NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL) - Phần 38
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1376


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)


Phần 38


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI  38
Nó quấn quýt bên bạn bè một lúc lâu. Rồi ngồi xuống vén cái tà áo lên , nó với Tâm, hai đứa nắm tay nhau còn mấy con Tiểu quỷ thì  khoác vai nó. Ngồi sát vào nhau.
-này, có gì mà thậm thụt thế.
-à… ko có gì, nhìn lên sân khấu đi
-lúc nãy tao quay mày hát đấy xem đi.
Nó cúi xuống nhìn hình mình đang hát, bọn bạn tha hồ mà bình luận, thấy có gì đó khó ở mới ngẩng lên, cách đó không xa, cái dãy B1… người ta vẫn nhìn nó chằm chằm,  nó quay sang ,hai ánh mắt chạm nhau  , nó chẳng cười,  mà quay đi, cúi xuống cùng nhau bình luận với lũ bạn. Rõ là tim nó vẫn còn đập mạnh cho dù nó đã dặn lòng rất nhiều lần phải mạnh mẽ. ko ai quên được., đó cũng là điều hiển nhiên. Chỉ có điều nó không còn vương vấn, nó không còn đau nữa… giờ nó hạnh phúc với những gì nó đang có rồi.
-chốc bọn mình đi ăn nhé.
-thôi, để mai đi, vì giờ ta chưa về nhà.
-sao lại chưa về nhà.
-thì từ sân bay qua đây luôn, muốn dành bất ngờ cho mọi người.
-có mà bất ngờ cho Thằng Dũng ý, công nhận nó nhìn bà từ đầu đến cuối, chục năm rồi vẫn không thay đổi.
nó chợt cười. uh nhỉ… nhanh thật đấy, đã 10 năm rồi, người đàn ông năm  nó 17 tuổi ở kia, cách nó mấy dãy ghế thôi mà giờ xa  vời quá,  người ta  giờ sống ra sao, sống thế nào sau ngần ấy năm. Nó còn chưa biết… thôi kệ…
-đừng nói thế.
Nó ngại
-thì từ nãy nó cứ như mất hồn nhìn bà kìa.
-ai chả nhìn.
-nhưng có mỗi nó không chớp mắt được.
Hí hí
Nó cười khoái trí….
-Thế áo dài lấy đâu ra.
-à… áo dài ta mặc bên đó trong dịp giới thiệu về Việt Nam ý mà. 5 năm rồi vẫn mới nhỉ?
-uh… áo này tôn eo, body đẹp và sẹc sy lắm.
-ngon không?
-ngon mà ế đây này.
-ra kia nằm đi, khối người nhặt.
-mày làm như bạn mày rẻ lắm ý.
-thì ế là phải cho không.
Cả bọn đùa nhau cười hô hố, Dũng cũng quay lại nhìn lũ vịt giời, thi thoảng liếc nó tủm tỉm.
-Hân, tối rảnh không? Mình đi uống nước.
-tôi nay Hân ăn cơm với bố mẹ, với là mới về có nhiều chuyện để nói, nên để hôm khác nhé.
Dũng gật đầu.
-hân xác nhận cho cái hẹn là được rồi.

-ok mà…
Nó cười, rồi cũng đứng lên vội vã ra về. Bỏ lại ánh mắt ai đó sau lưng.
Nó trở về nhà trong sự chào đón của gia đình. Vẫn ngôi nhà bố mẹ nó ở một thời 2 đứa nó quấn quýt bên nhau. Ngôi nhà bố nó đã sửa sang lại, mở rộng cửa hàng hơn, để cho thuê nữa.
Bố mẹ đón nó vào lòng. Vòng tay này vẫn là vòng tay bình yên nhất của nó, có lẽ, cho dù cả thế giới có bỏ lại nó thì cha mẹ chắc chắn sẽ không bao giờ.
-Hoàng, ăn cơm xong đưa chị với mẹ về bên kia ngủ nhé.
-vâng
-bên nào mẹ?
-à… là khu mới , người ta quy hoạch bán đất thì bố mẹ mua 1 mảnh xây cho 2 đứa cái nhà, chứ ở đây giờ chật chội đông người cũng khó chịu lắm.
-bố đinh nói với con nhưng mẹ bảo cho con  bất ngờ.
-vậy ạ?
-uh…
Cả nhà nó nói chuyện rất vui. Nó kể cho bố mẹ nghe những gì nó đã học được nới đất khách quê người. tất nhiên là không thể kể những ngày tháng khó khăn khi phải quên đi người đó, giờ nó không biết người ta thế nào, vì không ai còn nhắc đến nữa. nó cũng đã dần quên đi và thích nghi với cuộc sống bận rộn của mình.
-Hân, giờ con làm ở đâu?
-con tính xin vào một công ty tư Vấn về đầu tư. Có một người bạn giới thiệu cho con rồi ạ.
-được đó, thế bao giờ đi nộp hồ sơ.
-ngay sáng mai ạ.
-sao không nghỉ ngơi đi đã,
-họ đang cần người, với lại ở nhà cũng có làm gì đâu.
-thôi được rồi, con làm gì con cứ làm đi, bố mẹ không phản đối gì, nhưng nhớ xem xét cho kĩ, ko làm chỗ này thì làm chỗ khác.
-vâng ạ.
-hay vào công ty em làm.
-thôi, cứ để chị nộp hồ sơ đã.
Mọi người bàn nhau về kế hoạch của nó. Sau đó cũng dần giải tán.
-à quên, ngày mai có anh bạn đến nhà chúng ta chơi, mai bố mẹ làm cơm cho con nhé.
-có vợ chưa?
-chưa, nhưng có bạn gái ạ.
-vậy à?
Mẹ nó quay đi ngay, khuôn mặt có vẻ hụt hẫng , nó tủm tỉm, nó mới có 27 thôi, có gì mà sốt cơ chứ.
-thôi, mẹ con mày về trong kia đi.
-dạ… xa ko ạ?
-cách đây 3 cây, gần Quảng Tiến. Và Nam Dương.
Nó giật mình. Quảng tiến nữa cơ à? Bố mẹ khéo chọn ghê ý. Cùng một cung đường rồi, cầu trời. nó không biết nếu gặp lại sẽ ra sao nữa. nhưng cứ nghĩ đến ánh mắt họ nhìn nó sáng nay là nó thấy tim mình lại nhói lên rồi.

Thú thực với các bạn còn người ta làm sao dễ dàng quên đi một mối tình đã ăn sâu vào tiềm thức như vậy được.
Nó quay đi theo mẹ, ôm lấy mẹ, ôi… đúng là không ai yêu nó bằng cha mẹ, mong rằng nó bây giờ, sẽ ko bao giờ để bố mẹ phải thất vọng thêm một lần nào nữa.
Con đường dẫn về nhà mới nhà nó chả còn xa lạ gì, nó nhìn những hàng cây đó, hình như mọi thứ chỉ mới như hôm qua thôi nhỉ, ko thay đổi nhiều. nó chợt cười buồn, đúng là người đó, tôi đây nhưng tình xa mất rồi. tất cả chỉ còn là kí ức.
Sáng hôm sau nó đi nộp hồ sơ xin việc. Bước vào bên trong, người đàn ông ngồi bên cái ghế đã trung tuổi nhìn nó một lượt từ trên xuống dưới,  hỏi nó vài câu rồi gật đầu hẹn ngày  gọi cho nó.
Nó lại quay về, và giờ thì nó chuẩn bị lang thang khắp phố phường Hà Nội, đã lâu lắm không  được đi qua những con phố này. những con đường gợi lên cho nó bao nhiêu là kỉ niệm.
Cánh cổng trường mở rộng, những hàng cây vẫn xòe tán, tiếng ồn ào vội vã của những con người, đưa nó trở lại.
Ngôi trường mà nó đã bỏ đi không một lời từ biệt, vẫn những kỉ niệm về người đó quanh đây, những lúc người ta đứng cổng trường đón nó… ôi… là kỉ niệm mất rồi.
Mà nhắc đến kỉ niệm nó lại nhớ thầy, người thầy lạnh lùng của nó, nó nhớ cái cách ông ấy đối xử với nó, không hề thiên vị mà có khi còn khắt khe, nhưng thật chất điều đó lại giúp nó trưởng thành hơn rất nhiều , mà nó biết ơn Thầy vì những cuốn sách mà thầy tặng nó . Những bài học đáng quý trong đó mà mãi về sau này khi nó vấp ngã nó mới ngộ ra. Hóa ra một người thầy thật sự không chỉ  là người cho đi kiến thức mà còn là một người cho chúng ta kinh nghiệm để sống.
Kinh nghiệm đó được rút từ những cuốn sách mà nó đã từng được đọc. Các bạn có biết nó là gì không?
Chỉ đơn giản là cuốn: Đi tìm lẽ sống –hóa ra  trên đời này có rất nhiều những điều mà chúng ta không thể  biết trước được.và ít người người chết vì thiếu thức ăn nước uống, mà phần lớn họ chết vì những suy nghĩ tiêu cực, thiếu hi vọng và không tìm ra lẽ sống của đời mình.
-hay đơn giản là cách nó hiểu được bản thân mình muốn gì, cố gắng vượt qua những nỗi đau. Rằng hóa ra mọi chuyện không tệ như những gì nó nghĩ, bởi ngoài kia còn có nhiều người khó khăn hơn nó rất nhiều. rằng nếu nó cứ mãi vùi chôn  trong đau khổ, liệu nó có thế nào tìm thấy bản thân. Nó đang sống cho ai chứ đâu có sống cho mình. Nếu chỉ còn một ngày để sống thôi, thì cho đến giây phút nó nhận ra điều đó, nó mới biết rằng nó đã lãng phí cuộc đời mình cho nhiều điều vô bổ.
Cảm ơn người đã mang nó quay trở lại với cuộc đời, cảm ơn người đã truyền cho nó nhiều cảm hứng để nó tiếp tục sống, hạnh phúc hơn.
Nó bước vào cửa khoa. Mấy thầy cô vẫn ngồi bàn tán nhau chuyện gì đó.
-em chào các thầy em chào các cô.
Mọi người ngẩng lên nhìn nó.
-em là.
-em là Hân ạ.
-à… à Hân
Cô Thủy reo lên… nó cười.
-vâng là em ạ.
-sao lâu lắm mới gặp em.
-em đi học ạ.
-vậy à? Lâu không?
-em mới về hôm qua…
-dạo này xinh lắm đấy. đến đây có chuyện gì?
-em thăm và chào các thầy các cô ạ
-đấy học trò nó có tâm thế còn gì? Thế lớp em ai chủ nhiệm
-dạ… Thầy thắng ạ
-thầy Thắng cận đấy hả?
-vâng
-thắng Mafia nhà em ý. Hí hí
Cô thủy đùa… nó mới sực nhớ ra.

-à… cô với Thầy thế nào rồi ạ?
-cô lấy chồng rồi.
-vâng, thế cô với Thầy được mấy bè rồi ạ.
-cô thì được 1 bé còn thầy thì chưa được bé nào.
-dạ
Nó nghe như không hiểu.
-Thầy bỏ trường đi rồi, ko làm giảng viên nữa, lương giảng viên không đủ nuôi thầy.
-dạ…
Nó bất ngờ quá. Vậy giờ thầy nó đi đâu.
Nó mông lung đến nỗi không nhớ luôn cả đường về. Mãi chập tối mới mò đến nhà . trong đầu quẩn quanh cái suy nghĩ về thầy.  nếu nó nhớ không nhầm thầy … à không… đúng ra cô Thủy đã lấy đi lần đầu tiên của Thầy, mà hai người  họ không thành. Nó không dám hỏi  kĩ sợ cô Thủy lại nghĩ nó thế nọ thế kia. Giờ biết tìm thầy ở đâu bây giờ.
Nó bước vào nhà. Trong phòng khách đã có tiếng nói cười. tiếng nói to và bàn tán nhau rất rôm rả, Là hôm qua Hoàng báo nay nhà nó có khách, giờ chắc khách đã đến rồi. nó mông lung bước vào bên trong, tay cầm một đống sách nó mới mua bước vào.
-con chào bố mẹ.
Mọi người quay ra nhìn nó, người người nhốn nháo chào hỏi. nó gật đầu,. vừa tính đi lên phòng cất đồ rồi xuống thì va vào một người.
-xin lỗi… xin lỗi…
nó ngẩng lên. Giật mình khi thấy người đứng đối diện mình. Bàn tay bất giác làm rơi cả đống sách xuống đất. Người đó đứng nhìn nó hồi lâu. Nó có lẽ còn không ngậm miệng lại được. Ánh mắt họ … phải nói thế nào nhỉ? Ánh mắt biết cười….. đôi môi nhẹ chúm chím nhìn cái biểu cảm ngốc nghếch của nó…rồi cũng cúi xuống để nhặt cho nó đống sách lên. Nhẹ nhàng sửa lại những trang đã không vào trật tự.
-lớn rồi còn đọc cái sách này nữa sao?
Nó vẫn không nghe ra, mà cái miệng vẫn cứ há ra như vậy, nhìn chằm chằm người đàn ông đứng đối diện.
-thôi, ngậm miệng vào rồi ra ăn cơm đi. nhanh nào.
Người ta đặt mấy cuốn sách vào tay nó. Nhẹ nhàng xoa tóc nó như mọi khi. Làm như nó là con nít lắm.
-mặt tôi có gì à?
Người đó tủm tỉm cười ngại.
–sao … bất ngờ đến vậy à?
-vâng.
-là Hoàng không nói sao?
-không ạ.
-vậy chắc em còn nhớ tôi chứ?
-dạ….
-là ai?
-là thầy
Ông ấy cười nhẹ. Nét cười vẫn gượng gạo
-tôi ko còn  là thầy em nữa. giờ tôi đến đây.. với một tư cách khác.
-tư cách gì ạ?
-là gì thì do em nghĩ thôi.
Thầy bươc qua nó ra bàn ngồi cùng mọi người. nó ngoái đầu nhìn lại.  vậy thầy muốn đến với tư cách gì hả các bác.

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN