NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL) - Phần 61
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1552


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)


Phần 61


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 61
Nó ôm đứa nhỏ vào lòng. Cái trán sưng lên đã có chỗ tím lại, đứa trẻ hay giật mình nên nó không buông ra.
ông ấy thì vẫn đang giận nó mà ngồi đó nhìn nó… ko buồn đứng lên. Nhưng cũng ko  nói thêm lời nào.
Nó nhìn ông ấy ngập ngừng.
-là em chỉ muốn anh ta thương những đứa nhỏ này. vì ai cũng cần có gia đình cả. Nếu như anh ta cứ như vậy… sẽ đẩy những đứa bé này bơ vơ.
-thế giờ em nghĩ sao?
-thì em không nghĩ vợ anh ta lại có thể là người khó ưa đến như thế.. đến nước này thì bỏ nhau đi cho nhẹ lòng.
-vậy sao em không nói với tôi mà còn phải nói dối là sang nhà Tâm.
-em sợ ông ghen.
-giờ tôi đang ghen đây, tôi ko phải là thánh mà vui vẻ khi thấy em đi cùng anh ta.
-vậy sao biết mà chạy đến.
-em đừng hỏi…
Ông ấy vẫn giận.
-ông thầy…
Nó đưa tay nắm lấy tay ông ấy.
-đã biết em chục năm rồi… thì xin hãy tin em. Có thể chúng ta không yêu nhau bằng cái tình yêu màu hồng thời tuổi trẻ. Nhưng đến giờ này… chúng ta yêu bằng trách nhiệm, bằng cái mong muốn một tương lai vững bền.
-em biết.. quá khứ của em…
Nó ngập ngừng…cổ họng thấy nghẹn nghẹn.
-em biết… em không xứng đáng… em biết em nên quên hết đi, giũ bỏ hết. Nhưng bản thân chúng ta đều là con người. em coi như người với người  giúp nhau. là làm phúc cho những đứa trẻ này có một gia đình bình thường. Ai ngờ sự việc ra nông nỗi này. em sẽ qua xin lỗi bác bên nhà. Để khi có nghe người ta lời qua tiếng lại. bác cũng hiểu cho em mà không lấy đó làm buồn.
Ông ấy gật đầu.
-là bố tôi cũng rất hiểu biết, em yên tâm.
Ông ấy ngồi sát lại nó.
-tôi biết, khó khăn lắm tôi mới có được em. Do vậy… quá khứ qua rồi. cái gì qua thì cho qua đi, đừng suy nghĩ nhiều, đôi khi thương người cũng phải suy xét, không phải lúc nào cũng thương được, kinh nghiệm lần này là kinh nghiệm xương máu. Sau này nếu như cậu ta còn như vậy, em phải hiểu rằng đó là đi vào bản chất, con người ta trưởng thành là do xã hội., vấp ngã chính là do không làm chủ được ham muốn của mình. Cho nên… hãy để họ tự giải quyết… làm tốt chuyện mình là được rồi.
Nó gật đầu… rúc vào vai ông ấy.
-ông thầy… em xin lỗi.
Ông ấy xoa đầu nó.
-đừng nói nữa… mà hành động ngay đi.
Nó cười nhẹ. Biết ơn vì ngay từ đầu khi nó nói dối ông ấy… nó rất sợ ông ấy lại nổi khùng lên như Việt trước đây, ai ngờ ông ấy có thể bình tĩnh được đến như vậy, nó thật sự rất xúc động.
-Để em gọi cho Long. Nhắn ông bà nó đến đón.
– nó đang ngủ mà.
– nhưng mà…
Nó ngập ngừng nhìn hai đứa nhỏ . ông ấy cười vuốt tóc thằng bé đang ngủ rất say.
-Đêm mà nó quấy thì gọi. Ko có thì cho nó ngủ. Sáng mai đưa về cho ông bà. Chứ giờ bố mẹ nó thế ai trông.
Ông ấy cười buồn .
– Tôi cứ nghĩ ko có mẹ đã rất đáng thương rồi, nhưng mà có mẹ mà bị hắt hủi như thế này thì thật tội. Cả hai bạn này, chỉ sống cho bản thân, ko nghĩ cho ng khác. Đứa trẻ là tội nghiệp nhất trong cuộc chiến hôn nhân. Bây giờ… Chia con chia cái quả thật rất đau lòng.
Nó nhìn ông ấy mắt rưng rưng.
– đứa con là giọt máu của mình, em không biết cô ta nghĩ gì mà hành xử được như vậy. nhưng là phụ nữ… đứa con là mình dứt ruột sinh ra… dù có chết cũng mang theo. Nhất định không chịu rời.
Ông ấy cười xóa đầu nó.
-còn em đấy nhé.
-em cái gì… còn lâu mới lấy được con khỏi tay em.
-vậy em sinh đi rồi biết.
Hí hí … nó cười ngại…
-vào nằm đi… ngồi mãi không mỏi lưng à.
-nhưng nằm sợ nó khóc. Đầu nó sưng to lắm này.
-cô này cũng hay… vứt con như vậy mà ko xót à… ăn đánh cũng phải… em cứ thử vứt con tôi xem… cũng ăn đánh như vậy luôn.
-em chỉ có vứt ông đi chứ đừng hòng em vứt con.
-em hư…
Ông ấy nhéo má nó. Nhấc nó lên bế đứa bé vào phòng. Đỡ cho nó nằm xuống.
-Trông giông một gia đình nhỏ rồi đấy.
Nó cười ngại. khẽ ngả đứa nhỏ ra,  rồi ôm lấy nó, ông ấy ngả lưng nằm bên cạnh nó, cùng hai đứa trẻ, ngóc đầu nhìn chúng nó ngủ say.
-em…chúng ta… có đứa con như này đi.
-Giống ông thì không đẹp được như này.
Nó cười khúc khích.
-nhưng giống em sẽ đẹp hơn, yên tâm, giống em càng thích.
Ông ấy ôm nó từ phía sau, nhưng ko đòi hỏi gì… vì có lẽ vẫn còn giận. Một lúc sau thì tiếng chuông cửa nhà nó kêu lên. Ông ấy vùng dậy đi ra chút rồi quay lại.
-có hai người đứng ngoài cửa.
-ông ra hỏi xem ai?
-nói bà của hai đứa nhỏ.
-chắc mẹ Việt rồi, mở cửa cho người ta vào đi.
Ông ấy gật đầu. Mẹ Việt đi vào bên trong rất nhanh. Nó ngồi dậy.
-cháu chào bác ạ.
Mẹ Việt hai mắt đỏ hoe nhìn nó rồi nhìn hai đứa bé.
-Hân.. cho bác… xin hai đứa bé về.
-vâng
Nó đứng lên.
-bác trai bên ngoài kia, Hân bảo bác vào bế thằng lớn cho bác.
Hai thằng bé được ông bà bế đi ra cửa. mẹ Việt tay ôm cháu, hai mắt đỏ hoe nhìn nó rồi nhìn ông thầy.
-thế đây là…
-cháu là chồng Hân.
Ông ấy nhanh miệng trả lời luôn.
-Hai đứa cưới khi nào?
-dạ… chúng cháu sắp tổ chức rồi ạ.
-vậy thì tốt, hân nó ngoan lắm… là nhà bác không có phúc… bác phải chịu thôi
Mẹ Việt rơi nước mắt, ôm thằng bé con đi ra cửa, đưa nó vào trong xe thì nó  tỉnh giấc khóc ầm lên. Nó đứng đó mà thấy thương… nhưng… đúng như ông ấy đã nói… tình thương nên đặt đúng chỗ và dành cho đúng người.
Thân đàn bà con gái. Dọn lên nhà ông ấy cũng không đơn giản.
Ông ấy chở nó về nhà sớm hơn thường ngày. Mẹ nó đã nấu cơm mời con rể quý. Hớn ha hớn hở vì thấy nó xin phép. Nhưng rút kinh nghiệm lần trc. Lần này hai nhà đánh nhanh rút gọn.
Ông ấy ngồi nâng chén rượu mời bố nó.
– con xin phép bác.
– uh
-là hôm nay con đến muốn xin phép bác đón em lên nhà con.
– hai đứa sống chung với nhau trên đó à?
-vâng, cũng là để tiện đưa đón em đi làm, và tiện chăm sóc cho nhau ạ.
Ông ấy  lễ phép, bố nó gật gù.
-hai đứa đều đã lớn, chín chắn cả, bảo nhau mà làm ăn, nhường  nhịn nhau một chút.
-vâng ạ.
-nhưng mà…
Bố nó ngập ngừng.
-bác biết cháu có ý tốt với Hân, nhưng giờ hai đứa chưa có gì mà đã sống chung như thế, bác nghĩ…. không được hay lắm. chi bằng con Hân cứ về nhà với bố mẹ, bao giờ hai đứa có cái lễ của người lớn thì thế nào cũng được.
Ông ấy cũng gật đầu. có lẽ đã tính trước được bố nó sẽ nói  vậy.
-vâng… con hiểu ạ. Nên nay con cũng qua thưa với hai bác… là con muốn xin phép hai bác, và em…để mọi người đồng ý… thì chúng con đi đăng kí kết hôn.
Nó bất ngờ nhìn ông ấy. ông ấy nhìn nó rồi nắm lấy tay nó. Bố mẹ nó thì mừng ra mặt.
-ờ thì còn hai tháng nữa mới đến ngày các cụ tính, nhưng mà nếu hai đứa mà nghĩ lâu dài thì đi đăng kí đi, bố ủng hộ. Dù sao thì nếu chúng mày có ềnh cái bụng ra thì bố cũng có cái để nói với làng nước.
-thế ông bên nhà biết chưa con.
Mẹ nó quay sang hỏi
-dạ… bố con giục từ lâu nhưng mà con nghĩ Hân cần thơi gian nên để đến giờ.
-thế con Hân thế nào?
Nó ngại mà cúi xuống, nắm lấy tay ông ấy.
-bố mẹ mà đồng ý… thì chúng con…cũng quyết theo ạ.
Mẹ nó cười.
-cha bố nhà cô, 3 chục tuổi đầu rồi, chả nhẽ ở nhà với tôi mãi sao?
Nó cười.
-vậy hai đứa tính bao giờ?
-dạ… tùy Hân quyết định ạ. Vì con mới chỉ nói đón Hân lên nhà con, chứ chưa  nói đến chuyện đi đăng kí.
Cả nhà lại nhìn nó., nó ngại ngại.
-để sang tuần, vì giờ con đang bận hợp đồng. Ông ấy thì còn mấy thủ tục sát nhập chưa xong. Con muốn xong chuyện đó rồi an tâm đi đăng kí. Cũng xin phép bố mẹ cho lên đó, tiện đi làm ạ.
Cả nhà nó gật đầu, mọi chuyện đã được thống nhất.
Giờ nó chuyển về ở với bố mẹ một tuần. Mọi sinh hoạt như mọi khi, giờ là bị cấm, hàng ngày người ta cứ đưa  nó đi làm… rồi đón nó về. Tối tối qua nhà chơi với bố mẹ vợ và nó, cũng không có dắt díu nhau đi đâu.
Tình yêu tuổi già đơn giản là vậy. cơ bản… những chuyện cần làm thì trước khi đi làm về đã làm hết rồi… cho nên… chỉ muốn nhớ nhau nữa thôi.
Ông ấy ôm siết nó vào lòng.
-đếm từng ngày, từng giờ một… sợ quá.
-hì hì
-là tôi đang cố đẩy nhanh tiến độ… để xong càng sớm càng tốt.
-bình tĩnh mà làm.
-em yên tâm… phải kiếm tiền nuôi vợ nuôi con chứ.
Hì hì…
Nó rúc vào ngực ông ấy.
-ông thầy…
-dạ.
-em đâu có cần nhiều tiền đến vậy, chỉ cần đủ cơm 3 bữa… quần áo mặc cả ngày cũng vui rồi.
-nhưng vẫn là để em không thua kém vợ con chúng nó… như vậy tôi mới yên lòng được.
Ông ấy quay sang bóp bóp ngực nó thích thú. Nó thò tay xuống dưới, cái đứa khỉ con hư hỏng kia chả bao giờ chịu ngủ yên. Nó cũng thích chạm vào đó. Ông ấy hai mắt đầy những tia mê hoặc, dụ dỗ.
-em…mình…
Nó cười, vươn lên hôn môi ông ấy. bàn tay đan vào tóc, chủ động gọi  mời. ông ấy thích thú mà hôn đáp lại.
Nó không ngần ngại leo lên người ông ấy, cúi xuống hôn , bàn tay cởi cởi cái áo sơ mi ông ấy đang mặc.
Ông ấy luồn tay vào áo xoa ngực, xoa tấm lưng thon của nó, tiếng thở nặng nhọc. Nó ngồi dậy,chủ động kéo áo mình ra, ở trần trước ông ấy ,sau đó lôt áo ông ấy ra, cúi xuống hôn cơ thể  ông ấy nồng nàn.
-em…
Ông ấy nhắm mắt mà thốt ra những câu ngắn gọn đầy đam mê.
-em…
Nó nhẹ nành cởi thắt lưng, cởi quần. Cái thứ đó đã lớn lên và thẳng thắn. Nó thích thú.
-ông già… bế em vào nhà tắm.
-tắm chúng nhá.
Ông ấy tròn mắt hỏi
-uh.
Nó gật, người ta thích thú bế ngay nó vào nhà tắm, làm việc ngay trong đó. Sau khi cơ thể nó đã sạch sẽ, lại bế nó ra tiếp tục công việc dang dở. Nó nằm úp xuống để ông ấy ôm trọn lấy phía sau lưng. Nó thở…
-ông già… là ai… dậy
-em ngốc… là người ta tự biết…
-còn lâu…
-Em ko tin à? Vậy… hôm nay cho người ta làm vai chính.
Ông ấy làm việc nó.lúc sau thì xoay nó lại, kéo một chân nó lên rồi quỳ xuống… thích thú cho nó biết ông ấy làm được những gì. Nó nhắm mắt lại. cho đến khi bị xoay nằm thẳng ra, người đàn ông ôm trọn cơ thể nó bên dưới, vừa ra vào cọ sát vừa hôn nó… nó nhắm mắt… những âm thanh kích thích  khoái cảm… làm mê muội đối phương phát ra từ cổ họng. Đôi mắt nó dần mờ đi, bàn tay bóp chặt lấy cánh tay ông ấy, nó run rẩy, không nói thành lời. rồi cuối cùng cũng thả lỏng. Ông ấy thơm lên môi nó, ánh mắt tò mò…
-em… làm sao đấy?
Ông ấy tủm tỉm. nó chẳng trả lời. hơi thở khó nhọc phát ra từ bộ ngực căng tròn. Nó nằm đơ ra, khuôn mặt mãn nguyện.
-em…
-ơi…
-sao đấy.
-phê rồi. hì hì.
-thích không?
-thích…
Nó cười thỏa mãn, nhắm mắt lại mơ màng. Ông ấy lại làm việc.
-ông thầy.
-dạ…
-vẫn chưa hết việc sao?
-chưa… là em … làm cho nó bị kìm hãm sự sung sướng đó. Hí hí
Nó nhéo má ông ấy, mắt vẫn  mơ màng…
-em ngủ nhé…
-không được… phải chờ người ta.
Ông ấy cúi xuống hôn nó. Rồi ra vào nhanh thêm chút nữa và nằm xuống ghì chặt nó vào ngực mình. Nó thích thú mà xoa tấm lưng ướt đẫm.
-là tôi ko đợi được nữa. mai mình đi đăng kí luôn đi được không?
-mai là chủ nhật mà.
Nó cười
-ghét chủ nhật
-đợi thêm 1 hôm có sao đâu.
-dài lắm em biết không?
-ông đợi em mấy chục năm rồi.. thêm 1 ngày nữa thôi… ko phải một năm đâu.
-được rồi… đành vậy.
Ông ấy rúc vào ngực nó…
-ông thầy.
-dạ
-mai có lịch đi cùng anh Quang và Chị Ánh đấy.
-uh nhỉ? Quên mất.
Nó cúi xuống bất ngờ xoa má ông ấy.
-từ khi nào quên làm việc.
-hì hì, từ khi bố vợ gật đầu, bán con gái cho.
-Xấu tính
Nó nhéo má.
-ngày mai tôi sẽ về muộn, nên em ở ngoan trong nhà… cấm có đi lung tung, chờ ngày kia về tôi đón. Sáng ngày kia tôi cho em nghỉ làm.
Hì hì
Nó cười
-vâng, tuân lệnh sếp.
Nó ở nhà đến tối mịt mới ngó mặt ra cửa. tự nhiên thấy thèm trà sữa quá thể luôn. Dạo này quen mồm, chiều nào cũng đơm một côc trà sữa xong mới ăn cơm được. Nó dắt xe, phóng ra  đường mới có quán trà sữa ngon… là đầu dãy nhà nó…
Giờ 9 giờ… quán đông lắm…toàn thanh niên… chờ đợi mãi mới có để mang về, đến khi ra cổng thì nghe tiếng gọi…
-Hân… Hân
Hội thằng Trung đang ngồi bên kia đường… cuộc sống chúng nó sang chảnh… tối tối đi ngồi caffe tán gẫu với nhau. nó nhìn sang.
-Hân, vào đây ngồi chơi tí đã. Đi đâu thế.
-mình đi mua trà sữa.
-gì uống trà sữa giờ này.
-ngày nào uống cũng thành nghiện đó.
-uh, vợ tôi cũng nghiện lắm.
Cả hội nói chuyện một lúc, đến khi nó thấy tối hơn thì đứng lên xin phép ra về. Lúc quay ra… người đàn ông cao lớn đứng trước mặt… khuôn mặt  đầy nét suy tư… nó giật mình, suýt rơi cái túi trà sữa.
Lịch sự quay lại chào các bạn rồi coi như không có anh ta mà đi qua. Anh ta cứ thế bước theo sau lưng nó.
-Hân… Hân…
Nó đứng lại nhưng ko quay lại
-đừng tìm tôi nữa.
-anh chỉ muốn cảm ơn em vì đã giúp hai đứa bé.
Nó ngẩng lên, quay lại nhìn thẳng vào mắt anh ta.
-anh làm ơn, tỉnh táo đi, lớn rồi, sao lại hành xử như thế.
-anh xin lỗi… anh và cô ta… quyết đinh ly hôn rồi.
Nó im lặng, có lẽ điều này nên xảy ra…
-hôm sau cô ta đến cơ quan anh làm loạn… giờ thì anh không chịu được nữa.
-vậy mong anh sẽ từ câu chuyện này mà rút ra bài học.
-anh hiểu rồi. hôm ấy về… anh ta… có nói gì em không?
-không. Ông ấy chỉ giận chút thôi
-anh xin lỗi.
-Việt này… tôi nghĩ… anh nên nhìn lại mình đi, đừng sống như vậy nữa. cho dù lấy ai thì nếu bản thân không trân trọng người đối diện, thì sẽ không thể nào thấy hạnh phúc được.
-người phụ nữ chỉ ngoan, khi họ cảm thấy được người đàn ông mình yêu tôn trọng. Hạnh phúc gia đình là phải hi sinh từ hai phía anh hiểu không?
-anh hiểu… nhưng mà anh…
-xin lỗi, tôi phải về
Nó tránh mặt không muốn nghe anh ta nói thêm điều gì nữa.
-Hân, xin hãy cho anh nói thêm một câu thôi.
Nó gạt tay anh ta ra…
-tôi đã nghe anh nói ngần ấy năm đủ rồi… giờ chúng ta… ko còn có gì để nói.
-anh biết… anh đã phạm một sai lầm rất lớn. Nhưng mà anh…
-anh đừng nói thêm gì cả.  Xin anh đừng tìm tôi nữa. chúng ta đã chia tay nhau từ lâu lắm rồi. là do anh chọn cô ấy… là do anh nói anh không cần tôi, và anh yêu cô ấy. cho nên giờ… xin hãy tránh xa tôi ra… xin anh đừng tìm tôi nữa… chúng ta coi như chưa bao giờ tồn tại trong cuộc đời nhau cả. Để tôi yên, để tôi đi lấy chồng.
Nó đứng lặng im. Việt đang nắm cánh tay nó, nghe đước câu đó thì đứng chết lặng không nói nổi lời nào. Nước mắt cứ thế trào ra… bàn tay anh ta run run… miệng mấp máy…
-em… đi … lấy chồng.
Đôi môi anh ta run run, nước mắt trào ra trên khóe mi. Nó cũng khóc, nhưng quay đi giấu giọt nước mắt. Việt buông thõng tay, bước lặng lẽ qua mặt nó rồi nhìn lại.
-xin lỗi em… chúc… em … hạnh phúc.
Nó quay đi không dám nhìn, nước mắt trào ra, tim nó đau thắt lại…tuy tình yêu đã không còn, nhưng những vương vấn của tinh đầu mấy ai mà quên được.
Hiện tại, chúng ta cứ cho rằng mình ổn, cứ nghĩ rằng mình có thể vượt qua mọi nỗi đau, cứ tự dối rằng mình chẳng còn bận lòng đến người kia và rồi thời gian sẽ hàn gắn mọi tổn thương trong đời. Nó và anh ta đã trở về với những tháng ngày không nhau, như hai người xa lạ, như vốn dĩ có gặp gỡ tất phải chia ly, có bắt đầu thì cũng có kết thúc. Cuộc sống mà!
Nhưng biết đâu đến một ngày nào đó, họ  sẽ nuối tiếc vì đã bỏ lỡ nhau, sẽ tự trách mình vì chưa đủ cố gắng, vì không ai đủ dũng cảm níu lấy người mình thương, vì cứ ngây dại nhìn người kia đi mất, để rồi khép lại hoài niệm bằng những nỗi đau trong tim nhau. Nhớ đấy, tiếc đấy, hạnh phúc đấy, nhưng cũng bi thương biết nhường nào…Thanh xuân ấy đẹp biết mấy, nhưng thật cũng rất đau!
Và tất cả… chỉ là hoài niệm. bởi trái tim nó… đã trao cho người khác mất rồi.
Nó đứng đó mà không dám nhìn họ dắt xe quay đi… nhưng chỉ vài chục giây sau khi người ta phóng đi., một tiếng va chạm lớn khiến tất cả mọi người nhốn nháo chạy ra…mấy người bạn nó cũng phi ra như tên bắn… nó nghe đâu đó tiếng gọi to của những người đứng ở đó…
-là Thằng Việt … thằng Việt bị tai nạn rồi.

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN