NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)
Phần 39
NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 39
Nó cất sách rồi đi ra bàn ăn cùng mọi người. trên bàn có 3 người con trai và hai người con gái. 1 cô là bạn gái Hoàng. Còn cô còn lại khá xinh. Môi đỏ, trang điểm khá kĩ càng, ăn vận cũng rất lịch sự, ngồi cạnh thầy.
Nó chọn chỗ ngồi bên đối diện, cô gái thấy nó thì cười thân thiện.
-em chào chị ạ.
-chị chào em.
-chị mới về đấy ạ?
-uh. Vừa về hôm qua.
-bên đó có khí hậu có khác bên này không ạ?
-không, bên đó cũng đang mùa thu, lá đỏ nhiều lắm, đẹp hơn mình.
-vậy ạ.
Nó cười gật đầu thân thiện, Thầy cứ nhìn nó tủm tỉm cười., nó ngại…
-chị có sang nữa không hay về mình làm luôn.
-cái đó còn chưa biết vì cứ muốn về mình làm thời gian, chán lại sang.
-về đi chứ, còn trẻ lắm đâu mà đi suốt như vậy.
Nó cười nhìn thầy.
-so với thầy em còn trẻ nhiều lắm.
-thầy???
Mọi người tròn mắt nhìn chúng nó.
-là gì vậy anh?
Cô gái hỏi thầy.
-ông ấy là thầy chủ nhiệm lớp chị.
Nó giải thích rồi cười
-ôi… thế gới tròn thật đấy hóa ra thầy chủ nhiệm chị là Anh Thắng mà Anh Thắng nhà ở Phú Dương kìa.
-vậy ạ?
Nó tròn mắt….
-nhà Thầy ở Phú dương mà thầy chả bao giờ nói với em.
-nhận cùng quên để em lại xin xỏ cái nọ cái kia à?
Thầy đùa nó, nó cau mày nhớ ra.
-rõ là thầy quá đáng làm em trượt 1 kì học bổng
-do em đó chứ do tôi đâu.
-thôi… dù sao cũng qua rồi.
-bây giờ anh Thắng nhà em không làm giáo viên nữa đâu chị ạ. Giờ ra ngoài làm rồi.
-chị biết rồi.
-sao chị biết ạ.
-thì chiều nay đi nộp hồ sơ chị qua trường nghe các cô nói vậy.
-thế ạ.
Thầy ngồi đối diện nhìn nó chằm chằm
-ô thế em với thầy quen nhau lâu chưa?
-cũng mấy tháng ạ.
-vậy thầy chị có khó tính lắm không?
-cũng chút chút ạ. Thanh niên nghiêm túc.
Nghe câu đấy nó mím môi cười. rõ là thầy đã bị cô thủy phá trinh. Cứ nhớ lại cái hồi biểu hiện mất trinh của thầy mà nó thầy buồn cười… nó cười một mình.
-Hân đi học về thấy mình có thay đổi nhiều không?
-dạ… cũng có nhiều thay đổi ạ
-tích cực hay tiêu cực
-tất nhiên là tích cực ạ
-nhưng tôi thấy em có những biểu hiện rất lạ… điển hình như cười một mình. Không lý do
Nó phì cười… chả nhẽ nó lại nói cái chuyện thấy đau khổ vì bị mấy ông bạn làm mất trinh… đã vậy còn rơi vào tay cô thủy. nếu ngày xưa còn đi học có khi nó sẽ bị thầy cho mất bằng luôn nhưng giờ chả là gì nữa cả. Nhưng thôi lương tâm nó vẫn còn, cho nên không muốn ném đá vào cuộc tình nhà thầy như vậy.
-Hân hôm nay đi nộp hồ sơ bên nào?
-dạ JK ạ
-người ta trả lời sao?
-người ta nói về mấy hôm trả lời ạ.
-vậy rảnh qua chỗ anh Quang làm đi.
-dạ…
-em thêm tật bị lãng tai thì phải?
Nó lại cười
-vâng… để mai em qua chào anh ấy ạ.
-có nhớ số không?
-em vẫn lưu.
-vậy mà đi 5 năm trời không một lời nhắn nhủ cho ai hết.
-dạ….
Nó lại cười, nhưng nụ cười gượng. Là nó muốn quên đi hết để làm lại từ đầu. nó ngồi đó nhìn mọi người trò chuyện với nhau. Cuối buổi tiễn thầy với cô bạn gái ra về. Họ mới quen nên có vẻ rất tình tứ
-thầy và bạn về nhé. Hẹn gặp lại mọi người.
-vâng em chào chị
-nhìn hai người đẹp đôi lắm. sang năm là con rồng vàng rồi đó… có cho hội em ăn cỗ không ạ?
Nghe câu đó thầy quay lại nhìn nó, ánh mắt khá là nghiêm khắc. Nó tủm tỉm. nó nói sai à? Hay thầy lại tiếp nối mối tình như cô Thủy. may mà cô Thủy lấy được chồng không thì…
Hôm sau Tâm sang đón nó sang nhà chơi. Lâu lắm rồi hai đứa mới gặp nhau. Nó mặc quần áo hớn hở đi theo, mùa thu miền bắc không khí rất mát mẻ. nó diện cái áo sát nách ôm với cái quần cạp cao, trông nó ngầu lắm ở cái tuổi 27. Trẻ trung và mạnh mẽ.
-này… mày tính làm gì giờ.
-ta nộp hồ sơ xin việc, nay lại về chỗ công ty cũ mà các sếp cứ bảo về đó làm.
-vậy về đó mà làm.
-cứ từ từ…
-từ từ cái gì?
-ổn định công việc thì quen ai đi, 27 rồi đó
-còn sớm mà…
-sớm gì mà sớm.
-ta chưa muốn lấy chồng, kệ đi, giờ ổn định đã.
-mày quay về có ngại gặp thằng đó không?
-ko… ta quên rồi
-quên được sao, đừngcó mà nói dối
-quên thật mà. Giờ bình thường.
-hôm nay cũng ko có nó ở đấy đâu. Từ ngày chúng mày xảy ra chuyện đó, nó cũng hiếm lắm mới sang nhà ta.
-vậy à?
-thế không hỏi nó sống ra sao à?
-quan tâm làm gì., chuyện người ta người ta tự lo. Ta lo việc ta còn ko xong nè…
-được đấy… đừng suy nghĩ nhiều nữa nhé. Rồi mày sẽ gặp hoàng tử của đời mình.
-uh… hoàng tử cưỡi Rollroys .
Hí hí
Hai đứa đùa nhau cho đến khi Tâm phóng xe vào nhà. Nó ngẩng lên nhìn ngôi nhà khang trang. Nhà Tâm to lắm. được cái chúng nó cưới nhau 7-8 năm, long cũng chịu khó nên để ra xây được cái nhà rồi. nó mừng cho bạn lắm ý chứ.
Trong ngôi nhà đang ồn ào tiếng nói cười. mấy bạn nam đang dọn mâm, có lẽ lâu rồi họ mới có cơ hội tụ tập nhau như vậy. ngày xưa chúng nó cũng thế, hội bạn Thân của Long và Việt… lúc nào rảnh lại rủ nhai bàn chuyện ăn uống, nhưng giờ chỗ này không còn là nơi nó thấy thân thuộc nữa rồi. nó ngại đi vào.
-chào cả nhà
Nó cười. mọi người ngẩng lên nhìn nó chằm chằm.
-Hân… Hân vào đây.
Một người kéo ghế cho nó ngồi.
-nhớ mình không?
nó cười.
-Duy…
Nó ngại quay ra nhìn con Tâm,
-để tớ đi vào bếp phụ Tâm cái.
-thôi… thôi ko cần đâu, Hân ngồi đây đi.
Mọi người ngăn nó lại
-Hân, lâu lắm rồi đó, Hân xinh quá, hôm nọ Mình bận đi làm nên ko đi cùng Tâm được, giờ mới được gặp Hân.
Nó cười , đưa tay bế đứa nhỏ, đưa cho nó cái điện thoại để nó ngồi ngoan trong lòng, nó dựa vào đứa bé mà chữa ngại.
-thôi mọi người ngồi đi, ngồi dần đi, sắp xong rồi, ai trong bếp ra ăn sau.
Nó ngồi xuống chiếu, bữa cơm quen thuộc của hội bạn thân, bàn tròn quây quần lắm.
-Tâm ơi nhanh lên.
-vâng
Tâm mang đĩa đồ ăn ra chỗ nó…
-đây, làm riêng cho mày món này ngon lắm nhé.
Nó cười…
-này…còn đứa nào ngoài kia vào ngồi ăn đi nhanh lên, hết rượu bây giờ.
Nghe câu gọi đó tiếng ầm ầm bước chân trên cầu thang xuống, 3 người con trai cao lớn đi xuống. Nó ngẩng lên, người đi cuối cùng không ai khác là…
Đôi mắt nó tròn xoe , rõ là con Tâm nói ko có người đó cơ mà.
Người ta cũng liếc nhìn nó, lặng lẽ cúi xuống chạy lại một góc ngồi ngoan rồi lại liếc nó, tự nhiên tim nó lại đập mạnh, cảm giác khó ở, nó muốn nhìn họ quá, mà ko dám quay sang, giờ người ta cao ráo, cũng đẹp, nước da thì ngăm ngăm khỏe mạnh là đúng rồi, vận cái quần ngố xanh, cái áo phông trắng nổi bật. Là nó chỉ liếc thôi. Tất cả mọi người dường như cũng nhận ra sự gượng gạo này. cho nên cũng trùng xuống đôi chút.
-nào chúng mày.. chả mấy khi nhà tao có khách quý mới cho chúng mày ăn.
-nhờ phúc bạn Hân hội này mới được bữa thịt chó nhà nó đấy.
-thôi..tao nghèo chúng mày thông cảm.
-ngheo mà xây nhà to thế.
-là chúng tao nhịn ăn, cày ngày cày đêm đó, chúng mày cứ học hỏi đi
Tâm đùa, nó cười nhìn Tâm, rồi quay sang phía đó, người ta khẽ liếc nó nhưng đứa chén rượu lên miệng uống cạn mà ko nói lời nào, cái miệng đang mím lại vì cay. Vẻ cũng khó khăn như nó.
-hân về lâu không?
-Hân không rõ, nếu công việc không thuận lợi thì lại đi
-đi cũng được, cuộc sống bên đó hơn bên mình, sang đấy sống cho sướng về mình khỏ lắm.
-nhưng mà thương bố mẹ có 2 chị em mà đi vậy.
-thì sau này ổn định đón bố mẹ sang.
-uh… ý đó Hân thấy cũng hay.
Mọi người ngồi nói chuyện nhưng không ai đả động đến chuyện nó có người yêu hay chưa. Nó cũng ko nhắn gì chuyện đó cả. Chỉ thấy người ta cứ liếc nó mỗi lần nó nói, và suốt buổi chả nói câu gì.
Nếu như trước đây nó là một cô gái ít nói, đi cùng VIệt chỉ có Việt nói và đùa, còn nó chỉ biết cười theo, thì giờ nó không ngại mấy chuyện ăn nói, chỉ có điều người đó ở đây, trong lòng đúng là không có gì thanh thản được.
Ngồi một lúc thì điện thoại nó kêu.
-alo.
-mình là dũng
-uh… chào Dũng.
-Dũng đến nhà Hân mà bác nói Hân đi chơi.
-uh… Hân qua nhà Tâm chơi.
-vậy à? Vậy Hân đi chơi vui vẻ nhé.
-uh…
Nó nghĩ sao lại nói thêm
-Dũng
-mình nghe đây
-qua nhà Tâm chơi đi, chốc đưa mình về.
-uh… vậy nhà Tâm ở đâu?
-bạn biết nhà chồng Tâm không? Long B1 ý.
-biết
-vậy qua đi, mình đợi.
Nó cúp máy ngồi xuống.
-ai đấy
-Dũng
Tâm và nó thì thầm nhau.
-nó sang à?
-uh
-mày cả nó định
Nó cười…cười nhẹ, bên kia người ta lại liếc nó và uống, ko biết đã uống được nhiều đến mức nào rồi.
Nó quan tâm mà ko dám nhìn. Nói thật, trong lòng nó đang đấu tranh nhiều lắm., nó muốn đi khỏi đây nên mới gọi Dũng đến. Nỗi đau được chôn vùi rất lâu rồi giờ gợi lại, người đàn ông nó cho là cả cuộc đời… gần đây mà xa lắm… là cách lòng mất rồi. nuối tiếc cũng ko thể, người ta giờ sống tốt rồi, đẹp thế kia chắc là cũng được chăm sóc cẩn thận, vậy thì nó còn gì hối tiếc. Nó không hận người ta nữa… ko hận nữa rồi… giờ nó sống cho nó thôi.
Một lúc sau thì Dũng cũng gọi điện. Nó đứng dậy đi ra đón Dũng vào. Mọi người thấy Dũng thì bất ngờ. Nhất là người kia, vẫn ánh mắt đầy tia lửa đạn như hồi nào. Nó kệ. Là người ta bỏ nó mà đi. giờ nó quen ai là quyền của nó. Người ta không có quyền ghen với nó nữa rồi.
-chào mọi người.
-chào bạn.
-đây là…
-đây là Dũng, bạn học cùng lớp Hân.
À…
Mọi người nhìn nhau rồi nhìn sang người đó, họ vẫn ngồi im cúi xuống nhìn vào cái màn hình điện thoại coi như không biết gì.
-nào. Mới bạn một chén. Hội mình ở B1 chắc bạn cũng biết.
-uh… mình cũng biết một số bạn trong đây chứ không biết hết.
-thế thôi. Lớp chọn học suốt ngày thì thời gian đâu ra mà quan tâm cơ chứ.
Dũng cười tươi. Đưa chén rượu ra giữa mâm.
-mình mời mọi người.
Mọi người đưa li lên cụng ly với dũng chỉ mỗi người đó là không. Không cả thèm nhìn luôn ý chứ. Tự động cầm chén rượu đổ vào mồm mình, rồi lấy tay gạt cái môi, lạnh lùng như không ai nhìn mình vậy.
Mọi người thở dài…
-à… Tâm. Em vào lấy bát cho bạn đi.
-thôi… ko cần đâu, bọn mình xin phép…
Nó đứng lên ngại, níu tay Dũng. Dũng hiểu ý cũng xin phép.
-mình mời mọi người thêm chén nữa rồi xin phép đón Hân về. Hôm nay ngày vui nhưng thôi cũng Hen mọi người hôm khác.
Mọi người nâng ly với nhau nhưng bỏ qua người đó, họ cũng giả bộ dán mắt vào điện thoại không thèm ngó ngàng. Xong màn chào xã giao nó đi trước, Dũng đứng lên đi theo đằng sau, đến lúc ra xe mới mở cốp, đeo mũ bảo hiểm cho nó rồi dìu nó trèo lên. Và phóng đi, nó níu lấy eo Dũng. Nhưng tâm trạng lại để phía sau lưng, là lúc nó ngoái lại thấy ánh mắt họ đỏ, khuôn mặt cũng đỏ, trong đôi mắt ánh lên tia buồn, có chút gì đólưu luyến. Nó không ngờ chúng nó lại gặp nhau nhiều và nhanh đến vậy. liệu rằng mọi chuyện có ổn không nếu cuộc đời cứ đưa đẩy như thế này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!