Luyến Tình
Phiên ngoại 1: Hoa quả thiên
Ưỡng cái bụng tròn to nằm trên giường bệnh, Chu Tình nhàm chán nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng. Hắn rõ ràng đã hoàn toàn khỏe rồi, có thể xuất viện, nhưng mà Trịnh Quân lại vẫn lo lắng như cũ, bắt hắn ở trong bệnh việc ngốc thêm mấy ngày nữa. Ai, mỗi ngày đều ngồi đợi chờ trong này, hắn sắp mốc meo hết lên rồi! Hảo hoài niệm thế giới tươi vui bên ngoài kia, cuộc sống tự do của hắn lúc nào mới trở về ah!
“Bảo bối, ta trở về rồi này!”
Nghe tiếng kêu lọt vào tai, Chu Tình mừng rỡ xoay người, đối với nam nhân hắn yêu nhất nhoẻn một nụ cười ngọt ngào.
“Bảo bối, ta đã mua rất nhiều hoa quả a!” Trịnh Quân đem hoa quả trong giỏ bỏ lên trên bàn, ngồi vào trên giường.
“Oa! Có cả chuối tiêu cùng ô mai ta thích nhất a!” Chu Tình cao hứng cười nói.
“Thích là tốt rồi, đợi lát nữa ta liền cho ngươi ăn đủ.” Trịnh Quân trong mắt lộ lên âm hiểm tà quang, chính là bé thỏ trắng đơn thuần ngơ ngác của chúng ta không có phát hiện ra a, vẫn vui vẻ mà ăn lấy ăn để ô mai hắn yêu thích nhất.
“Lão công, ta nghĩ muốn xuất viện, được không?” Chu Tình giữ chặt tay Trịnh Quân thừa cơ làm nũng.
“Có thể ah!” Trịnh Quân sảng khoái đáp ứng, không chút nghĩ ngợi.
“Thật sao? Ngươi không có gạt ta?” Chu Tình
có chút không dám tin, mấy ngày nay hắn mỗi lần nói chuyện ra viện, Trịnh Quân đều kiên quyết phản đối.
“Đương nhiên là thật sự. Bất quá. . .” Trịnh Quân lộ ra một nụ cười gian trá, “Ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.”
“Ngươi. . . Ngươi muốn ta làm cái gì?” Chu Tình nhút nhát e lệ mà hỏi, hắn có dự cảm không tốt a.
“Ngươi đem cái này mặc vào đi!” Trịnh Quân lấy ra một bồ đồ y tá, cúi đầu bên tai Chu Tình thấp giọng cười tà.
“Ta không muốn!” Chu Tình làm sao sẽ đáp ứng yêu cầu tà ác này của y được.
“Quên đi! Ngươi cứ tiếp tục ở trong này đi là vừa! Vừa rồi ta gặp bác sĩ Vương, hắn nói ngươi cần ở bệnh viện thêm tháng nữa để tiếp tục theo dõi tình hình a.” Trịnh Quân nhún nhún vai, kỳ thật y nay đã sớm đem thủ tục xuất viện làm thỏa đáng rồi, bất quá. . . Ha ha! Cũng không thể cho bé thỏ trắng biết được, bằng không thì y không thể chơi cái trò mà mình mong muốn lâu rồi kia được!
“Cái gì? Còn phải lại ở một tháng nữa ư?” Chu Tình lập tức kêu to.”Không, ta muốn lập tức xuất viện a.”
“Vậy ngươi phải ngoan ngoãn đáp ứng điều kiện của ta a!” Trịnh Quân lập tức nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
“Ta. . . Ta. . .” Chu Tình thật sự sợ phải nằm dài ở bệnh việc, nhưng là bảo hắn mang đồng phục
y tá, hắn thật sự làm không được.
“Bảo bối, đáp ứng ta đi! Người ta thật sự rất muốn nhìn ngươi đồng phục y tá xinh đẹp này mà, mà này cũng đâu phải lần đầu người mang y phục nữ nhân, đừng quên ngươi từng mặc váy công chúa ra đường a!” Trịnh Quân ôm vai của hắn hống nói, vừa nói vừa tưởng tượng tới bộ dạng bé thỏ trắng khi mang đồng phục y tá vào, cái kia lập tức cương cứng, hảo mong chờ ah!
Chu Tình hai tay cầm chăn trùm lên, xoắn xuýt suy nghĩ cả buổi, rốt cục cắn răng đáp ứng. Nếu tiếp tục ở trong này thêm ngày nào nữa, hắn sớm muộn cũng sẽ vì chán mà chết, hơn nữa theo lời Trịnh Quân nói đây cũng đâu phải lần đầu, mặc thêm lần nữa cũng không chết ai a!
“Bảo bối, ta hảo yêu ngươi!” Trịnh Quân mừng rỡ hôn Chu Tình, trong lòng cười gian: ha ha! Bé thỏ trắng mắc câu rồi, chờ hắn mang cái này vào, cuộc vui mới chính thức bắt đầu.
Dưới ánh mắt soi mói xen lẫn hưng phấn của nam nhân, Chu Tình thẹn thùng cởi quần áo bệnh nhân ra, thay bằng đồng phục y tá xinh đẹp, nam nhân thế nhưng không có chuẩn bị nội y, hắn chỉ có thể ở trong tình trạng k**a t**n mà mặc đồ vào.
Âu yếm nhìn bé thỏ trắng từng bước mặc đồ, Trịnh Quân thiếu chút nữa phun máu mũi, vì mang thai Chu Tình mập lên không ít, đồng
phục y tá đối với hắn quá nhỏ, không che khuất được bộ vi nào cả. Toàn thân cao thấp chỉ mặc cái áo khoác dành cho y tá, đã vậy áo đó còn không có nút nữa chứ, bờ v* mượt mà, cái bụng tròn vo, bí hoa mê người hoàn toàn bại lộ bên ngoài, so với không mặc còn hút hồn hơn.
Nghe âm thanh nuốt nước miếng Của Trịnh Quân, Chu Tình nhanh mắc cỡ chết được, đưa tay muốn che lại nơi bí mật kia, lại bị Trịnh Quân ngăn chặn.
“Bảo bối, chúng ta đến ngoạn một cái trò chơi a!”
“Không muốn!” Chu Tình lập tức lắc đầu cự tuyệt, căn cứ vào kinh nghiệm trong dĩ vãng, mấy trò chơi của nam nhân đều hạ lưu, vô sỉ đến không còn gì xấu hơn.
“Này cũng không phải do ngươi quyết định!” Trịnh Quân không biết từ đâu lấy ra một sợi dây thừng, đem hắn trói lại. Y đã sớm định trước, nếu như Chu Tình không đáp ứng thì y sẽ lập tức tựu bá vương ngạnh thượng cung, chơi mạnh tay.
“Ngươi muốn gì? Mau thả ta ra, d*m ma!” Chu Tình giãy dụa, nhưng mà sợ làm bị thương tới bảo bảo trong bụng.
“Chờ ta chơi chán rồi, hội sẽ thả ngươi ra.” Trịnh Quân từ trong túi lấy ra một mảnh vải, bịt mắt hắn lại làm hắn không thể nhìn thấy cái gì nữa.
Đột nhiên mất đi ánh sáng, Chu Tình sợ hãi, nức nở khóc. “Ngươi cái này bại hoại, đến cùng muốn
làm gì cơ chứ? Ngươi không chịu buông ra, ta thật sự không để ý tới ngươi nữa.”
“Bảo bối, ta sẽ không thương tổn ngươi, mà sẽ làm ngươi vui vẻ giống như lên thiên đường vậy đó!” Nam nhân cười gian. “Thật đẹp ah! Bảo bối, thân thể này của ngươi quả thực chính là tuyệt tác nghệ thuật trên đời mà!” Vuốt ve mỗi tấc da thịt trên người hắn, Trịnh Quân cảm thán nói. Y tự cảm thấy mình thật sự là quá may mắn, vậy mà có thể gặp được người không những xinh đẹp lại còn đơn thuần như vậy ni.
“Ah ah. . . Hừ ừm. . . Đừng có chạm vào mà. . . Ừm. . .” Chu Tình mẫn cảm, nhịn không được yêu kiều lên tiếng.
“Thật là một cái tiểu d*m ô, gọi được tao như thế, có phải hay không đói bụng? Lão công lập tức uy ngươi ăn no mới thôi!” Trịnh Quân cười đến vô cùng tà ác, đem chân Chu Tình gác ở trên vai, l**m hoa huyệt xinh đẹp vài cái, xong lập tức đem mấy khỏa ô mai phóng vào bên trong.
“Ngươi phóng cái gì đi vào vậy?” Phát giác được dị vật xâm nhập, Chu Tình sợ hãi mà lớn tiếng thét lên.
“Chính mình đoán xem xem, gợi ý cho ngươi một phát nè, là thứ mà ngươi thích ăn nhất đó ah!” Trịnh Quân lấy tay đâm vào, lại để cho ô mai đi vào càng sâu, ma sát lấy nộn thịt mềm mại bên trong hoa huyệt.
“Ah ah. . . Rốt cuộc là cái gì. . .
Cái gì đó ah. . .” Chu Tình không phun ra tiếng rên rỉ dụ hoặc, ô mai mang đến kho*i c*m khác thường, làm cho d*c hỏa bên trong hắn không ngừng dâng lên
“Hai cái. . . Ba cái. . . Bốn. . .”. “Wow! Bé thỏ trắng, ngươi hảo d*m đãng! Vậy mà ăn bốn khỏa được đi, ngươi cũng quá cơ khát rồi đi!” Trịnh Quân đối với Chu Tình hoa huyệt thổi cái huýt sáo, thật sự là d*m uế không nói nên lời mà.
“Ah. . . Hảo trướng. . . Thật là khó chịu. . . Nhanh lên lấy ra đi mà. . .” Mấy khỏa ô mai lớn vô cùng, cùng trứng gà không sai biệt lắm, bốn khỏa đại ô mai tại yếu ớt bên trong hoa viên, Chu Tình trướng đau đến khóc lên, nhưng nam nhân một chút cũng không để ý, ngược lại càng chơi càng hăng hái.
Nam nhân lột vỏ chuối tiêu, lộng cúc hoa Chu Tình vài cái, với hai ngón tay chọc vào, sau cùng đem hương tiêu sáp vào trong.
“Ah ── ngươi lại phóng cái gì tiến vào?” Chu Tình khó chịu đá động hai chân, vật kia thật thô, lại dính dính, tiểu huyệt của hắn ngứa muốn chết rồi na!
“Bảo bối, trò chơi của chúng ta chính thức bắt đầu! Ngươi chỉ cần đem vật ta đặt ở trong thân thể ngươi làm cho nát vụn ra, ta sẽ tha cho ngươi, được không?” Đem chuối tiêu toàn bộ bỏ vào trong cơ thể Chu Tình ‘ngay ngắn’ xong, Trịnh Quân dụ dỗ nói.
“Không. . . Ta. . .”
“Ngươi nếu như
dám không đồng ý, ta lập tức gọi mọi người trong bệnh viện đến xem bộ dáng hiện tại của ngươi. Bảo bối, ngươi hẳn phải biết bộ dạng bây giở có bao nhiêu d*m đãng hạ lưu a!” Nam nhân cười d*m đãng uy hiếp nói, hai tay đùa bỡn Chu Tình v* cùng tiểu thanh nha.
“Ah ah. . . Không muốn. . . Ah ừm. . . Ta. . . Ta đáp ứng ngươi, cầu ngươi ngàn vạn không được. . . Gọi người đến. . . Ah. . .” Chu Tình sao có thể để cho người ngoài trông thấy bộ dạng hắn, chỉ có thể khóc đáp ứng.
“Lúc này mới nghe lời! Đem hai chân của ngươi kẹp chặt, dùng sức đem đồ vật bên trong vỡ vụn ra đi, ngươi chỉ có năm phút thôi, nếu như đã đến giờ rồi mà ngươi vẫn làm không được thì, hừ hừ. . .”
Chu Tình dù không nhìn thấy mặt Trịnh Quân, nhưng hắn cũng đủ biết nụ cười của y lúc này nhất định rất khủng bố, Chu Tình không dám tưởng tượng nếu như sau năm phút không kẹp nát đồ vật kia, cái này d*m ma hội sẽ như thế nào chỉnh hắn. Chu Tình đành phải một bên khóc, một bên ra sức kẹp chặt hoa huyệt cùng mông của mình.
Nhìn Chu Tình khép lại hai chân cố gắng “làm việc”, Trịnh Quân lộ ra nụ cười hài lòng, cởi quần bò ngồi xỗm trên mặt Chu Tình, dùng phân thân vừa thô vừa to quất lên khuôn mặt xinh đẹp thấm đẫm nước mắt của hắn vài cái, mấy tiếng
‘Ba, ba’ phát ra làm Chu Tình càng thêm thẹn.
“Tiểu mẫu cẩu, cái miệng nhỏ nhắn phía trên cùa ngươi nhất định cũng rất đói a, hảo đáng thương, lão công sẽ cho ngươi ăn đại nhục bổng ngươi yêu nhất a!” Trịnh Quân cạy miệng hắn ra, đem phân thân của mình đút vào.
Hung khí cực lớn dùng sức mà chọc vào miệng Chu Tình, đem hắn làm đến hồn phi phách tán, phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, hoàn toàn đã quên mất việc phải làm nát vật kia. Bất đồng với lần đầu khẩu giao, lần này Chu Tình không có sợ hãi, hương vị hơi gắt tản ra từ phân thân to lớn kia còn làm hắn kích động không nói nên lời.
“Ưm. . . Ngô. . .” Chu Tình cố sức m*t lấy phân thân cực nóng, cái lưỡi đinh hương bắt đầu l**m loạn từng chút một trên côn thịt.
“Ngươi như thế lẳng lơ như vậy, sướng chết ta rồi, thật là một cái tao hóa trời sinh mà!” Trịnh Quân thoải mái kêu to, để tiện cho Chu Tình giúp mình khẩu giao, y cởi bỏ dây thừng trên tay hắn.
Khôi phục sự tự do của mình xong, Chu Tình cũng không có phản kháng, mà là càng thêm phun ra nuốt vào phân thân hàm trụ trong miệng, hai tay còn vuốt ve lộng trứ hai khỏa đại đản đản không cách nào nuốt vào được. Trải qua nhiều lần mập hợp kịch liệt, đại nhục bổng của Trịnh Quân đã trở thành bảo bối của hắn rồi,
chỉ cần vừa chạm vào nó, hắn sẽ không tự chủ được mà nghĩ muốn y.
“Tiểu mẫu cẩu, đã qua ba phút rồi, ngươi làm nát vật phía dưới chưa?” Trịnh Quân cố ý nhắc nhở hắn, lửa nóng đâm vào thêm sâu, thiếu chút nữa đem Chu Tình miệng chọc thủng.
Chu Tình lập tức tỉnh táo lại, nghĩ muốn kẹp nát ô mai cùng hương tiêu lại, nhưng là nãy giờ bị nhục bổng của y trừu sáp mạnh mẽ, khiến đầu óc hắn trở nên choáng váng, hai chân một điểm khí lực cũng không có.
“Đồ đê tiện, nhìn ngươi như vậy dụng tâm hầu hạ ta, ta giúp ngươi đem thứ đồ trong d*m huyệt kia làm nát ra a!” Trịnh Quân “Hảo tâm” mà nói, rời khỏi miệng Chu Tình, đem Chu Tình ôm ở trên đùi, kiểm tra hai cái mật huyệt của hắn.”Đồ vô dụng, thậm chí một cái cũng không có phá được!” Phát hiện ô mai cùng chuối tiêu cơ bản vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, Trịnh Quân sinh khí hung ác vỗ xuống cái mông nhỏ nhắn của hắn.
“Thực xin lỗi, ta không phải cố ý.” Chu Tình sợ bị phạt nghiêm khắc thêm, lập tức khóc lóc xin lỗi.
“Biết sai thì tốt rồi, bây giờ phải hảo hảo phối hợp với lão tử đem nó làm vụn ra, bằng không thì lão tử đem ngươi quăng ra ngoài cho toàn bộ nam nhân trong bệnh viện này khô ngươi!”
Đối mặt với sự uy hiếp của nam nhân, Chu Tình chỉ có thể gật
đầu, Trịnh Quân tách hai chân hắn ra, lập tức dùng một cây phân thân giả thật lớn đặt trước cúc huyệt của hắn.
“Cục cưng, ta yêu ngươi!” Nói xong, thừa dịp Chu Tình không phòng bị, phân thân Trịnh Quân cùng phân thân giả đồng thời đâm vào trong thân thể của hắn, đem chuối tiêu hòa ô mai đỉnh hướng hoa tâm, lại để cho Chu Tình thảm thiết hét to lên.
“Ah ah ah. . . Đã chết. . . Muốn chết rồi. . .” Ô mai cùng chuối tiêu bị hai cái hung khí đỉnh nát, nương theo động tác Trịnh Quân dao động bên trong hoa huyệt Chu Tình,nhượng Chu Tình cảm thấy vừa sung sướng lại sợ hãi chưa từng thấy.
“Làm chết ngươi đồ đê tiện, làm chết ngươi cái này đồ chó cái. . .” Giống như bạt củ cải vậy, ở bên trong hoa kính vừa chặt vừa nóng ra sức trừu sáp, Trịnh Quân sảng đến không ngừng phun ra những lời thô tụ.”Tao hóa, kỹ nữ, gọi cho lão tử, không gọi sẽ không cho ngươi thoải mái.”
“Ah. . . Ta là đồ đê tiện, nhất. . . Thích nhất bị ca ca chọc vào d*m huyệt của ta, ta. . . Ah ah. . .” Chu Tình bị kho*i c*m ngập đầu biến thành tù binh, hoàn toàn vứt bỏ cảm giác thẹn trong tâm, d*m loạn kêu, Trịnh Quân đương nhiên càng thêm kích đêm.
“Gọi hảo tao mà, ca ca thích ngươi như vậy gọi, lại gọi tao vào mau!” Trịnh Quân càng làm càng dùng sức, đồng thời đem
chốt mở của giả phân thân chạy đến mức cao nhất, hai cái hung vật nhanh chóng đem hoa quả bên trong đỉnh đáo.
“Ca ca làm chết ta. . . Lại dùng lực điểm, dùng sức thao chết chó cái của ngươi. . . Ah ừm. . . D*m huyệt của người ta rất thích ăn ca ca đại nhục bổng. . . Ah ah ah. . .” Chu Tình tại Trịnh Quân hòa phân thân giả điên cuồng, rất nhanh đạt đến cao trào.
Sau khi đạt đến cao trào,Trịnh Quân rút phân thân giả cùng phân thân của mình ra, từ bên trong hoa huyệt hắn lấy ra một ít ô mai xuất đến bên miệng hắn.”Bảo bối, chúng ta cùng nhau đặc chế mứt ô mai a!”
“Ngươi vậy mà đem ô mai nhét vào bên trong ta, đúng là đại biến thái!” Chu Tình thiếu chút nữa té xỉu, hắn liền vội vươn tay sờ cúc huyệt. “Ta hận ngươi chết đi được! Ngươi cái này không biết xấu hổ sắc lang.” Nhìn ngón tay dính đầy chuối tiêu, hắn cảm thấy thẹn mà khóc lớn.
“Khóc cái gì, ngươi không phải mới vừa rất thoải mái sao? Hơn nữa trong này còn có mật dịch của chúng ta nữa mà, ăn ngon thật!” Trịnh Quân không cho là đúng, đặt Chu Tình ngồi xổm trước mặt mình, tách hai cánh hoa mềm mại ra vươn đầu lưỡi đi vào liên tục m*t hỗn hợp bên trong có dịch thể của chính mình hòa d*m dịch của Chu Tình cùng chuối tiêu và ô mai ‘xay nhuyễn’.
“Ah ah. . . Đừng hấp. . .” Chu Tình nhớ tới, nhưng mà cảm giác ngứa ngáy từ trong mật huyệt truyền đến làm cho hai chân hắn nhuyễn ra, chỉ có thể vô lực mà ngồi trước mặt Trịnh Quân mặc y ăn.
Ngày đó Chu Tình bị Trịnh Quân tra tấn đến trưa, Trịnh Quân phóng rất nhiều hoa quả đi vào, sau đó dùng ‘Máy trộn bê tông’ của mình xay nát, sau lại lấy ra cùng Chu Tình ăn, đáng thương Chu Tình bị hắn khiến cho một tuần lễ không có xuống giường, đành phải rưng rưng ở lại bệnh viện dài ngày. . .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!