Việt nó kéo Việt ôm lấy… ôm chặt…
-em xin anh đừng đi…
Nó khóc, nó ôm chặt. Cố níu lấy hơi ấm của Việt, mùi hương này quen thuộc đến nỗi giống như đó là nguồn thuốc thần dược mang lại sự sống cho nó vậy mà nếu ko có nó không biết sẽ sống như thế nào… không có  nó sẽ chết mất.
Nó ôm chặt lấy khóc nóc cầu xin…
-em xin anh, em có làm gì sai anh cứ nói, em sẽ sửa mà… đừng bỏ em, đừng bỏ em đi như vậy.
-Hân buông ra
Việt ái ngại trước  bao nhiêu người.
-không, em ko buông, em xin anh đừng bỏ em lại như thế này, giờ anh muốn gì cũng được, anh nói đi, chỉ cần anh đừng xa em nữa., ko có anh em chết mất, Việt ơi…
Nó ôm chặt lấy, Việt giằng tay nó ra khiến nó giật mình, Việt bước một bước thì nó vồ lấy… nó quỳ xuống chân cầu xin, nó không quan tâm đây là đâu, nó là ai, chỉ cần là Việt… nó chấp nhận.
-em xin anh, nếu anh thích có con chúng ta sẽ có con, nếu anh thích cô ấy em sẽ chia sẻ, nhưng anh đừng bỏ em, em xin anh đừng bỏ em lại như thế này…
Nó khóc nóc và ôm lấy chân Việt, quỳ xuống luôn miêng cầu xin…
-em sẽ yêu thương con của anh, em sẽ chăm sóc nó, em chỉ xin anh đừng bỏ em thôi, đừng như thế mà
Nó nức nở dưới chân, mọi người đi qua đỗ lại nhìn nó và việt.
-này anh ơi, sao lại để đàn bà con gái quỳ gối thế kia
Mọi người xúm đông đỏ lại, Việt mới cúi xuống nâng nó lên
-hân đứng lên đi.
-ko… nếu anh không đồng ý thì em không đứng. Anh đồng ý đi, chúng ta vẫn còn yêu nhau đúng ko?
-chúng ta kết thúc rồi
Việt nói câu làm nó đau hơn, nó gào lên
-ko… ko phải thế, em đã nói em sai rồi mà, đừng giân em nữa
Tiếng gào của nó gây sự chú ý, mẹ nó chạy lại
-Hân… Hân
Mẹ nó chạy lại ôm lấy nó, rồi ngẩng lên nhìn Việt…
-mày đi khỏi đây đi, mày đến đây để làm khổ nó làm gì.
Mẹ nó giằng nó ra, Việt được thả ra thì đi nhanh như chạy mà ko dám quay đầu lại…
-ko… ko… em xin anh…
Nó gào lên…
-em sai rồi, đừng bỏ em như thế.
Mẹ và mọi người giữ chặt lấy nó cho đến khi nó mệt quá mà gục xuống…
Thanh xuân của nó đấy – người đàn ông năm nó 17 tuổi.
Đã bao giờ bạn từng như nó, hàng trăm hàng ngàn lần nghĩ đến cái chết cho sự giải thoát khỏi nỗi thống khổ này.
Đã bao giờ bạn thấy chơi vơi giữa một khoảng trống mà chỉ một con người để lại, và ko tin rằng một ngày nào đó có ai đó có thể lấp đầy.
Đã bao giờ bạn tự hỏi mình vì sao sau bao nhiêu năm người  người ta lựa chọn lại không phải là bạn, và lý do gì người ta sắn sàng đánh đổi bao nhiêu năm yêu để chọn lấy một người vừa mới gặp.
Thanh xuân của em là anh, là những ngày tháng mới quen, yêu nhau qua những dòng thư ngắn ngủi, là những ngày tháng nhớ mong được thấy nhau, được trò chuyện với nhau mỗi ngày
Là những đêm cùng nhau thức học, là những giải thưởng có vẻ rất đơn giản, rất trẻ con, nhưng lại chứa hết bao nhiêu tình yêu thương của em ở đó.
Thanh xuân của em là cái nắm tay bình yêu của anh qua những con đường. Là những vòng xe sớm tối cùng nhau đến lớp, là những lúc đứng dưới sân trường cùng ngắm những cơn mưa.
Thanh xuân của chúng ta là mối tình đầu đầy vụng dại, là cái nắm tay đầu tiên, nụ hôn trao nhau dại khờ, và là những cuộc yêu nồng nàn khao khát.
Thanh xuân chúng ta đã cho đi mà chưa một lần nghĩ rằng một ngày nào đó người ta sẽ mang yêu thương về bên ấy, yêu thương một người khác. Vòng tay anh sẽ ôm người khác , tiếng yêu sẽ trao cho ai , và sẽ đi cùng một người nào đó suốt phần đời còn lại.
Thanh xuân của tôi…

Ai trong chúng ta không từng đi qua tháng ngày của tuổi trẻ vội vã nhưng đầy sôi động náo nhiệt. Và ai trong chúng ta không từng trải qua năm tháng thanh xuân mà không yêu khờ dại đến cuồng si một người?
Ở đời mấy ai không từng tan vỡ với một vài mối tình? Mấy ai được sống trọn vẹn với mối tình đầu của mình? Mấy ai có thể yêu sâu đậm một người nhưng khi cưới cũng là họ? Sau mỗi lần đổ vỡ ấy, lòng ta quặn thắt, ta cảm tưởng như cả thế giới này bỗng chốc sụp đổ.
Tình vụn vỡ, người cất bước đi. Nhiều người khóc lóc trách móc đối phương. Nhưng có trách móc, có khóc lóc, có yếu đuối chăng nữa cũng chẳng thể níu kéo người quay lại bên mình. Bởi họ đã dốc lòng ra đi, níu kéo cũng có ích gì. Hoa nở để tàn, người gặp gỡ để ly tan, âu cũng là quy luật của tự nhiên của tạo hóa. Mà thử hỏi mấy ai ở chốn hồng trần này lại có thể thay đổi vòng xoay của tạo hóa. Chắc là không một ai cả!

Sau tan vỡ, chúng ta hay quy mọi lý do của sự đổ vỡ ấy về hai chữ “hết duyên” mà đâu biết rằng đó là cái lý do để ta trốn tránh thực tại mà thôi. Nhưng liệu như thế lòng có thôi dậy sóng, tim có thôi nhớ nhung?
Sau chia tay, ta vùi mình trong đống ngổn ngang tâm trạng. Bản thân tự dưng sinh ra chứng sợ, sợ bị tổn thương khi yêu, sợ sẽ không thể bên nhau đến cuối con đường, thành thử ra ta vẫn cứ cô đơn sớm khuya đi về một mình, mặc cho xung quanh vẫn có người quan tâm chân thành. Nhưng sao lòng chẳng một chút rung động, cứ dửng dưng hờ hững với tất cả. Là vì lòng đã nguội lạnh với những thương yêu? Hay vì lòng chẳng còn chút vấn vương với tình ái? Hay trái tim trở nên chật chội như thành phố vốn dĩ đông đúc chen lấn ngoài kia, để chẳng thể nhét thêm một bóng hình ai vào đó. Hay là do ta cứ mãi ôm khư khư lấy đoạn ký ức cũ không chịu buông tay? Cứ thế, theo năm tháng ta tự xây cho mình bức tường thành “cô độc” vững chãi hơn cả sắt cả đồng mà chẳng ai phá nát được. Tòa thương thành ấy vẫn cứ kiên cố bền bỉ theo những tháng năm của tuổi trẻ. Để đến khi đã đi qua gần hết thanh xuân mới giật mình ngẩn ngơ tiếc nuối vì những ngày tháng đã qua ấy.
Người đi cũng đã đi thật rồi, tình cũng đã chấm hết từ lâu. Vậy hà cớ gì cứ mãi ôm khư khư những nhung nhớ đã cũ? Làm như vậy họ có quay trở về không? Chắc chắn không! Mà họ có quay trở về, liệu tình cảm cả hai có còn nguyên vẹn như xưa? Tự hành hạ mình, họ có thương xót không? Khi mà bên cạnh họ đã có người vui cùng sớm hôm. Bàn tay kia cũng đã nắm lấy một bàn tay khác. Thay vì ngồi đó lặng lẽ rơi nước mắt vì họ, tại sao ta không lau nước mắt mạnh mẽ vứt bỏ quá khứ đằng sau lưng mà bước về phía trước để kiếm tìm cho mình một hạnh phúc mới. Bởi lẽ, sau cùng mỗi người đều đã được định sẵn với một hạnh phúc. Chỉ là, ta có kiên định và mạnh mẽ để chờ đợi hay không mà thôi.
Vậy nên, sau những tháng năm tuổi trẻ dốc hết vốn liếng sức lực yêu thương người, ta quay trở về nhà tự yêu thương lấy bản thân của mình. Đừng vì một người không cần ta mà ta lại lãng phí tâm lực nữa… Liệu có được không?
Cả thanh xuân thương người đủ rồi, phải tự thương lấy mình thôi…

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN