Luyến Tình - Phiên ngoại 2: Tuần trăng mật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
717


Luyến Tình


Phiên ngoại 2: Tuần trăng mật


Sáng sớm sau đêm tân hôn, Trịnh Quân không thể chờ đợi thêm nữa, tóm lấy Chu Tình bắt đầu chuyến đi trăng mật của bọn hắn, nhưng là hai người không có đi Châu Âu như dự kiến mà là tự mình lái xe về nông thôn chơi.
Mặt trời lên cao, tiết trời quang đãng, có vài đóm bây bay bay, trên đường cao tốc một cỗ xe jeep như con báo săn mồi chạy băng băng.
“Ừm. . .” Rên rỉ vài tiếng, Chu Tình từ lúc sáng sớm lên xe đã lăn ra ngủ cuối cùng cũng mở mắt ra.
“Bảo bối, tỉnh rồi sao! Có đói bụng không?” Trịnh Quân lập tức săn sóc mà hỏi thăm.
“Có chút!” Tối hôm qua cùng Trịnh Quân lăn lộn một đêm, Chu Tình toàn thân vô lực, bây giờ thì đói bụng muốn chết.
“Chúng ta lập tức tìm một chỗ ăn cơm dã ngoại.” Trịnh Quân tách xe ra khỏi đường cao tốc, rẽ vào một con đường nhỏ chạy xuống bên dưới, một lát sau, bọn hắn lập tức bắt gặp khu rừng rậm xanh mát, bên trong còn có cả một cái hồ nước thanh tịnh.
“Chọn nơi này đi!” Trịnh Quân đem xe dừng lại, ung dung tự tại trên mặt cỏ xanh mướt bày bố bàn ghế, đem thức ăn đặt lên trên, sau đó mới đem Chu Tình bụng to ôm ra khỏi xe.
Ngồi ở trên đùi Trịnh Quân, Chu Tình tiếp nhận bánh mì y đưa tới, bắt đầu cắn xuống ăn, từ khi có bảo bảo sức ăn của hắn tăng lên không
ít, rất nhanh tựu đã ăn hết ba cái bánh mì cùng hai cây lạp xưởng lớn.
“Bảo bối, ăn no sao?” Trịnh Quân vuốt mái tóc đen của hắn, ôn nhu hỏi.
Chu Tình gật đầu, Trịnh Quân trong mắt lập tức hiện lên một tia cười d*m đãng, “Vậy giờ ta ăn ngươi được rồi!”
“Ngươi. . . Tối hôm qua không phải mới làm cả đêm sao? Bây giờ sao lại. . .” Chu Tình lập tức sợ hãi mà từ Trịnh Quân đùi đứng lên, cảnh giác nhìn y. Chính mình tối hôm qua mới vừa bị y tra tấn giày vò, đến giờ hai cái địa phương kia vẫn còn rất đau đây này.
“Tối hôm qua là tối hôm qua, đều đã cách nhau mấy giờ đồng hồ rồi! Ngươi không quên tối hôm qua đã đáp ứng chuyện của ta đi.”
Nhớ tới sự tính đáp ứng Trịnh Quân tối qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn lập tức trắng bệch, kích động kêu lên: “Cái kia không tính, đêm qua ngươi bắt buộc ta đáp ứng!” Tối hôm qua y nói nếu như không đáp ứng y, y sẽ không để cho hắn ngủ, bị bất đắc dĩ hắn đành phải đáp ứng thôi.
“Đã đáp ứng nghĩa là đã đáp ứng, ngươi đừng hòng trốn nợ, nếu như ngươi dám đổi ý, ta sẽ đem một mình ngươi ném ở chỗ này, mặc kệ ngươi.” Trịnh Quân uy hiếp nói.

“Ngươi sao có thể làm như vậy?” Chu Tình mắt nước mắt lưng tròng mà nhìn Trịnh Quân, cầu khẩn nói: “Ngươi hãy bỏ qua
cho ta đi! Ngươi nếu cứ muốn làm, sẽ tổn thương đến bảo bảo.”
“Yên tâm đi! Bảo bảo là con của Trịnh Quân ta, sao có thể dễ dàng bị tổn thương được. Ngươi cứ ngoan ngoãn đáp ứng ta đi! Ta cam đoan sẽ tuyệt đối cẩn thận, không lộng thương Bảo Bảo.” Trịnh Quân liên tục hống hống hắn.
Chu Tình do dự một chút, cuối cùng gật đầu một cái. Nếu như không cho người này thỏa mãn ý muốn, người này nhất định sẽ mạnh bạo chỉnh hắn.
“Đây mới đúng là bảo bối nghe lời của ta chứ! Thân ái, ta giúp ngươi thay quần áo a!” Trịnh Quân thoả mãn mà cười híp mắt.
“Không cần, ta tự thay!” Hắn mới không ngốc tới mức để Trịnh Quân thừa cơ ăn đậu hũ
“Tốt, tùy ngươi! Quần áo toàn bộ để ở trong hộp phía sau, tự tìm thay đi, nhớ kỹ phải đeo cái tai thỏ.” Trịnh Quân mặt cười d*m đãng, ha ha! Sắp có trò vui rồi, y cũng phải tranh thủ thời gian chuẩn bị thôi!
Chu Tình không cam lòng mà trở lại trên xe, mở ra cái hộp trắng y nói, thấy đồ vật bên trong, Chu Tình xấu hổ đỏ mặt. Người này thật sự là. . . Mấy cái đồ vật biến thái này, y thật sự muốn dùng toàn bộ trên người hắn sao? Trời ạ! Nghĩ đến khả năng này, Chu Tình không khỏi có chút khiếp đảm, nhưng đồng thời hai cái u huyệt ỡ giữa chân cũng không tự chủ mà ươn
ướt.
“Bảo bối, mặc có vừa không? Nhanh một chút đi nào!” Trịnh Quân ở bên ngoài thúc giục.
“Biết rồi!” Chu Tình hít sâu một hơi, rồi mới lấy bộ quần áo kia mặc vào.
Lúc Chu Tình mở cửa xe đi ra, Trịnh Quân tròng mắt đều muốn rơi ra ngay lúc đó. Chu Tình trên đầu đeo một đôi tai thỏ siêu cấp đáng yêu, phía trên mang áo nhung nhỏ màu trắng tuyết, còn bên dưới cái gì cũng không có mang! Chỉ là bên trong mông còn cắm phân thân giả dạng đuôi thỏ chạy bằng điện, nghiễm nhiên trở thành là một bé thỏ con đáng yêu.
“Bảo bối, ngươi thật xinh đẹp! Mau, mau tới đây!” Trịnh Quân từ lúc tối qua chơi trò ngoạn tiểu cẩu, liền phát nghiện đối với trò chơi ‘động vật’ này. “Bảo bối, chúng ta bắt đầu thôi!”Y để Chu Tình nằm chết dí trên một tảng đá lớn, đột nhiên lấy ra một cái camera hướng tới bé thỏ trắng đáng yêu lại khêu gợi.
“Ngươi không nên làm như vậy, nếu như bị người ta bắt gặp thì làm sao bây giờ!” Nhìn vào camera, Chu Tình mắc cở chết được bèn thò tay xuống che khuất hạ thể không có nổi một mảnh vải che chắn.
“Nơi này vắng vẻ như vầy, sẽ không có người tới, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời cho ta, bằng không thì. . . Hừ hừ!” Trịnh Quân nhe răng cười.

Lo sợ sẽ bị Trịnh Quân trừng phạt, Chu Tình buông tay,
ngượng ngùng mở rộng hai đùi, dưới ánh mặt trời khoe ra bí ẩn hạ thể của mình.
“Đây mới là hảo hài tử, ta hứa với ngươi, ta nhất định sẽ biến ngươi thành diễn viên AV quyến rũ nhất.” Trịnh Quân nói xong lập tức bắt đầu quay phim chụp ảnh.
Nguyên lai tối hôm qua Trịnh Quân bức Chu Tình trong kì trăng mặt này quay một cái bộ phim AV, làm kỷ niệm chuyến đi tuần trăng mật này.
“Đừng có thất thần ra như vậy, mau tự an ủi mình đi, tư thế phải thật mê hoặc vào!” Trịnh Quân chỉ huy nói.
Chu Tình nhịn xuống cảm giác thẹn, thò tay vuốt ve thân thể tuyết trắng như ngọc của mình, mẫn cảm thân thể dần dần có cảm giác, hắn bắt đầu cam đảm cách áo ngực vân vê v* của mình, tay trái đi vào kỳ lạ hạ thể, trước mặt Trịnh Quân đem ngón tay với vào chính mình nữ tính u hoa.
“Tốt! Làm rất khá! Bây giờ gọi tên ta, dốc sức liều mạng mê hoặc ta đi.” Trịnh Quân cứ như là một đạo diễn AV chuyên nghiệp vậy, từng bước một mà dụ dỗ Chu Tình.
“Ah. . . Lão công, mau tới. . . Người ta rất muốn ngươi a… người ta ‘Đại muội muội’ đói muốn chết, mau tới đút ta ăn no. . .” Chu Tình một bên xoa nắn ngực của mình, một bên dùng ngón tay mảnh khảnh đâm chọc vào hạ thể của mình, chất lòng trong suốt màu trắng rơi xuống tảng đá, dưới
ánh mặt trời chiếu rọi hiện lên vô cùng d*m mỹ.
“Tiếp tục gọi thật d*m đãng vào, động tác phải mạnh lên!”
“Lão công, mau tới làm chết tiểu tao thỏ. . . Ah ah ừm. . . Tiểu tao thỏ huyệt d*m thật đói, muốn ăn của ngươi Đại Hương Tràng. . . Ô ô! Huyệt d*m ngưa ngứa, ngươi mau lại đây! Bại hoại! Mau lại đây chọc vào tiểu tao thỏ!” Chu Tình nghe được lời nói kia như được tiếp thêm sức, càng đáng yêu, động tác cũng mạnh bạo hơn, còn đem cả ngón tay tràn đầy d*m dịch bỏ vào trong miệng m*t m*t, bộ dạng hắn lúc này có thể làm cho tất cả nam nhân hóa thú.
“Đói bụng thì chính mình tự tìm đồ ăn! Lão công hiện tại bề bộn nhiều việc, không thể tới uy no ngươi.” Cưỡng chế d*c hỏa trong người, Trịnh Quân nói.
Chu Tình lập tức dừng động tác lại, hắn thật sự có cảm giác rồi, hoa huyệt của hắn cơ khát mà co rút, hắn nâng cao cái bụng phình to từ trên tảng đá bò xuống, đem hoa dại cùng cỏ non trên mặt đất nhổ một ít, cảm thấy thẹn nhìn thoáng qua lão công của mình, sau đó nằm trên mặt đất đem đống hoa cỏ vừa nhổ nhét vào chính mình hoa huyệt để gãi ngứa.
Trịnh Quân máu mũi đều sắp phun ra, bản thân y dưỡng được một tiểu yêu tinh từ lúc nào, lá gan càng lúc càng lớn, tính d*c cũng càng ngày càng mạnh, quả thật số
mình hạnh phúc thôi rồi!

“Một chút nhiêu đó có thể uy no ngươi sao? Tiểu d*m phụ, lại đi tìm cái khác đi.”
Chu Tình cũng hiểu được bên trong hắn vẫn còn hư không, lúc này vô tình thấy trên bàn ăn bày lạp xưởng, ánh mắt sáng ngời, bò qua đi lấy vừa thô vừa lớn lạp xưởng ngay tức khắc cắm vào bên trong hoa huyệt của mình, đem hoa cỏ đẩy đến chỗ sâu nhất, ma sát hoa tâm của hắn.
“Ah! Thật thoải mái. . .” Chu Tình nằm chết dí bên cạnh, đối diện với camera của Trịnh Quân, dùng chính tay mình lấy đại lạp xưởng đỏ rực đầy mỡ chọc vào làm hoa huyệt.”Sướng chết rồi! Ừm. . . Tiểu tao thỏ lỗ l*n hảo no, lạp xưởng ăn thật ngon! Ah. . .”
“Lại phóng một cây lạp xưởng đi vào!” Trịnh Quân khiêng camera ngồi xỗm bên cạnh Chu Tình, ống kính chĩa vào hoa huyệt đang ngậm lạp xưởng của hắn.
Chu Tình lại bỏ thêm một cây lạp xưởng vào, hoa huyệt cùng cúc huyệt bị Trịnh Quân điều giáo đã quen, tự nhiên co rút, đồ vật lớn đến thế nào cũng có thể ăn hết.
“Chúng ta sắp tới thời điểm cao trào rồi!” Trịnh Quân mở chốt trên đầu cái đuôi thỏ, cái mông tuyết trắng xinh đẹp của Chu Tình lập tức như đang khiêu vũ, kịch liệt mà uốn éo.
“Ah ah. . . Lão công, cứu ta. . . Tiểu tao thỏ bị đại bổng bổng làm chết khô. . . Tiểu
tao thỏ muốn ăn ngươi cà rốt, không muốn ăn đại bổng bổng. . .” Vừa thô vừa to đuôi thỏ như một quái vật khủng bố vậy, rất nhanh mà xoay tròn đâm chọc, khiến cho Chu Tình sảng đến không ngớt, ngay cả âm kêu cũng không rõ ràng.
Bộ dáng đáng yêu của Chu Tình , lại để cho Trịnh Quân nhịn không được, hắn đem camera chuyển thành chế độ quay tự động, màn ảnh hướn phía Chu Tình, xong tựu bổ nhào vào trên người hắn, gấp gáp đến nỗi ngay cả quần cũng lười thoát, tụt quần xuống liền móc ra Cự Long xông vào hoa huyệt còn cắm hai cây lạp xưởng của Chu Tình.
“Hiếp chết ngươi này tiểu tao thỏ, lão tử phải làm cho ngươi đến kêu cha gọi mẹ. . .” Trịnh Quân hung mãnh mà thúc háng về phía Chu Tình, đem hoa cỏ chứa ở bên trong đẩy tới miệng tử cung, tăng thêm kho*i c*m bên sâu làm Chu Tình nhanh chóng phát điên.
“Muốn lên trời rồi, ca ca chọc ta, làm chết ta đây d*m đãng tiểu tao thỏ. . . Ah ah ừm. . . Tiểu tao thỏ thích ăn nhất của ngươi cà rốt rồi. . . Cà rốt ăn ngon thật. . .” Chu Tình như cái đãng mẫu thú, như thế nào muốn cũng không đủ, hắn dùng chân kẹp chặt thắng lưng Trịnh Quân, chính mình dùng tiểu huyệt m*t chặt nam căn của Trịnh Quân.
Hắn chủ động, lại để cho Trịnh Quân hưng phấn chết đi được, một tiếng hổ gầm, dịch thể bắn vào bên trong cơ thể Chu Tình. Thế nhưng lần xuất tinh này cùng mọi khi khống giống nhau, y bắn thiệt nhiều a, nhiều đến nối bụng hắn đã nhanh trướng lên nhưng Trịnh Quân vẫn còn bắn.
“Ah! ! ! Ngươi bắn cái gì vào a, thiệt nhiều. . . Chứa không nổi rồi, bụng trướng chết mất. . .” Nóng bỏng chất lỏng làm toàn thân hắn run rẩy.
Bỗng nhiên, Chu Tình ngửi thấy được mùi hơi khai của nước tiểu, làm hắn bừng tỉnh đại ngộ. Khó có thể tin mà nhìn nụ cười xấu xa của Trịnh Quân, hắn lập tức kêu khóc: “Ngươi như thế nào hư hỏng như vậy? Sao có thể đi tiểu vào bên trong của ta ni!”
“Có làm sao đâu! Chúng ta đã là vợ chồng rồi, hai người như một, như thế mới thể hiện được tình yêu ah, thân ái!”
Lời nói vô sỉ của nam nhân, nhượng cho Chu Tình mắc cỡ liền hung hăng đập y một phát, “Nói hưu nói vượn, ngươi là đại biến thái!”
“Ngươi một mực mắng ta biến thái, vậy ta liền lập tức biến thái, như thế mới không phụ lòng ngươi!” Nói xong, Trịnh Quân vậy mà tại bên trong hoa huyệ ngập tràn nước tiểu của hắn tiến công, tiếp tục bắt đầu thúc mạnh đánh thẳng. . .
“Ah! Không muốn, ngươi mau đi ra! D*m ma. . .”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN