NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL) - Phần 60
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1466


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)


Phần 60


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 60
Nó bước ra, nhìn ra cổng. Người đàn bà nói oang oang. Trên tay bế đứa bé. 1 tay lay cái cổng nhà nó. Một người đàn bà khác lớn tuổi hơn. Đứng phía sau chửi.
– con kia… Mày ra đây. Tao tưởng nhà mày ăn học, gia giáo mà đi dụ dỗ chồng người khác thế à? Con đĩ kia.
Nó đứng bên trong. Ko mở cửa. Tay cầm điện thoại. Giờ nó phải làm gì. Im lặng, hay gọi cho Long hay Gọi cho Hoàng, hay gọi cho ông ấy.
Trời đất ơi. Sao lại rắc rối thế này.
Nó đứng một lúc thì mấy người kia cũng thấy nó. Vợ Việt như một con hổ điên cuồng, gào lên ngoài cửa. Nó cấm điện thoại gọi cho Long.
-có chuyện gì vậy Hân
-vợ Việt đến nhà em làm phiền, anh giúp em.
-đừng mở cửa, anh đến ngay.
Long cup máy luôn, nó đứng im bên trong. Nó không muốn rắc  rối, để cho nhà họ tự giải quyết. Chứ nó đâu có ý cướp chồng cô ta. Là cô ta cướp đi, thì cứ cố mà ôm lấy. đời có nhân quả hết…
-có chuyện gì mà mấy người làm ồn trước cửa nhà người ta vậy hả?
Nó nghe tiếng nói thì tim đập mạnh hơn… là ông ấy… ông thầy… sao ông ấy đến đây.
Nó đứng ra ngoài, nhưng không dám đứng sát vào cổng.
-anh là ai?
-không phải việc của anh, anh cút đi.
-tôi là chồng cô ấy, sao không phải việc của tôi.
Vợ việt tròn mắt. Nhìn ông ta… rồi mồm miệng lia láu
-vợ anh mà anh để cho nó đi dụ dỗ chông người khác à? Anh có phải đàn ông không?
Ông ấy cau mày.
-cô nên suy nghĩ cho kĩ trước khi nói chuyện. Đừng có vơ đâu nói đấy.
-Tôi chỉ nói sự thật
-là con kia… nó giật chồng tôi, anh nghe chưa?
-tôi nghe cô nói, chứ không thấy điều đấy là sự thật

Ông ấy lạnh lùng quay vào cổng, rút khóa mở ra, dắt xe đi vào. Cô ta cũng đi vào theo thì bị Việt nhanh tay giữ lại
-cô đến đây làm gì?
Cô tay vung tay , gạt tay anh ta.
-tôi đến đòi bố cho con tôi.
-cô mù à… tôi về nhà rồi cơ mà.
-nhưng trước khi về nhà anh đi với cô ta, tôi tìm anh , anh không về, mà cô ta nói một câu anh về ngay, anh cờ bạc, anh rượu chè, anh đi với gái… anh tưởng tôi là bù nhìn chắc… tôi biết thừa… là vì nó… anh vẫn nghĩ đến nó, anh vẫn yêu nó đúng không
Cô ta quay sang nó
-con đĩ… mày đã đi rồi mày còn về đây làm gì… mày cướp cha của con tao, mày phá hoại hạnh phúc nhà tao, đồ con chó.
-cô im đi
Mồm cô ta oang oang. Việt kéo cô ta lại thì mẹ cô ta đi lên. Ông thầy đứng ra chặn lại.
-cháu nói bác hay… đây là vợ cháu… và ko ai có bằng chứng là vợ cháu ngoại tình với chồng bạn kia… thì có nghĩa là cháu không cần phải nể cái sự vô lý này đâu ạ.
Ông ấy nói chắc chắn.
-mày tránh ra,… mày không dạy được vợ mày để tao dạy.
-mày là  loại cướp chồng… con đĩ kia… đcmm…
-Cô im ngay
Việt quát lên, kéo cô ta. Cô ta giằng lại
-Chúng mày trai trên gái dưới không biết xấu hổ, lũ chó má… mày có phải là người không mà cướp cha của con tao hả con  đĩ
Giằng co qua lại khiến hai đứa bé sợ quá mà khóc to, sự việc trở nên hỗn loạn, hàng xóm cũng chạy sang xem… nó đứng đằng sau, gạt ông thầy sang một bên, môi nó mím lại… nó nhịn đủ rồi… nó bước lại phía trước…
-thôi đi…
Nó quát lên.
-mày nói đủ chưa hả con kia… tao nói cho mày biết… tao cả nó hỏi han hẳn hoi…rồi chúng mày ngủ với nhau có chửa… tao nhường lại cho mày… là chúng mày chọn nhau, giờ mày bốc cứt mày ăn,  thì mày đừng có to mồm ở đây… chứ tao không thèm đâu .
-đmm… thế hôm nay mày đi với ai.
-mày là người biết điều, mày tử tế, thì mày gọi được nó về, chứ mày không gọi được về thì mày xem lại cách mày ăn ở đi, đừng có mà đứng đây mà cả vú lấp miệng em… cút ngay khỏi nhà tao.

Nó quát lên.
-đcmm…. con chó…
cô ta xông lên, Việt kéo lại, ông Thầy quay lại nhìn nó, đẩy nó vào trong
-em đi vào nhà đi.
-thầy cứ để cho em nói, em nhận em sai khi em đi tìm anh ta, nhưng cô ta cũng phải hiểu… em cũng vì cô ta, vì những đứa bé kia mà làm thế… chứ giờ… anh ta như bát nước đã hắt đi… không bao giờ múc lại được.
Nó cương quyết bước lên.
-giờ tao nói cho mày hay… mày có chồng thì mày giữ…chứ mày cướp của người khác một lần… thì cũng sẽ có những người khác nữa cướp lại của mày… nên mày cố gắng mà giữ lấy… chứ tao không thèm đâu… mày về đi.
-tao không về… tao nhịn mày quá nhiều rồi.
-cô có thôi đi không hả?
Việt quát lên, mắt trợn lên vì tức.
-tôi không thôi, hôm nay tôi nói cho anh biết, anh rượu chè quanh năm ngày tháng, anh chơi bời… anh đàn đúm với chúng nó, anh gái mú tôi không biết sao? Tôi có mù đâu… anh không nghĩ cho tôi, không nghĩ cho mẹ con tôi, ngủ anh cũng mơ thấy nó, anh cũng gọi nó., anh thử hỏi ai chịu được.
-vậy cô thì thế nào… cô có biết nghĩ cho tôi không, hay cô chì chiết. Cô gào mồm lên, cô phải để cho người khác thở, cô phải giữ thể diện cho chồng chứ… cô làm tôi xấu mặt với bạn bè bao nhiêu lần rồi.
Hai người đó tố cáo tội lỗi của nhau trước cửa nhà nó… cho đến khi cô ta gào lên.
-tôi ly hôn,  được rồi , lần này tôi ly hôn, anh muốn làm gì thì làm… trả anh đó
Cô ta đẩy đứa bé cô ta bế trên tay xuống đất không thương xót, đứa bé khóc nó chạy lại bế lên. Việt thấy con bị đối xử như vậy thì mắt trợn trừng lên.
-mày có phải là mẹ không vậy hả con kia…
Anh ta đưa tay tát cho cô ta mấy cái, cô ta ngã xuống . ông thầy bước lại can, kéo Việt ra.
Anh ta đang rất nóng nên cũng xông vào. Bảo vệ khu phố cũng đi ra, Long cũng đã đến.. cuộc hỗn loạn của hai vợ chồng Việt kết thúc bằng một cái tát bồi của anh ta… cô ta có vẻ rất đau, ngồi im không cử động…
-Việt… thôi ngay… về nhà tao nhanh lên
Long quát.
-mày buông ra… buông tao ra.
Anh ta quát lên.
-mày bình tĩnh ngay…

Nó mặc kệ, một tay bế đứa bé, một tay dắt đứa lớn vào nhà, cả hai đứa khóc mà không ai để ý đến.. khổ thân… trong cuộc chiến hôn nhân của cha mẹ… thì nạn nhân duy nhất là những đứa con.
Đứa bé bị mẹ nó ném xuống biêu một bên đầu…khóc đến khản cả tiếng, nó vác lên vai, không khí đã bớt hỗn loạn.
Đứa lớn biết hơn chút… nó đưa cho điện thoại thì ngồi im.
Ôm đứa trẻ trong lòng mà nỗi xót xa dâng lên đến cực hạn. Nói là lỗi của nó cũng không hoàn toàn phải… bởi nguồn cơn của mâu thuẫn đã xảy ra từ trong cốt lõi, mà cơ bản ,chỉ chờ cơ hội này là bột phát ra thôi, nhưng nếu vợ chồng mà cứ cư xử không tôn trọng nhau như vậy… thì chia tay, có lẽ là một cách nhẹ nhàng nhất cho cả hai người.
Là nó nghĩ vậy nhưng nhìn vào hai đưa trẻ thật sự rất đáng thương.
Mọi người giải tán hết, vợ Việt được đưa về nhà, còn Việt đi theo Long. Không khí trở nên yên lặng. Nó ngồi trên ghế, bế đứa nhỏ, đứa lớn thì ngủ quên vì quá mệt… ông thầy bước vào, nhìn nó cùng hai đứa trẻ một lượt, rồi cau mày thở dài…
Nó ngẩng lên, nó cũng ngại với ông ấy vì chuyện này. nó ngập ngừng.
-thầy có thể… bế thằng bé vào phòng giúp em được không?
Ông ấy  bước lại, cúi xuống xoa mồ hôi trên trán nó rồi rất khéo khi bế nó vào phòng. Một lúc sau thì đi ra, ánh mắt vẫn nhìn nó nghiêm khắc… nó ngại mà cúi xuống.
-em vừa mắc 2 sai  lầm đó là nói dối và làm ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình nhà người ta .
-em xin lỗi.
-Tôi ko đứng đây để nghe câu đó.
Nó cúi xuống…giờ giải thích thì được gì?
-hân… em nghe này… chúng ta lớn cả rồi, một quyết đinh nó ảnh hưởng đến bao nhiêu con người,  cho nên… bất cứ điều gì cũng nên cân nhắc… tôi là chồng em… là người đàn ông của em… nếu em đi gặp một người đàn ông khác, em cũng nên nói với tôi… bởi vì rất có thể sẽ gây ra hiểu lầm, nghiêm trọng nhất là làm ảnh hương đến tình cảm của nhau.
-em hiểu.
-em hiểu mà tại sao em làm vậy?
-là em… chỉ muốn mấy đứa bé này có cha… có gia đình.
-em lo xa quá rồi, cậu ta cũng 30 tuổi rồi, đủ chín chắn để suy nghĩ, nếu cậu ta yêu gia đình, có trách nhiệm thì không cần em phải tìm. Giờ em có tìm cậu ta cả đời được không. Em nghĩ cho cậu ta… vậy em có nghĩ cho tôi không? Em nghĩ tôi vuui khi thấy em gặp cậu ta chắc.
Ông ấy rõ là rất giận nó, nó vẫn ôm đứa bé trong lòng.
Đứa bé nghe ông ấy nó mà giật mình mếu máo, nó ôm chặt vỗ về.
-Giờ em không biết phải giải thích thế nào cả. Nhưng em khẳng định em và anh ta không làm gì mờ ám.
-vậy còn trái tim em… tình cảm của em.
-em đã nói anh ta là  một phần quá khứ rồi. giờ thầy yêu em, thầy có thể tin em, còn nếu không tin… em không biết phải nói sao nữa.
-tôi tin em… nhưng tôi mong… em đừng bao giờ làm vậy với tôi nữa… chuyện này… ngay mai tôi biết nói sao với bố mẹ em. Chưa tính đến chuyện họ còn quay lại làm phiền chúng ta.
-tôi nghĩ em thu dọn đồ đạc đi. thứ nhất là bớt phải đi lại, thứ hai là không muốn họ làm phiền chúng ta nữa.

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN