Luyến Tình - ( Phần 2 ) Phần 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
572


Luyến Tình


( Phần 2 ) Phần 11


Thời gian trôi qua phi thường nhanh, trong nháy mắt, Trịnh Quân cùng Chu Tình đã kết hôn được hơn một năm, song bào thai của bọn họ cũng đã muốn biết đi biết kêu ba gọi mẹ. Chu Tình cảm thấy sinh hoạt của bản thân phi thường hạnh phúc, duy chỉ có một chuyện khiến y mặc co mày cáu, chính là Trịnh Quân thi vào Đại học Không Quân, rất nhanh sẽ nhận được giấy báo nhập học.
Mới nghĩ đến chuyện Trịnh Quân sắp rời khỏi y, trong lòng Chu Tình liền nói không nên lời không tha cùng sợ hãi. Hiện tại, y đã hoàn toàn có thói quen Trịnh Quân bên cạnh, y không thể tưởng tượng được sau khi Trịnh Quân rời xa y thì y sẽ ra sao.
“Tiểu bạch thỏ, đang nghĩ gì vậy? Mặt mày nhăn thành như thế?” Bỗng nhiên, một đôi tay sắt từ phía sau vòng trụ eo nhỏ của Chu Tình, một đạo thanh âm trầm thấp tà ác từ đỉnh đầu truyền đến.
Chu Tình ngẩng đầu, đập vào mắt là một khuôn mặt anh tuấn, trong lúc nhất thời không khỏi rơi vào thất thần. Đã muốn 20 tuổi, Trịnh Quân càng ngày càng đẹp trai, càng ngày càng có hương vị đàn ông, luôn có thể dễ dàng hấp dẫn ánh mắt người khác. Trên đường đến khách sạn, rất nhiều nữ nhân dù cố ý hay vô ý quay đầu lại nhìn chằm chằm Trịnh Quân, còn có một vài nữ sinh lớn mật sát lại gần. Nam
nhân như vậy mà vào đại học thì không biết sẽ có bao nhiêu nữ sinh hoan nghênh, nghe nói mấy nữ sinh viên hiện giờ đều rất được.
“Tiểu bạch thỏ, lại ngẩn người!” Thấy thế, Trịnh Quân thở dài, thân thủ gõ nhẹ vào trán của y.
“Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Ngươi đỗ xe xong rồi sao?” Chu Tình lập tức lấy lại tinh thần, nhanh chóng xin lỗi, mặt cười xấu hổ đến đỏ bừng. Nguy rồi, lại ở trước mặt nam nhân mà ngẩn người.
“Tiểu bạch thỏ, ngươi suốt ngày suy nghĩ cái gì? Sao lúc nào cũng thất thần, rất hư!” Nam nhân gật đầu, bất đắc dĩ trợn mắt, này chỉ bạch thỏ a!
“Ta… Ta…” Chu Tình khẳng định không thể nói sự thật với hắn, nếu cho hắn biết mình lo lắng sau khi hắn vào đại học gặp một nữ hài tử xinh đẹp, sẽ ghét bỏ y di tình biệt luyến.
“Ta đã biết.” Nam nhân tà ác giơ lên khóe môi, ghé vào tai y thấp giọng cười xấu xa: “Ngươi nhất định là đang nhớ về buổi tối hôm qua, lão công ta thao ngươi thiệt nhiều thiệt dũng mãnh làm ngươi khóc cha gọi mẹ.”
“Hạ lưu!” Chu Tình đẩy hắn ra, lại nghĩ về tối hôm qua làm y mắc cỡ muốn chết, tên sắc ma này thế nhưng buộc y l*m t*̀nh trên thân cây trong sân, khiến cho hiện giờ chân y như mềm nhũn ra, còn hai địa phương kia thì toan muốn chết.
“Ngươi thật đáng yêu!” Bộ dáng
đáng yêu của y chọc nam nhân cúi đầu hôn trộm lên đôi môi đỏ mọng thơm ngon. Tuy tiểu bạch thỏ này đã làm mẹ nhưng vẫn như cũ đáng yêu phải chết.
“Nơi này có người, đừng nháo!” Chu Tình xấu hổ quẫn bách nhìn bốn phía xung quanh, xem thử có người hay không, nơi này chính là hành lang của khách sạn, tùy thời sẽ có người đi qua.
“Sợ cái gì! Xem liền xem, có người xem mới kích thích!” Nam nhân không cho là đúng nói.
“Ngươi…” Chu Tình không biết nên nói gì với hắn mới tốt, đối với nam nhân mà nói lễ nghĩa liêm sỉ không đáng một đồng, nam nhân hoàn toàn không có quan niệm đạo đức giống người bình thường.
“Tốt lắm! Không đùa ngươi! Chúng ta đi lên đi! Lão nhân còn đang chờ chúng ta!” Nam nhân kéo tay y đi vào thang máy.
Lúc này, Chu Tình mới nhớ tới, hôm nay Trịnh phụ nhân dịp có cơ hội về nước, hẹn bọn họ tới phòng ăn khách sạn dùng cơm. Nhớ tới Trịnh phụ, Chu Tình không khỏi có chút sợ hãi, y chỉ gặp qua Trịnh phụ một lần tại thời điểm kết hôn với Trịnh Quân, lúc ấy vì công tác bận rộn nên dù hôn lễ chưa xong Trịnh phụ vẫn vội vàng rời đi, đây chính là lần đầu tiên y được chính thức gặp mặt Trịnh phụ.
Ra thang máy đi vào phòng ăn Tây, trong phòng ăn rộng lớn, xa hoa như vậy mà không có một bóng người, chỉ có một
đôi vợ chồng trung niên đang ngồi ở bàn dựa vào cửa sổ. Bởi vì Trịnh phụ có thân phận đặc thù nên hôm nay Trịnh phụ đã bao hết cả gian nhà ăn.
“Ba!” Trịnh Quân kéo Chu Tình đi qua, đối với Trịnh phụ kêu một tiếng. Qua tuổi 40, Trịnh phụ bộ dáng cùng Trịnh Quân có bảy phần tương tự, mang một đôi kính gọng vàng, gia tăng thêm vài phần hương vị nho nhã. Mặt không chút thay đổi, không giận mà uy, làm cho người ta vừa nhìn thấy liền biết là một đại nhân vật.
“Tiểu Quân đến đây!” Nữ nhân ngồi bên cạnh Trịnh phụ đối với Trịnh Quân mỉm cười nói. Nữ nhân thoạt nhìn so với Trịnh phụ trẻ hơn một chút, tướng mạo đoan trang tú lệ, khí chất cao nhã phóng khoáng, phủ một kiện sườn xám bạch lan, mái tóc đen dài búi trên đầu, thật đúng là một quý phu nhân tiêu chuẩn.
Trịnh Quân lạnh lùng gật đầu với nàng, tính là chào hỏi. Từ nhỏ, hắn đã phi thường chán ghét kế mẫu này, không chỉ vì sở hữu tâm lí ghét mẹ kế của trẻ nhỏ, mà là hắn biết nữ nhân này không giống bề ngoài nhìn qua ôn nhu hiền lành như vậy. Nữ nhân này nguyên bản chỉ là một thư kí bên cạnh lão nhân, lại rất có bản lãnh giành được lão nhân trong số nhiều phụ nữ như vậy, bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, có thể tưởng tượng tâm cơ của nàng sâu sắc, thủ
đoạn cao bao nhiêu.
“Ba ba, Tâm di.” Chu Tình khẩn trương nhìn vợ chồng Trịnh phụ rồi kêu lên, bàn tay bị Trịnh Quân nắm hơi phát run. Y phi thường sợ hãi, không biết phải đối mặt như thế nào với hai trưởng bối trước mặt, bọn họ đều biết chuyện y là một song tính nhân, thực lo lắng họ sẽ coi y là quái vật.
Trịnh phụ không đáp lại, vẻ mặt lạnh như băng, hai mắt sắc bén đánh giá Chu Tình. Hôm nay, Chu Tình mặc một bộ váy màu thủy lam, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ trang điểm đơn giản, mái tóc dài tùy ý buộc phía sau, cả người tựa như một gốc hoa sen mới nở, thật đúng là tươi mát khả nhân.
Đối mặt với ánh mắt sắc bén như đao của Trịnh phụ, Chu Tình sợ hãi cúi đầu tránh né tầm mắt của hắn. Trong lòng khuyên bảo chính mình đừng lo lắng, tuy y là song tính nhân, nhưng sau khi ở cùng một chỗ với Trịnh Quân, dưới sự yêu cầu của hắn làm cho y càng ngày càng thiên hướng nữ tính, Trịnh phụ nhất định sẽ cảm thấy y giống gay, sẽ đối với y phản cảm cùng chán ghét.

“Con chính là Tình nhi, lại đây ngồi nào!” Bất đồng với sự lạnh lùng của Trịnh phụ, Trình Tâm càng thêm nhiệt tình, kéo Chu Tình ngồi xuống. “Tình nhi, thật xin lỗi con! Thời điểm hôn lễ của các con, ta đang ở nước Pháp nên không thể trở về tham dự.”
“Không, không
sao!” Chu Tình khiếp đảm trả lời, bởi vì trước kia từng nghe Khương Bân kể một số chuyện về Trình Tâm, nên y không thích Trình Tâm, tổng cảm thấy nàng giống như mụ hoàng hậu độc ác trong câu chuyện “Bạch Tuyết ngủ trong rừng”.
“Sao không mang theo bọn nhỏ? Nghe nói hai đứa cũng đã được 1 tuổi!” Tựa hồ không nhận thấy Chu Tình sợ hãi, Trình Tâm ôn nhu cười hỏi.
“Hai cục cưng được phụ mẫu con mang sang nước Mỹ chơi!” Tay của Chu Tình bị Trình Tâm cầm, làm cho cả người y cứng ngắc, phi thường không được tự nhiên.
“Nghe nói cha mẹ con đều cực kì bận rộn, nếu có thời gian rảnh, hai nhà chúng ta nên hảo hảo nói chuyện!”
“Ân!”
“Bộ dạng của Tình nhi cũng thật tuấn!” Trình Tâm vừa sờ soạng khuôn mặt của Chu Tình vừa tán dương, sau đó nói tiếp: “Lần đầu gặp mặt, a di cũng không có gì tốt tặng cho con, Quan Âm này là của một vị cao tăng trên núi Nga Mi tặng cho ta, dùng để bảo bình an, tặng cho con hi vọng con sẽ thích!” Trình Tâm tháo bạch ngọc Quan Âm trên cổ xuống đặt vào tay Chu Tình, tựa hồ phi thường thích Chu Tình.
“Tạ, cảm ơn!” Chu Tình ngẩng đầu nhìn vào mắt Trịnh Quân, thấy hắn không sinh khí, mới dám tiếp nhận ngọc Quan Âm.
Trịnh Quân vẫn thờ ơ lạnh nhạt, nhìn bộ dáng ôn nhu hiền lành của Trình Tâm, trong lòng cười
lạnh. Thật đúng là một bà mẹ chồng yêu thương con dâu, hành động của nữ nhân này càng ngày càng cao cường, nàng không đi làm diễn viên thật là đáng tiếc.
Trịnh phụ đồng dạng im lặng không nói vẫn lẳng lặng nhìn, ở trong khoảng thời gian ngắn đã đánh giá Chu Tình xong. Cuối cùng, hắn mới mở miệng nói chuyện: “Sao đến trễ như vậy?” Trong thanh âm lạnh như băng mang không rõ hờn giận, chưa từng có người nào dám để hắn phải chờ.
“Đỗ xe lãng phí chút thời gian, bãi đỗ xe lại không còn chỗ trống, con chỉ có thể sang quảng trường bên kia tìm chỗ.” Trịnh Quân giải thích, vẻ mặt không cho là đúng. Phụ tử bọn họ rất ít gặp mặt, Trịnh Quân đối với phụ thân hắn tự nhiên là ít tình cảm.
Trịnh phụ đối với lời giải thích này cũng không hài lòng, nhưng hắn không nói thêm gì, dù sao người trước mặt cũng là con hắn, chứ không phải là cấp dưới của hắn. “Thời gian không còn sớm, nhanh chuẩn bị đồ ăn lên đây!” Lịch trình của hắn phi thường nhanh, hai giờ nữa còn phải bay sang Bắc Kinh dự họp.
Uống một chai rượu vang hơn mười vạn, ăn những món ngon do các đầu bếp cao cấp nấu, nghe tay violon kéo những bản tuyệt khúc, đây là một việc làm người ta phi thường hưởng thụ, nhưng sự thật lại không phải như vậy. Đối với Chu Tình mà nói, đây
là bữa cơm thống khổ nhất mà y được ăn. Mọi người ai cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ lẳng lặng ăn, không khí buồn chán quỷ dị. Càng làm y không chịu nổi chính là Trịnh phụ vẫn còn nhìn y, giống như tia X – quang quét từ ngoài vào trong từ trên xuống dưới đều xem xét một lần, chỉ thiếu đào linh hồn của y ra mà nghiên cứu, làm cho y như đứng trong đống lửa, ngồi trong đống than, sắp hít thở không thông.
“Tiểu Quân, lúc nào con đến trường học báo danh?” Cuối cùng vẫn là Trình Tâm đánh vỡ không khí im lặng này, mở miệng hỏi.
“Tháng sau!” Trịnh Quân lạnh như băng trả lời.
“Mua vé máy bay chưa?” Trình Tâm lại hỏi.
“Bà quản làm gì? Phiền chết!” Trịnh Quân giơ mày kiếm lên, siêu cấp không kiên nhẫn.
Thái độ của hắn làm cho Trình Tâm hạ đài không được, Trình Tâm xấu hổ cười cười.
“Trịnh Quân, sao mày có thể sử dụng loại ngữ khí này để nói chuyện với Tâm di?” Trịnh phụ nhíu mày, lạnh giọng hỏi.
Trịnh Quân giương môi cười lạnh, vẻ mặt khinh thường.
“Mày đây là cái thái độ gì?” Thấy hắn như thế, Trịnh phụ rốt cuộc nhịn không được tức giận quát.
Bộ dáng tức giận của Trịnh phụ phi thường đáng sợ, Chu Tình bị hù sợ đến chết, nhanh chóng nhéo nhéo Trịnh Quân bảo hắn xin lỗi Trịnh phụ, nhưng Trịnh Quân
mặc kệ, lạnh lùng trừng Trịnh phụ cùng Trình Tâm.
“Mày…”

“Lão Trịnh, không sao! Mấy đứa nhỏ hiện giờ đều như vậy, cái này gọi là khốc! Em không sao!” Mắt thấy tình huống không thể vãn hồi, Trình Tâm nhanh chóng chạy ra hòa giải, nhẹ giọng trấn an Trịnh phụ.
“Nhưng nó…” Trịnh phụ còn muốn nói nữa nhưng lại bị Trình Tâm đánh gãy.
“Tốt lắm! Khó được ngày mọi người cùng một chỗ dùng cơm, anh đừng nóng giận! Hơn nữa Tình nhi còn ở đây, anh không cần dọa nó sợ.” Trình Tâm mỉm cười nói.
Cuối cùng, sắc mặt của Trịnh phụ có hơi hòa hoãn một chút, áp chế lửa giận, nghiêm túc nói với Trịnh Quân, “Dù sao Tâm di cũng là kế mẫu của mày, mày phải tôn trọng nàng!”
“Ân!” Trịnh Quân hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy trào phúng. Hết thảy vẫn không thay đổi, nữ nhân này vẫn thích ngoạn giả bộ, hắn còn tưởng nàng sẽ có cái gì mới mẻ! Thật sự là nhàm chán muốn chết!
Thấy thế, Trịnh phụ thiếu chút nữa nổi giận, Trình Tâm vỗ vỗ tay hắn, Trịnh phụ luôn luôn bình tĩnh trầm ổn, cho dù trời có sập xuống mặt cũng không nhăn một cái, nhưng cứ mỗi lần gặp Trịnh Quân đều sẽ bị làm cho tức chết, luôn rời đi trong tâm trạng không vui.
“Trịnh Quân, mày đã làm cha, là một nam nhân thành thục. Tính nết như
tiểu hài tử của mày nên thay đổi!” Bản mặt Trịnh phụ giáo huấn nói.
Trịnh Quân trợn mắt, lão nhân quan uy lại tới nữa, mỗi lần gặp mặt đều phải hung hăng giáo huấn hắn một trận, hắn nghĩ lão tử này còn có tư cách gì giáo huấn hắn! Thật sự buồn cười!
“Trịnh Quân, lần này vì cho ngươi được Đại học Không Quân đánh trúng tuyển, không thiếu quan hệ của ta! Đại học không thể so với Trung học, hơn nữa hoàn cảnh ở Đại học khá phức tạp, sau này ngươi đến đó thì ít gây chuyện một chút!” Trịnh phụ biểu tình nghiêm túc cảnh cáo. Đối với đứa con trai độc nhất phản nghịch cổ quái, kiệt vụ bất tuân này, Trịnh phụ thật sự đau đầu, đối hắn một chút biện pháp cũng không có.
“Nguyên lai ông gọi chúng tôi đến để nói chuyện này! Được! Ông yên tâm, sau này tôi đi, tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết XX ở trung ương là lão cha của tôi, cho ông khỏi mất mặt hổ thẹn!” Trịnh Quân hèn mọn cười lạnh nói, đứng lên kéo Chu Tình rời đi. Hắn sớm đoán được lão nhân hội thi ân triệu kiến hắn, tuyệt đối là muốn ân cần dạy bảo hắn không cần gây chuyện ở trường Đại học, coi hắn như một thằng ngỗ nghịch, hơn một năm không thấy, vừa thấy mặt lại nói mấy lời này.
“Ba, Tâm di, tái kiến!” Chu Tình bị Trịnh Quân
tha đi, không biết như thế nào cho phải, chỉ có thể vội vàng quay đầu nói lời từ biệt với Trịnh phụ cùng Trình Tâm.
“Trịnh Quân, mày quay lại cho ta!” Trịnh phụ tức giận đến giơ chân, đứng lên hét lớn. Đáng tiếc Trịnh Quân căn bản mặc lệ, kéo Chu Tình không quay đầu lại rời khỏi phòng ăn.
“Trịnh Quân, đi chậm một chút!” Khuôn mặt tuấn tú của Trịnh Quân đen thui, bước đi càng lúc càng nhanh, Chu Tình bị hắn kéo đi mệt đến thở hồng hộc.
Trịnh Quân mắt điếc tai ngơ, như cũ kéo Chu Tình bước nhanh về phía trước. Tinh mâu mây đen dày đặc, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Trịnh Quân, ta đi không nổi nữa, mau buông!” Chu Tình bất đắc dĩ kêu lên, trên khuôn mặt tú lệ che kín mồ hôi, từ sau khi sinh sản thể lực của y liền trở nên rất kém.
Trịnh Quân vẫn không để ý tới, giống như hoàn toàn không nghe thấy Chu Tình nói chuyện, sắc mặt hung ác nham hiểm đáng sợ.
“Ai a!!” Chu Tình theo không kịp hắn, cuối cùng một cái lảo đảo ngã trên mặt đất.
“Tiểu bạch thỏ, ngươi sao vậy?” Trịnh Quân cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nhanh chóng ngồi xổm xuống lo lắng hỏi.
“Còn không phải do ngươi làm hại!” Chu Tình lòng tràn đầy ủy khuất nói, thân thủ sờ chân phải bị thương, đau tử hắn.
“Sorry!” Trịnh Quân nâng Chu Tình dậy rồi
nói, “Còn có thể đi sao? Muốn ta cõng ngươi không?”
“Không có việc gì, ta có thể đi!” Chu Tình lập tức lắc đầu, ở trước mặt nhiều người như vậy mà để Trịnh Quân cõng thì rất ngượng ngùng, tuy rằng đùi y thật sự rất đau.
Tâm tình Trịnh Quân đang phi thường không tốt, cũng không giống dĩ vãng ôn nhu lại bá đạo đòi cõng Chu Tình, hắn lạnh lùng nói, “Vậy là tốt rồi, chúng ta đi thôi!”
“Ân!” Chu Tình gật đầu, trong lòng có chút mất mát cũng chua xót, đi theo sau Trịnh Quân vào thang máy.
Đứng ở trong thang máy, nhìn sắc mặt siêu kém của Trịnh Quân, Chu Tình nhịn không được mở miệng nói: “Ngươi vừa rồi thật sự rất xúc động, dù sao bọn họ cũng là cha mẹ ngươi, ngươi không thích họ cũng không nên làm như thế.”

“Câm miệng! Không được ở trước mặt ta nói về bọn họ, còn có ngươi là gì? Ngươi có cái tư cách gì giáo huấn ta!” Trịnh Quân đang tức giận vô cùng lập tức chửi ầm lên.
“Ta… Ta không phải muốn giáo huấn ngươi, ta chỉ cảm thấy ngươi làm như vậy là không đúng, dù sao họ cũng là người một nhà.” Chu Tình khiếp đảm nhỏ giọng nói, đây là lần đầu tiên y thấy Chu Tình tức giận như vậy, xem ra quan hệ giữa hắn và người nhà so với tưởng tượng của Khương Bân còn tệ hơn.
“Ngươi biết cái gì? Ngươi cái gì
cũng đều không hiểu, ta cảnh cáo ngươi sau này ít quản chuyện của ta với bọn họ.” Trịnh Quân chỉ vào mũi Chu Tình giận dữ hét.
“Đối, thực xin lỗi, ta không phải cố ý!” Chu Tình ủy khuất, hạn h mâu nhịn không được bịt kín một tầng sương mù, trong suốt nước mắt thuận theo khóe mắt rơi ra.
“Sorry!” Thấy nước mắt của y, Trịnh Quân thở dài, thân thủ lau đi nước mắt trên mặt y. Hắn cũng không thực sinh khí Chu Tình, chỉ là nhất thời nhịn không được đem y trở thành nơi trút giận, giận chó đánh mèo lên y.
“Ta không cố ý chọc giận ngươi, ta chỉ cảm thấy…”
Trịnh Quân đánh gãy Chu Tình giải thích, “Ta biết! Chỉ là tình huống nhà ta rất phức tạp, cũng không giống bề ngoài đơn giản như ngươi nhìn thấy, ngươi không cần xen vào bọn họ.”
Chu Tình còn muốn nói thêm, thì lúc này cửa thang máy mở ra, đã xuống lầu một. Khi bọn họ đi ra khách sạn, Trịnh Quân nói: “Ngươi ở cửa khách sạn chờ ta, ta đi quảng trường lấy xe, lập tức về liền.”
Chu Tình gật đầu, nhìn bóng dáng nam nhân đi xa, trong lòng thầm nghĩ: Tuy rằng Trịnh Quân không cho y quản chuyện của hắn và cha mẹ, nhưng khi Trịnh Quân hết giận, y sẽ khuyên hắn xin lỗi Trịnh phụ, đừng làm quan hệ phụ tử của bọn họ càng nháo càng cương.
Nhớ tới Trịnh phụ, Chu Tình
đột nhiên nhớ tới di động của y còn ở trong phòng ăn, vừa rồi Trịnh Quân kéo y đi, căn bản không có thời gian lấy túi xách, Chu Tình thở dài, chỉ có thể quay lại phòng ăn lấy túi xách. Nhưng nghĩ tới chuyện một mình đối mặt với Trịnh phụ đang tức giận cùng Trình Tâm, y không khỏi đánh cái rùng mình, nhưng trong túi có một số vật rất trọng yếu, di động, ví tiền đều ở bên trong, chỉ có thể cứng rắn quay lại cầm về.
Sợ Trịnh Quân biết sẽ tức giận, Chu Tình chịu đựng cơn đau dưới chân chạy nhanh vào khách sạn, suy nghĩ thừa dịp trước khi Trịnh Quân lấy xe quay lại thì đi lấy túi xách. Chu Tình vừa tới cửa nhà ăn, chợt nghe tiếng gầm gừ của Trịnh phụ: “Trịnh Quân càng ngày càng không ra gì, còn dám đối với người phụ thân này như vậy, buồn cười!”
“Lão Trịnh, không cần tức giận! Hiện tại, Tiểu Quân đang trong thời kì phản nghịch, chúng ta cần phải hiểu cho nó, dù sao thì nó vẫn còn là một đứa trẻ, không hiểu chuyện là bình thường.” Trình Tâm ôn nhu an ủi nói.
“Cái gì đứa nhỏ, cũng đã làm cha người ta! Trịnh Quân càng ngày càng chẳng ra sao, ngươi xem nó đã làm được chuyện gì! Mới 20 tuổi liền kết hôn sinh con, còn cưới một đứa song tính nhân, mặt của Trịnh gia đều bị nó làm mất hết.” Trịnh phụ càng nghĩ càng tức giận,
ném ly rượu trước mặt xuống đất.
Chu Tình đứng ở ngoài cửa nghe vậy, sắc mặt lập tức tái nhợt như tờ giấy, thủ hơi hơi phát run.
Không biết Chu Tình đang ở bên ngoài, Trịnh phụ tiếp tục bất mãn mắng: “Ta thật không hiểu Trịnh Quân đang suy nghĩ cái gì, hảo hảo nữ hài tử không thích, cố tình lại thích một tên gay, cũng không biết người kia có bệnh gì hay không, không biết có di truyền sang đời sau không.”
“Chắc không! Anh không cần lo lắng! Đứa nhỏ Chu Tình kia xem ra là một đứa nhát gan, yếu đuối, theo em thấy nó không thể níu kéo được Tiểu Quân, dựa vào tính cách có mới nới cũ của Tiểu Quân thì không bao lâu sẽ rời bỏ nó.” Trình Tâm giơ lên khóe môi nhẹ giọng cười nói.
Chu Tình quả thực không thể tin vào tai mình được nữa, y thế nào cũng không thể tưởng tượng người phụ nữ vừa rồi đối với y hòa ái hiền lành, thế nhưng lại có thể nói ra những lời này, nàng không phải thực thích mình sao?
“Ân! Vô luận như thế nào nhất định phải làm cho Trịnh Quân cùng người nọ ly hôn, con dâu của Trịnh gia chúng ta tuyệt đối không thể là một tên gay bất nam bất nữ.” Trịnh phụ gật đầu, nếu để đối thủ của hắn hay truyền thông biết, con hắn cưới một tên nhân yêu vào cửa, con đường chính trị của hắn sẽ bị
ảnh hưởng rất lớn, tuy nó xuất thân không sai, nhưng so với khuê tú xuất thân khuê các thì còn kém nhiều lắm.
“Làm bọn nó ly hôn chỉ là vấn đề thời gian, nữ hài tử xinh đẹp ở đại học còn nhiều mà, em nghĩ sau khi Tiểu Quân vào đại học, rất nhanh sẽ hiểu rõ cuộc hôn nhân này là sai lầm.” Trình Tâm cười đến phi thường xinh đẹp, nhưng lời nói thốt ra lại làm trái tim Chu Tình băng giá, Chu Tình rốt cuộc không muốn nghe thêm gì nữa, vụng trộm xoay người rời đi.
Trong não Chu Tình trống rỗng, cha mẹ Trịnh Quân không thích y, bọn họ hy vọng y cùng Trịnh Quân ly hôn? Y nên làm gì đây? Chu Tình bất lực cực kì, y đột nhiên cảm thấy rất lạnh rất lạnh.
Chu Tình vừa ra khỏi khách sạn, liền thấy Trịnh Quân đang đứng chờ ở cửa. Trịnh Quân nhìn thấy Chu Tình, lập tức chạy đến hỏi: “Ngươi vừa rồi đi đâu? Ta sắp chuẩn bị đi tìm ngươi!”
“Thật xin lỗi, ta vừa mới vào toilet của khách sạn một chút.” Chu Tình miễn cưỡng bày ra vẻ mặt tươi cười nói.
“Tiểu bạch thỏ, ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Sắc mặt của ngươi hảo tái nhợt!” Trình Quân phát hiện sắc mặt của Chu Tình phi thường khó coi, nheo lại tinh mâu hỏi.
“Không có việc gì! Có thể là quá mệt mỏi!” Chu Tình vốn định nói sự thật với Trịnh Quân, nhưng ngẫm lại vẫn là lựa chọn
nói dối, y không muốn làm cho quan hệ giữa Trịnh Quân với vợ chồng Trịnh thị chuyển biến càng xấu.
“Ta đã biết!” Trịnh Quân bừng tỉnh đại ngộ, dương môi gợi lên một chút thành một nụ cười quỷ dị, ghé vào tai Chu Tình thấp giọng cười mỉa nói: “Ngươi nhất định là thượng quý dang, có phải hay không tối qua bị ta cạn rất mãnh rồi tiêu chảy! Hì hì!”
Khuôn mặt tươi cười của Chu Tình nhất thời biến hồng, trợn trừng mắt, mắng: “Ngươi suy nghĩ cái gì a! Biến thái!” Nam nhân này rốt cuộc là loài động vật nào, sao chuyện gì hắn cũng

1 2 »
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN