Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ - Chương 91: Tử Đằng_Tám mươi phần trăm chặng đường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ


Chương 91: Tử Đằng_Tám mươi phần trăm chặng đường


Nắng hồng hòa tan vào từng kẽ gió lộng, trời quang hòa quyện vào từng thớ mây xanh, pha trộn nên một buổi sáng đẹp nên thơ chưa từng thấy. Ấy vậy mà vẫn có người luyến tiếc màn đêm hữu tình hợp ý tối qua.

— Ưm… Đủ rồi… Hiên! Em buồn ngủ…

— Em cứ ngủ đi.

Giọng Bạch Dĩ Hiên trầm ấm vang lên, xen lẫn vào đó là tiếng thở thấp đầy thỏa mãn. Chu Tử Đằng nằm sấp, cả người mệt lả đung đưa theo từng cú thúc mạnh mẽ của anh ở đằng sau, chiếc giường cũng vì thế mà lắc lư theo nhịp độ của hai người. Âm thanh ken két của chiếc giường hòa lẫn với tiếng rên rỉ gợi tình của người phụ nữ càng khiến căn phòng thêm phần ái muội.

— A…!

Phải một lúc sau, khi nắng đã chói và mây đã ngả vàng, Bạch Dĩ Hiên mới gầm nhẹ một tiếng, lấp đầy cô bằng dòng dịch nóng bỏng. Chu Tử Đằng đạt tới cao trào ngửa đầu thét lên, rồi cô mệt mỏi nằm sụp xuống. Bạch Dĩ Hiên cũng ngả lên người cô, ôm lấy tấm lưng trần ướt đẫm mồ hôi lưu chi chít dấu hôn đỏ tím anh để lại. Anh vòng tay ôm cô, nhẹ nhàng đặt lên bờ vai Chu Tử Đằng một nụ hôn rồi hứng khởi cao giọng:

— Tử Đằng, không có gai nhưng có độc!

— Anh y hệt dạo đó! — Chu Tử Đằng xương cốt như rụng rời, thở hổn hển.

— Dạo đó?

— Trước sau đều mạnh như chó (đói) ấy! Hồi trước ở rừng bị sốc thuốc, cuối cùng cũng vẫn lăn lộn trong hang mấy ván được! Lần này bảo bị Lương Kỷ Khiên điều khiển mà!? Hắn tốt đến nỗi phải chờ anh “hành sự” xong mới thao túng lại? Hay là do anh số hưởng quá đi! Lần nào cũng trơn tru không trắc trở!!!

Từng từ cuối Chu Tử Đằng như giận dỗi mà gằn to từng tiếng. Cả người cô giờ ê ẩm, toàn thân đau nhức thế này là do ai hại? Anh chả lo cơ may sống chết, toàn thừa cơ hội đi “làm” cô “sống chết” mà thôi! Lẽ nào đúng như phân tích của chàng họ Từ chỉ bảo kinh nghiệm cho cô là: “Gái trao thân là gái dại, còn trai không biết “giữ lại” là trai ngu”? Hoặc cũng có lẽ chỉ Từ Lục Giai mới khảng khái nói được mấy lời ấy. Dù sao thì thân thể hắn… vẫn còn tân…! Còn người này, kinh nghiệm đầy mình…

— Đang nghĩ gì thế? — Thấy cô miên man lơ đãng, Bạch Dĩ Hiên có chút khó chịu hỏi. — Trong lòng anh vẫn còn tâm trí nghĩ chuyện khác?

— Em ở trong lòng anh chứ anh có ở trong não em đâu mà em phải luôn suy nghĩ về anh!? — Vẫn còn dỗi, Chu Tử Đằng hừ một cái, bảo. — Anh còn vợ đẹp con xinh, nhất định phải chống đỡ đến cùng, chống cự đến chết giữ lại cái mạng này cho em đấy!

–…

Bạch Dĩ Hiên phì cười lật người cô lại, hôn ngấu nghiến đôi môi cô rồi lại tựa đầu vào bộ ngực sữa của bà mẹ trẻ, dịu giọng:

— Nhất định, anh sẽ trở về.

***

Nắng dệt sợi tơ vàng, trời đan tiết khô hanh, cái buổi ban trưa oi ả thật khiến người ta nặng những bức bối trong người. Chu Tử Đằng ngồi bơ phờ giữa hoa viên trồng đủ mọi loại cây hoa sau tòa nhà Roché, thỉnh thoảng lại lo lắng liếc về phía căn phòng mổ sáng đèn, lòng không khỏi rối loạn. Cả khu vườn rộng mênh mang ngan ngát hương hoa, lạ nhỉ? Tòa nhà Roché bị quên lãng, lại có những đóa hoa thắm sắc như chưa hề bị lãng quên.

Nhìn kìa, ở đây có hoa Huệ tây tượng trưng cho sự thanh khiết; có hoa Uất kim hương biểu trưng cho tình yêu nồng cháy; có hoa Thược dược thể hiện một trái tim tràn ngập hạnh phúc; có hoa Trà là biểu tượng cho lòng ngưỡng mộ; có hoa mẫu đơn đỏ trở thành ý nghĩa của hạnh phúc gia đình; có hoa Lưu Ly mang thông điệp từ lời cầu xin sự ghi nhớ; có hoa Tường vi đỏ mang ý muốn được yêu; có hoa Phù dung biểu thị cho tình yêu không bền và cả loài hoa Pansy tỏ lòng mơ ước.

Chỉ thiếu mỗi cây hoa Tử đằng, tượng đài của tình yêu bất diệt.

Vậy nó đã ở đâu? Thứ tình yêu hóa thành bất tử trong lòng người?

Chu Tử Đằng đang thẩn thơ suy nghĩ, chợt một cú điện thoại lạnh lẽo vang lên. Là số của Trình Phong Lữ? Chu Tử Đằng thản nhiên nhấc máy, liền tím tái mặt mày ngay tức khắc khi nghe từ đầu dây bên kia tiếng la khóc inh ỏi của Bạch Ngân Đằng và tiếng… Chu Khuynh Cơ:

— Em gái! Con bé, quả thật giống Dĩ Hiên quá đi? Và cái tên “Ngân Đằng” nghe cũng xuôi tai quá!

— CHU KHUYNH CƠ!!! — Chu Tử Đằng kinh hoảng đứng phắt dậy, cố bình tĩnh nói rõ ràng từng chữ. — Cô… Không được đụng đến con tôi!!!

— Ái chà chà! Con bé nãy giờ khóc ầm ĩ thật điếc tai, mà trẻ hư thì phải phạt. — Chu Khuynh Cơ xuýt xoa tà mị thốt từng lời, lát sau nghiến răng rít từng câu. — Mày nghĩ mày là ai? Bạch phu nhân!? Haha, hay là Trình phu nhân? Nghe cho rõ đây, một mình mày. Cao tốc La Verne, tới đó trong 20 phút. Bằng không, tao sẽ cho con gái mày “thả dốc”!!! Nói trước, mày cứ thử thông báo thêm một ai nữa đi, tao đảm bảo… ngày này năm sau sẽ là giỗ tang đứa nghiệt chủng này của mày!

Chu Khuynh Cơ dứt khoát nói xong liền đay nghiến cúp máy. Chu Tử Đằng cầm chiếc điện thoại đã kết thúc cuộc gọi mà hô hấp không thông, cảm thấy mọi thần kinh tế bào đều căng ra như muốn chẽn chết cô. Mọi mạch máu như nghẽn lại làm ngực cô tức lên từng đợt, nghĩ về con gái cô đang trong tay người phụ nữ tàn độc kia, Chu Tử Đằng cái gì cũng không màng nữa.

Ngoái nhìn lại phòng mổ một lần cuối, cô đành cắn chặt răng chạy một mạch đi lấy xe. Không cho ai biết, không để ai hay, cao tốc La Verne! Trước khi bẻ gãy sim ngắt kết nối chiếc điện thoại, Chu Tử Đằng liền lưu loát gửi đến điện thoại Bạch Dĩ Hiên một đoạn tin nhắn dùng đường truyền ngầm có mã bảo mật để nêu rõ địa chỉ cô đang tới. Hi vọng, tất cả đều hi vọng! Bạch Ngân Đằng, con chờ mẹ! Bạch Dĩ Hiên, em chờ anh!

***

Trình Phong Lữ bất chợt mở hờ đôi mắt, mí mắt co giật ngay lập tức kéo đến một trận đau buốt. Anh cố nén đau nhoài người dậy, dùng hết sức dỡ tảng đá nặng đè lên chân mình ra.

— Shit! — Trình Phong Lữ nghiến răng ken két, cẩn thận lấy khỏi mảnh đá nhọn găm vào chân mình. Máu đỏ cứ thế mà chảy ra từng dòng, anh vội xé tay áo băng tạm chân cầm máu.

Khập khiễng đứng dậy, Trình Phong Lữ nhìn quanh căn biệt thự Trình gia giờ chỉ là đống đổ nát mà còn chưa hết khiếp đảm thay. “Nếu Bạch gia có tâm phá nát Lương gia, vậy Lương gia cũng có gan dẫm nát Trình gia!”, đấy là lời của Lương Kỷ Khiên âm độc gửi đến anh em họ Trình. Hắn là đang cảnh cáo? Không! Hắn đang trả thù việc Bạch lão gia ngang nhiên đặt bom kích nổ biệt thự hắn, phá hủy toàn bộ máy móc cùng cơ sở quan trọng của hắn đây mà! Vì Trình gia đã tiếp lực giúp đỡ Bạch gia, nên Lương thiếu anh là đang muốn thị uy? Hèn hạ, chẳng phải hắn ta rõ là không trả thù nổi Bạch gia, mới dạn qua trả đũa Trình gia đấy sao?

Mới sáng nay anh đi đến công ty giải quyết việc cùng với Trình Lạc Nghiêm, là bàn về hung tin của Lãnh thiếu: Lãnh Dịch Khiêm bị Chương gia lùng được cứ điểm trong rừng phía Đông, hiện bị truy sát ở đồi thông Honoré. Trình Lạc Nghiêm biết tin định cấp tốc điều tổ chức tới giải vây, nào ngờ Hứa Chính Đàm lại điện báo tiếp một tin dữ: “Chủ thượng, mau quay về Trình gia giải tán tất cả mọi người! Lương Kỷ Khiên, hắn từ tối qua đã lên kế hoạch chuẩn bị cho sáng hôm nay! Mật báo cho biết hắn sẽ dồn lực tấn công biệt thự chúng ta giữa ban ngày ban mặt, sẽ không để ý mặt mũi giới Bạch đạo nữa!!! Ngài mau trở về!”

Chẳng kịp tắt máy, Trình Lạc Nghiêm cùng Trình Phong Lữ không nói hai lời liền tức tối lên đường về Trình gia thật nhanh. Tổ chức Geranium vì vậy mà không ứng cứu được cho Lãnh gia, toàn đội trở về Trình gia giải cứu trước, âu có lẽ, đây là chủ ý của Chương Du Thần.

Quả nhiên mới chỉ còn cách biệt thự Trình gia một đoạn đường ngắn nữa, thì anh em anh lại “kinh hỉ” đón dàn xe Maserati đen với sát khí ngun ngút đã bày trận đâu đó. Trình Phong Lữ nhìn cục diện mà không khỏi chậc lưỡi vài cái. Băng đảng Mafia La Nostre đấu với tổ chức Ám sát Geranium, thật kẻ tám lạng người nửa cân. Trình Lạc Nghiêm ánh mắt sắc như dao hằm hằm bước xuống xe, không kiêng dè mà lên đạn với tư thái sẵn sàng nhập cuộc. Hai bên như hai thái cực khác nhau, chỉ cùng chung một điểm là đều muốn giết chết đối phương đến không toàn thây trở ra!

— Chủ thượng! — Lương Kỷ Khiên mỉm cười, tay vuốt ve khẩu súng mang lời gọi của tử thần. — Một mất một còn, thử xem… Tổ chức Ám sát được gầy dựng nên nhờ tay La Nostre, mà giờ quay lại cắn chủ ấy, đã tiến bộ được bao nhiêu rồi!?

— Mày nhiều lời vậy làm gì? Để dành thời gian kiểm tra xem đũng quần mình đã ướt hay chưa đi!? — Trình Lạc Nghiêm nhếch môi cười khinh bỉ. — Băng đảng Mafia tựa hổ, chỉ tiếc lại được chỉ huy bởi một con chó phản chủ. Thật khiến anh em tổ chức của tao thấy ngại thay!

— Mày…! — Lương Kỷ Khiên dù gì cũng chỉ là kẻ suốt ngày cặm cụi nghiên cứu, đương nhiên chẳng đi bôn ba giao tiếp nhiều như Trình Lạc Nghiêm. Thành ra mấy năm qua, vốn từ cũng chỉ nhiêu đó, bởi vậy lúc muốn mắng người cũng chẳng lựa nổi lời để đả kích. — Ha, để xem mày cười được bao lâu?

Nói rồi Lương Kỷ Khiên lấy ra trong tay một thiết bị, nhấn một cái, 7 phút đếm ngược liền hiện trên đó ngay tức thì. Xong xuôi, hắn cười ha hả:

— Quả bom mà các người tặng tao hôm đó, tao đây ném lại cho các người nếm thử! Mạng thủ hạ họ Lương, ái chà, đổi lấy Trình lão phu nhân, Trình phu nhân, chị em của gia tộc Esmeé và cả… đứa con hoang kia, chắc đủ! Nào nào, bước qua xác tao rồi về nhà với mẹ đi!

Lương Kỷ Khiên khoái chí nhìn sắc mặc đã xám đi của anh em họ Trình mà không giấu nổi hưng phấn. Trình Lạc Nghiêm không nói tiếng nào liền nghiến răng nghiến lợi thoắt tay cho bụng Lương Kỷ Khiên một phát đạn. Sự việc xảy ra nhanh như chớp mắt! Không gian không đợi thời gian liền oanh lên những tiếng súng rầm trời. Hành động của Trình Lạc Nghiêm đã khai chiến, Lương Kỷ Khiên bị bất ngờ ăn đạn không kịp phòng bị phải “hèn nhát” rúc về phi cơ chăm bẵm vết thương, để tự La Nostre như con rắn mất đầu chiến đấu tiêu diệt tổ chức Ám sát.

— Phong Lữ!!! Còn năm phút, mau chạy về cứu người!!! — Trình Lạc Nghiêm một mình chỉ đạo tổ chức đánh trả băng mafia hét lên!

Trình Phong Lữ nghe vậy không phí một giây liền chạy hết tốc lực về tới Trình gia. Tim anh đập nhanh chưa từng có, một phần vì dùng hết sức để chạy, phần còn lại là vì lo cho an nguy gia đình đến phát điên. Vừa tới nơi anh đã thô bạo đẩy cổng, xông thẳng vào nhà rống lên:

— Biệt thự có bom! Mọi người có ba phút, mau rời nhanh đây! Hứa Tuấn Kiệt!!! Lấy xe đi!

Nhìn điệu bộ anh như thế, không ai dám hỏi và chả ai dám đùa với mạng sống của mình. Ai nấy liền ba chân bốn cẳng bỏ của chạy thoát thân. Hứa Tuấn Kiệt không hỏi thêm lời nào liền tức tốc lấy xe, mặc cho những sợ sệt cùng ngạc nhiên không biết chuyện gì đang diễn ra. Chỉ trong vòng mấy mươi giây, Andrew cùng Audrey và Camellia nhanh chóng được đưa vào xe lái đi xa trước. Còn hai phút!!! Anh liền chạy vội lên phòng đỡ mẹ và dìu bà xuống, gia nhân trong nhà thật nhanh đã nháo nhào cả lên, còn về phòng lục ôm của cải mới chịu rời đi. Thành ra bầu không khí trở nên náo loạn và chật chội hơn bao giờ hết!

Anh chẳng mấy quan tâm bọn người ở đó, Trình lão phu nhân già cả đi rất chậm, anh phải bế thốc bà lên chạy ra xe. Quản gia Hứa cùng Vú Trương đã hối hả phục xe đợi ngoài cửa, Trình phu nhân cùng Trình lão phu nhân vừa an toàn ngồi vào xe, tài xế nhà họ Trình – bác Phỉ liền bẻ lái chạy đi ngay.

— Còn ba mươi giây! Phong Lữ, em mau chạy ra xa đi!!! — Từ xa xa vọng tới tiếng Trình Lạc Nghiêm đang cật lực giải quyết Ám đoàn từng tên một. Anh dù kỹ năng thành thạo nhưng người cũng bị chém vài vết thương. Trình Phong Lữ toan chạy tới tiếp ứng anh thì đã bị anh quát đuổi. — Cảnh sát sẽ tới, cứ chạy đi!!! Nhà họ Trình nhất định phải còn có em!

Trình Phong Lữ nghe anh cả nói vậy liền cắn răng quay hướng ngược lại, chạy đi thật nhanh. Trình Lạc Nghiêm nói đúng, nếu cả hai anh em đều không may không thoát qua nổi, vậy Trình gia sẽ đi về đâu? Bà và mẹ sẽ phải sống thế nào? Vì vậy… anh cất bước chạy thật xa…

Khoan đã!!! Ngân Đằng!!! Ngân Đằng!!! Trình Phong Lữ nhìn về phía phòng ngủ của Chu Tử Đằng mà mặt mày tái mét. Anh liền quay gót phi thân chạy trở vào Trình gia. Anh cấp tốc leo mấy tầng lầu, ập cửa xông vào. Bạch Ngân Đằng nãy giờ đã khóc toáng đến khô cả nước mắt nhưng vì tình thế hỗn loạn nên chả ai để ý. Anh vội vội vàng vàng ẵm con bé trong nôi lên, chạy thật nhanh xuống cầu thang với hơi thở lẫn lộn đan xen:

— Đừng sợ… công chúa nhỏ, con sắp thoát rồi!

Khi anh sắp ra đến cửa, bỗng từ đâu có một tên mafia máu me đầm đìa lao đến đá mạnh vào chân anh một cú khiến anh không kịp phản ứng ngã sóng soài. Hắn còn hung hăng dùng lực đạp vào bụng anh một cái rồi cướp con bé đi.

— Ngân Đằng!!!

Trình Phong Lữ hét lên, anh gắng sức nhổm người dậy chạy ra. Nhưng hình như, anh nghe thần Chết cười rợn, đếm ngược từng giây với anh: “Ba… hai… một.”

*BÙM!!!*

Và một tiếng nổ rầm trời nghiễm nhiên làm rúng động vạn vật vang lên khắp không gian. Biệt thự Trình gia phút chốc đổ sụp xuống, khói lửa mù mịt, đất bụi mập mờ văng tứ tung. Cả tòa nhà sừng sững như vậy mà đổ rạp xuống từng đợt. Vụ nổ lớn bất thình lình trong thành phố đã kinh động rất dữ dội tới dân chúng vùng gần đó, tiếng thét do bị kinh hoảng thi nhau thất thanh. Và những ngày sau, đều mang mùi chết chóc như thế…

Trình Phong Lữ cái gì cũng không biết từ giờ khắc đó, anh cảm thấy đất trời tối đen, chỉ chập chờn những vầng lửa thiêu từ địa ngục bao quanh. Anh… anh phải chết ư…?

***

Và giờ đây anh tỉnh lại, còn không nghĩ, mình may mắn còn sống. Tủ giày ngã xuống bức tường đã trở thành một lá chắn, tạo khoảng trống tại vị trí anh đang nấp dưới! Chính “tam giác cứu mạng” này đã cứu sống anh! Việc anh làm đầu tiên là vội lục điện thoại gọi người cứu, tuy nhiên anh không thấy nó đâu. Đột ngột, có tiếng truyền rè rè của bộ đàm cất lên. Nhìn kí tự con sói khắc trên kia, anh đoán… Cái này là của gã mafia nọ, hẳn trong lúc đánh anh hắn đã làm rơi, và nhặt nhầm chiếc điện thoại của anh.

“Thủ hạ Lương gia tập hợp tại cao tốc La Verne sau mười lăm phút nữa. Lần này bắt mẹ con Chu Tử Đằng làm con tin theo lệnh Lương thiếu chủ. Mai phục sẵn, phòng khi Bạch gia tiến đánh cứu người. Không được để lộ vị trí. Thủ hạ nhà họ Chu mau tới trung tâm thành phố gây chú ý bằng mọi hình thức, nhiễu loạn không để cảnh sát dò tìm được tọa độ căn cứ chúng ta. Cứ tiếp tục đánh phá nhà người dân như lúc nãy, ai bị bắt tự khắc kết liễu mình, quyết không khai!”

“Tổ chức Ám sát đã hạ gục một phần ba Tổ chức La Nostre. Cứ tiếp tục ứng chiến đánh lạc hướng bọn chúng. Chương lão đại đang tập kích ở đồi thông Honoré, Lương gia đang phục sẵn ở cao tốc La Verne. Cứ cầm chân Trình gia, không để bọn chúng ứng cứu được ai.”

“Quân số của Tổ chức Ám sát không lại bằng Tổ chức Mafia, hiện đang thất thế, cứ giữ cuộc chiến như vậy, tự bọn chúng sẽ hao tổn quân lực. Cao tốc La Verne sau mười phút nữa sẽ đóng chặt mọi đường truyền, không thể lần ra địa điểm trên bản đồ. Nhằm ngăn chặn Trình gia và Bạch gia truy lùng, yêu cầu thủ hạ Lương gia tập trung gấp.”

Là giọng Chu Khuynh Cơ!!!

Trình Phong Lữ nghe mà đất trời như đảo lộn trong tất thảy. Chu Tử Đằng… Bạch Ngân Đằng… Trời ơi!!! Mẹ con họ đang ở trong tay người phụ nữ tàn nhẫn đó sao? Còn Tổ chức của anh nữa, rốt cuộc đã bị họ dương đông kích tây hao phí sức lực đánh nhau rồi. Không thể được! Nhất định không được có chuyện gì!

Trình Phong Lữ như đã quên đi cảm giác đau đớn dưới chân, anh đứng thẳng dậy, lê tới chiếc xe Maserati đen có cửa đã bị bắn đến rơi ra ở đằng kia. Chuyện gì đã xảy ra sau vụ nổ? Tại sao phía cảnh sát không có dấu hiệu tới đây rà soát? Tại sao bọn chúng lại sắp đặt chuyện này? Từng tá câu hỏi cứ dồn dập làm anh loạn trí, nhưng anh không suy nghĩ được nhiều. Điều anh quan tâm nhất bây giờ chỉ có ba thứ: khởi động xe – liên lạc Tổ chức – cao tốc La Verne!

Chiếc xe tuy đã đứt cửa nhưng vẫn còn chạy được, hẳn là bọn mafia đã bỏ của chạy lấy người đây mà!

Trình Phong Lữ ngồi vào, xong xuôi đâu đó khởi động xe, liền tắt hết mọi thiết bị định vị tránh gây báo động mà chuyển hướng tới cao tốc La Verne. Trên đường lái xe, anh sử dụng bộ đàm vừa nãy, chuyển sang sóng kênh liên lạc của Tổ chức Geranium (đương nhiên chỉ có người tổ chức biết) để liên lạc với Trình Lạc Nghiêm. Rất nhanh sau đó, tiếng Trình Lạc Nghiêm gấp gáp truyền đến:

— Có thông báo gì?

— Anh, Phong Lữ đây! Rút khỏi nơi đó, đừng đánh với La Nostre nữa. Họ chỉ là một nước cờ đánh lạc hướng thôi. Anh mau đi tiếp ứng Bạch gia. Cao tốc La Verne!

— Phong Lữ? Anh đã nghe được cuộc liên lạc từ bộ đàm ra. Hiện tổ chức đang vờ thua cuộc rút lui thôi, anh đang dụ chúng tới bãi mìn đã chôn trước ở chiến địa. Kết thúc cuộc chiến này sẽ tới ứng cứu cho Bạch gia. Chỉ e là không kịp tới cao tốc La Verne trước khi họ phong tỏa vị trí.

— Không sao! Hiện em đang tới đó, chỉ cần em vào được, liền sẽ gửi được tọa độ của em qua địa chỉ IP cho anh.

— Không được! Trình Phong Lữ! Mau quay lại…

Không để Trình Lạc Nghiêm nói thêm, Trình Phong Lữ liền ngắt liên lạc. Cao tốc La Verne, Trình Lạc Nghiêm, có lẽ đoạn kí ức này anh đã quên, thực ra anh là người nhớ rõ mồn một nơi đó là đâu. Bởi chính cha của chúng ta, và mẹ của anh đã tử nạn tại cao tốc này. Là anh lựa chọn quên đi La Verne…

Chỉ mất sáu phút để lái xe hết tốc lực từ Trình gia tới cao tốc La Verne. Thoáng chốc, Trình Phong Lữ liền nhận ta khung cảnh dốc đá lởm chởm quen thuộc nơi đây, đường gồ ghề vắng tanh, có lẽ thủ hạ họ Lương chưa tới kịp. Vậy thời gian này tại căn cứ nằm sâu dưới lòng đất cao tốc chưa có nhiều thủ hạ canh gác.

Trình Phong Lữ đỗ xe ở một góc khuất có cây là xum xuê che đi. Anh còn đang băn khoăn tìm cách lẻn vào thì đã thấy một bóng xe màu đỏ quen thuộc lướt qua.

Đó là… xe của Chu Tử Đằng!!!

Chết tiệt! Bọn chúng nhất định lấy tính mạng Bạch Ngân Đằng ra uy hiếp cô. Giờ thì cả hai mẹ con họ, đều ngàn cân treo sợi tóc.

***

Ở gần đáy vực dưới chân đồi thông Honoré, có một con suối nhỏ với dòng nước đục bẩn chảy ngang qua. Thỉnh thoảng dòng suối máu ấy, lại ghê rợn cuốnh trên lưng nước rải rác những cái tay, cái đầu, cái thân đứt lìa. Mùi máu tanh tưởi của những thân xác không toàn thây oan khuất xộc lên nồng nặc, khiến Mạc Lưu Ly khẽ cau mày.

Mạc Lưu Ly đột nhiên mở lớn đôi mắt,  nhìn ngó xung quanh vị trí mình rơi xuống mà chưa hết bàng hoàng. Lãnh Dịch Khiêm kể từ lúc bị truy sát, Lãnh gia đã không còn đủ an toàn, liền mọi lúc mọi nơi mang cô theo bên mình. Hắn đi đâu cô đi theo đó, như lời nguyền hắn đã trói buộc cô:

“Mạc Lưu Ly, trước giờ mạng sống của em đều do tôi một tay che chở mà còn. Vậy em lấy quyền gì đòi chết trước tôi? Có chết, cùng phải cùng tôi mà xuống địa ngục, vĩnh viễn tôi không cho em sống yên ổn!”

Chính vì vậy, mà dù chỉ một khắc thôi, cô cũng chưa từng rời xa hắn. Phải, hắn muốn cô chết cùng, tại sao không để cô rời Lãnh gia, tự sinh tự diệt ngoài kia? Rốt cuộc vẫn là muốn thứ mình không có được, cũng phải tự tay hủy diệt để không còn ai có thể sở hữu. Đã không muốn quan hệ tới ba chữ “Lãnh Dịch Khiêm”, hắn lại càng muốn can hệ vào cuộc sống của Mạc Lưu Ly cô.

Ví như hôm nay, cuối cùng cũng tới ngày này. Ngày người cao cao tại thượng như hắn sa cơ lỡ vận, bị Chương gia truy lùng. Trên đường di chuyển tới San Francissco để nhận sự trợ giúp từ Mộc gia của Lãnh phu nhân, xe cô đã bị tấn công.

Cuộc nổ súng ác liệt diễn ra. Thứ cô nhớ sau cùng là xe của hai người bị huých đến rơi khỏi đường cái, nhào lao xuống vực dốc đồi thông và phát nổ. Lãnh Dịch Khiêm đã phá cửa xe rồi ôm trọn cô nhảy ra ngoài, hắn đã bao bọc cô rồi lăn xuống chân đồi như thế. Vì vậy, dù toàn thân ê ẩm, chằng chịt vết trầy xước, cô vẫn bảo toàn cái mạng. Vậy thì, Lãnh Dịch Khiêm, đâu rồi?

Khi mà, trận chiến này, buộc phải có kẻ chết? Buộc phải có kẻ trả mạng cho tử thần, trả máu cho địa ngục, họ đâu rồi?

Bạch Dĩ Hiên, Chương Du Thần, Lãnh Dịch Khiêm, Trình Phong Lữ… đã đến lúc phải trả lại rồi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN