NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)
Phần 64 - 1
NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 64 (full)
Nó ngồi dậy khi bố mẹ nó đi vào. Mẹ nó chạy lại, ngồi xuống giường với nó, nhưng bố nó, hai mắt đỏ ngầu. thấy con gái bơ phờ mà cũng ko tiếc tay cho nó một cái tát.
Mẹ nó bất ngờ, nó ngồi em.
-cái con mất dạy này.
-anh… sao anh lại làm thế.
-đẻ ra nó tao không dạy được nó sao. Mẹ con mày dung túng cho nhau à. Mất dạy.
Nó vẫn cứ ngồi im. Cái tát đau nổ cả con đom đóm ý chứ. Nhưng nó sai… nó phải chấp nhận.
-anh thôi đi, con nó ôm đau thế này.
-ôm đau chỉ một lúc nhưng ngu nó cho hậu quả cả một đời, mẹ con mày chỉ nghĩ ngắn được thế thôi sao?
-con xin lỗi bố.
-nó nằm phòng nào để con sang gặp
Tiếng thằng Hoàng nói phía sau.
-thôi… lại cả mày nữa… để cho chị nó nghỉ đi.
-chúng mày mà ko chịu nghe lời, thì đừng có mà trách tao quá đáng. Từ giờ mày đừng có mà coi tao là bố mày nữa.
-bố…
Nó ấm ức khóc. Thằng Hoàng đứng phía sau thở dài.
Cả buổi nó nằm chả ngủ được. Người ngợm rệu rã hết nhưng vì đứa con nó cố gắng gượng dậy thu dọn.
-Hoàng… ra làm thủ tục xuất viện cho chị.
-nằm đó đi, khỏe lại thì về.
-hoàng… cho chị về.
-để em nói anh Thắng đến làm thủ tục cho chị.
-mày thôi đi, đừng làm phiền người ta.
-chị buồn cười, yêu nhau mà phiền cái gì.
Nó chẳng biết chuyện hôm qua nên cứ vô tư, nhưng bắc máy gọi điện thì ông ấy không nghe máy. nó biết… tính ông ấy rất dứt khoát.
Cho nên… nếu nói ra câu chia tay là cũng đã đến giới hạn cuối cùng của sự chịu đựng về nó. Nó imlawngj đi xuống khỏi giường, nhẹ nhàng đi lại.
-thu dọn đi.
-Hân… con làm gì thế?
-con về thôi mẹ ạ.
-con đang ốm đó.
-con khỏe rồi, muốn về nhà.
-thôi được rồi. nhưng mà đừng có cãi bố mày nữa nghe chưa?
-con về nhà bên kia.
-ko được, nhỡ con mất dạy kia nó lại đến.
-nó không đến nữa đâu, mẹ đừng lo.
Nó mặc cái áo lên , đeokhẩu trang kín tránh vi khuẩn.
-Hoàng…
-dạ…
-có thể, cho chị gặp Việt lần cuối không?
-chị bị điên à? Lụy tình vừa vừa thôi chứ.
-em mà gặp nó em giết nó đấy.
-Hoàng, ai cũng có lúc sai em ạ. Sửa được thì tôt, không sửa được mà ân hận cả đời thì quá khổ rồi còn gì. Coi như chúng ta còn chút tình cuối cùng mà gặp nhau… nói câu chia tay… và không gặp lại nữa.
-chị nói như ra đảo vậy… nghe kinh quá.
Nó đứng lên đi ra ngoài. Hoàng đi theo.
Nó đi đến phòng Việt đang nằm. có cô em gái vẫn còn ngồi trong đó.
-về phòng thu dọn đồ đi rồi ra cổng chị chờ.
-nhưng mà…
-đừngnói thêm gì nữa. làm đi.
Nó đi vào bên trong. Cả hai quay ra nhìn nó . Ánh mắt Việt đầy lo lắng.
-chị Hân, chị khỏe chưa ạ?
-chị khỏe rồi.
-sao Hân không nghỉ thêm đi, hân mêt lắm. xin lỗi Hân.
Việt nhìn nó áy náy.
-Hân không sao rồi, Hân đến đây để chào Việt. Mong Việt giữ gìn sức khỏe. Đừng dại dột nữa. bên cạnh Việt còn những đứa con, chúng cần Việt. Mọi chuyện đã là quá khứ… không ai trách móc ai vì những sai lầm.
-Hân đến đây không phải vì Hân còn yêu Việt mà vì cái tình người của chúng ta. Hận thù đôi khi chỉ làm người ta đau khổ. Chi bằng cứ bao dung với cả chính bản thân mình. Thì mình sẽ luôn cảm thấy thanh thản.
-thế còn anh ấy.
-người ta có thể trách Hân, có thể chửi mắng Hân, có thể nói Hân thay lòng Hân đều chấp nhận. Bản chất con người là như vậy rồi. không có ai hoàn hảo hết. Nếu như bạn gái cũ của ông ấy lâm vào hoàn cảnh này, Hân cũng không vì người ta từng yêu nhau mà bỏ lại.
-con người hãy cho nhau chút tình. Để sau này khi chúng ta có con… chúng ta sẽ dạy con làm một người tốt, đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại bao giờ. hãy cứ đặt mình vào địa vị người khác mà suy nghĩ. Đừng sống cá nhân quá được không?
-cho Việt gửi lời xin lỗi anh ấy.
-không sao đâu, anh ấy là người hiểu biết. Rồi anh ấy sẽ hiểu.
Nó cười nhẹ. Nắm tay Việt một cái cuối cùng rồi quay đi ra cửa.
-chị Hân.
Em gái Việt đuổi theo nó. Nó đứng lại
-chuyện chị có…
-em đừng nói với ai cả. Là chị bảo cô ấy không nói. Hãy tôn trọng chị một lần.
-vâng
Nó gật đầu. rồi quay đi.
Trời ngoài kia đã ngả về thu rồi, đâu đó vẫn còn những cánh hoa bằng lăng tím, màu tím thủy chung.
Người ta khổ vì thương không phải cách
Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người
Có lẽ chuyện tình của chúng ta cũng đáng tiếc như vậy. Em đã từng thương anh bằng tất cả sự chân thành và tha thiết của con tim. Những tháng ngày đẹp nhất là khi ta có nhau. Chúng ta đã vẽ và điểm tô vào thanh xuân của nhau những sắc màu lộng lẫy nhất. Và em hạnh phúc vì mọi điều anh mang đến cho em.
Anh từng là cả thế giới đối với em. Nhưng thế giới ấy dường như mỗi lúc một nhỏ lại, khi chúng ta vươn mình ra biển lớn. Chúng ta,bị cuốn vào vòng quay cuộc sống, với những nỗi lo toan thường nhật, với công việc bộn bề cùng những vấn đề nhỏ nhặt, đến nỗi quên cả chuyện vun vén cho tình yêu. Chúng ta nghĩ sự tồn tại của đối phương là điều quá hiển nhiên, giống như việc thấy mặt trời mọc và lặn mỗi ngày vậy, hiển nhiên tới mức chúng ta vô tình lãng quên họ lúc nào chẳng hay. Và rồi khoảng cách ngày càng xa, những quan tâm lo lắng không hẳn đã vơi dần, tình cảm cũng không phải đã phôi pha, chỉ là chúng ta không còn nhiều thời gian dành cho nhau nữa. Đến khi chợt nhận ra sự thay đổi thì chúng ta đã không còn bên nhau nữa rồi.
Em nghĩ em và anh như những con tàu, hiên ngang và hùng dũng băng qua đại dương, chẳng thể nào dừng lại, chẳng thể nào rẽ ngang khi hành trình chưa kết thúc. Nên dù có lướt qua nhau, chúng ta cũng chỉ có thể gượng cười, tự nhủ lòng là do số mệnh mà thôi. Gặp gỡ và chia ly vốn là chuyện thường tình. Duyên đã lỡ, lệ đã trào, có thể nào níu giữ được đâu anh! Nên dù lòng còn thương còn nhớ thì chuyện đôi mình vẫn kết thúc dở dang, tựa như một cuốn phim buồn mà chẳng ai muốn nhớ về đoạn kết.
Hiện tại, chúng ta cứ cho rằng mình ổn, cứ nghĩ rằng mình có thể vượt qua mọi nỗi đau, cứ tự dối rằng mình chẳng còn bận lòng đến người kia và rồi thời gian sẽ hàn gắn mọi tổn thương trong đời. Em và anh đã trở về với những tháng ngày không nhau, như hai người xa lạ, như vốn dĩ có gặp gỡ tất phải chia ly, có bắt đầu thì cũng có kết thúc. Cuộc sống mà!
Nhưng biết đâu đến một ngày nào đó, chúng ta sẽ nuối tiếc vì đã bỏ lỡ nhau, sẽ tự trách mình vì chưa đủ cố gắng, vì không ai đủ dũng cảm níu lấy người mình thương, vì cứ ngây dại nhìn người kia đi mất, để rồi khép lại hoài niệm bằng những nỗi đau dịu dàng trong tim nhau. Nhớ đấy, tiếc đấy, hạnh phúc đấy, nhưng cũng bi thương biết nhường nào… Thanh xuân ấy đẹp biết mấy, nhưng thật cũng rất đau!
Có lẽ em và anh cũng giống bao người khác, trưởng thành rồi mới nhận ra và nuối tiếc thật nhiều, bởi thanh xuân ấy, ta bỏ lỡ một người. Và rồi ta lại ước giá như… Giá như anh quan tâm em hơn một chút, giá như em bớt trẻ con bớt giận hờn đi một chút, giá như chúng ta không nói ra những lời làm đau nhói tim nhau, giá như có thể bắt đầu lại từ đầu, giá như… Nhưng làm gì có ai quay ngược được chiều kim đồng hồ cơ chứ? Cuộc sống cứ vận hành theo cách nó vốn vậy và chẳng có chỗ nào cho những “giá như” đâu!
Nó đứng trước cửa nhà ông ấy. cánh cửa vẫn đóng im lìm dù đã gõ đến đỏ cả bàn tay. Ông ấy… không về nhà thì phải. nó nhấc điện thoại, tiếng chuông đổ dài lê thê. Đầu dây bên kia có thể nghe thấy nhưng mà vẫn cố chấp không nhận lời. nó cúi xuống… đứng mãi ra đó.
Nó có một tính cách rất kiên trì, và muốn gì… chắc chắn sẽ quyết tâm… làm cho bằng được.
Nó mở máy lần nữa, nhưng lần này là nó gửi tin nhắn.
-ông thầy… hôm nay có về nhà không? Em đang đứng ở cửa nhà. Về đi. em đợi.
-ông thầy. nếu có giận thì cho em xin lỗi được không? Em chân thành đó.
-ông thầy… đừng giận em nữa có được không?
Nó đứng đó, kiên nhẫn đến rất lâu, đến khi chân tê lại nó mới quay đi, hóa ra ông ấy không muốn nghe nó nói nữa rồi.
Nó hiểu mà… ai cũng có thể ghen, và rất ghen với những người đi trước. Đặt địa vị của nó vào ông ấy, tha thứ đến giờ này là quá bao dung rồi. cho nên, ngay từ đầu nó đã nghĩ nó không xứng đáng. Nó cười, xoa cái bụng vẫn còn phẳng phiu. Nó có lỗi… đứa con 10 tuần tuổi mà không phát hiện ra… may mà không có vấn đề gì ảnh hưởng đến con cả.
Hôm sau nó đi làm bình thường, mong sẽ gặp ông ấy mà nói lời xin lỗi. Bản thân ông ấy giận cũng chỉ một vài hôm im lặng. Bởi vì theo ông ấy. lúc giận nhau cần một thời gian để bình tĩnh, để sau khi cơn giận qua đi mới ngồi lại để giải quyết vấn đề.
Mấy hôm ông ấy không đến đây. Nó biết, lần này ông ấy giận thật sự rồi. rất giận
-hai đứa có chuyện gì đúng không?
-vâng.
-là chuyện gì?
-là anh Thắng nói chia tay em.
Anh Quang giật mình.
-hai đứa mày có chuyện gì nghiêm trọng đến vậy.
-là em… đi gặp người yêu cũ.
-ối giồi ôi… Thắng nó cũng ghen lắm đấy, chẳng qua nó nền tính thôi. Nhưng gì đến nỗi lại nói chia tay vào lúc này.
-anh ấy tránh mặt em.
-uh.., anh biết. Bữa nói với nó em đi làm mà nó không đến đây.
-nó mà giận vậy là nghiêm trọng lắm đó.
-anh giúp em được không?
-để anh nói nó xem nào. Nhưng hai đứa chia tay rồi thì đứng gặp nhau nữa. có làm gì quá giới hạn không? Không anh nghe chửi lây lại khổ lắm.
-ko có gì đâu anh. Ko bao giờ gặp lại nữa.
Anh Quang nhận lời giúp nó, chiều hôm sau, anh đưa ông ấy đến công ty. Đi theo một đám bạn, ông ấy đi qua, lạnh lùng không thèm nhìn nó lấy một cái. Tư nhiên trong lòng dâng lên nỗi tủi thân đến nghẹn ngào. Hai mắt nó đỏ hoe… mấy người bạn biết ý cũng không trêu đùa như mọi khi nữa.
-Hân, mang nước cho anh.
-vâng
Nó đứng lên, gạt nước mắt đi rồi ra pha nước. Mang vào. Ông ấy đang cùng mọi người bàn chuyện gì đó, Thấy nó rót nước cũng không ngẩng lên, mà càng cúi xuống như để tránh nó.
-hân, bộ hồ sơ anh đưa cho em lúc sáng em soạn chưa?
-dạ rồi ạ.
-vậy mang vào đây.
Nó đi ra cầm bộ hồ sơ vào.
-các điều khoản này là giao cho em Hân xử lý, cho nên chúng mày ngồi đây nghe em Hân hướng dẫn qua nhé.
Tất cả ngồi né sáng một bên cho nó vào ngồi cạnh ông ấy. hình như mọi thứ đã được giàn xếp rồi thì phải, nhưng khi nó vừa ngồi xuống thì ông ấy cũng đứng lên.
-tao có việc bận rồi, chuyện hợp đồng này chúng mày tự giải quyết.
-mày không chung vụ này sao?
-không.
Ông ấy đứng lên chỉnh lại cái áo. Khuôn mặt có vẻ mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng. Ông ấy gầy đi trong cái áo sơ mi kia.. đàn ông người ta còn cả nghĩ hơn cả đàn bà. Nó buồn buồn nhìn theo ông ấy đang đi nhanh ra cửa. mấy ông bạn ngồi lại nhìn nhau.
-hân… là gì mà nó giận đến như vậy?
-em… sai thôi.
-Thắng nó hay tự ái lắm… yêu thì yêu thật, nhường thì nhường thật, nhưng cũng có giới hạn thôi.
Nó cũng vất vả nhiều lắm. đừng để nó suy nghĩ nhiều.
-vâng
-được rồi, chúng mày hẹn nhau bữa nhậu cho chúng nó hòa đi, may ra cái đó thì nó mới nguôi được.
-ngày nào nó chả hốc rượu.
-thì lần này hốc xong có chỗ cho ra có phải vui hơn không?
-thôi. Nhanh nhanh lên, tao cho mỗi đứa ngồi một mâm. Không ăn hết thì cho mang phần về.
-mày nói như chú rể ý nhể.
-không… là đại diện cho cô dâu cảm ơn các chú.
Hí hí
Mấy ông cười mà nó chả có tâm trạng mà cười theo.
Nó ngày ngày cứ ôm cái điện thoại.kiên nhẫn nhắn tin hỏi han dặn dò và xin lỗi.
Còn bên kia cũng kiên nhẫn im lặng mà không chịu trả lời.
Căn nhà ấy ngày ngày nó vẫn đến, tự mở cửa bước vào mà chả cần gõ cửa. Vẫn gọn gàng ngăn nắp. Nhưng càng ngày càng cô đơn, hình như biết nó ở đây nên người ta không về nữa thì phải.
Là ghét nó đến như thế hay sao.
Nó ngồi xuống ghế. Ngước lên nhìn, tự mình tưởng tượng ra bóng dáng ông ấy vẫn còn đâu đây, nó nhớ ông ấy… đôi khi nỗi nhớ nó chẳng thể nói thành lời. người ta yêu nhau khi cái tuổi đã trưởng thành thì tình yêu đôi khi chẳng cần thể hiện bằng ngôn ngữ.
Cả thanh xuân có ông ấy đi bên, chứng kiến nhưng vẫn thứ tha cho những sai lầm. vậy mà giờ sao lại chia tay theo cách đau lòng đến như vậy… là lỗi do nó.. nó sai rồi.
Nó xoa bụng, con yêu… mẹ đang cố gắng để lấy lại tình yêu của bố con, xin ông ấy tha thứ… vậy mà,… ông ấy im lặng thế này… mẹ có nên… nói cho ông ấy biết là có con hay không?
Suy nghĩ một hồi, rồi nó cũng thiếp đi ngay trên ghế. Đến nửa đêm thì giật mình khi tiếng cửa mở rất lớn, nó ngồi bật dậy,. người đàn ông đi vào nhà trong trạng thái say say. Tay vắt cái áo vest lên vai, loạng choạng. Nó đứng dậy bước lại đỡ.
Ông ấy thấy có người thì ngẩng lên nhìn.
-em đến đây làm gì.
-sao lại uống say đến như vậy?
-tôi hỏi em đến làm gì?
-là em đến tìm thầy.
-thầy ư… tôi mãi cũng chỉ là ông thầy của em thôi… không là gì khác.
Ông ấy cười khẩy.
-đừng như vậy, em xin lỗi, xin đừng giận em nữa có được không?
-em về đi.
Ông ấy gạt nó ra một bên, đi vào trong phòng đóng sầm cửa lại.
-đừng như vậy. Thắng… em xin mà. Đừng như vậy
Nó đứng ngoài khóc, giờ nó rối bời lắm,, không nghĩ ông ấy lại giận đến như thế này.
-về đi, tôi ko muốn thấy em nữa. chúng ta chia tay rồi.đừng bao giờ quay lại đây nữa
Câu nói khiến tim nó nhói lên cơn đau thấu trời., bụng nó cũng quặn lại. nước mắt trào ra.
-em cần nói chuyện., nếu không mở cửa. em sẽ đứng đây cho đến bao giờ ông mở cửa thì thôi
Ông ấy biết tính nó những cũng cương quyết không mở. trong ngôi nhà, cách nhau một cánh cửa… có hai tâm hồn cũng chịu đựng đau khổ. Ông ấy ngồi dưới đất dựa lưng vào thành giường… cúi xuống khóc cho lòng tin đã bị tổn thương, còn nó ở ngoài kia đứng đó và khóc cho sự ích kỉ của mình mà không nghĩ cho cảm xúc của ông ấy.
sáng sớm nó ra về khi đôi chân đã mỏi. nó không trách móc ông ấy điều gì hết. Có chi là nó phải chịu trách nhiệm cho việc mình làm…
nó nhìn vào cái lịch để trên trước bàn. nhanh nhỉ… đã đến tuần thứ 12 rồi sao. Hóa ra giận nhau đã được 10 ngày rồi.
ngày mai, nó đi khám cho con theo định kì, có nên nói cho ông ấy biết không nhỉ. Nó mò đến công ty ông ấy lúc tan làm, đứng đắn đo ngoài cửa. người đàn ông sơ mi trắng bước ra theo mấy người đàn ông khác dạt vào quám cafe bàn công việc. Nó nhẹ nhàng đi theo,chọn một góc để nhìn trộm ông ấy.
chờ lúc ông ấy xong việc sẽ đi ra, nói với ông ấy là chúng nó có con rồi, và sẽ vui vẻ cùng nhau đi khám thai… có điều đó không nhỉ.
Ngồi một góc ôm cái điện thoại, những dòng thông tin về sức khỏe mẹ và bé, những câu chuyện hết sức đời thường về tình yêu. Hai người đàn ông vừa bước đến ngồi kế bên nó, cách nhau cái chậu cảnh. Có chuyện gì đó có vẻ cũng rất buồn.
-tưởng hai đứa mày chia tay nhau rồi cơ mà. Mày yêu đứa khác rồi đúng không
-uh … thì chia tay rồi.
-sao lại đi chụp ảnh cưới.?
-nó có bầu rồi mày ạ.
-lâu chưa?
-4 tháng mẹ rồi.
-thế thì cưới đi, nhưng chia tay rồi, không còn tình cảm nữa mà sống với nhau thì mệt lắm.
-uh… thôi thì cứ vì trách nhiệm với đứa con… chứ tao… ko vì đứa con cũng không phải khổ như thế này. bản thân hai đứa không có vui vẻ gì. Chỉ sợ cưới về được thời gian, rồi lại bỏ nhau mất thôi.
-vậy cưới làm gì?
-thì cho con mình có bố. tao cũng là thằng có trách nhiệm đấy,
-lấy nhau vì trách nhiệm thì chỉ khổ nhau thôi, khổ con thôi.
-thôi kệ đi. có lẽ lấy nhau về lại yêu nhau lại thì sao. Tao sẽ cố.
Nó ngồi im nghe anh bạn đó nói , giọng nói đầy chán nản. Nó thẫn thờ xoa bụng mình. Đứa con là kết tinh của tình yêu, nhưng sinh ra có lẽ là lý do để ràng buộc. Nếu ông ấy đến với nó vì đứa con… thì nó trăm ngàn lần là có lỗi với ông ấy. khi người ta đã không còn yêu nữa… thì níu kéo cũng chỉ làm khổ nhau hơn mà thôi. Nếu nó dùng đứa con để tạo ra cuộc hôn nhân này… thì cuối cùng ngay cả đứa con cũng ko được hạnh phúc.
Nó ngồi đó đến tối mịt mới về., chiều hôm sau xin nghỉ sớm để đến viện khám cho con.
Con yêu của nó 12 tuần tuổi rồi. mọi chỉ số đều rất bình thường. Nó ngoan lắm, không làm mẹ nó mệt tí nào cả… chỉ chăm chăm thèm trà sữa thôi.
Nó đãi mình hai cốc trà sữa to tướng. Bởi những người đi vào cùng đều có đôi có cặp chỉ mỗi nó bơ vơ… cảm giác một mình công nhận thật đáng sợ… nhưng mà… có lẽ nó nên quen.
Nhìn những người đàn ông dắt theo cả đứa con đi cùng. Nó lại ước con mình có được hạnh phúc như thế. Đấu tranh để cho con có cha hay để cho nhau được thanh thản quả khó khăn vô cùng. Nước mắt nó lại rơi… vội vàng đứng lên… rời khỏi đó… là nó… đang vật lộn với những lựa chọn cho mình.
Đi vào theo địa chỉ của Anh Quang gửi… có lẽ nó nên cho con có cha. Nó sẽ một lần nữa cầu xin ông ấy tha thứ. Nhất đinh lần này khi nó nói ra nó có con… ông ấy sẽ rất vui.
Cánh cửa mở ra, mấy người con trai cùng ông ấy đang ngồi đó, nhưng nó giật mình khi bên cạnh ông ấy có một cô gái. Họ không ngồi sát nhau nhưng tình hình có vẻ cũng không ổn chút nào. Nó im lặng bước lại, ông ấy thấy nó thì quay đi.
-nào… Hân, ngồi xuống đây, sao em đi gì mà lâu thế.
Nó được kéo ghế ngồi trước mặt họ, người con gái kia nó có quen, nhìn nó ngượng ngùng, ông ấy thì cố tỏ ra bình thản.
-nào… Hân nó đến rồi, chúng ta nâng ly thôi.
Nó cầm chén rượu lên. Nhìn mọi người uống cạn.
-hân… em uống đi.
-em không uống được rượu
Nó nói nhỏ.
-ơ.. mày giả nai lúc nào thế hả. Mọi khi thì uống giỏi lắm cơ mà.
-em bị đau dạ dày.
-đau đéo gì.,..đau lại có người chăm. Đêm nay là đêm của em, cứ xõa đi, kệ mẹ nó.
Nó cười, nhưng chỉ đưa rượu lên nhấp môi. Một hớp con con chưa chảy đên cổ họng mà người đa nóng bừng, không biết con có sao không nữa.
Mọi người cứ chuốc cho ông ấy uống, đến cuối cùng khi ông ấy đã say. Mới tha cho ông ấy ra về
-Cái Giang qua đây anh chở về. Cho vợ chồng nhà Thằng Thắng nó trông nhau.
Mọi người đi về hết, ông ấy loạng choạng đi ra xe. Nó bước theo giữ tay ông ấy.
-mình đi taxi về đi.
-không… đi xe máy về cũng được.
-đi vậy nguy hiểm lắm… nghe em.
-không
Ông ấy mò ra lấy xe. Nhưng nó nhanh tay giật chìa khóa đi ra gọi taxi. Nhờ anh taxi lôi ông ấy vào. Về đến nhà.. ông ấy vùng vằng đi lên không đợi. nó chạy theo mở cửa cho ông ấy vào.
-ngồi xuống đi em lấy khăn lau mặt uống nước rồi đi ngủ.
-tôi không sao.
-đừng thế.
Nó đii vào lấy khăn mặt lau mặt cho ông ấy, ông ấy giật ra, ánh mắt đỏ ngầu nhìn nó.
-em thôi đi, tôi không cần em phải lo cho tôi nữa. về mà lo cho họ đi.
-anh Thắng… đừng nói như vậy., em xin lỗi.
-đừng xin lỗi nữa. tôi nghe chán rồi.
-anh Thắng.
Nó xông vào ôm ông ấy thật chặt. Ông chặt. Ông ấy đứng đơ ra, bàn tay cũng không đưa lên ôm lại nó.
-em xin anh… đừng giận em, em khổ tâm lắm.
-Buông ra đi Hân, chúng ta chia tay rồi.
-không chia tay, em không chia tay. Chúng ta có….
– tôi yêu người khác rồi .
Ông ấy nói dứt khoát. Rõ ràng khiến câu nó định nói tụt lại, hai mắt nó mở to. nhìn ông ấy chằm chằm.
-em không thấy Giang đi cùng tôi đó à?
-chúng ta chia tay rồi, em về đi.
-không
Nó muốn ôm lấy ông ấy, nước ,mắt nó trào ra không ngừng. Cơ thể khó chịu vô cùng, ông ấy đẩy ra, cuối cùng không được nên bị nó ôm chặt lấy. nó nức nở.
-em không muốn chia tay., em xin anh… em không muốn chia tay.e m sai rồi.
-hân… đừng nói nữa.. chúng ta không hợp nhau đâu. Chia tay đi cho nhẹ lòng.
Nó cứ thế ôm chặt mà khóc. Ông ấy đứng im không ôm lại…
-hân… ngày mai em xin nghỉ làm ở đó đi nhé.
-không… em không nghỉ.
-em nghỉ đi, nếu không, tôi đành phải đuổi việc em.
-tại sao?
-là tôi không muốn thấy em nữa. đừng nói gì với tôi nữa làm gì.
Nó ôm siết chặt ,cảm giác trong tim như bao nhiêu nhát sao đâm vào tim. Cuối cùng nó cũng nhận ra… hóa ra với đàn ông, hai chữ dứt tình thật quá là đơn giản. Hóa ra người ta chỉ nói một câu không cần, là người ta sẵn sàng buông bỏ, sẵn sàng quên đi những hi sinh, những yêu thương mà cả hai từng có.
Nó buông ông ấy ra, hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào ông ấy.
-có thể cho em… làm đến cuối tuần được không?
-nếu em muốn.
Nó gật đầu. quay lưng đi. nước mắt cứ thế mà trào ra, nhưng đôi chân vẫn mạnh mẽ bước. Có lẽ duyên phận của nó với ông ấy, đến đây là dừng rồi.
Cả Tuần sau đó ông ấy không xuất hiện. Anh Quang thì sững sờ khi nhận được đơn thôi việc mà nó đưa ra. Khẽ thở dài vì có khi đã được ông ấy thông báo trước.
-giờ em sẽ làm ở đâu?
-em nghỉ đi du lịch ít bữa anh ạ.
-uh. Thế nghỉ đi, chuyện thằng Thắng để anh nói lại với nó, chứ đang dưng thế này chán ghê cơ.
-thôi ko cần đâu anh. Em có nghĩ gì đâu, em vui mà.
-vui… mày điên à? Thần kinh có vấn đề sao? Đéo ai chia tay mà cười như mày đâu, hay mày không yêu thằng Thắng nên nó thế.
-chắc thế anh a
Nó lại cười. một tuần suy nghĩ đã thông suốt. Đôi khi chấp nhận lên thuyền một mình ra biển khơi là biết trước những bão bùng sóng gió. Lường trước những khó khăn và cho mình cơ hội để mỉm cười. bởi nếu không mạnh mẽ… thì giờ cũng không ai mạnh mẽ thay nó cả.
Nó chuẩn bị đồ đạc vào hết vali. Cúi xuống nhìn chuông điện thoại reo lên
-alo.
-là Việt đây, Hân… hai người tại sao lại chia tay
-ko hợp
Nó trả lời đơn giản.
-có phải do Việt không?
-không.
-đừng thế. Để Việt nói chuyện xin lỗi anh ấy.
-không cần.
-không được, không thì Việt áy náy lắm/.
-không cần đâu Việt à.
Nó rồi cười.
-Hân, sắp đi khỏi đây rồi.
-Hân đừng như thế. Để Việt xin lỗi và giải thích với anh ấy.
-không… Hân phải đi rồi. Hân không muốn quay lại nữa. thứ Hân cần Hân đã có rồi
Nó xoa xoa cái bụng đã nhú lên. Đứa con bé nhỏ của nó đang ở trong đó, cùng nó đi theo những chặng đường tiếp theo trong đời. nó không cô đơn.
-Việt xin hân
-việt chỉ cần sống cho tốt, là Hân vui rồi.
-đừng như vậy.
-hân không muốn nghe nữa đâu, Hân đi đây.
Nó cúp máy, kéo đồ đạc ra bên ngoài, anh Taxi đón đồ chở nó đi một vòng ngắm Hà Nội.
Dừng chân ở con phố nơi nó đã từng qua, loáng thoáng màu hoa tím thủy chung… tình yêu có lẽ nó sẽ mang theo suốt cả đời.
Nó ngồi trong xe nhìn ra, người đàn ông gầy đi nhiều lắm trong cái áo sơ mi trắng. Hà Nội mùa se lạnh rồi mà ông ấy vẫn mặc thế kia.
Nó cho xe chạy theo ông ấy trên những con phố dài. Ông ấy là người đàn ông chăm chỉ. Đỗ vào quán cafe chờ khách hàng. Cho dù giờ này người người đã về với tổ ấm. cô gái mặc zip bước lại ngồi kế bên. Có lẽ họ hẹn hò nhau hay có chuyện gì. Nó khẽ cười… ngắm nốt những hình ảnh cuối cùng về người đàn ông nó yêu… cha của đứa con bé bỏng… duyên chúng ta đến đây… là hết rồi.
-anh ơi, đi ra Hoàng Quốc Việt hộ em với.
Nó xuống xe bước vào quán. Con Tâm đã ngồi đó, cái mặt nó căng như dây đàn. Mày cau lại
-mày điên rồi con điên ạ.
-đừng nói với ai. Tao không điên đâu. Tao còn trẻ mà
-tao chịu không biết mày nghĩ gì luôn
-sao mày nói với Việt làm gì?
-Long nói.
-chúng mày ko giữ mồm gì cả. Việt nó lại buồn,
-mày lo cho mày đi kìa. Nó có cả họ nhà nó lo.
-tao có mày lo. Bố mẹ tao lo.
-sao không nói với ông bà già.
-không cần. Bao giờ đến nơi tao sẽ. Ko gọi thì ông ba nhảy lên tao sợ lắm.
-mày liểu lắm con điên ạ
-thôi, đừng xỉ vả tao nữa làm gì.
Nó cười. may mà nó không nói với con Tâm chuyện nó có Thai, không thì bi đát đến mức nao nữa cơ chứ. Giờ nó thấy lòng thanh thản lắm rồi. chỉ mong có thể… sống một cuộc đời mới… để lại sau lưng những bộn bề này.
Tâm tiễn nó ra sân bay, người ta đi xa, người nhà tiễn đưa rất đông, đằng này hai đứa con gái nắm tay nhau, không nói với nhau lời gì. Có thể vì cái tình bạn nhiều năm, đã quá hiểu nhau mà không cần phải nói ra thành lời.
Nó không dừng lại mà đi thẳng vào cửa soát vé, ngoái đầu nhìn lại con bạn đang nước mắt rưng rưng., quay lại nhìn nó vẫy tay mỉm cười như thể nó đang rất ổn. Con Tâm vẫy tay lại. nó đứng đó…ngắm lại mảnh đất quê hương mình. Con bạn thân mà không biết bao giờ mới gặp lại. quay lưng giấu đi những giọt nước mắt. Giây phút chia xa người ta mới nghĩ đến những quá khứ xảy ra trong đời. mới hối tiếc nhớ thương những gì người ta từng có.
Nó chợt cười… rồi lại khóc.
Những kỉ niệm của nó, những năm tháng bên người đôi khi là những sự hi sinh, là những yêu thương bất chấp, nhưng rồi cái giá của sự cho đi… đôi khi lại nhận về nước mắt. Mà ở đó, người ta tiếc nuối cho những ngày tháng yêu thương, sợ hãi khi bước tiếp một mình trên đường đời, và có khi người ta vấp ngã, có khi người ta buông xuôi. Và có khi người ta đánh mất mình vì những nỗi đau mà người ra đi để lại.
Nhưng suy cho cùng, những năm tháng bên anh có đẹp đến đâu, có hạnh phúc như thế nào thì cuối cùng vẫn là quá khứ… anh lựa chọn buông tay nó ở một ga tàu, và lên chuyến tàu kia cùng người khác. Ai đã từng tiếc nuối những năm tháng yêu thương đó mới hiểu, rằng cái khoảng trống ấy thật khó lấp đầy. nhưng cho dù vậy, chúng ta vẫn cần phải đi tiếp, thu nhặt cho mình những mảnh vá, vá lại cho mình trái tim, và chúng ta cho mình cơ hội để tìm thấy người thật sự xứng đáng. Và chúng ta nhận ra…hóa ra những năm tháng bên người đã kết thúc. Kể từ cái ngày người ta nói người ta đã chẳng còn yêu.
ôi hóa ra… chúng ta sinh ra đã có cơ duyên. Nếu như người bạn từng yêu không thể đi cùng bạn đến cuối cuộc đời, thì hãy tin rằng bình sinh, họ sinh ra là đã không hề dành cho bạn. Mà cái người dành cho bạn đang ở đâu đó giữa hàng vạn con người kia, và vẫn đang tìm kiếm bạn, như bạn đang tìm kiếm họ. Do vậy. bạn xứng đáng có được hạnh phúc của mình. Đừng thả mình trôi theo nỗi buồn mà người ta mang đến.
Những bài học mà ông ấy dậy nó, giúp nó mạnh mẽ ngay lúc này và mãi về sau.
Tiếng điện thoại của nó reo lên. Nó nhìn vào màn hình. Số điện thoại của Anh Quang. Nó mở máy.
-alo ạ.
-em đang ở đâu?
Là tiếng ông ấy. giọng nói run run.
-em…
Nó ngập ngừng.
-em đang ở đâu em nói đi.
Ông ấy quát lên.
-em … đi có việc.
-em đi đâu?
Ông ấy nói to giọng rất mất kiểm soát.
-em nghĩ… em không cần nói về vấn đề này.
Tuy nó không nói nhưng tiếng cô gái đang nói trên loa tại sân bay đã tố cáo nó mất rồi. ông ấy quát lên trong điện thoại.
-tại sao em không nói với tôi.
-…
-em điên rồi, sao cái gì em cũng làm theo ý mình vậy.
-…
-em ngồi im ở đó, ngồi im ở đó cho tôi, ko được đi đâu hết.
Ông ấy quát lên. Nó nghe từng câu từng chữ trong điện thoại, khẽ nở nụ cười nhưng rồi lại rơi nước mắt.
-đừng tìm em nữa làm gì.
-Hân…
Nó nghe đc câu đó rồi tắt máy… tiếng chuông điện thoại kêu liên hồi khiến nó tắt nguồn luôn. Nó đã có thứ nó muốn. Giờ thì… nó chẳng cần gì thêm nữa cả. Chợt cười bản thân mình.
hóa ra cuộc đời chúng ta như những chặng đường được kết nối với nhau bằng những điểm dừng đỗ tạm thời… mà những điểm dừng đỗ này được gọi là mục đích của chúng ta… và trên con đường đi đến từng chặng đích , chúng ta có thể đi những phương tiện khác nhau, gặp những còn người khác nhau, có thể có người đồng hành hoặc độc hành.
Đời người có những khoảng khắc vui buồn, có những khi hạnh phúc mà có những lúc lại đau đớn vô cùng… suy xét lại mỗi một điều xảy ra chỉ trong một thời điểm nào đó , một chặng đường nào đó… chứ không có niềm vui, nỗi buồn nào là bất tận cả… chúng ta cần học cách bỏ lại chúng ở những ga tàu.
đúng… nó lại tiếp chặng đường mới cho mình… mà ở đó, người đồng hành cùng nó là đứa con Thân yêu.
Nó ngồi rút cuốn sách ra đọc. Tiếng loa của sân bay thông báo cái gì đó mà nó không chú ý đến lần thứ hai người bên cạnh mới nói nó.
-chị tên Hân à? Có người tìm chị kìa
-đâu ạ.
-loa đang gọi chị Ngọc Hân đấy. chị có phải chị Ngọc Hân không?
-vâng. Ra cửa kiểm soát đi kìa.
Nó đứng lên đi ra cửa. ngay bên ngoài.,. người đàn ông đó, với bộ quần áo xốc xệch, bị mấy người bảo vệ giữ lại bên ngoài.
Nó đứng đó, đắn đó không biết có nên ra không?
Định quay lưng đi thì ông ấy một lần nữa lại cố xông vào.
Tiếng anh Quang vang lên.
-mua vé cho nó vào.
-mày ngu thế., cửa quốc tế không có passpost mày vào được à?
-thế làm thế nào?
-xin cho nó vào tìm.
-ai người ta cho mày vào thằng Hâm.
-được rồi… để cho tao nghĩ.
-hay báo công an là nó buôn hàng cấm đi cho bị bắt lại.
-mày điên rồi.
-thôi…đcm đéo nghĩ được gì giờ này hết.
-các anh buông ra được không? Tôi vào tìm vợ tôi thôi mà.
-xin lỗi anh, anh không vào được.
-buông ra.
Ông ấy cáu lên cố xông vào. Bao nhiêu bảo vệ chạy đến đông kín cửa kiểm soát.
Nó không còn cách nào khác mà bước ra.
-nó kìa kìa, nó ra kia kìa.
Ông ấy đứng lại nhìn nó. Nó không đi ra cửa mà đi ra khung kính bên kia. Đứng đó. Ông ấy cũng đi tới nhìn nó qua khung kính, hai mắt đỏ ngầu mang đầy nét đau khổ? Nó ra hiệu cho ông ấy cầm điện thoại. nó mở máy.
-hân… tại sao không nói với tôi. tai sao em lại bỏ đi như thế.
-em đã có thứ em muốn rồi. em phải đi thôi.
-không.. em phải chịu trách nhiệm với tôi, tôi biết tôi sai rồi. xin lỗi em, xin hãy cho tôi cơ hội sửa sai.
Nó im lặng, ánh mắt ráo hoảnh nhìn ông ấy. hai người đứng cách nhau vài mét và qua khung kính này.
-em xin lỗi… chúng ta ai cũng có lựa chọn của riêng mình. Ai cũng đặt một cái gì đó lên trên hết trong suy nghĩ nghĩ. Và suy nghĩ của em… không có anh.
Ông ấy dơ ra, hai hàng nước mắt chảy dòng dòng.
-về đi nhé. Quên em đi, cảm ơn vì đã cho em rất nhiều bài học, cảm ơn vì đã cho em được yêu, và cảm ơn vì tất cả.
-trả con cho tôi.
Ông ấy nghẹn ngào.
-em không nợ anh cái gì hết. Là anh cho… thì em xin thôi.
-em điên rồi. em đứng lại. đứng lại đó.
Ông ấy quát lên.
-về đi.
Tiếng thông báo máy bay chuẩn bị cất cánh vang lên. Nó ngẩng lên nhìn rồi quay sang ông ấy. khẽ nở nụ cười mạnh mẽ. rồi quay đi.
-không… Hân… em đứng lại
Ông ấy điên cuồng đập vào cửa kính. Rồi chạy ra cửa kiểm soát xông vào. Nó đứng lại. rút chìa khóa trong túi gửi anh bảo vệ mang ra trả lại cho ông ấy rồi đi thẳng vào bên trong.
Tạm biệt nhé…. những năm tháng bên người.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!