Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ - Chương 89: Tử Đằng_ Hé lộ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
60


Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ


Chương 89: Tử Đằng_ Hé lộ


Vốn ra, mùa xuân không tươi vui như mọi người hằng tưởng. Ai cũng nghĩ bởi mùa xuân trời quang mây đãng, hoa thắm khoe hương, khí trời nhộn nhịp mà liền cho rằng đã là mùa xuân thì phải tưng bừng.

Mà đâu hay rằng mùa xuân có nỗi niềm riêng nó.

Bởi vì mỗi một mùa xuân xanh ghé qua, đối với những người khác, đó là dấu hiệu của sự sống tràn về. Còn đối với riêng người con gái, đó là một lời thầm thì khe khẽ: “Cô gái ơi, tuổi thanh xuân của người đã qua một thì. Còn người được chăng nở rộ mấy lần hoa?”

Người phụ nữ là đóa hoa, mà năm tháng tỉa dần từng cánh. Khi những cánh hoa cuối cùng dần rời, họ sẽ nhận ra một điều, mùa xuân không trẻ. Nó là mùa của sự già đi. Mà chỉ người con gái mới biết bí mật ấy.

Sự khác nhau giữa một người con gái và một người phụ nữ, là ai biết được bí mật đó sớm hơn.

— Và “già đi”, không lúc nào cũng chỉ sắc đẹp, mà còn chỉ tâm hồn của người con gái.

Biệt thự Trình gia trang hoàng vang lên chất giọng điềm tĩnh và đậm chất Ý của một người phụ nữ đã chập tuổi xế chiều.

Ixora nhàn nhã thưởng thức ly trà ướp hoa Sứ dìu dịu rồi chậm rãi cất từng tiếng. Trà hoa Sứ luôn là một sở thích từ thời bà còn trẻ được giữ đến hiện tại. Hoặc hay chăng, nó là một bằng chứng cho thấy bà cũng đã từng sở hữu tuổi thanh xuân như mọi cô gái.

“Vậy mà ta đã quên mất từ lúc nào”, nghĩ đến đây, Ixora phu nhân nở nhẹ một nụ cười chua chát.

Ngồi đối diện bà là Trình lão phu nhân Lâm Ái Hoa với nét cười hiền hậu trên mặt. Những ngón tay nhăn nheo tao nhã khuấy đều chén trà gừng, hương thơm cứ thế mà lan tỏa. Thi thoảng, chén trà còn nóng sẽ khiến Trình lão phu nhân chuyển tay, muốn thưởng thức trà ngon, người ta cần phải kiên nhẫn chờ đợi.

Những lúc như vậy, Trình Lạc Nghiêm đứng phía sau không biết làm gì sẽ chốc chốc cúi người xuống hỏi han bà nội mình:

— Trà còn nóng, bà có muốn cháu pha thêm cho nguội không?

— Ôi thôi. — Lâm Ái Hoa phu nhân khẽ lắc đầu. — Như vậy thì loãng mất hương thơm.

Thế là Trình Lạc Nghiêm lại quay về trạng thái “không biết làm gì”. Trình lão phu nhân cùng Bạch lão phu nhân thư thái ngồi trên ghế sofa đối diện nhau uống trà đã được nửa tiếng. Phu nhân Dietes đích thân kêu anh ở lại, song anh không dám cùng ngồi với những vị lão phu nhân mà đứng sau nãy giờ. Anh không biết tại sao Ixora phu nhân lại không cho anh đi, có thể bà sắp kể chuyện gì quan trọng lắm cần anh nghe.

— Trưởng nam Trình gia đây sao? Lớn rồi nhỉ? — Ixora liếc mắt nhìn Trình Lạc Nghiêm cao to uy dũng đứng phía sau, bâng quơ buông một câu.

— Vâng. — Trình Lạc Nghiêm giờ mới biết vẻ trầm tĩnh của Bạch Dĩ Hiên đến từ đâu. Trái với đôi mắt xanh đại dương của anh em họ Bạch, Ixora phu nhân có đôi mắt màu xanh trong ngọc bích. Điều đó càng khiến gương mặt bà thêm phần sắc lạnh.

Ixora phu nhân lúc này trầm tư chẳng nói gì cả. Bà liếc nhìn ngoài cửa sổ, trời gió lộng thổi phất vạt áo đen của người con trai ngoài kia. Cô gái với mái tóc nâu đỏ đang ôm anh ta thật chặt, cơn gió hất mái tóc cô xõa tán loạn. Hình ảnh đôi tình nhân dựa vào nhau như thế, bà đã thấy qua một lần. Khẽ gật đầu nhẹ, bà còn chẳng hay mình đã lặng lẽ buông tiếng thở dài từ khi nào.

Thằng bé thật giống Bạch Kỳ Sơ. Trở lại những năm trước đây, nó cũng đã từng ôm Hạ Nhược Tuyết với tất cả sự che chở như thế.

— Trà rồi sẽ nhạt, thời gian rồi sẽ hết. Vào trọng điểm đi. — Ngẩng đầu lên đối mặt với Lâm Ái Hoa, bà lạnh nhạt cất lời.

Trình lão phu nhân cúi đầu trầm tư, bà từ tốn từng câu hỏi thẳng vấn đề:

— Bà là người phụ nữ biết nhiều bí mật nhất của giới Hắc đạo. Tôi thì có nghe cũng chẳng biết làm gì, chi bằng nhanh gọn thôi, cháu trai của tôi sẽ lắng tai nghe vậy.

— Ừm. — Ixora phu nhân gật đầu. Không biết từ khi nào bà đã uống cạn tách trà.

— Bà biết gì về “Úc Tịch Sa”? — Trình Lạc Nghiêm chú tâm hết sức hỏi trúng trọng tâm. Đổi lại là nụ cười nhạt nhếch của Ixora.

— Vậy cậu biết gì về “Chương Du Thần”?

Biết gì về Chương Du Thần ư? Trình Lạc Nghiêm trầm ngâm một hồi, sau đó, anh lắc đầu thành thật:

— Cháu chẳng biết gì về cậu ta cả.

— Ta bắt đầu từ đâu nhỉ…? — Ixora phu nhân nhìn đáy tách chỉ còn lại xác trà, ánh mắt đượm bóng xa xăm. Thời gian chảy theo từng dòng kể của bà, về một câu chuyện xửa xưa nào đó.

Đời thế hệ của Ixora, là thời điểm Lãnh gia đang trên đà lớn mạnh. Gia chủ của nhà họ Lãnh là Lãnh Mặc Hành mang trong mình rất nhiều tham vọng, đã ngạo nghễ gửi “độc triệt chiến thư” thị uy cho nhiều gia tộc. Trong đó có Chung gia.

Tất nhiên gia tộc họ Chung không thể nào địch lại một Lãnh gia cường hãn như vậy. Cho nên chẳng mất nhiều năm, người nhà họ Chung bị giết sạch. Chỉ có hai cô con gái cuối cùng của gia tộc thoát được là… Chung Băng Tâm và Chung Hinh Giao.

Chung Băng Tâm mang mối hận trong lòng, nhất quyết muốn “nợ máu trả máu”. Một người phụ nữ khát khao quyền lực như Chung Băng Tâm dần dần tìm ra cách để có chỗ đứng trong giới Hắc đạo – cưới Chương Hạo Long, thiếu chủ độc nhất của Chương gia (sinh cùng thời Bạch Kỳ Sơ).

Vị thiếu gia tài mạo của Chương gia đã sớm phải lòng Chung Băng Tâm – một người phụ nữ có thiên phú trong việc chiêu dụ lòng người, hoàn toàn hớp hồn Chương Hạo Long. Song, Chung Băng Tâm không thực tâm đáp lại tình yêu của Chương Hạo Long mà cốt chỉ muốn lợi dụng thế lực nhà họ Chương để phục thù.

Mối hận đó ngày một lớn dần theo sự khát vọng về địa vị của Chung Băng Tâm, cô ta muốn được nhiều quyền năng hơn nữa. Nhưng Chương Hạo Long tất nhiên sẽ không đáp ứng cô ta, vô cớ gây sự với Lãnh gia đang hưng thịnh. Vì vậy… Chung Băng Tâm giết người chồng luôn hết mực tin tưởng mình, nghiễm nhiên thừa kế hết quyền hành Chương Hạo Long có được. Phận nữ nhi như Chung Băng Tâm nói thế nào cũng không thể đường hoàng vùng vẫy trong thế giới ngầm “cá lớn nuốt cá bé”, vì vậy cô ta dốc lòng tôi luyện con trai mình – Chương Du Thần.

Lại nói về Chung Hinh Giao – em gái ruột Chung Băng Tâm. Trái ngược với chị mình, Chung Hinh Giao chọn cách rời đi, chấp nhận nguôi oán thù và sống cuộc sống thật tốt. Phần khác, là bởi Chung Hinh Giao có mối tình trái ngang với thiếu chủ nhà họ Lãnh – Lãnh Dực Vương, gia tộc kẻ thù.

Lãnh Dực Vương cũng yêu thắm thiết Chung Hinh Giao, nhưng cô đã chọn cách bỏ đi biệt tích. Suy cho cùng, đây là lựa chọn duy nhất của Chung Hinh Giao. Suy cho cùng, cô không thể nào từ bi bỏ qua thù hận và tiếp tục yêu đương với người nhà họ Lãnh. Suy cho cùng, cô buộc phải từ bỏ để tránh bản thân khỏi những dằn vặt, đau khổ. Suy cho cùng, họ với nhau không có duyên mệnh.

Lúc ra đi, Chung Hinh Giao đã oái ăm mang trong mình giọt máu của Lãnh Dực Vương. Chung Băng Tâm biết chuyện tức giận một mực ép em gái phải phá thai. Người mang đầy căm hận như Chung Băng Tâm sẽ không đời nào muốn người họ Chung sinh con họ Lãnh. Kiên quyết giữ con, Chung Hinh Giao liền trốn đi và một mình sinh hạ đứa bé, đặt tên là Chung Vô Triệt. Từ đó hai mẹ con Hinh Giao âm thầm sống qua ngày, Chung Băng Tâm vì bực tức em gái mà cũng để mặc mẹ con họ tự bươn chải lấy.

Phải kể đến, Lãnh Mặc Hành một mực ngăn cấm con trai hạ mình đi tìm Chung Hinh Giao nên đã ra sức ép hôn Lãnh Dực Vương với con gái một gia tộc cường đại không kém. Lãnh Dực Vương bị cha hung hãn dùng nhiều cách đe dọa, buộc phải cưới Mộc Diêu Tuyền của Mộc gia quan hệ rộng rãi nhất Hắc đạo.

Dĩ nhiên, hôn nhân của họ không hạnh phúc. Thậm chí, Lãnh Dực Vương vì muốn trọn vẹn tình yêu với Chung Hinh Giao, đã âm thầm triệt sản. Một phần Lãnh Dực Vương không muốn có con với người con gái khác là Mộc Diêu Tuyền, một phần làm vậy cũng là muốn Lãnh gia tuyệt tự, trả giá cho những gì Lãnh gia đã tàn nhẫn thực hiện với gia tộc khác.

Mộc Diêu Tuyền bị cho là không sinh được con nay biết chuyện mới ôm niềm uất hận. Sức ép từ phía cha chồng cùng gia tộc quá lớn, Mộc Diêu Tuyền không muốn vì lý do không thể sinh được người thừa kế mà mất địa vị… cho nên cô ta đã chấp nhận quan hệ với người khác, hoài thai con trai đầu lòng.

Lãnh Mặc Hành không biết chuyện con trai cũng không biết chuyện con dâu nên cứ đinh ninh đứa cháu trai trưởng này là huyết mạch Lãnh gia mà nâng niu. Đứa trẻ đó được đặt tên là Lãnh Dịch Khiêm. Còn Lãnh Dực Vương tất nhiên biết chuyện, cũng tất nhiên hiểu lí do Mộc Diêu Tuyền làm vậy cho nên cũng chẳng thèm vạch trần. Dẫu sao cuộc hôn nhân của hai người họ đã tan nát từ lâu, Lãnh Dực Vương với hành động Mộc Diêu Tuyền không có lấy nửa điểm ý kiến.

Ngược lại Lãnh Dực Vương còn giao quyền thừa kế cho Lãnh Dịch Khiêm như thể là con trai mình, hoàn toàn phó mặc Lãnh gia vào tay “người ngoài”. Khoảng thời gian sau khi Lãnh Mặc Hành mất là thời điểm Lãnh Dực Vương sống buông thả nhất. Để quên đi mối tình sâu đậm với Chung Hinh Giao, ông tìm thú vui hoan lạc mới ở ngoài kia. Bỏ mặc Mộc Diêu Tuyền nhiều đêm lẻ bóng, bị chồng mình thờ ơ bỏ rơi khiến bà ngày một sinh lòng ghen tuông và đố kị sâu sắc với bất kì người phụ nữ nào được cùng Lãnh Dực Vương ân ái. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN