Luyến Tình - Phần 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
718


Luyến Tình


Phần 10


“Ân. . . Trịnh Quân ──” Chu Tình vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đầy phẫn nộ kia.
“Ba ──” Trịnh Quân đưa tay tát cho hắn một bạt tai, không kiềm được nộ khí mà quát: “Ngươi là trư sao?”
Chu Tình kinh ngạc nhìn y, Trịnh Quân hảo kỳ lạ, tại sao lại mắng hắn như vậy?
“Chu Tình, vì cái gì mang thai cũng không nói cho ta?” Trịnh Quân thật muốn bóp chết hắn.
“Làm sao ngươi biết được” Không nghĩ tới Trịnh Quân sẽ phát hiện, Chu Tình vừa kinh vừa sợ.
“Lâm Giáo Y nói ta biết.”
“Ta cho ngươi biết, ngươi không được tổn thương cục cưng, ta là tuyệt đối sẽ không đi phá thai.” Chu Tình lúc này mới chú ý tới mình đang nằm trên giường của phòng y vụ, hắn khư khư mà ôm lấy bụng, bảo vệ nó tựa như sư tử mẹ bảo vệ con nó vậy.
“Mẹ kiếp, ta lúc nào đã từng nói qua sẽ tổn thương bảo bảo rồi hả?” Trịnh Quân tức giận đến xanh mặt, nghiến răng nghiến lợi mà hỏi ngược. Y rốt cục hiểu tại sao Chu Tình trong khoảng thời gian này khác thường như thế, còn chia tay với y nữa, xem ra mụ mụ của hắn chỉ là cái cớ mà thôi.
“Ngươi lúc trước không phải nói ghét nhất tiểu hài tử sao? Còn bảo Lưu Dương đem bạn gái đi phá thai nữa.”
“Thao!” Trịnh Quân chửi thầm một tiếng, “Ta đúng là
rất chán ghét tiểu hài tử, nhưng nếu là bảo bảo của ta thì sẽ khác, ta làm sao sẽ thương tổn tới thân sinh cốt nhục của mình được chứ.” Đứa nhỏ là kết tinh tình yêu của y và Chu Tình, y làm sao sẽ không thích được. Tuy nhiên khi nghe nói hắn đã mang thai hai tháng, y cũng bất chợt giật mình, có chút kinh hãi.
“Ý của ngươi là sẽ không bắt ta đi phá thai ư?” Chu Tình sửng sốt một chút, kinh hỉ mà hỏi.
“Sẩy cái rắm, ngươi dám giết con của ta, ta lột da ngươi ra.”
Thật tốt quá! Trịnh Quân sẽ không đả thương bảo bảo, Chu Tình tươi cười rạng rỡ, cao hứng đến khóc lên.
“Thật sự là tức chết ta rồi, không nghĩ tới ta trong lòng ngươi không đáng tin tưởng như vậy.” Trịnh Quân ngồi vào bên giường ôm lấy hắn, sinh khí mà nhéo nhéo khuôn mặt tái nhợt kia. May mắn y kịp thời phát hiện chuyện này, bằng không thì với tính cách của cái này tiểu bạch thỏ so với trư còn muốn ngốc hơn, tiếp qua một hồi khẳng định sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của y.
“Thực xin lỗi!” Chu Tình áy náy cúi đầu.
Thật không rõ chính mình như thế nào lại đi thích con thỏ ngu xuẩn này. Trịnh Quân bất đắc dĩ thở dài, nâng cằm của hắn lên muốn hôn môi của hắn, nhưng lại bị Chu Tình đẩy ra.
“Đừng như vậy! Đừng quên ngươi bây giờ là bạn trai của
Thang Na bạn trai, không được làm chuyện có lỗi với nàng.” Chu Tình chua xót nói, tâm bất chợt nhói lên. Dù thật cao hứng rằng Trịnh Quân cũng muốn giữ bảo bảo, nhưng mà hắn không có quên chuyện Trịnh Quân nói không thương hắn, người y yêu chính là Thang Na a!
“Vật nhỏ, nguyên lai là ghen tị! Đồ ngốc, nói thiệt cho ngươi biết a, ta cùng Thang Na hợp lại chỉ là vì muốn chỉnh ngươi, ta mới không thích ả.” Trịnh Quân cười nói.
“Ngươi. . .”
“Ngươi nói cái gì?” Chu Tình mới muốn hỏi rốt cục tường tận mọi chuyện là như nào, cửa đã bị một cước đá văng, Thang Na nhảy vọt vào tong, thì ra nãy giờ ả một mực trốn ở bên ngoài nghe lén.
“Ai cho phép ngươi vào?” Trịnh Quân nhíu mày, không vui nói.
“Quân ca, điều vừa rồi ngươi nói là sự thật sao?” Thang Na muốn điên rồi, ả nằm mơ cũng không nghĩ ra Trịnh Quân lại sẽ vì Chu Tình mà giả vờ làm người yêu của ả.
“Thật sự, bằng không thì loại người tâm địa ác độc tự cho mình là tiểu thái muội như ngươi, ta làm sao sẽ lại cùng ngươi kết giao.” Trịnh Quân lãnh khốc thừa nhận. (cái từ ‘tiểu thái muội ta không hiểu nên để nguyên văn đó)
“Chẳng lẽ ngươi chưa từng thích ta sao?” Thang Na khóc hỏi.
“Đương nhiên chưa bao giờ, trong đám người ta từng kết giao qua,người ta thích thật
lòng chỉ có Chu Tình.” Trịnh Quân đầy tình ý mà nhìn bé thỏ trắng trong ngực.
“Trịnh Quân, ngươi hảo tàn nhẫn!” Thang Na cuối cùng nhận ra bộ mặt thật của người nam nhân trước mắt này.
“Đa tạ quá khen, nếu như hiểu rồi, thì cút nhanh lên a! Đừng ở đây quấy rầy bảo bối của ta nghỉ ngơi.”
Sự đối đãi vô tình của Trịnh Quân để cho Thang Na trong nội tâm dâng lên hận ý ngút trời, nhìn hai người ôm nhau một chỗ trước mắt, ả trong lòng tự thề, ả nhất định sẽ làm cho bọn hắn nhất định phải trả giá.
“Hảo, ta lập tức cút! Trịnh Quân, ngươi nhất định sẽ phải hối hận.” Thang Na quay người ly khai, trên khuôn mặt diễm lệ là vẻ mặt đầy oán hận làm cho người ta không rét mà run.

“Hừ, vậy sao?” Trịnh Quân khinh thường mà cười lạnh, y mới không đem Thang Na để vào mắt, xem ả có thể làm được trò trống gì.
Trịnh Quân lúc này còn không biết được, chính vì tiểu thái muội mà y chẳng buồn ngó tới này, sau đó sẽ mang đến một tai họa lớn cho Chu Tình, để cho y thiếu chút nữa sẽ mất đi Chu Tình.
“Thang Na đã đi rồi, ngươi cũng đi đi!” Chu Tình đợi Thang Na vừa đi xong, lập tức buông lời đuổi khách.
“Bảo bối, ta đã nói ta không hề thích Thang Na, người ta thích chỉ có thể là ngươi, ngươi còn không hài lòng cái
gì nữa.” Trịnh Quân nhíu mày.
“Ngươi không cần bởi vì ta mang thai, mà làm bộ lừa ta, ta thừa biết ngươi chỉ là đem ta trở thành một món đồ chơi mà thôi.” Chu Tình những ngày này chính là vì bị Trịnh Quân đả kích quá sâu, nên hắn đã không thể tin được những lời y nói nữa rồi.
“Những gì ta nói toàn bộ thật sự, ta thật sự thích ngươi, thật sự yêu ngươi! Cái đó và chuyện ngươi mang thai một chút quan hệ cũng không có!” Trịnh Quân rất muốn nổi giận, nhưng là nghĩ đến những ngày Chu Tình chịu khổ, liền minh bạch tâm tình của hắn, ôn nhu mà ôm lấy mặt của hắn, thành khẩn thâm tình nói.
“Ta có thể tin tưởng ngươi sao?” Hắn không cách nào có thể chịu nổi thêm một lần lừa dối nữa.
“Trịnh Quân ta xin thề với trời, ta thật sự yêu Chu Tình, ta đời đời kiếp kiếp chỉ yêu một mình hắn, nếu có nửa lời nói dối, ta nguyện bị thiên lôi đánh xuống, chết không toàn thây. . .”
“Không, đừng nói nữa, ta tin tưởng ngươi, ta tin tưởng ngươi!” Chu Tình lập tức che miệng y lại, không nghĩ tới Trịnh Quân vậy mà nguyện ý vì hắn nói mấy lời thề độc địa như vậy, chuyện y lừa hắn, xem như rõ ràng rồi đi.
“Lão bà, vậy ngươi yêu ta sao?” Trịnh Quân dừng ở tầm mắt của hắn, nghiêm túc hỏi.
Chu Tình trầm mặc không nói, trời sinh tính
thẹn thùng, hắn như thế nào không biết xấu hổ nói ra cái chữ kia.
“Không trả lời là không thương ta la? Hảo, ngươi không thương ta, ta đi yêu người khác vậy.” Trịnh Quân giả bộ tức giận.
“Đừng, ta. . . Ta yêu ngươi a!” Sợ y thực sẽ đi yêu người khác, Chu Tình cố lấy dũng khí nói, khuôn mặt mắc cỡ đỏ bừng.
Trịnh Quân thoả mãn mà nở nụ cười, “Mặc dù ta còn không có chuẩn bị tốt để làm ba ba, nhưng ta cam đoan với ngươi ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi cùng bảo bảo.” Nói xong, hôn lên môi của hắn, Chu Tình cảm động mà đưa tay ôm cổ y, không lưu loát mà đáp lại lấy nụ hôn của y, hai trái tim qua bao nhiêu trắc trở cùng hiểu lầm rốt cục cũng hòa lại làm một với nhau. . .
Đêm đó, trong hẻm nhỏ phụ cận trường cao trung Lam Ngọc, một người trung niên nam tử bị mấy cái tiểu thái bảo ẩu đả, còn có một nữ sinh ăn mặc hở hang đang hút thuốc, lạnh lùng mà ở một bên đứng nhìn.
Thang Na ban ngày trốn ở ngoài cửa phòng y vụ, cho nên ả nghe hết tinh tường đoạn đối thoại của bọn Trịnh Quân, kể cả chuyện Chu Tình mang thai. Vì biết rõ chân tướng, ả đem Lâm giáo y buổi sáng xem bệnh cho Chu Tình chộp tới nghiêm hình khảo vấn.
“Lâm giáo y, ngươi bây giờ có nguyện ý nói cho ta biết Chu Tình tại sao lại mang thai được cơ chứ,
hắn đến cùng là người như thế nào?” Ra ý bảo thủ hạ dừng tay, Thang Na đi đến trước mặt Lâm giáo y. (giáo y đại khái là bác sĩ)
“Ta không thể nói.” Dù đã bị đánh cho đầu rơi máu chảy, nhưng mà Lâm giáo y thế nhưng kiên trì không chịu nói. Trịnh Quân đã uy hiếp hắn rồi, nếu như dám đem chuyện của Chu Tình nói ra, lập tức sẽ để hắn tại Lam Ngọc hỗn không dưới khứ.
“Nếu như ngươi không chịu nói, ta hiện tại cho ngươi chết ở chỗ này.” Thang Na cười lạnh, móc ra một cây súng đen sáng bóng, lập tức sợ dọa Lâm giáo y sợ đến mức cái gì cũng khai hết ra.
“Ta. . . Ta nói, đừng giết ta! Chu Tình hắn. . .”
“Lão bà, bảo bảo lúc nào mới đi ra a?” Chạm vào bụng Chu Tình, Trịnh Quân buồn rầu hỏi.
“Bảo bảo mới hơn bốn tháng, nào có nhanh như vậy đi ra, ít nhất cũng phải qua năm tháng mới có thể sinh ra.” Đang xem sách về nuôi dưỡng trẻ con, Chu Tình cười nói.
“Như thế nào chậm như vậy!” Trịnh Quân vẻ mặt đau khổ, y đã hơn mấy tháng không có đụng vào Chu Tình rồi, vốn cho là cùng Chu Tình giải trừ hiểu lầm có thể “này nọ í e”, nhưng mà bác sĩ nói trong đầu thời kì mang thai giữa phải cấm d*c, nếu không hội sẽ thương tổn đến bảo bảo. Cho nên vô luận y nói như thế nào, Chu Tình cũng không chịu cùng y làm, nếu cứ như vậy
y có ngày thực sự sẽ vì nghẹn mà chết a!
“Vì bảo bảo, ngươi cứ nhịn một chút a!” Chu Tình há có thể không biết tâm tư của tên đại sắc lang này.
Trịnh Quân oán hận mà trừng bụng Chu Tình, đều là do tiểu hỗn đãn bên trong làm hại, đợi sau khi ranh con này ra đời, y nhất định sẽ hung hăng trừng phạt nó một chầu, phát tiết mối hận trong lòng.
“Không có ô mai!” Chu Tình quay người nghĩ muốn lấy ô mai, lại phát hiện đã ăn hết rồii.
“Ta đi mua.” Trịnh Quân yêu thương lão bà rất nhanh đáp lời.
“Ừm!”

Dõi mắt theo thân ảnh Trịnh Quân đi ra ngoài, Chu Tình trong nội tâm cảm thấy ngọt ngào vô kể. Kể từ khi biết hắn mang thai , Trịnh Quân đối với hắn trăm theo ngàn thuận, che chở cẩn thận, điều làm hắn cảm động nhất chính là Trịnh Quân còn bảo ba ba của y muốn cùng hắn kết hôn, thậm chí dùng cả kế đoạn tuyệt phụ tử quan hệ để bắt buộc ba ba y đáp ứng.
Nhưng hiện tại vấn đề lớn nhất là mụ mụ, hắn tối hôm qua gọi điện thoại nói cho mụ mụ chuyện của hắn và Trịnh Quân, mụ mụ phi thường tức giận, kiên quyết phản đối với hắn và Trịnh Quân, nàng sáng nay đã lên máy bay trở về, khả năng buổi chiều sẽ đến, không biết đến lúc đó sẽ náo thành cái dạng gì nữa. Mặc dù Trịnh Quân nói y nhất định sẽ thuyết
phục mụ mụ, nhưng mà hắn vẫn còn thật lo lắng cho. . . Ai! Nghĩ đến mấy cái chuyện này hảo đau đầu a, Chu Tình thở dài một tiếng.
Lúc này chuông cửa bỗng nhiên vang lên, Chu Tình nhíu mày, chẳng lẽ là Trịnh Quân quên mang tiền nên trở về lấy sao?
Hắn vận động thân hình cồng kền đi mở cửa, nhưng khi thấy người đứng ở ngoài cửa lập tức sợ tới mức thất kinh hồn vía.
Cho đến khi Trịnh Quân về đến nhà, phát hiện cửa mở rộng ra, trong phòng một mảnh bừa bãi, mà người yêu của y đã không thấy đâu rồi. . .
### ### ###
Trong một gian nhà phế ở vùng ngoại ô thành phố, Thang Na nham hiểm nhìn chằm chằm vào Chu Tình đang mặc áo bầu, bụng to như bóng cao su, hai mắt đều muốn phóng ra lửa. Nếu như không phải Lâm giáo y nói cho ả biết Chu Tình nhưng thật ra là cái song tính nhân, ả cả đời đều không biết mình vậy mà thua trên tay một cái kẻ bất nam bất nữ như vậy.
Chu Tình chưa từng sợ hãi qua giống như bây giờ, vừa rồi Thang Na đột nhiên mang theo mấy người đem hắn trói bắt đến nơi này, không biết muốn làm gì? Thang Na chứng kiến bộ dạng hiện tại của hắn, nhất định sẽ rất kỳ quái, không biết phải như thế nào hướng nàng giải thích, hắn thật sự rất sợ!
“Thang Na? !”
“Ngươi đồ nhân yêu thối tha, cũng
dám cướp đi Trịnh Quân của ta, cướp đi hạnh phúc vốn thuộc về ta, đáng giận!” Thang Na phẫn hận đá bụng Chu Tình một cước, Chu Tình đau đến ngã ra trên đất, nghẹn ngào kêu rên.
“Đau quá, ngươi đừng đánh bụng của ta, sẽ làm bị thương đến cục cưng.” Chu Tình đáng thương cầu khẩn.
Nghe vậy, Thang Na càng thêm nổi trận lôi đình, hung hăng cho Chu Tình thêm hai cước.”Ngươi căn bản không có tư cách hoài Trịnh Quân hài tử, ta nhất định phải đánh chết đồ con hoang này.”
“Ô. . . Đừng đánh nữa, lại đánh cục cưng sẽ chết mất. . . Trịnh Quân, cứu ta. . .” Chu Tình liều mạng bảo vệ bụng, thất thanh kêu lên. Bụng của hắn đau quá, giống như bị xé rách vậy, nếu như Trịnh Quân mau đến cứu hắn, bảo bảo sẽ mất mạng!
“Đừng có nằm mơ! Trịnh Quân chắc chắn sẽ không tới cứu ngươi, bởi vì y căn bản không biết ngươi đang nằm trong tay ta.” Thang Na cười lạnh, “Hôm nay đã trong tay ta, thì ngươi cứ nhận mệnh mình đi a!”
Chu Tình mặt mũi tràn đầy nước, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng. Xem ra hôm nay hắn và bảo bảo nhất định chết chắc, kiếp nầy có thể gặp được Trịnh Quân, tìm được Trịnh Quân để yêu, hắn chết cũng không tiếc gì nữa. Chỉ là đáng thương cho cục cưng trong bụng, còn chưa mở mắt nhìn cuộc đời này một lần, đã
phải cùng hắn mất mạng một chỗ, thật sự xin lỗi cục cưng. . .
“Đồ đê tiện, ngươi cướp đi Trịnh Quân của ta, ta nhất định phải làm cho ngươi sống không bằng chết.” Trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ tươi cười ác độc, Thang Na quay người đối nhóm thuộc hạ sau lưng nói: “Các ngươi còn không có chơi qua phụ nữ có thai a, hôm nay trời tạo cơ hội cho các ngươi, các ngươi cứ hảo hảo ‘bắt chuyện’ với tao hóa này đi.”
“Cảm ơn Na tỷ!” Đám thuộc hạ lập tức như lũ dã thú, mừng rỡ đánh tới phía Chu Tình. Chu Tình dù mang thai, nhưng phong độ tư thái không giảm, thậm chí so với trước càng có hương vị, đám thuộc hạ kia chỉ tơ tưởng đến lúc được đùa với đại mỹ nhân như này, mỗi người đều vui muốn chết rồi.
“Ngươi. . . Các ngươi muốn làm gì? Thả ta ra. . . Cứu mạng ah. . .” Bị mấy nam nhân xa lạ đụng chạm Chu Tình ngay lập tức muốn nôn, hắn dốc sức liều mạng giãy dụa lấy. Thật buồn nôn! Ô. . . Trịnh Quân, ngươi ở đâu. . .
Để ngăn cản sự phản kháng của hắn, nhóm thủ hạ đám bọn họ chận tứ chi của hắn lại, để cho hắn không thể động đậy, nở nụ cười d*m đãng xé quần áo hắn ra, làm Chu Tình chỉ có thể bất lực mà kêu khóc.
Ở một bên thưởng thức Thang Na cao hứng cuồng tiếu, không biết Trịnh Quân khi
chứng kiến Chu Tình bị luân phiên cường bạo sẽ có cái biểu tình gì đây? Y còn có thể muốn Chu Tình đích ti tiện song tính nhân này nữa sao? Ả hảo mong chờ cảnh đó a!
“Má ơi, các ngươi mau nhìn phía dưới của tiểu kỹ nữ này xem.” Một tên thủ hạ kéo đồ lót Chu Tình ra, lập tức bị hạ thể kỳ dị của hắn làm cho hoảng sợ.
“Tiểu mỹ nhân này cư nhiên là người lưỡng tính a!”
“Như thế không phải rất tốt sao, hắn có nhiều ‘miệng’ như vậy, chúng ta tựu không cần phải xếp hàng chờ đợi, cùng tiến lên là tốt rồi!”
Kinh ngạc qua đi, đám bọn họ toàn bộ hưng phấn vô cùng, hận không thể ngay tức khắc nếm thử tư vị khác thường của thân thể xinh đẹp này.
Ánh mắt hèn mọn bỉ ổi của đám nam nhân đó nhượng Chu Tình trở nên vô cùng sợ hãi, trong lòng yên lặng hạ quyết định, hắn dù chết cũng không để cho một người nam nhân nào khác ngoài Trịnh Quân chạm vào hắn.
“Tiểu mỹ nhân, đại gia hiện tại cho ngươi thoải mái lên đến trời !” Tiểu thái bảo dẫn đầu không thể chờ đợi được mà cởi quần, xuất ra phân thân xấu xí đáng ghét, muốn cắm vào hoa huyệt mê người.
Chu Tình tuyệt vọng nhắm mắt lại, vừa muốn cắn lưỡi tự vận, lại nghe một tiếng hét thảm. Khi hắn mở mắt ra, phát hiện tên kia không có đi vào
trong thân thể của hắn, mà là ngã trên mặt đất, trên lưng cắm một cây dao.

“Trịnh Quân!” Hướng nhìn ra cửa vào, Chu Tình mừng rỡ mà kêu to. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này Trịnh Quân rốt cục cũng đuổi tới.
“Thang Na, ta muốn giết ngươi!” Trịnh Quân hai mắt đỏ ngầu phẫn nộ bước về phía Thang Na. Không thấy Chu Tình ở nhà, y biết chắc chắn nhất định là do Thang Na làm, may mắn y kịp thời đuổi tới, bằng không thì Chu Tình đã bị mấy tên cầm thú này xâm phạm, Thang Na thật sự là đồ lòng dạ rắn rết, cư nhiên làm ra mấy điều này đối với một người đang mang thai.
Thang Na không nghĩ tới Trịnh Quân nhanh như vậy có thể tìm tới, có chút thất kinh, lập tức bảo mấy tên đang đè Chu Tình chạy đến ngăn cản Trịnh Quân. Bất quá những tiểu nhân vật như này không phải đối thủ của Trịnh Quân, y hai ba cái đã đem bọn hắn giải quyết sạch sẽ.
“Ngươi đừng tới đây, nếu như ngươi dám bước đến đây, ta sẽ giết hắn.” Thang Na sợ hãi mà đem Chu Tình bắt lấy, xuất súng ra chỉa vào đầu Chu Tình.
“Ngươi dám!” Trịnh Quân hận không thể đem Thang Na nghiền nát thành tro, nhưng y không dám tiến lên, y sợ Thang Na chó cùng rứt giậu thật sự sẽ giết Chu Tình.
Thấy Trịnh Quân như thế khẩn trương vì Chu Tình, Thang Na đố kị đến điên lên,
mối phẫn hận trong lòng càng sâu hơn, ả tuyệt không thể để cho đôi cẩu nam nam này hạnh phúc, ả muốn cho Trịnh Quân thống khổ, hối hận vì đã vứt bỏ ả.
“Tiện nhân, đi chết đi!” Thang Na nhe răng cười bóp cò súng.
“Phanh ──” Trịnh Quân tiến lên muốn cản lại, nhưng mà đã quá muộn, theo tiếng súng vang lên Chu Tình ngã trên mặt đất, trên đầu hắn hở ra một cái lỗ nhỏ, máu đỏ tươi không ngừng chảy ra.
“Chu Tình ──” Trịnh Quân hô hấp như muốn đình chỉ.
“Chị dâu! ! Tại sao có thể như vậy?” Nhận được điện thoại của Trịnh Quân Khương Bân cùng Lưu Dương ngay lập tức chạy đến, vừa vào cửa liền chứng kiến một màn nhìn thấy mà không khỏi giật mình.
Thang Na muốn chạy trốn, nhưng lại bị Lưu Dương đoạt trước một bước chế ngự, Trịnh Quân lửa giận ngút trời muốn giết ả, lại bị Khương Bân ngăn cản.
“Hiện tại cứu chị dâu quan trọng nhất, tranh thủ thời gian đưa hắn đi bệnh viện, muộn sẽ không còn kịp nữa, Thang Na cứ giao cho Tiểu Dương a!”
“Đúng vậy a! Quân ca, ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ xử đẹp nữ nhân điên khùng này.” Lưu Dương nói.
“Tiện nhân, chờ ta trở lại, ta nhất định đem ngươi bầm thây nghìn mảnh.” Trịnh Quân hung hăng trừng mắt nhìn Thang Na, lòng nóng như lửa đốt ôm lấy Chu Tình cùng Khương
Bân chạy ra ngồi vào xe, hoả tốc hướng bệnh viện mà chạy xe.
“Tiểu Bân, ngươi tăng tốc nhanh lên!” Trịnh Quân lo lắng thúc giục. Chu Tình tổn thương máu chảy không ngừng, nhiệt độ cơ thể càng ngày càng thấp, hơn nữa phía dưới cũng chảy máu, không mau mau cứu hắn, có khả năng sẽ mất luôn cả hai mạng sống.(của Tình êm với cục cưng ẻm)
“Ta đã tăng tốc độ đến mức nhanh nhất rồi, chị dâu không có việc gì đâu! Chúng ta bây giờ đến bệnh việc của thúc thúc ta, thúc thúc ta là người có tiếng ở khoa não, y nhất định sẽ cứu sống chị dâu.” Khương Bân an ủi.
“Miệng lão có kín hay không?” Chuyện Chu Tình là song tính nhân tuyệt không thể truyền đi, nếu không về sau sẽ có một đống lớn phiền toái.
“Cái này ngươi tuyệt đối yên tâm.” Việc Chu Tình là song tính nhân cùng việc Chu Tình mang thai Trịnh Quân đều đã nói cho Khương Bân cùng Lưu Dương rồi.
Bọn họ rất nhanh đến bệnh việc thúc thúc Khương Bân viện, bởi vì Khương Bân trên đường đã đã gọi điện thoại cho Khương viện trưởng, cho nên Khương viện trưởng sớm đã chuẩn bị cho tốt hết thảy, chỉ ở ngoài cửa chờ bọn hắn đến liền đem Chu Tình đưa vào phòng giải phẫu.
Chờ ở bên ngoài phòng giãi phẩu Trịnh Quân gấp rút muốn chết, y tự trách, nếu như y thận trọng hơn
một chút thì cũng không để cho Thang Na có cơ hội bắt Chu Tình đi, càng sẽ không để cho Chu Tình trúng đạn, giờ lại đang vật lộ bên bờ vực sinh tử . Nếu như Chu Tình cùng bảo bảo vạn nhất có mệnh hệ gì, y phải làm sao bây giờ ?
Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, một gã hộ sĩ đi ra, Trịnh Quân cùng Khương Bân liền đứng dậy hỏi tình huống thế nào. Hộ sĩ nói cho bọn hắn biết Chu Tình mất máu quá nhiều, tình huống rất nguy hiểm, phải tranh thủ thời gian truyền máu, nhưng Chu Tình thuốc loại máu RH âm tính hiếm gặp, trong kho máu không có sẵn, phiền bọn họ mau mau gọi người nhà Chu Tình đến.
Trịnh Quân cùng Khương Bân đều là máu O, không có biện pháp nào cả, đành phải gọi điện cho Chu Nhã.
“Ngươi nói cái gì? Chu Tình trúng đạn, tánh mạng rất nguy hiểm sao?” Nhận được điện thoại, thanh âm vô tình lúc nào cũng lạnh như băng có chút kinh hoảng.
Trầm ngâm một lát, Chu Nhã lần nữa khôi phục bộ dáng lạnh lùng.”Ta đã biết, ta hiện tại xuống máy bay rồi rồi, mười phút nữa ta sẽ đến nơi.”
Đợi Trịnh Quân cúp điện thoại, Khương Bân hỏi: “Ngươi nghĩ phải đối phó Chu a di thế nào a? Nàng nổi danh là khó chơi a!”
Trịnh Quân lắc đầu, “Bất quá ta dù chết cũng sẽ không cùng Chu Tình tách ra, cùng lắm thì chúng ta bỏ trốn thôi.”
“Ta
chỉ biết, cầm lấy đi, coi như lễ vật cho cháu trai sắp ra đời của ta.” Khương Bân từ trong bọc xuất ra một tập tài liệu đưa cho y.
Trịnh Quân nghi hoặc mà mở tài liệu ra, xe, nội dung bên trong xong trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
“Đã có cái này, Chu a di tựu không thành vấn đề nữa rồi, ta đã liên hệ với người kia, người kia thật sự phải mau đến đi à nha!
Đến lúc đó Chu a di lo thân mình còn chưa xong, tuyệt đối sẽ không có thời gian xen vào chuyện của chị dâu và ngươi nữa.”
“Cám ơn, huynh đệ, ngươi vĩnh viễn đều là đáng tin cậy như vậy.” Trịnh Quân cao hứng ôm lấy Khương Bân, tiểu tử này không hổ là IQ cao tới 180, hắn là Chu Cát Lượng của Trịnh Quân,

1 2 »
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN