NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL) - Phần 40
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1509


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)


Phần 40


NHỮNG THÁNG NĂM BÊN NGƯỜI 40
Nó nhờ Dũng chở về nhà. Hai đứa nói chuyện với nhau vài câu rồi nó xin phép nghỉ vì mệt. Thật ra nó không mệt mà nó nghĩ đến người đó, người ta sống ra sao? Sống thế nào lại khiến nó tò mò. Giờ chắc đứa nhỏ đã lớn lắm rồi nhỉ. 5 năm rồi còn gì.  Nó rớt nước mắt…
Nếu nói là nó mạnh mẽ thì không phải. là đang gồng mình chấp nhận mọi thứ. Cứ tưởng có thế sẽ quên được đi, ai ngờ gặp lại, trái tim còn rung đến như vậy.
Nó đến công ty anh Quang làm trong thời gian chờ đợi JK gọi. Công ty cũng là một công ty tầm trung, mức lương cũng khá. Nó đã quen với áp lực công việc ở nước bạn rồi cho nên nếu công ty anh Quang mà bận rộn thì nó cũng ko ngại gì phải tăng ca ngày đêm.
Anh Quang dắt nó vào bên trong.
-chào mọi người, xin giới thiệu bạn mới của Chúng ta.
Tất cả mọi người trong các phòng đang giải lao quay ra nhìn nó.
-đây là Bạn Ngọc Hân. Kể từ giờ bạn Hân sẽ là  trợ lý cho tôi, các bạn cần gì cứ trao đôi trước với bạn Hân nhé.
-vâng…
-em chào các anh chị ạ. Em là Hân.Mong được các anh chị giúp đỡ ạ.
-được rồi, vì bạn ấy còn mới nên mong các bạn giúp đỡ.
-vâng chúng em sẵn sàng.
Cánh con trai chính là những người nói câu đó nhanh nhất.
-vậy tôi giới thiệu nhé.
-đây là đồng chí Doanh trưởng phòng Kinh doanh, kia là Linh Nga marketing, Tuyền Kế hoạch….
-các bạn còn câu hỏi gì nữa không? Để cho bạn Hân nhanh chóng bắt nhịp với công việc thì các bạn cứ hỏi tự nhiên.
-vâng anh, để em hỏi trước.
-Hân bao nhiêu tuổi nhỉ?
Nó cười ngại, bên chỗ nó từng sống ko có khái niệm hỏi tuổi của nhau nhưng ở việt nam thì khác.
-em 27 ạ.
-ôi… trẻ thế.
-Hân có người yêu chưa?
-thằng kia, đây là công việc không phải chỗ cho mày cua gái.
-ấy sếp, dù sao công ty ta cũng có không ít anh em độc thân, trong đó có em.
-mẹ… mày tính cưa sừng làm nghé à?
Hí hí…
-đừng có để loạn công ty tao, đây là hàng của người ta gửi đấy, ko phải chỗ cho chúng mày săm soi đâu.
-êu ôi… chắc nhân vật đặc biệt sếp mới đặc cách như này.
-chúng mày lo làm đi, ko  thì chết đấy.
Anh Quang cười dẫn nó vào bên trong làm quen công việc
Công ty Anh Quang chuyên về thiết bị điện tử Phân phối cho các doanh nghiệp. Do vậy khối lượng công việc rất lớn. Nó không có nhiều thời gian rảnh rỗi.
Là một cô gái độc thân xinh xắn thì không thể nào tránh được những ánh mắt săm soi của cánh đàn ông trong công ty. Anh Quang bố trí cho nó một góc cạnh phòng của phòng anh. Chức vụ to nhất từ trước đến nay mà nó làm. Trợ lý giám đốc. Một cô trợ lý xinh và biết ngoại ngữ sẽ được ưu tiên hết mức có thể.
Nó đi vào phòng. Cái bàn làm việc trong góc phòng sếp không có ai ngồi, mà cũng ko phải chỗ ngồi của nó. Mấy ngày vào đây anh Quang giao cho nó một đống giấy tờ hợp đồng văn bản của nước bạn cần nó dịch ra để xem xét. Nó cắm mặt từ sáng đến tối chả nhìn thấy ai.
Đến giờ ăn của công ty mọi người hối hả đi xuống phòng ăn , còn nó vẫn ngồi cắm mặt vào mày tính. Ngón tay vẫn đều đều.
-làm gì mà quên cả ăn thế Hân.
Nó ngẩng lên nhìn người con trai đang đứng trước mặt
-em bận chút việc anh chưa đi ăn ạ.
Nó trả lời lịch sự.
-nay anh cũng bận. Nếu Hân ngại đi xuống thì Hân cứ làm đi, anh xuống lấy cơm cho, dù sao anh cũng ăn trên này mà.
Nó cười ngại.
-thôi anh ạ, em có đồ ăn nhẹ ở đây rồi.
-ko được, ăn vậy không tốt cho sức khỏe đâu.
– dạ… em ko sao
Anh chàng lì lợm nhất định đứng đó rủ nó đi ăn. Nó thấy phiền
-hèm…
Tiếng hắng giọng khiến cả hai giật mình quay ra. Sếp nó đang đứng phía trước.
-hai đứa làm gì mà nhí nháu giữa trưa thế.
-dạ…
Nó chưa kịp trả lời thì anh kia nói nhanh.
-em nói cô ấy xuống ăn mà cô ấy không ăn.
-người ta ko ăn là chuyện nhà người ta, cậu không muốn ăn tôi nhét cậu ăn cậu có nghe không?
-dạ
Sếp Quang cau mày.
-thôi cậu đi ăn đi… mệt quá.
Chắc sếp có vụ gì không hài lòng. Nó ngẩng lên nhìn, hóa ra có một người đàn ông đứng phía sau, tay xách túi laptop. Sếp đứng quay ra sau.
-đấy, người ta chăm chỉ hơn tao nghĩ rồi đấy.
Người đàn ông đó cười. nó lại tròn con mắt. Là Thầy….
-em chào Thầy ạ
Thầy gật đầu đi vào bên trong nhưng ánh mắt quay lại nhìn về phía cậu kia đang đi.
-gì thế… cất cặp đi rồi cho tao kiếm cái gì đổ vào mồm cái.
-thì mày cũng cất cặp rồi cởi bớt áo ra.
-thế nay mày cho tao ăn gì?
Hai người đàn ông đang nhí nháu trong phòng.
-mày thích ăn gì thì mày ăn, chả nhẽ mày ko thích tao lại nhét mồm mày.

Thầy lập lại câu nói lúc nãy, nó tủm tỉm cười. Thầy đi ra.
-Hân, tắt máy tính đi ăn thôi.
-dạ…
Thầy quay lại nhìn nó không nói gì, ánh mắt lạnh lùng vì nó vẫn cứ như bị lãng tai.
-Hân đứng dậy đi ăn cùng hội anh đi.
-nhưng em còn chút việc.
-thôi, còn thì tối em tăng ca, chứ giờ này là giờ ăn giờ nghỉ, anh ko trả thêm lương em đâu, đừng có mừng vội.
Nó cười rồi đứng lên đi theo hai người.
-Hà Trang nó có ăn ko, mày gọi cho nó xem nào?
-để làm gì?
-bạn gái mày mà mày…
Thầy quay sang nhìn anh Quang ánh mắt nghiêm túc, anh Quang im bặt.
-này… bố, bố đưa con đi đâu đấy.
-thì đi ăn.
-chắc mày với Hà Trang hay ăn ở đấy à mà đi xa thế.
Thầy lại quay ra nhìn.
-mày thôi nhắc tên cô ấy ở đây được không?
-được, thưa bố.Nhưng bố làm ơn cho con biết, em Hà trang của con dạo này đi đâu rồi.
-cô ấy đi làm, giờ mày muốn gặp làm ơn đặt hẹn.
-tao gặp người yêu mày làm đéo gì, chỉ là không thấy thì nhớ thôi.
-tao thấy mày yêu Hà Trang rồi đó.
-thôi bố ơi… làm ơn cho con ngủ ngon 1 đêm đi, con mụ kia nó hay ghen lắm.
-thế thì mày đừng nhắc tên gái nữa không nửa đêm mà gọi tên Hà Trang là sáng hôm sau có khi tao qua nhà xác  gặp mày.
Nó phì cười, câu chuyện trong giờ ăn được chuyển chủ đề sang công việc, rõ là những người đàn ông này rất bận rộn. Công việc của họ thật sự rất nhiều.
Nó quay lại với công việc. Đúng là nghỉ trưa thì phải tăng thêm ca tối. nó vẫn ngồi trong góc phòng khi thành phố đã lên đèn, người người trong công ty đã về gần hết. Trong phòng , sếp nó vẫn đang bận rộn.
-Hân, vào anh  bảo.
-vâng
Nó đi vào bên trong.
Người đàn ông ngồi cái  bàn trống đó đang chăm chú nhìn máy tính, thấy bóng nó thì khẽ ngẩng lên nhìn.
-anh bảo này, em soạn xong hợp đồng chưa?
-rồi ạ.
-dịch hết chỗ đó chưa?
-rồi ạ.
-đưa anh xem.
-em gửi mail cho anh rồi mà.
-uh được rồi.
-chốc anh phản hồi thì em in ra ngày mai cùng Thuận đi kí hợp đồng này nhé. Mai anh bận.
-dạ vâng.
-mày có chuyện gì mà bận.
-Thắng bên VienOC …
Thầy ngồi im nhìn, suy nghĩ một hồi.
-mai mày sang gặp nó đi, còn hợp đồng này tao sẽ đi cùng Hân.
-này… bố, nay bố sao đấy, bố bảo thế nào nhớ không?
-thì thời gian cũng trôi qua rồi, đừng khắt khe quá như vậy
Thầy cầm mấy tờ giấy trên tay nó đọc.nhìn nó rồi quay đi.
-em chỉnh sửa lại hợp đồng này đi, gửi mail cho tôi tham khảo, cần chỉnh chỗ nào thì tôi sẽ đánh dấu
-thế mày chỉnh luôn đi cho xong.
Thầy quay lại nhìn ông bạn.
-mệt quá… đi ăn đi rồi về cái không bà già lại càu nhàu…
-về ăn cơm với vợ con đi
Thấy nhìn máy tính lạnh lùng nói
-gì cơ?
-về ăn cơm với sư tử đi, con bé mà đi suốt thế không sốt ruột à?
-thì còn đi kiếm tiền đổ mồm đấy nhé. Ai sẽ lo.
-thế mày về sớm tí mày chết được à. Mày thôi la cà đi, đừng nghĩ có tiền đàn bà nó yêu, một khi đã chán thì tiền của mày nó để lót quan tài cho mày đấy nghe chưa?
-vâng con thưa bố. Bố cũng kiếm vợ về mà chơi đi.
-tao mà có vk thì đừng có hỏi.
-con lạy bố, bố nói gì con tin chứ riêng câu này đéo bao giờ tin nổi. thôi bố cứ yêu công việc của bố đi, đêm bố quan hệ với máy tính và đẻ ra tiền là được rồi.
Thầy cười… ko ngờ thầy đến công ty lại vui đến vậy
-Về với Hà Trang đi.
-cô ấy đi làm.
-bao giờ về.
-vài hôm… mà tao ko biết
-này… đừng có nói mày lại…

-thôi…
Thầy quay lại nhìn Anh Quang như muốn anh ấy ngừng nói.
Cả ba người dọn đồ rồi xách cặp ra về. Anh Quang nghe lời thầy đi về nhà, còn nó và thầy .
-mình đi ăn gì rồi về đi.
-dạ… thôi em về không muộn rồi.
-sao em không dọn lên đây, đỡ phải đi lại xa như vậy.
-là công việc chưa ổn định lên em chưa thuê.
-em vẫn muốn về JK làm à?
-dạ…
-vì sao?
-vì bên ấy hay được đi công tác hơn.
-tôi tưởng Hân thích bình an lắm mà… sao giờ lại chọn như vậy.
-thầy tưởng chứ em có nghĩ thế đâu.
-là tôi biết em nhiều năm rồi đấy nhé.
-ai rồi cũng khác.
-vậy sao ko nói Quang cho làm phòng Kinh doanh.
-là anh ấy nói sợ em vất vả. Với lại thuê người dịch mắc tiền nên bảo em ở đó dịch.
-thì dịch lúc nào cũng được, cứ làm công việc mà em thích đi.
-dạ… thôi… thế cũng được
-bằng lòng vẫn là phong cách của hân từ xưa đến nay.
-vâng
Nó nói cùn. Thầy cau mày lườm.
-vậy ko muốn ăn thì về đi, để tôi đưa em về.
-thôi em tự về được, còn sớm mà.
-mới 9 giờ, về đến nhà là gần 10 giờ.
-ko sao ạ.
-em làm ơn bỏ cái cách nói chuyện làm người ta thấy khó chịu đi được không?
-là gì ạ?
Thầy cau mày bước lại  gần nó, ánh mắt nghiêm khắc.
-Hân… em có biết cách nói chuyện của em khiến người khác muốn phát điên không?
-dạ…
-em làm người khác mất hết cả bình tĩnh.
-em có nói gì đâu.
Nó ngơ ngác.
-tôi ko thể tin nổi tôi lại có thể cho em tốt nghiệp… thật là một thất bại  của tôi.
Nó phì cười. biết mình đang làm thầy giận, liền quay sang cười hiền lắm.
-vậy em mời thầy đi ăn nha.
-thôi tối rồi.
-không sao, rồi nhờ thầy đưa em về.
-được không ạ?
-tôi thấy mình có việc bận.
Thầy quay đi.
-ơ… thầy…
Nó bước lại chặn đầu.
-thầy, em mời thầy để cảm ơn.
-về chuyện gì?
-vì đã cho em vào đây.
-còn gì nữa.
-thì giúp lần nào cảm ơn lần đấy.
-được rồi. em trả tiền thì tôi đi.
-vâng
Thầy dắt nó vào nhà hàng, ngồi xuống gọi rất nhiều món ra. Nó không bận tâm, đã cảm ơn thì cảm ơn nhiệt tình. Ông thầy cũng ko ăn được nhiều mà chút chút đã thấy ngồi nhìn và bắt nó ăn. Nó cười.
-em đang giữ cân nên ko dám ăn.
-vậy chốc cho túi mang về nhé.
Thầy vẫy tay
-thanh toán cho anh.
Cậu nhân viên đưa ra cái hóa đơn, nó từ nãy là ưu tiên thầy nên không nhìn bảng giá… đến lúc cầm hóa đơn nó giật mình…3 triệu
Thầy tủm tỉm nhìn nó… nó cười méo mặt… là hình như trong ví nó có hơn triệu thôi. Nghĩ đâu lão thầy lại chơi khăm đến vậy, rõ là thù nó ý chứ,… nó có tội gì? Có giả ngu tí mà cũng thù hay sao? Nó méo hết cả mặt
-em ơi.. có thanh toán bằng thẻ không?
Nó nói nhỏ.
-dạ k chị ạ
Nó cười đau lòng… nó vừa nói gì nhỉ… thầy cười tủm tỉm nhìn nó. Tay rút ví ra đưa tiền
-lấy cho anh đồ đưa chị mang về.
-dạ vâng anh.

-em ko mang về đâu.
-đó là bình thường, ở nước ngoài họ vậy. quan trọng em học được điều gì đó.
Nó cười ngại. vãi cả thầy… thâm nho… xấu hổ chết đi được.
Thầy đưa nó về trên con Xe Airblade của mình. Nó  gửi xe ngay quán. Đường về nhà 3 chục cây số nó không dám ngồi sát cũng ko dám ôm, nó ngại…
-em thử điện sang bên JK xem nó phản hồi sao rồi tính tiếp.
-vâng, mai em điện.
-nếu ko được thì em sẽ làm ở đâu?
-em sẽ gửi cv về một công ty khác
-em ko thích chỗ Quang à?
-dạ… em thích anh Quang, nhưng mà….
-gì?…
Nó ngập ngừng… ko biết thật thà nói ra có được không.
-nhưng mà trong công ty có nhiều con trai quá, mà người ta cứ…
Thầy cười
-thì em ko thích thì kệ họ.
-kệ nhưng mà vẫn thấy phiền.
-thì giờ đâu cũng có đàn ông, con gái chưa chồng chắc chắn sẽ hấp dẫn đàn ông,  điều đó môi trường nào cũng vậy…
-dạ
-với lại em đến tuổi cập kê, xinh xắn, giỏi giang, chắc chắn sẽ được nhiều người để ý.
-nhưng em chưa nghĩ đến.
-vậy cứ để người ta cơ hội để giúp mình nghĩ đến.
-thấy cũng nghĩ đi , lại kêu người khác.
-tôi vẫn đang nghĩ đây, em  yên tâm, tôi già rồi còn sốt hơn em ý chứ.
-vậy thầy với Hà Trang…
-em cứ lo việc của mình đi đã… đừng lo cho Hà Trang ở đây.
Nó cứng họng. Thầy lúc nào cũng ko cho nó quan tâm chuyện của Thầy.
-chốc nữa thầy lại về trên kia à?
-không. Tôi về nhà
-nhà thầy ở Phú dương thật ạ?
-uh
-sao thầy không nói với em.
-là tôi ko muốn chỗ cũng quên em xin xỏ
-thầy ác thật
-tôi là người đưa các em vào đời, ko nghiêm khắc ắt các em sẽ bị đời quật chết.
-vâng… em bị quật chết học bổng đấy
-em thù dai…
-rõ là ko thù ko được. Vì em ko phục.
-sao ko phục
-ko có lý do chính đáng.
-vậy em muốn biết lý do chính đáng chứ gì?
-vâng
-vậy để khi nào thích hợp tôi sẽ nói
-bao giờ ạ?
-hôm nào đẹp ngày.
Nó cười mếu…đẹp ngày là gì? Với thầy ngày nào cũng là ngày xấu à? Nói chuyện vơi thầy hại não đíu thể tưởng nổi luôn. Hay những người thông minh quá nó hâm như vậy nhỉ? Nó phì cười.
-hân có khi đi khám đầu đi, hay cười một mình lắm.
-em chỉ hâm nhẹ thôi, có thuốc chữa rồi.
Nó chỉ cho thầy rẽ vào hướng nhà nó.
-thầy cho em đỗ trước cửa hàng kia
-shop đấy hả?
-vâng. Xong thầy về đi không muộn rồi ạ.
-nhà em cách đây xa không?
-mấy trăm mét thôi ạ?
-vậy vào mua đi, tôi chờ…
-thôi, em mua cái bàn chải đánh răng xong về ngay mà, gần lắm, thầy cứ về đi
-tiện vào mua luôn bàn chải với kem đánh răng cho tôi, ở nhà tôi ko có bàn chải
Thầy bước xuống, đi vào bên trong trước cả nó. Nó đi vào cửa hàng, đi qua chỗ bán kem đánh răng. Thầy cũng bước theo, đứng sau nhìn nó chọn.
-thầy đánh kem vị gì?
-gì cũng được.
-em lấy kem muối của Hàn nhé, trị buốt răng.
-uh.
-thế còn bàn chải
-gì cũng được
-em ghét mấy câu đấy.
-vậy em dùng gì thì em mua cái đó, dù sao em trả tiền mà. Trừ vào chỗ lúc nãy.
Thầy tính toán, nó cau mày nhưng tủm cười.
-vậy em mua cả dầu gội, sữa tắm, kem kem cạo râu, nước hoa sịt toàn thân…
Nó vơ 1 nắm lên tay rồi vui vẻ ngẩng lên nhìn thầy, nhưng ánh mắt chợt dừng lại… nó tắt nụ cười…người đàn ông đứng phía sau thầy… tay cầm bịch bỉm và một hộp sữa… hai mắt cũng tròn xoe nhìn nó… là người đó… là người đó

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN