Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ - Chương 90: Tử Đằng_ Nỗi đau mang tên người còn lại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ


Chương 90: Tử Đằng_ Nỗi đau mang tên người còn lại


Gần thung lũng Karóly ở phía Nam thành phố có tọa một tòa nhà chọc trời với thiết kế kiểu Ý tinh tế mà sang trọng. Tòa nhà này đã từng có một quãng thời gian huy hoàng, gạch ngói đã phai màu không che giấu nổi nét lẫy lừng nó đã từng có – Roché – tòa nhà chính của gia tộc Dietes.

Những thời khắc vẻ vang của dòng họ Dietes được xây trên những bức tường già cỗi của Roché. Nó đã sống qua biết bao năm tháng quyền lực cùng những người con có quyền năng cai trị một vùng miền và khiến cái tên “Dietes” ngày một lớn mạnh. Nhưng mặt trời phải lặn, trăng phải mọc. Gia tộc Dietes cũng đến lúc suy tàn và nhường chỗ cho một thế hệ mới gọi là Bạch gia.

Từ khi Bạch Thừa Húc tiếp quản gia tộc, ông đã dời căn cứ sang trung tâm ngoại ô thành phố – một vị thế tiện lợi và dễ dàng phát triển hơn rất nhiều. Chính vì vậy mà, Roché bị đơn độc bỏ lại. Cứ ngày qua tháng lại, mang những vết tích già nua của một quãng đời vang danh tứ phương, nó lại ngắm mặt trời lặn rồi mọc luân chuyển bốn bể.

Và sự đơn côi của nó, có lẽ chỉ những người con mang họ Dietes mới hiểu thấu.

— Roché. — Tiếng Ixora vang lên vọng lại khắp tòa nhà. Bà lần theo lối đi trải thảm đỏ dành riêng cho người trong gia tộc giờ đã phủ một lớp bụi mỏng mà thảng thốt kêu lên. Hoài niệm làm sao căn nhà bà đã thuộc làu làu mọi ngóc ngách từ thuở mới lên năm. — Đã lâu không về.

Dường như Ixora không đơn lẻ nói với một tòa nhà, bà đang nói với Roché – một linh hồn sống thực thụ, một người bạn già nua. Tiếng cửa sắt chạm khắc hoa mĩ nặng nề kêu lên từng tiếng kẽo cọt như lời đáp lại đã gỉ sét qua nhiều năm. Đôi mắt xanh ngọc của Ixora nhìn quanh tòa nhà, nơi đây xưa kia đã nườm nượp người qua lại với những cuộc họp tối mật, với những phiên xét xử quan trọng cùng những bữa dạ tiệc xa hoa. Giờ chỉ còn mỗi tiếng kẽo cọt, kẽo cọt… vang lên trong không gian cô quạnh.

— Bà à… — Thấy Bạch lão phu nhân đứng ngây người hồi lâu, Chu Tử Đằng đi theo phía sau mới khe khẽ gọi.

— Ta không sao.

Nói rồi, Ixora phu nhân chậm rãi cất từng bước dẫn mọi người đi tới phòng thí nghiệm.

Tối hôm qua sau khi cô cùng Bạch Ngân Đằng trở về Trình gia, mới bất ngờ gặp được Ixora Dietes – bà nội Bạch Dĩ Hiên, vị Bạch lão phu nhân đã đoạn tuyệt với gia tộc bấy nay. Gặp cô bà chẳng nói một lời nào, chỉ hờ hững buông một cái liếc mắt làm cô chột dạ lo nghĩ cả đêm. Qua sáng nay bà đã xong xuôi đâu đó kêu gọi người Bạch gia ai đi được thì họp mặt tại dinh Roché, còn khá đông đủ là đằng khác.

— Bà của anh luôn kì lạ thế này sao? — Chu Tử Đằng ngoái đầu hỏi Bạch Sở Viên đi đằng sau.

Anh đang chăm chú lật lật quyển bệnh án nghiên cứu của Tiêu Khiết, mắt không dời mà sẵn miệng trả lời:

— Không biết đâu! Tôi chỉ gặp bà có đúng hai lần trong cuộc đời. Một là lúc tôi vừa mới sinh ra và hai là lần này. Tôi cũng chẳng có ấn tượng mấy. Nếu không đọc gia phả gia tộc, chắc tôi bây giờ vẫn còn gọi nhầm tên bà là “Rexona Diatex”.

Chu Tử Đằng nghe anh nói vậy thì nhếch môi cười khinh bỉ đúng nghĩa. Con cháu như thế này bỏ đi là phải!

— Mau lên, đưa cậu ta vào đây. — Lão phu nhân Ixora từ trên lầu nói vọng xuống, giọng điệu có phần âm trầm lạ thường như thể đã nghe thấy lời Bạch Sở Viên nói.

Tức thì đám thủ hạ đi sau cùng liền không chậm trễ mà nhanh chân “khiêng” Tiêu Khiết đã bất tỉnh lên lầu. Phải rồi, hôm nay là ngày lão phu nhân Ixora phẫu thuật lấy con chip ra khỏi não bộ Tiêu Khiết. Được chứng kiến quá trình mà mình không làm được này, tất nhiên Bạch Sở Viên cảm thấy hăng hái. Anh cũng khá tò mò về bà nội mình, không hiểu sao đối với ca giải phẫu này bà lại rành rọt đến thế! Và cũng chả hiểu tại sao người phụ nữ giỏi giang như bà ông nội là để rời đi? “Đi để trở về” chăng!?

— Đưa cậu ta vào đó nằm. Chờ khi thuốc mê ngấm hoàn toàn, ta sẽ vào thực hiện phẫu thuật. — Bạch lão phu nhân chuyên nghiệp đứng chỉ dẫn đâu ra đó, phong thái này không gì hơn chính là phong thái của một vị nữ chủ nhân gia tộc khiến người e kẻ sợ.

Thế là chúng thuộc hạ lại một phen tất bật vào đó canh chừng Tiêu Khiết phòng xảy ra bất trắc. Còn lại Bạch Sở Viên và Chu Tử Đằng đứng ở ngoài sảnh nhìn nhau không biết nói gì.

— Ngồi đi. — Chất giọng Ý đặc sệt của lão phu nhân Ixora nghe sẽ rất êm tai, nếu như bà bớt lạnh lùng trong lời nói một chút. — Có gì thì hỏi.

— Ưm… — Chu Tử Đằng có phần ngập ngừng, quả thực những gì cô muốn biết, Trình Lạc Nghiêm đã nói lại chi tiết với cô qua điện tín tối hôm qua rồi. Cho nên giờ này, cô không biết phải nên bắt đầu từ đâu. Bản thân cô cũng còn khá bối rối trước cái nhìn chòng chọc dò xét không kiêng nể của lão phu nhân Ixora.

— Tại sao bà lại biết giải phẫu con chip này? — Bạch Sở Viên nhanh nhẹn hỏi ngay câu hỏi mà mình thắc mắc trong lòng nãy giờ. — Ý cháu là… bà biết gì về con chip này? Và tại sao anh trai lại nói phải tìm đến bà?

Ánh mắt xanh ngọc của Ixora trở nên lạnh hơn bao giờ hết. Có lẽ câu hỏi của Bạch Sở Viên đã đụng chạm tới một kí ức gì đó không đáng nhớ của bà. Im lặng hồi lâu, Bạch lão phu nhân mới cất lời kể, âm điệu đã dịu đi mấy phần:

— Chuyện này nói ra thì rất là dài… Những thứ hào nhoáng của Bạch gia mà mấy đứa thấy bây giờ, đều chỉ là lớp mặt nạ kim cương che đậy sự mục rữa bên trong…

Ngày đó người cai trị gia tộc Dietes là ông cố của anh em họ Bạch – Achraf Dietes. Ixora Dietes là con gái duy nhất của ông, được sinh bởi vợ chính, tuy nhiên bà đã qua đời vì bệnh lao khi Ixora mới bảy tuổi. Và ngay tại đám tang của bà, thành phần phản loạn đã chớp thời nổi dậy tới chiếm đánh. Vụ giao tranh rất cam go, cuối cùng đám phản loạn cũng bị tiêu diệt nhưng ngài Achraf vì bảo vệ con gái mà bị thương trầm trọng, để lại nhiều di chứng cùng hậu quả là vô sinh.

Lại nói, ngài Achraf có lẽ đã chết trong khi bị truy sát lúc ấy nếu không có một gia đình nhỏ ven đồi ra tay che giấu cứu giúp. Gia đình ấy bị đám phản loạn “thà giết nhầm còn hơn bỏ sót”, tất cả đều bị chém chết ngoại trừ một cậu bé còn thoi thóp.

Achraf Dietes thoát nạn liền cưu mang cậu bé đó trả ân nghĩa này. Cũng sẵn không thể sinh thêm con, ông liền nhận luôn đứa bé đó làm con nuôi. Từ đó về sau Ixora có thêm một người em gọi là Alexander Dietes, cũng chính là bác sĩ riêng của gia tộc sau này.

Lúc đó, vì không thể sinh được con nối dõi nên Achraf rất lo sợ một ngày gia tộc rơi vào tay kẻ khác. Vì vậy ông thà giao quyền thừa kế cho người thân tín còn hơn là những kẻ ngoại tộc. Và nằm trong số người thân tín đó, có Lương Phí Hoan của Lương gia.

Chủ nhân Lương gia từ đời đầu là bằng hữu thân cận của Achraf, một lòng tận tụy vì gia tộc Dietes. Lương Phí Hoan chính là kế thừa lòng trung thành đó mà được ngài tín nhiệm thu nhận, đem khổ luyện bao năm, dạy dỗ từ nhỏ. Có thể nói Lương Phí Hoan với Ixora nếu bỏ qua vai vế “chủ nhân – thuộc hạ” thì chính là thanh mai trúc mã với nhau. Lương Phí Hoan lúc đó biết tình hình hiện tại của ngài Achraf, cho nên càng hết lòng tận trung phò trợ ngài, mong sao có ngày được xứng đáng kế thừa gia tộc và trên hết, có đủ thân phận để cưới Ixora – người mà Lương Phí Hoan thầm yêu nhưng địa vị ngăn cách.

Tưởng chừng như sự cống hiến bao năm của Lương Phí Hoan được đền đáp, nào ngờ Ethan xuất hiện… Rồi dần dần Ethan quá dễ dàng sở hữu được những thứ mà Lương Phí Hoan khao khát: danh vọng, quyền lực… và cả Ixora.

Lương Phí Hoan hẳn rất bất mãn, song vì người mình thầm yêu, ông vẫn chấp nhận gạt bỏ sự đố kị, sát cánh bên gia tộc “Dietes”. Cho đến một ngày, trong lúc thi hành nhiệm vụ ông đã xảy ra ẩu đả lớn với nhà nước giới Bạch đạo – điều cấm kị. Việc này đã khiến thế giới ngầm trục xuất ông, khiến ông không thể như xưa cầm súng tung hoành Hắc đạo. Thế là Lương Phí Hoan lui trở về nhà riêng của mình và tìm cách khác cống hiến cho gia tộc Dietes, nay là Bạch gia – dày công nghiên cứu.

Nếu như Bạch Thừa Húc được cho là một kì tài trong khả năng sử dụng đao súng, thì Lương Phí Hoan là một người xuất thần trong tài năng sử dụng máy móc. Và lúc ấy, Lương Phí Hoan đã mò mẫm, tạo ra một con chip với kích thước rất nhỏ, nhưng sự hữu dụng thì rất lớn.

Khoảng thời gian đó, Ixora có phần lo lắng cho tình trạng Lương Phí Hoan sau khi bị trục xuất nên thường xuyên ghé tới thăm. Và Lương Phí Hoan đã không ngần ngại chia sẻ với Ixora dự án mới đó, cùng không kiêng dè mà chỉ cho bà cách chế tạo cũng như cách điều khiển.

Con chip đó chỉ nhỏ bằng cái móng tay, nhưng lại có thể điều khiển cả não bộ con người. Một sáng chế quá khủng khiếp, cho phép người ta thao túng một người và tùy ý sai khiến họ. Hãy thử tưởng tượng xem nếu con chip này thành công được cài vào thuộc hạ của gia tộc khác, thì coi như Bạch gia đã hoàn toàn có cơ hội kiểm soát gia tộc đó.

Tuy nhiên con chip đó vẫn là một sáng chế chưa hoàn thiện do một sai sót trong quy trình chế tạo mà cả hai không thể tìm ra nguyên nhân. Cho nên Ixora cùng Lương Phí Hoan đành ngậm ngùi để đó, chờ đợi và tìm ra cách hoàn thành nó sau. Khoảng thời gian đó con trai Ixora cũng đã chững 10 tuổi, thích hợp để có một thuộc hạ trung tín ở bên phò trợ như bao vị thiếu chủ khác. Thế là Lương Phí Hoan đảm nhiệm trách nhiệm dạy dỗ và huấn luyện Tiêu Bách – người thủ hạ sẽ kề vai sát cánh cùng Bạch Kỳ Sơ sau này. Bởi vậy, con chip cũng chỉ biết nằm yên trong hộc kéo phòng thí nghiệm, một cách vô dụng.

Gác chuyện đó qua một bên, chúng ta nói về bác sĩ riêng Alexander Dietes – con trai nuôi của Achraf Dietes. Vì sinh ra trong hoàn cảnh êm ấm nên Alexander không có “năng khiếu” mấy về chuyện chém giết trong giới Hắc đạo, sau cùng ông chọn nghề hành y cứu người trong thế giới dựng trên xác người. Alexander đã cần mẫn làm việc cho gia tộc suốt bao năm qua, mọi chuyện có lẽ sẽ vẫn yên ổn nếu như ông ta không xuất hiện thêm một đứa con gái – Freesia.

Freesia là con rơi của Alexander có với một người kỹ nữ trong lúc say rượu, về sau cô ta đã dắt con gái tới trước cửa Bạch gia, nghênh ngang muốn Alexander nhận con.

Alexander khá bất ngờ vì sự tồn tại của cô con gái mà mình chưa hề gặp mặt, song khi đã chứng thực huyết thống, Alexander đã đồng ý nhận con gái. Dù cho hoàn cảnh Freesia có ra sao, đó là máu mủ của ông, Alexander ắt không thể vô tâm với con gái mình như vậy. Ixora biết chuyện này khá bực bội vì gia tộc Dietes nào có thể chấp chứa một ả kỹ nữ lẳng lơ và con gái cô ta!? Thế nên Ixora năm lần bảy lượt đuổi hai mẹ con Freesia đi, khổ nỗi ả kỹ nữ kia cũng rất vênh váo, lấy Freesia ra làm công cụ lợi dụng, đánh trúng vào tâm lí Alexander để tiến thân vào cửa nhà họ Bạch.

Alexander thương con gái nên hết lòng van nài chị mình, ả kỹ nữ kia biết vậy càng được nước lấn tới, bắt Alexander phải cho ả một danh phận nếu không ả sẽ làm lộ vết nhơ này của gia tộc Dietes. Alexander bí bách cầu xin vẫn không ăn nhằm, tính độc đoán của Ixora là rất lớn, ngay cả Bạch Thừa Húc rảnh rỗi cũng sẽ không kiếm chuyện mà động đến.

Freesia lúc ấy mới 10 tuổi, vẫn còn rất hoảng sợ và lạ lẫm với mọi người. Ngoài cha mình ra thì chẳng ai thèm đếm xỉa đến cô – được sinh ra bởi một ả gái trơ trẽn, cho nên khi cô bị Ixora một mực làm khó đuổi đi, không một ai phí thời gian đứng ra nói giúp. Cũng không phải là không có ai…

Đương lúc ấy, Bạch Kỳ Sơ đã đứng ra ngăn cản mẹ, lúc ấy Ixora mới dịu cơn giận xuống mà miễn cưỡng cho Freesia ở lại tới năm 22 tuổi. Bên cạnh đó, Ixora còn ra một điều kiện âm độc là bắt Alexander chỉ được “chọn một trong hai”. Một là giết ả kỹ nữ kia để bịt miệng, hai là giết đứa con gái kia để khỏi mang tai tiếng. Và tất nhiên, Alexander chọn giết người mẹ mà Freesia ngây thơ yêu thương.

Sau khi đứng ra nói giúp Freesia trước mặt mẹ, Bạch Kỳ Sơ còn cho người chuẩn bị phòng và cấm tất cả gia nhân không được lời ra tiếng vào về thân phận Freesia. Sở dĩ giao tình của Bạch Kỳ Sơ và bác sĩ Alexander là vô cùng thân thiết, cho nên anh làm vậy cũng là chỉ giúp ông ấy một lần, không mấy để ý đến con gái ông ta. Thế mà Freesia lại thất hồn lạc phách si tâm vọng tưởng, thiếu chủ nhà họ Bạch 16 tuổi lãnh đạm mà uy phong, đủ để khiến cô gái non trẻ cứ thế mà dần dần sa vào lưới tình.

Freesia lớn lên cùng Bạch Kỳ Sơ, trở thành tiêu điểm ghen tị của nhiều cô gái khác. Freesia lấy đó làm thích thú và tự hào, nhưng ngặt nỗi Bạch Kỳ Sơ lại không mảy may có chút tình cảm với Freesia. Cùng lắm là cũng chỉ vì thân tình với cậu mình mà chiếu cố cô. Điều đó khiến Freesia bất mãn và nuôi lòng đố kị với tất cả cô gái mà Bạch Kỳ Sơ thân mật. Rồi lâu ngày nếm trải sự khinh khi của mọi người về xuất thân hèn kém của mình, Freesia học được cách tàn nhẫn. Cô âm hiểm, cô khôn ngoan, đủ để kiêu ngạo ngẩng cao đầu và chà đạp lại những kẻ đã khinh miệt cô xưa kia, tựa một con rắn độc chờ lên nọc.

Và rồi nọc độc của nó cũng đã được tiêm vào những chiếc răng nanh sắc nhọn, khi nó đã thấy con mồi – Hạ Nhược Tuyết. Chuyện Bạch Kỳ Sơ từ chối Freesia – người gắn bó với anh suốt 12 năm để yêu lấy một người chỉ mới gặp trong 12 tiếng khiến Freesia phẫn uất. Song Freesia là cô gái thông minh, cô ta sẽ không biểu lộ sự ghen tuông quá rõ rệt, cô không muốn Bạch Kỳ Sơ căm ghét cô.

Vì vậy Freesia đã luôn thân thiện, cởi mở với Hạ Nhược Tuyết, khiến Hạ Nhược Tuyết tin tưởng Freesia như một người bạn duy nhất giữa thế giới ngầm xa lạ và cả hai gần gũi nhau hơn từ đó. Tuy nhiên, hạn định mà Ixora ra lệnh: “chỉ cho phép cô ở lại Bạch gia cho đến năm 22 tuổi” đã sắp gần kề.

Đồng nghĩa với việc cô sẽ phải cuốn gói rời khỏi chốn này và “sống an nhàn” với cha mình ở một nơi mới, xa cách Bạch Kỳ Sơ vĩnh viễn. Điều này do chính Alexander yêu cầu, ông muốn cùng con gái rời khỏi chốn Hắc đạo đầy rẫy mưu mô tha hóa nhân cách con người cho nên đã kí kết ước định như vậy. Tất nhiên Freesia không đời nào đồng ý, cô cảm thấy chán ghét người cha ngu ngốc của mình hơn bao giờ hết.

Cô nhất định phải rời đi nếu không có mối quan hệ nào với Bạch gia nữa. Bọn người hầu trong nhà chướng mắt cô đã lâu, nay Alexander đồng ý rời đi lại còn đề nghị từ nay cha con cô với Bạch gia cắt đứt quan hệ để không còn dính dáng với giới Hắc đạo, càng khiến ai nấy đều mừng rỡ ra mặt. Quẫn bách và cùng đường, Freesia nhắm đến một người – Tiêu Bách.

Thà chấp nhận xảy ra quan hệ với một người xa lạ để đổi lấy danh phận được ở lại Bạch gia, vẫncòn cơ hội có được Bạch Kỳ Sơ, cô cam tâm tình nguyện trả giá. Đêm đó, Freesia đã thành công lén bỏ thuốc vào cốc nước của Tiêu Bách, và sẵn đâu vào đấy chờ đợi. Nhưng xui rủi thế nào, li nước ấy lại đến tay Lương Phí Hoan!

Đã dày công chừng này, nếu giờ rút lui nhất định bị phát hiện, tội trạng khó chối cãi. Vì vậy, đâm lao phải theo lao, Freesia cắn răng làm tới với Lương Phí Hoan. Cùng người đáng tuổi cha mình trải qua một đêm ân ái, tất cả vì lòng ghen tuông không đáy.

Lương Phí Hoan dĩ nhiên chỉ coi đó là tình một đêm, đối với cô gái nhỏ hơn mình cả chục tuổi này chẳng mấy hứng thú. Nếu như Freesia có mười phần tự tin khi nghĩ có thể khống chế Tiêu Bách – một cậu trai trẻ đầy trách nhiệm thì đối với Lương Phí Hoan, Freesia không có cách lên mặt uy hiếp người đàn ông đáng sợ này. Chỉ biết tuyệt vọng vì kế hoạch vỡ lở…

Tưởng như mất trắng… và cũng không biết có phải là may mắn hay không, Freesia hoài thai huyết mạch nhà họ Lương. Chuyện bất đắc dĩ xảy ra, Lương Phí Hoan không thể trốn tránh trách nhiệm mà phải lấy Freesia – suy cho cùng vì nể mặt Alexander. Dù sao thì đó cũng là dòng máu của Lương gia, Lương Phí Hoan đã đứng tuổi, phải có người nối dõi rồi.

Với danh phận Lương phu nhân, Freesia danh chính ngôn thuận ở lại Bạch gia. Mà chuyện diễn biến chẳng mấy tốt đẹp, Freesia càng ngày càng thù ghét sự quan tâm mà Bạch Kỳ Sơ hết lòng dành cho Hạ Nhược Tuyết. Freesia phẫn hận, thứ cô ta thèm muốn phải đánh đổi bằng đời con gái, Hạ Nhược Tuyết lại rẻ rúng vứt đi. Ngoài mặt thì Freesia là chị em tốt, nhưng trong lòng thì đã đẽo sẵn một con dao thật sắc.

Khoảng thời gian thai nghén rảnh rỗi ở Lương gia, Freesia đã phát hiện đến dự án con chip cất giấu bao năm nay. Và rồi cô ta bí mật nghiên cứu, cứ thế khám phá ra sức mạnh diệu kì khống chế kẻ khác của con chip nhỏ bé này, thời khắc đó… là lúc Tử thần đã mài bén lưỡi hái.

Không thể phủ nhận Freesia có một cái đầu biết tư duy hơn ai hết. Sau khi hạ sinh con trai độc nhất của Lương gia – Lương Kỷ Khiên, Freesia càng có nhiều thời gian tìm hiểu về con chip, mong chờ ngày trả thù Hạ Nhược Tuyết không còn xa. Lương Phí Hoan không mấy quan tâm vợ nên không kiểm soát Freesia quá chặt, là bà chủ của Lương gia nên chẳng ai dám chất vấn hành tung của Freesia. Và rồi một năm sau, Freesia đã mò mẫm ra lỗi sai của con chip, từ đó thành công kích hoạt được nó.

Đỉnh điểm xảy ra khi Bạch Kỳ Sơ đi thanh tẩy Hắc đạo, khi Lương Phí Hoan túc trực trợ giúp Bạch Thừa Húc, khi Ixora đã rời khỏi Bạch gia và khi Hạ Nhược Tuyết đang mang thai cặp song sinh họ Bạch.

Ả đàn bà khác mang thai đứa con của người mình thầm thương trộm nhớ, Freesia đương nhiên ghét cay ghét đắng. Con chip chưa hoàn thiện hẳn, nhưng Freesia đã bị lửa giận che mờ mắt, rắp tâm cài con chip vào Hạ Nhược Tuyết. Số phận của anh em họ Bạch, cũng bởi thế mà đảo lộn.

Con chip bị cài phải mãi đến sáu tháng sau mới đi vào hoạt động, đó cũng là thời điểm Hạ Nhược Tuyết sắp sinh. Freesia vô cùng mừng rỡ nên ngày lại ngày tới kiểm tra dưới danh nghĩa “đi thăm”, càng sung sướng hơn khi có những lúc đã kiểm soát được tâm trí và hành động của Hạ Nhược Tuyết. Rồi ngày sinh cũng đến, Hạ Nhược Tuyết an toàn hạ sinh hai đứa bé trai kháu khỉnh. Nhưng sự ra đời của chúng chỉ tổ khiến Freesia thấy gai mắt.

Nếu giết chết cả hai đứa cháu nối dõi nhà họ Bạch thì nhất định có chuyện lớn, bị phát giác thì coi như tiêu đời. Cho nên Freesia chọn trút giận lên một đứa trẻ kém may mắn – Bạch Dĩ Hiên. Chỉ cần tìm đứa bé yểu mệnh khác thế thân, nói rằng Hạ Nhược Tuyết yếu ớt chỉ sinh được một đứa, đứa còn lại giấu dưới hầm kín là xong. Cô ta đã đi tới nước này, tuyệt không thể quay đầu.

Dù cho đó là táng tận lương tâm, dù cho cha cô biết chuyện một lòng phản đối bắt cô đi thú tội. Ông ta luôn thật khiến người khác chán ghét, cho nên Freesia nhẫn tâm cắt lưỡi bịt miệng ông, đẩy ông xuống hầm sâu. Thế giới này đã biến chất cô ta như thế ấy, không có tình thương vô hạn, chỉ có thủ đoạn vô cùng! Từ nay về sau, Freesia vui thích nghĩ, đứa trẻ dơ bẩn của ả phụ nữ yếu hèn này sẽ là nơi cô ta thỏa thích giải tỏa nỗi lòng căm phẫn bấy lâu.

Và sự thật là vậy. Freesia điều khiển Hạ Nhược Tuyết, khiến cô trong trạng thái không thanh tỉnh mà đi hành hạ con trai mình. Freesia lấy đó làm thú vui tiêu khiển mỗi buổi tối. Gương mặt bi thống cố phản kháng lại sự khống chế từ Freesia của Hạ Nhược Tuyết, cùng với nét mặt nhợt nhạt xanh xao của thứ con bẩn thỉu kia khiến cô thỏa mãn. Và mai đấy lại xong đâu vào đó, Hạ Nhược Tuyết chẳng nhớ gì và lại trở về bộ dạng người mẹ hiền dịu với Bạch Sở Viên.

Nhưng cái gì cũng có cực hạn của nó. Bạch Kỳ Sơ thanh tẩy Hắc đạo sắp trở về, thì càng không để Bạch Dĩ Hiên sống, nhất định sẽ bại lộ. Cho nên Freesia thảnh thơi sai khiến Hạ Nhược Tuyết đi giết con trai mình.

Cái gì cũng có cực hạn của nó…

Freesia tính thế nào cũng không ngờ, Hạ Nhược Tuyết ý chí vậy mà quá đỗi mạnh mẽ, kiên quyết chống cự sự kiểm soát của Freesia. Cô đã chật vật dùng chút lí trí cuối cùng ngăn mình không giết Bạch Dĩ Hiên. Sau cùng không còn đủ thanh tỉnh để kháng cự, Hạ Nhược Tuyết muốn tự sát, đã van xin Bạch Dĩ Hiên giết mình.

Freesia nhìn con chip mất kết nối với não bộ nên tắt lịm đi mà chết trân ngay lúc đó… Hạ Nhược Tuyết chết, cô ta chết rồi! Nếu như phát hiện ra con chip, nếu như cha cô tìm cách khai ra… Bạch Kỳ Sơ nhất định sẽ không để yên, nhất định sẽ không để cô chết tử tế!!! Cô còn Lương Kỷ Khiên, cô không thể chết, không thể!

Chuyện này làm rúng động đến Bạch gia rất lớn, Bạch Thừa Húc phải đứng ra giải quyết. Bạch Kỳ Sơ đang giao chiến, không thể bị phân tâm, ông liền nhanh chóng cho người chôn cất Hạ Nhược Tuyết. Ấy là thời cơ Freesia tự cứu mình, trước khi kiểm tra thi thể, Freesia đã vào nhà xác và thuần thục lấy con chip đã cài ra khỏi não Hạ Nhược Tuyết. Xong việc phi tang, cô ta thở phào trở về mà lại không ngờ rằng, Ixora đã thấy hết toàn bộ.

— Ta cho người điều tra… — Ixora phu nhân kể đến đây thì thấy cổ họng khan khát. Bà phẩy tay một cái, rất nhanh sau đó liền có người mang trà tới cung kính dâng cho bà. Nhấp một ngụm, Ixora điềm đạm nói tiếp. –… thì mới phát hiện ra chân tướng sự việc. Nếu không phải lúc ấy có mật báo báo ta về sự xuất hiện của Bạch Dĩ Hiên… Nếu như ta không thấy nghi hoặc mà sốt ruột trở về… thì có lẽ sẽ không theo đuôi con bé kia mà biết được chân tướng sự việc động trời này! Quả là con gái kỹ nữ, chỉ biết lén lén lút lút!!!

Những câu cuối Ixora gần như là dữ tợn gầm lên khiến Chu Tử Đằng cùng Bạch Sở Viên thoáng phút mất hồn mất vía. Một phần là vì sự tức tối của bà khi nhắc lại chuyện này, một phần là vì sự thật này… không thể nuốt trôi.

— Nói vậy… Bạch phu nhân… — Chu Tử Đằng thật không thể ngờ khi vén bức màn nên, mặt tối của nhà họ Bạch thối nát đến vậy. –… thì ra không tàn nhẫn đến mức vì hận gia chủ Bạch Kỳ Sơ mà hành hạ con trai mình sao?

— Không. Có lẽ hơn bất cứ ai… Bạch Dĩ Hiên hiểu rõ điều này nhất…

Lão phu nhân Ixora não nề thở dài, Bạch gia quả là một gia môn bất hạnh. Bạch Sở Viên trầm ngâm không nói gì, những ngón tay anh nặng nề đan vào nhau, không nói gì… Anh chẳng biết gì cả… Điều anh biết duy nhất là anh đã khinh ghét mẹ mình suốt hai mươi năm qua…

— Sau đó thì sao?

Từng câu chữ chậm chạp của Bạch Sở Viên vang lên, khiến không gian xung quanh bỗng chốc theo đó mà ngạt thở. Bạch gia đã quá vẻ vang trước những trái ngang mà nó bưng bít…

— Ta âm thầm theo dõi sát sao Freesia thì mới phát hiện… Hóa ra bấy lâu nay nó không bị phát hiện là bởi phân nửa thủ hạ cận kề Hạ Nhược Tuyết đều bị nó cài con chip kiểm soát. Quả là một con rắn độc, nếu như nó có dã tâm lớn hơn nữa thì chẳng phải Bạch gia lúc ấy bị nó thao túng hết rồi sao!?

Bà đè nén lửa giận của mình bằng cách bình tâm nhấp một ngụm trà, cái bộ dáng cau mày bực tức của bà quả thật không khác so với Bạch Dĩ Hiên là mấy! Lúc Ixora đang mở miệng kể tiếp thì bất chợt cánh cửa sắt kẽo cọt mở ra, mùi xạ hương quen thuộc sộc vào cánh mũi bà khiến động tác của Ixora cứng lại ngay tức thì.

— Roché vẫn chưa hề thay đổi.

Giọng Bạch Thừa Húc trầm thấp vang lên, ông đảo mắt một vòng nhìn tòa lâu đài nơi những tội lỗi được viết nên. Và ông chẳng khác gì một kẻ tội đồ đến ngục tù xin được xá tội. Khi ánh mắt ông bắt gặp ánh mắt màu xanh ngọc sắc lạnh kia, ông cũng đã đờ người ngay tức khắc.

Ixora…

Đã có quá nhiều những thống khổ và bi phẫn họ đục khoét vào tháng ngày ở bên nhau. Đó là một tội lỗi không được địa ngục ân xá…

— Thuốc mê chắc đã ngấm, ta tiến hành phẫu thuật.

Ixora dứt khoát quay mặt đi, bà đứng phắt dậy rồi chậm rãi bước lên lầu. Cũng như khi xưa, đây sẽ là điều Ethan làm khi thấy bà. Họ không xứng đáng chờ đợi ngày rửa tội từ nhau…

— Ông đến đây làm gì vậy? — Bạch Sở Viên ngơ ngác hỏi. Lúc sau mặt lại làm vẻ ngờ nghệch — Không phải để tán tỉnh bà đấy chứ!?

— Cũng chỉ nghĩ tới đó.

Một giọng nói lạnh nhạt hờ hững vang lên khiến Chu Tử Đằng sững người. Cô tức tốc lao người ra nhìn, mắt mở to như muốn chứng thực hình bóng trước mắt là anh bằng xương bằng thịt. Không khóa lấp nỗi cái sung sướng trào dâng trong từng tấc lòng, cô vội chạy nhào xuống ôm lấy anh:

— Dĩ Hiên!!!

Chu Tử Đằng thể hiện sự mừng rỡ không che giấu khiến Bạch Dĩ Hiên thoáng chốc bất ngờ. Tuy nhiên, anh không đẩy cô ra mà vỗ vỗ lưng cô rồi nhẹ nhẹ xoa đầu, dịu giọng:

— Ừ tôi đây. Ở đây người cô đơn rất nhiều. Thế này không phải phép.

Chu Tử Đằng nghe anh nói vậy thì cười rạng rỡ siết tay anh thật chặt. Nhớ ra còn ông ở đây thì xấu hổ cúi đầu rời khỏi người anh, nhưng vẫn không có buông tay. Cô cúi đầu chào lễ phép gỡ rối:

— Ông đến rồi ạ!?

Bạch Thừa Húc thấy vậy thì cười cười, bất thình lình lấy cây gậy quật một cái rõ mạnh vào khuỷu chân Bạch Dĩ Hiên một cái làm anh né không kịp:

— Ừ ta đây. Ở đây không có người cô đơn. Chỉ có những kẻ tồi tệ để người phụ nữ của mình cô đơn. Chào mừng nhập hội.

Bạch Dĩ Hiên bị một gậy kia mà bất giác khuỵu chân xuống, dồn người lên Chu Tử Đằng. Vì vậy mà mặt hai người phút chốc gần nhau hơn, suýt tí nữa là chạm môi. Cô cười khúc khích đỡ anh đứng lên, làm cho anh có phần giận mà đẩy cô ra, tự đứng lại chỉnh tề. Sau đó, Bạch Dĩ Hiên nhíu mày ném cho ông nội trẻ con của mình cái nhìn khinh thường. Bạch Sở Viên đứng ở trên lầu bỗng chen vào một câu cực kì nhạt nhếch:

— Nhưng cháu chưa có người phụ nữ nào mà!?

— Chẳng phải có chị Lạc Nghiêm, chị Du Thần, chị Kỷ Khiên, chị Dịch Khiêm đấy sao?

Bạch Dĩ Hiên ý vị thâm lường liếc hận Bạch Sở Viên khiến cậu ta rùng mình. Khiếp, “tứ đại mỹ nhân giới Hắc đạo” hồi anh khoe cho Andrew và Audrey đây mà! Sao hắn thù dai thế!? Ơ khoan!!! Nói như thế…

— Dĩ Hiên, anh nhớ lại rồi sao?

Chu Tử Đằng nghe thế thì giật mình, ánh mắt chứa chan mong đợi nhìn anh. Bạch Dĩ Hiên thật không thể đối diện ánh mắt hi vọng ấy của cô, anh khẽ lắc đầu nhẹ, bảo:

— Nhớ được vài thứ. Nhưng không nhớ ra một người.

Chu Tử Đằng thất vọng cụp mi mắt xuống, cô siết tay anh mạnh hơn nữa.

— Anh sẽ ổn thôi mà! — Chu Tử Đằng ngập ngừng nói. Sau cùng lại không biết phải nói gì hơn, cô liền chuyển đề tài. — Sao anh tới được đây? Chẳng phải anh bị giám sát hay sao?

Bạch Dĩ Hiên mỉm cười chỉ về phía lầu trên có Bạch lão phu nhân Ixora. Bạch Thừa Húc đứng cạnh bên thở dài, ông chậm chạp ngồi xuống bên bục, lại nhàn rỗi châm điếu xì gà:

— Bà ấy… tai mắt ở khắp nơi!

— Sao cơ!? — Bạch Sở Viên nhanh nhảu hỏi ngược lại. — Chẳng phải bà rời khỏi Bạch gia lâu rồi ư?

— Đều là con chip thôi. — Từ ngoài cửa, Tiêu Bách từ tốn bước vào, ông lạnh lùng nói. — Thiếu gia có nhớ việc ngài Bạch Kỳ Sơ “thanh tẩy Hắc đạo” bắt tù binh gia tộc khác rồi lại “nhân từ” thả ra không? Thực ra thời gian đó ngài đưa tù binh về cho lão phu nhân. Bà đã cài con chip vào cả ngàn tên. Cho nên khi thả ra, họ bị kiểm soát mà không hay biết. Cứ thế cả ngàn người đi đến nhiều nơi, len lỏi nhiều tộc đều vô tình trở thành tai mắt của bà.

Nghe Tiêu Bách – thủ hạ thân cận của Bạch Kỳ Sơ khi xưa tiết lộ vậy, Bạch Sở Viên không khỏi trố mắt kinh ngạc. Trời ạ! Bà quả là đáng sợ quá! Hóa ra đều đã tính hết cả rồi!

— Nói vậy bà còn cao thủ hơn cả Freesia?

— Hiển nhiên. Ixora phu nhân đã chế tạo lại con chip theo một hướng khác hoàn hảo hơn. Còn Freesia chỉ đơn giản là chắp vá chỉnh sửa dùng tạm, Lương Kỷ Khiên đời sau thì khá hơn, biết cách cải tiến. Nhưng nhà họ Lương làm ra con chip chỉ có khả năng cài vào chứ không biết cách lấy ra, muốn phi tang thì chỉ có cách cho tự nổ rồi khiến thân chủ chết cùng.

Tiêu Bách hừ lạnh, khá khen cô ả Freesia năm đó tính kế muốn trèo lên giường hắn, loại phụ nữ như vậy bị xử nướng sống là đáng lắm.

— Dĩ Hiên, Sở Viên! Mau lên đây, ta đã xác định được vị trí con chip của Tiêu Khiết rồi.

Từ trên lâu, Ixora nói vọng xuống. Bạch Sở Viên hồ hởi chạy lên ngay, cô nắm chặt tay anh, khích động nói:

— Mau đi đi, bà gọi anh. Có lẽ anh sắp được “tự do” rồi kìa!!!

Bạch Dĩ Hiên gật đầu, anh bất chợt đặt lên trán cô một nụ hôn rồi nhanh chân lên lầu. Chu Tử Đằng mừng thầm trong lòng, nghĩ tới việc sẽ được cùng anh chân chính đoàn tụ mà không khỏi vui thay.

Nhưng…

— Xác suất là rất thấp.

Tiếng Ixora lạnh lẽo vang lên cứa từng nhát sau vào lòng Chu Tử Đằng.

— Con chip này công nghệ cao hơn con chip Tiêu Khiết rất nhiều. — Là nhìn lầm hay chăng? Cô thấy trong ánh mắt bà lóe lên tia thất vọng ảo não. — Đối với Tiêu Khiết ta có khả năng lấy ra an toàn đến 80%. Nhưng đối với Dĩ Hiên… ta không chắc.

“Không chắc”.

Nói như vậy chẳng khác nào 1% cũng không đủ can đảm để khẳng định. Chu Tử Đằng cúi gằm mặt, cô nhìn đôi tay gầy trơ trống rỗng của mình, thấp giọng:

— Hậu quả dẫn đến mà anh ấy phải chịu… sẽ là gì?

— Là… nếu sơ suất làm mất nguồn truyền… con chip sẽ ngắt mạch và tự động phát nổ…

Như vậy anh sẽ chết theo…

— Còn bằng không… — Ixora chầm chậm nói tiếp, càng nói càng thêm ủ dột. — Nó sẽ phải mổ trong tình trạng thanh tỉnh… Như vậy con chip vẫn trong trạng thái hoạt động, xác suất tự ngắt mạch nổ sẽ thấp hơn… Nhưng… con chip sẽ phải chạm mạch trong quá trình lấy ra! Nếu nó tác động tới ký ức thằng bé… thì nó có thể… sẽ quên cháu vĩnh viễn. Chưa kể việc mổ sống như vậy… rất nguy hiểm. Ta chưa dám mạo hiểm với cháu trai mình đến vậy. Như vậy rất đau…

Thì ai cũng đau cả mà. Một người thì phải nhớ, người còn lại thì phải quên. Một nỗi đớn đau người thì phải chịu, một sự lãng quên người thì phải gánh. Đâu có ai là thanh thản đâu…

Cánh cửa phòng mổ được mở ra, Bạch Dĩ Hiên quần áo đã thay sạch sẽ chậm rãi rời phòng. Anh trầm ngâm nhìn cô, ánh mắt da diết đó như đang trải lửa đốt cả đại dương. Ixora phu nhân thức thời rời đi, bà cũng biết dù thế nào Bạch Dĩ Hiên cũng sẽ bắt bà thực hiện ca mổ này. Bỏ cuộc để bị người khác khống chế không phải điều nó sẽ chịu. Vì vậy, một chút thời gian thôi…

— Hiện trạng của anh, anh đã biết rồi.

— Đi với em đi.

Cô dắt tay anh ra ngoài ban công. Gió cứ thế mà thổi thành từng lời hát, hiu hắt ca những bản tình buồn vi vu giữa khuya tối. Trăng gảy từng phím mây giữa trời sao, hóa bất diệt giữa màn đêm bất tận.

Em không thể lựa chọn đâu anh à… Mất anh và xa anh, nó thì khác nhau ở điểm nào? Khác điểm nào? Mất mãi mãi và xa vĩnh viễn, rốt cuộc thì khác nhau điểm nào?

Hay khác là… xa anh vĩnh viễn thì chẳng còn đêm để mà ngắm. Còn mất anh mãi mãi thì, chẳng còn anh để mà nhớ…?

Chu Tử Đằng tựa đầu vào vòm ngực vững chắc của anh, không nói gì cả.

— Tử Đằng…

— Đừng nói. Để gió hát cho anh nghe.

Để em yêu anh cho.

Để em nhớ anh cho.

Để em là đủ rồi.

Chu Tử Đằng nắm chặt tay anh, cảm nhận hơi ấm đang dần dần buốt giá từng thớ thịt của cô. Chỉ là quên em thôi mà, em vẫn sẽ nhớ anh đấy thôi! Chỉ là anh không nhớ em thôi mà, em sẽ chẳng quên anh đấy thôi!

Đó là tại sao nỗi đau luôn mang tên “người còn lại”.

— Anh biết còn thanh âm gì tuyệt hơn tiếng hát của gió không?

Chu Tử Đằng xoay người lại, cô ngước nhìn anh và nhẹ nhàng hỏi. Đáy mắt anh phơi bóng dáng cô, anh cúi thấp người xuống, ghì cô chặt vào lòng, trầm giọng:

— Anh không muốn mất em.

— Vậy đừng để lỡ em.

Dứt lời, Chu Tử Đằng liền nhón lên đặt lên môi anh một nụ hôn. Nó không cuồng nhiệt cũng chẳng nóng bỏng, nó hòa quyện những hương vị của riêng hai người.

Môi lưỡi giao nhau quấn quýt, Bạch Dĩ Hiên siết chặt cô trong vòng tay của mình. Anh muốn nhớ, chớ quên.

Vết thương này không lành được đâu.

Thời gian này không trở lại được đâu.

— Em yêu anh.

Để nó đi đi anh. Giờ chỉ còn em và anh thôi.

Anh ôm cô chặt hơn nữa, cơ thể hai người sát vào nhau, cảm nhận nhiệt độ của người kia đang dần dần đốt cháy mình mà từ từ rơi bể trầm luân.

Nụ hôn của anh càng lúc càng lưu luyến hơn, anh nâng cằm cô, khảm sâu từng hương vị thân thuộc nhất. Môi lưỡi giao nhau, tạo nên từng âm vang của sự quyến luyến cả hai dành cho nhau. Khám phá từng tấc môi tấc lưỡi, cuồng nhiệt và cháy bỏng. Như một nụ hôn mặn nồng trước khi rời đi vào buổi sớm mai.

Anh rời đôi môi cô, nở một nụ cười nhu tình. Và chỉ anh mới hiểu rõ, nụ cười của mình chứa bao nhiêu cay đắng. Hoặc anh còn chẳng biết mình đang bất giác nở nụ cười chua chát đến thế:

— Anh nghĩ anh sẽ nhớ em mãi đấy.

— Vậy yêu em đi.

Có nhiều lắm lắm lí do để chúng ta rời xa nhau, nhưng chỉ mỗi lí do chúng ta yêu nhau, thì cả hai đã chẳng ai có thể buông bỏ. Có chăng thì một người đi, để tình yêu cho người còn lại. Đó là lí do tại sao nỗi đau mang tên “người còn lại”.

Căn phòng không được bật lò sưởi nhiều năm mà trở nên lạnh lẽo, tựa như đêm đầu tiên em gặp anh.

Chiếc xe Cadillac màu đen thong thả chạy giữa phố Pháp lấp lánh trong ánh đèn màu. Hình như lúc đó trời Pháp lạnh lắm, mà em và anh, chúng ta chỉ đơn thuần là Chu Tử Đằng và Bạch Dĩ Hiên, cho nên cũng lạnh lắm.

Nhưng đêm nay khác.

Nhẹ nhàng đặt cô trên giường, Bạch Dĩ Hiên vùi đầu vào hõm vai cô, để mùi Tử đinh hương dìu dịu cứ thế mà làm anh nhớ, làm anh đắm, làm anh say.

Anh sẽ giữ em ở lại, hôm qua, hôm nay và cả ngày mai nữa, sẽ giữ em lại cả đời. Cùng em băng qua mọi nẻo đường rực rỡ ánh đèn của phố Pháp, lỡ xa rồi biết lúc nào thì gặp lại em?

Ai chở thu qua, cho thu làm lá rụng vậy, để nó xào xạc dưới đáy mắt cô?

Chu Tử Đằng dịu dàng đan từng ngón tay vào lọn tóc anh, anh có mùi xạ hương rất dễ chịu. Mùi hương mà cô muốn khắc sâu cả đời, mãi không dứt bỏ được. Cứ như vậy mà nhớ nhau đi!

Anh hôn dọc cần cổ nõn nà của cô, để lên đó những dấu hôn chỉ của riêng anh. Tay kia của anh chậm rãi cởi y phục của hai người, chỉ còn hai thân thể trần trụi áp chặt vào nhau. Chu Tử Đằng vòng tay qua cổ anh, cô ngửa cô lên, cảm nhận từng cái hôn ấm áp, từng cái chạm yêu chiều anh lưu lại trên da thịt mình.

— Em rất đẹp.

Bạch Dĩ Hiên cười hiền, tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực sữa của người mẹ một con mà trìu mến nói. Anh cúi người xuống, bàn tay nhè nhẹ xoa nắn bầu ngực căng tròn khiến cô không chịu được mà ngâm lên những thanh âm mê hồn.

— Anh cũng rất đẹp.

Bạch Dĩ Hiên nghe vậy không khỏi phát ra tiếng cười trầm thấp. Ôn nhu lướt xuống địa phương thần bí của phái nữ, anh nâng đôi chân thon dài của cô gác lên vai mình. Nơi tư mật cứ thế mà lộ ra trước mắt anh, khiến lửa nóng nung lên trong từng thước dây thần kinh của anh. Khiến anh loạn trí.

Anh khao khát, anh tham muốn cô, đó là thật. Dục vọng sâu thẳm nhất của anh vì cô mà thức dậy.

Bạch Dĩ Hiên cúi người xuống hôn lên chóp mũi Chu Tử Đằng, tay đan chặt vào tay cô. Mãi có ra sao, tay anh vẫn sẽ nắm chặt em như thế.

Anh nhanh chóng khai phá bản thân, tiến vào người cô, mạnh mẽ cùng cô kết hợp. Chỉ có anh và cô trong thời gian này, hai thân thể gắn kết thành đôi. Chỉ có anh và cô trong không gian này, hai sự sống hòa quyện thành một.

Trong căn phòng nhiễm mùi tình dục hòa hợp với hương vị tình yêu, có hai tâm hồn kia đang đồng điệu cùng nhau. Tiếng thở dốc yêu kiều của người phụ nữ cùng tiếng gầm nhẹ trầm thấp của người đàn ông xen vào kết hợp nên thanh âm đẹp nhất của màn đêm. Trăng vẫn còn sáng, mây vẫn còn bay, gió vẫn còn thổi và em vẫn còn anh.

Chu Tử Đằng ý loạn tình mê đong đưa người theo từng cú thốc mạnh mẽ của Bạch Dĩ Hiên. Tay anh gắt gao siết chặt tay cô, vì tiếng ngâm nga mê hoặc của cô mà càng thêm cuồng dã. Mồ hôi chạy dọc theo tấm lưng anh, nước mắt chảy xuôi theo khóe mi cô, nhiệt độ cứ thế mà tăng lên không ngừng, cứ thế mà giải phóng ham muốn nguyên thủy nhất của nhau. Thiêu đốt nhau bằng lửa nóng của tình dục, nung cháy nhau bằng hơi ấm của tình yêu.

Và khi ngọn lửa bùng lên, cũng là lúc họ đạt tới cao trào.

Bạch Dĩ Hiên gầm nhẹ, tựa đầu xuống ngực cô, phóng thích dòng dịch nóng bỏng vào sâu trong cô.

Cô bật khóc.

Chu Tử Đằng ôm chặt lấy Bạch Dĩ Hiên, quấn quýt không rời. Anh cười ôn nhu lấy tay lau đi giọt nước mắt nóng hổi của Chu Tử Đằng, dựa vào trán cô, dịu dàng dỗ dành:

— Sao lại khóc cơ chứ? Anh sẽ trở về. Em không cần phải chịu đựng nữa.

Anh ngả người xuống, nâng đầu cô gác lên tay mình. Yêu thương ôm cô vào lòng, vỗ về gương mặt thấm nước mắt của cô, đặt lên má một nụ hôn âu yếm. Cô cuộn người để anh cưng chiều ôm vào lòng, mệt mỏi thiếp đi sau cơn kích tình mãnh liệt.

Trăng ngủ. Mây ở xung quanh nhẹ nhàng bọc lấy trăng. Sẽ mãi bao bọc lấy trăng như vậy cho đến khi nắng ban mai ló dạng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN