NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)
Phần 41
NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 41
Cả 3 đôi mắt hướng về nhau. Thấy nó như vậy thầy cũng quay lại. nhìn Việt rồi gật đầu, phá vỡ sự im lặng.
-chào bạn, lâu lắm mới gặp.
Việt đứng im, nhìn thầy rồi quay sang nhìn nó, tay vẫn xách bịch bỉm và hộp sữa. cái ánh mắt đó khiến nó thấy khó ở. Đã vậy hai thứ trên tay khỏi cần nói cũng đủ làm nó thấy đau lòng. Nó thấy lòng mình trùng xuống. Nhanh chân ôm cả đống các thứ trên tay mà bước ra bên ngoài mặc kệ hai người kia co nói gì thêm cũng ko quan tâm.
-thanh toán nhanh cho em.
-vâng
Người kia thanh toán rôi cho đồ cho nó vào túi. Nó bước ra khỏi cửa hàng nhanh như chạy. tim nó thắt lại… 5 năm… 5 năm rồi đâu có phải là ít, người ta có vợ, có con rồi, giờ là một ông bố bỉm sữa chính hiệu. đâu có còn là Việt của nó hồi nào nữa. à quên… người ta bỏ nó để theo người khác rồi. vậy mà nó, không chịu tin hay sao ấy, vậy mà nó vẫn chưa trách móc bao giờ.
Người đàn ông lầm lũi đi xe theo nó đưa nó về tận cửa nhà, chờ nó mở cửa mới cất lời.
-Hân…
-dạ..
Nó quay lại nhìn.
-ngủ sớm đi nhé.
-vâng.
Nó đóng cửa định quay vào thì thầy gọi
-Hân…
Nó quay lại nhìn thầy đôi mắt đỏ hoe. Nó không biết nên nói gì nữa.
-Hân… nếu chỉ còn một ngày để sống thì em sẽ làm gì?
-thầy… em không muốn nói chuyện đó lúc này.
-nếu em quyết định quay về đồng nghĩa với việc em phải đối diện với thực tế. Trốn tránh không phải cách hay. Cách tốt nhất để có thể buông bỏ được chính là đối mặt.
-nhưng mà em ko làm được. Họ ở ngay đây, và em… 6 năm trời thầy nghĩ quên dễ dàng như vậy sao? Thầy đã yêu ai 6 năm như vậy đâu mà thầy nói được.
Nó ứa nước mắt… nó khóc… khóc vì nỗi xót xa tận sâu trong đáy lòng cố gắng giấu kín bao lâu nay. Nó không phải thánh nhân, cũng không phải mạnh mẽ như những gì mọi người đang thấy. bản chất vẫn là cô gái yếu đuối, và yếu cả lòng.
Nó khóc cho bao nhiêu đêm day dứt, tiếc nuối, và giận người đó… vì không biết lý do là gì mà lại chia tay…
Người đàn ông đứng đó nhìn nó khóc, khẽ kéo nhẹ cánh cổng mở to hơn, luồn vào bên trong, nhẹ lau nước mắt cho nó.
Nó như được vỗ về, được an ủi, nó đúng là rất cần một bờ vai, nó gục đầu vào ngực thầy mà khóc nức nở, nó không thể mạnh mẽ được nữa rồi. Hóa ra tất cả những gì nó vẽ lên cho mình, một cuộc sống mạnh mẽ, bình thản để đối diện với họ, cười vào mặt họ vì đã để mất một đứa con gái xinh đẹp như nó. Tất cả chỉ là nó tự vẽ ra cho mình… hóa ra người ta đang sống hạnh phúc bên nhau, và giờ là có những đứa con xinh đẹp, là một ông bố bỉm sữa đáng tự hào… còn nó mãi chỉ là một kẻ bỏ đi.
Nó cứ thế ôm lấy thầy mà khóc… làm ơn… hãy để cho nó yếu lòng…
ở phía xa kia cũng có một người đàn ông đang nhìn chúng nó… tay họ vẫn cầm bỉm và sữa, ánh mắt đỏ lên đầy xót xa… là có duyên mà không có nợ…
sáng hôm sau nó lại đi làm bình thường, sau một đêm ngủ ít thì nó trông cũng chẳng ổn, người đàn ông đón nó rồi dẫn nó đi ăn mà chẳng nói câu gì về chuyện đêm qua, chỉ nhẹ nhàng đưa cho nó cuốn sách. Hình như ông ấy rất thích đọc sách cho nên, món quà duy nhất có thể tặng người khác là sách.
Nó ngồi trong phòng làm việc, khẽ thở dài vì đôimắt đêm qua đã khóc nhiều và rất nhanh mỏi, nó dựa lưng vào ghế. Giờ này đã là 7 giờ tối, và nó cần thu dọn để ra về.
-Hân…
-dạ…
-về chưa?
-em chuẩn bị về.
-chờ tôi rồi chúng ta cùng về.
-thầy cũng về quê à?
-dạo này công việc không nhiều, nên về chơi với bố,
-thầy chờ em chút.
Nó đi nhanh xuống dưới, thầy đã đứng đó đợi nó từ khi nào. Mặc chiếc áo gió mầu tối trông rất trẻ trung.
-gửi xe ở đó tôi chở em về.
-không cần, em tự đi được.
-là em đi chậm tôi sốt ruột. Dù sao tôi cũng sẽ để em lên làm đúng giờ vào sáng mai.
Nó gật đầu rồi leo lên xe thầy… trên suốt quãng đường thầy cũng không nói nhiều, im lặng cùng với nó.
-Hân, qua kia ăn tối rồi về.
-em ko thấy đói.
-ăn nhẹ chút gì đi, vì giờ ăn nhiều cũng ko tốt ý.
-vâng
Nó gật đầu đi theo thầy, giờ nó nói được gì. Nó là không muốn nói gì hết.
-Hân…
-dạ.
-em đọc cuốn 4 mùa của JimJohn chưa?
-rồi ạ.
-vậy em đang sống ở mùa nào .
Nó ngẩng lên nhìn thầy, câu hỏi này quá ngốc luôn, là thấy không biết tính sao. Nó đang sống ở mùa hạ mùa hạ trong cuộc đời.
-trả lời đi đừng nhìn tôi như vậy?
Thầy vẫn cúi xuống mà cũng biết nó nhìn.
-em nghĩ thầy biết chứ.
-là gì cơ…
-là chúng ta đang sống trong mùa hạ của cuộc đời.
Thầy cười nhẹ….
-em nghĩ mình đang sống ở mùa hạ sao?
-thì thầy cứ chia ra làm 4 cho 80 năm đi.
-à… ý em là tôi sắp đến mùa thù của cuộc đời rồi à?
-em có nói vậy đâu.
-đúng là cuộc sống của chúng ta cũng như 4 mùa mà em đang hiểu đơn giản là mùa xuân, và giờ là mùa hạ…cái đó thật ra hoàn toàn không đúng, em đúng ra là đang sống trong mùa đông của cuộc đời.
-em đã đi qua mùa xuân, đã gieo cho mình bao nhiêu hạt, tôi biết điều đó. Nhưng thay vì qua mùa hạ, em lại đang sống trong mùa đông…. chứ không phải mùa hè.
Nó ngồi im nhìn thầy… nhớ lại cuốn sách đó mà nó đã đọc, mùa hè là gì nhỉ…
-mùa hạ chúng ta cần bắt sâu, bỏ đi những thứ khiến cho cái cây cuộc đời của chúng ta thêm xanh tốt, không còn sâu bệnh để có thể lớn lên trưởng thành. Em không buông bỏ được những còn sâu trong bản thân mình, cũng không tự tay nhặt nó đi mà cứ chấp nhận cứ kệ đời trôi đi theo những gì mà nó mang tới. và em đang sống ở mùa đông của cuộc đời bởi vì em chấp nhận, em chịu đựng cái hậu quả của việc không thể buông bỏ những thứ đã có trong cuộc đời.
Nó ngồi im… thầy nói đúng đấy các bạn ạ.
Mùa xuân của cuộc đời chính là lúc nó gieo bao nhiêu ước mơ, về công việc, cuộc sống, về tình yêu, nhưng vì biến cố đó mà thay vì nó bước sang mùa hè thì nó lại chạy thẳng tới mùa đông.. nó đau khổ về chấp nhận để nỗi đau vò xé. Tưởng như trốn tránh sẽ làm nó nhanh quên đi hơn. Ai ngờ… nó không làm được.
Vậy thì nó phải làm gì… đưa mình trở về quỹ đạo. Bởi vì cuộc sống này được thiết kế như một câu chuyện về thành công bất chấp nghịch cảnh. Do vậy, mùa hè của cuộc đời chính là lúc nó cần nỗ lực, cần buông bỏ nỗi đau, đánh bại lũ sâu bọ độc hại để nhận về những điều tốt đẹp. Đó chính là cách để đánh giá ai còn xứng đáng và ai không?
Thầy nó nói đúng nhỉ… nếu như nó cứ sống như thế này… nó dần sẽ giết chết mình trong cái mùa đông lạnh lẽo… do vậy… nó cần thay đổi để làm nóng cuộc sống tan chảy những giá băng trong tim mình.
-cảm ơn thầy…
-vì điều gì?
-vì tất cả những gì mà thầy đã dành cho em.
Thầy cười…
-em nên tự cảm ơn mình… bởi vì chỉ có em mới giúp được em.
-quả đúng là người đọc nhiều sách… thầy giống như cái kho kiến thức của nhân loại vậy
-trời… Hân hôm nay khen thầy à? Xúc động quá.
-không phải sao?
-ko phải… vì với Hân, có nhiều thứ còn to tát hơn, che mờ mắt em rồi.
Nó chợt cười…
-em sẽ về đọc lại cuốn sách đó, cảm ơn thầy nhiều lắm.
-là em đọc nó mấy lần rồi.
-mới 1 thôi ạ.
-bảo sao… chắc nó còn mới lắm.
-vâng, vì em chỉ đọc sách kinh doanh cho nên…
-đó cũng là một cuốn sách về kinh doanh, rõ là em đã chuẩn bị từ mùa xuân rất tốt rồi, giờ hãy trở về mùa hè đi.
-vâng
Nó cười…. nó quay về với mùa hè đây các bạn ạ.
Đối mặt với mọi khó khăn, nhìn vào thực tế và thay đổi bản thân.
Nó không ngại về nhà nữa, cái người đàn ông đó ở quanh đây, gần nó. Do vậy, dũng cảm đối mặt với họ và chấp nhận rằng nó chỉ là quá khứ sẽ giúp nó trưởng thành mạnh mẽ hơn.
Nó lại sống cuộc sống bình thường ở đây, mùa này lạnh, nhưng đối với nó vẫn là bình thường.
Hôm nay nó được về nhà đúng giờ… nó loanh quanh với việc dọn dẹp nhà cửa… đến khi xong việc vào nhà tắm mới phát hiện ra nó hết sữa tắm mất rồi, nó khoác cái áo khoác len ra ngoài cái áo hai dây màu da báo, bộ quần áo lụa nhìn sexy trong rất gợi cảm, da nó trắng, mái tóc có chút rối bời vì dọn dẹp, nhưng nó vẫn còn đẹp lắm.
Lon ton đi ra cửa hàng tạp hóa, cắm cúi chọn cho mình thứ dầu thơm mà mình ưa thích, đứa nhỏ đáng yêu bước lại lon ton, khẽ chạm vào nó rồi cười, nó ngẩng lên giật mình…người ta nói giỏ nhà ai, quai nhà ấy quả không sai một tí nào…
-bill… con tìm xem em boll đâu rồi.
Tiếng người đàn ông đó nói. Đứa bé lớn hơn đi lại chỗ nó và em mình.
-bố ơi… em ấy ở đây,
Đứa bé đi đã vững cũng ngồi xổm nhìn nó, nó cười .
Người đàn ông bước sang dãy hóa mĩ phẩm, thấy nó đang ngồi với 2 đứa trẻ thì đứng im nhìn…nó cũng ngẩng lên, tim nó lại đập mạnh, nhưng mấy ngày nay nó đã lên dây cót tinh thần cho mình. Dũng cảm để đối mặt với người đó… nó sẽ thật mạnh mẽ bởi vì … nó giờ là một cô gái độc thân hạnh phúc.
Người đó tiến lại.
-bill , boll, chào… cô đi.
Nó ngẩng lên nhìn họ với ánh mắt pha chút xót xa… câu nói như đâm dao vào tim nó vậy, nhưng nó làm được, nó chấp nhận
-tào tô…
Nó cười, xoa đầu đứa bé, nó nhìn rất giống bố.
-đứng lên đi ra với bố đi kìa.
-hong
Đứa bé cứ ngồi nhìn nó chọn sữa tắm. nó ái ngại đứng dậy, vơ lấy một chai.
-cô phải về nhé, con ra với bố đi.
Nó định quay đi, thì Việt ngập ngừng gọi.
-Hân…
Nó đứng lại nhưng ko dám quay lưng, nó sợ, nó sợ thấy họ nó lại đau, nó sợ nó lại khóc trước mặt họ, quá khứ van xin đã nhục nhã lắm rồi, giờ người ta hạnh phúc bên nhau nó như một kẻ thừa. nó cúi đầu…đi thẳng.
Cái tờ tiền đưa ra còn không chờ trả lại. nó cắm cổ cứ thế đi cho thật nhanh, cho đến khi bước đến cổng nhà nó, nó mới ngẩng lên, nhìn lên bầu trời tối om mất rồi, những hạt mưa đầu mùa đông đã kéo đến, lất phất mang theo hơi lạnh, kỉ niệm đầu đời gắn với những cơn mưa thế này. người đàn ông đó từng là những kỉ niệm đẹp nhất trong cái tuổi thanh xuân của nó, đã bắt đầu từ những lá thư gửi trong ngăn bàn mang đầy nhơ thương. Những lúc tò mò tìm ai đó trong hàng chục những anh chàng quần đùi áo số, là cái nắm tay đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, là những cái ôm nồng nàn, da diết và những lúc đam mê cháy bỏng được sống trong men ái tình…
Nhưng tất cả chỉ là quá khứ, nó cười cho hạnh phúc ấy nhưng rồi lại khóc. Người ta có thể yêu nhau 5-10 năm nhưng lại đánh mất nhau vì một người chỉ quen được vài tháng. Âu cũng là hai chữ nhân duyên.
Đời người thật kì lạ, có nên duyên vợ chồng hay không đôi khi không phải yêu dài hay yêu ngắn, mà quan trọng là có hiểu nhau hay không? Có nhường nhịn nhau vì nhau mà cố gắng hay không?
Chúng ta cứ yêu nhau mãi rốt cuộc cũng bộc lộ bản chất mà khi mới yêu thường người ta chẳng để ý nó chút nào. Đến khi quá hiểu nhau, mọi thứ trở nên nhàm chán, con người ta dần cách xa, và thật sự không có ai hoàn hảo hết, cũng không có ai sinh ra là để dành cho ai. Và nếu chúng ta không phải là mảnh ghép của người đó, thì thanh xuân của bạn, người đàn ông năm 17 tuổi mãi mãi chỉ là những mảnh ghép dang dở của cuộc đời.
Nó hiểu ra điều đó rồi, cho nên nó không còn hận. Hóa ra người đó sinh ra không phải dành cho nó, nếu như vậy thì chẳng may chúng nó có cưới nhau chắc gì đã hạnh phúc lâu dài.. và có khi một lần nữa lại nhìn nhau trong đau khổ, tan vỡ mà kéo theo những đứa trẻ vô tối, bơ vơ giữa cuộc đời… nó nhận ra rồi… đành chấp nhận buông tay thôi, tạm biệt nhé, người đàn ông năm nó 17 tuổi.
Hôm nay nó đến công ty, cái cây thông noel được trang trí rất rực rỡ. Nó ngồi trong góc của mình, ngắm mọi người đang vui vẻ bàn tán xem tối nay ăn gì chơi đâu.
-Hân… tối nay đi chơi không?
-em ko.
-gì vậy? kiếm anh nào mà đi đi chứ, lâu lắm mới về phải đi noel việt Nam xem nó thế nào.
-em đi nhiều rồi.
Nó cười trừ, ngại vì ế… nên cũng chả muốn đi đâu.
Một lúc sau. Người con trai ôm bó hoa hồng đứng trước cửa phòng, ngập ngừng tiến lại chỗ nó. Nó đang làm thấy tối lại thì ngẩng lên.
-Hân, anh muốn mời Hân tối này đi chơi noel cùng anh với mọi người.
Nó cười ngại., hướng ánh mắt của nó sang xung quanh. Là nhiều người đang rình xem nó phản ứng sao ấy mà.
-em… tối nay em có hẹn với đứa bạn thân. Anh thông cảm.
Nó cười ngại.
-vậy Hân đi cùng bạn ấy đến mấy giờ, có thể cho anh vài phút được không?
-để hôm khác được ko anh. Em…
Nó đang ngập ngừng thì có tiếng điện thoại… nó nghe ngay
-tao nghe đây.
-đi làm về chưa?
-sắp.
-tối qua tao ăn cơm nha. Nhà tao làm cơm đấy.
-uh… tao về thì quan liền.
Nó hớn hở, biết ngay con Tâm sẽ gọi, nhà con Tâm theo đạo mà… rất hay được ăn cỗ. Nó cúp máy thở phào vì đã có lý do chính đáng để từ chối, nó thu dọn giấy tờ.
-em xin lỗi anh, giờ em phải về, tối nay em có hẹn với bạn rồi ạ.
Nó xong việc thì phi như bay ra cửa mà không thèm nhìn đến ai. Nó chưa muốn có thêm bất cứ mối quan hệ nào trong thời điểm này… là nó chưa thể sẵn sàng, chưa thể mở lòng mình ra được.
Nó mò sang nhà con Tâm với bộ đồ cá tính., so với những đứa hai con như con Tâm thì nó vẫn trẻ trung và hồn nhiên lắm.
-này, nhìn mày như 20 ý, có khi còn trẻ hơn cái hồi mới tốt nghiệp đại học.
-vậy à/
-thế đã có anh nào hỏi chưa?
-nhiều…
Nó cười
-đồng ý 1 anh đi.
-tao thấy chưa phải lúc.
-mày hâm à? Thế bao giờ là phải lúc.
-thì bao giờ gặp được tiếng sét là phải lúc.
-mày quên ngayc ái thằng kia đi nhé.
-tao quên rồi, đừng lo.
-thật ko?
-thật…
Vừa nhắc tào tháo, tào tháo đến, mấy người bạn Long trong đó có người đó đang đi vào nhà, thi nhau cởi áo khoác vắt lên ghế, vẫn là người đó với dáng người cao ráo, đẹp trai trong cái áo phông ôm sát, nó đi ra dọn đồ ăn ra mâm rồi lại quay vào.
-Hân, hân mặc thế không lạnh à?
-không. Hân quen rồi, lạnh này bình thường mà.
-ây… giờ Hân đẹp lắm nhé.
-cảm ơn.
Nó cười đáp lễ nhưng ko nhìn người đó,, mà chỉ có người ta nhìn nó thôi, người ta có vợ có con rồi, nhìn nó làm gì nữa.
Bữa cơm nó ngồi thản nhiên giữa hai mâm, đôi mắt cúp xuống không nhìn người gần đó, là nó không muốn thấy ánh mắt người ta, ko muốn khó xử.
-hân, Hân đã có gì chưa?
-chưa.
-sao thế.
-ế chứ sao
Nó cười.
-kén quá cô ạ.
-ko kén đâu, là vì công việc, với lại do mình khó tính nên ko ai thương nổi thôi.
-ko đâu, Hân dễ thương mà.
-đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi, bạn có giới thiệu đi.
-DŨng đấy còn gì. Dũng thích hân đấy, đồng ý đi.
-cũng được… để hân tính nhé.
Nó cười bế 2 đứa bé vào lòng, đưa tay xúc cơm cho từng đứa một, nó giống một bà mẹ bỉm sữa không nhỉ… sau này người đàn ông, cha của con nó có chăm chỉ mua bỉm sữa cho con giống người kia ko. Cô gái đó cũng thật có phước, lâu lắm ko gặp cô ta… giờ nếu gặp lại… ko biết cô ta có ghen không nữa… nếu mà ghen thì sao nhỉ… có đánh ghen nó không… nó có làm gì… giờ thì nó không thèm đâu nhá… ko ai nhặt rác để dùng lại bao giờ…
Cái Tâm phải cho con ngủ.một mình nó đi ra nhà thờ, nhà thờ giờ này đông lắm. cơn mưa lất phất khiến nó thấy lòng mình cô đơn, nó đứng lặng trước chúa, cầu nguyện cho lòng nó luôn được bình an. Rồi quay ra bên ngoài, noel là dịp để những đôi tình nhân được bên nhau, mà giờ sao nó thấy mình cô đơn quá… cảm giác một mình cũng thật tệ…
Đi ra lấy xe rồi phóng về nhà, nhà Tâm với nhà nó cách nhau 5-6 cây số, đi qua cánh đồng.
Giờ này đã đêm rồi, vừa đi nó vừa nghĩ đến câu chuyện, cô bé bán diêm và những điều ước, nếu nó có 1 điều ước nó ước gì?….
Hì… ngày xưa khi còn nhau nó đã ước sẽ được bên họ mãi mãi, họ là chồng nó là vợ… và rồi ước mơ đó đã tan vỡ mất rồi. nó cười buồn, nghĩ để quên đi nỗi sợ bóng tối, nó cũng ko dám phóng nhanh mà chầm chậm đi cho chắc. Bất ngờ có chiếc xe phóng vụt qua trước mặt, giảm tốc độ dồn nó sát lề đường. Nó hoảng, có phải kẻ cướp, bắt cóc hiếp dâm không? Nó sợ đỗ xe khựng lại. vứt luôn cả xe chạy ngược lại phía sau…
Người đi xe kia cũng đứng xuống đuổi theo, tóm cánh tay nó và lôi mạnh lại.
-Hân…
Nó giật mình, hai mắt mở to tướng nhìn họ trong bóng tối, tiếng nói quen thuộc đến mức nó thuộc từng thanh âm, và ko bao giờ nhầm với bất cứ ai khác.
-buông tôi ra.
Nó giật tay ra. Rồi lại quay đi,
-Hân
Người đó vẫn đi theo kéo cánh tay nó lại.
-buông tôi ra.
-Hân, đừng như vậy, anh chỉ muốn chúng ta nói chuyện.
Nó đứng im. Trong bóng tối nó thấy ánh ,mắt họ, sáng lên. Nhưng lại trùng xuống.
-cho anh một phút được không?
Giọng nói họ buồn buồn.
-chỉ là anh muốn…
Họ ngập ngừng lắm. nó đứng im., nhìn nghiêm khắc. Tự dặn lòng sẽ mạnh mẽ.
-anh… anh… đưa em về được không?
Người ta ngập ngừng. Nó tròn đôi mắt… hít một hơi thật sâu.
-anh là ai?
Nghe câu nói đó người đó đứng im, hai mắt tròn xoe nhìn nó như bất ngờ.
-buông tay tôi ra, tôi… chưa bao giờ quen anh cả.
-Hân…
Họ vẫn giữ chặt tay nó, ánh mắt ánh lên tia xót xa đầy đau đớn. Nhưng sao có thể đau bằng ánh mắt của nó trước đây được.
-hân… anh biết anh sai rồi, xin em, hãy nghe anh giải thích một lần.
-xin lỗi anh. Tôi ko biết anh là ai, cũng ko hề quen anh. Do vậy, chúng ta không có gì để nói với nhau hết. Mong anh buông ra cho tôi về.
Nó rút tay , rồi quay về phía chiếc xe của mình, dựng lên và nổ máy.
-Hân…
Người đó giữ đầu xe nó.
-làm ơn tránh ra. Và để cho tôi yên. Anh có vợ rồi, đừng gây hiểu lầm, phiền đến tôi.
Nó phóng đi thật nhanh, chả quan tâm đến điều gì hết. Nó muốn chạy thật xa người đàn ông đó. Bởi tim nó lại đập khi gần họ. Liệu rằng tương lại sau này cứ giáp mặt nhau như vậy… có chuyện gì xảy ra hay không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!