Luyến Tình - Phần 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
595


Luyến Tình


Phần 9


“Ngươi nói cái gì?” Trịnh Quân khuôn mặt tuấn tú lập tức trầm xuống, y trăm ngàn lần không ngờ tới Chu Tình sẽ nói ra loại lời thế này.
“Ta muốn cùng ngươi chấm dứt.” Chu Tình bị ánh mắt giết người của Trịnh Quân làm cho sợ tới mức toàn thân phát run, nhưng hắn vẫn kiên trì nói ra. Đây là quyết định hắn suy nghĩ suốt một ngày mới ra, bảo bảo là một phần của thân thể hắn, muốn hắn nhẫn tâm giết bảo bảo, hắn thật sự làm không được. Muốn bảo vệ bảo bảo nhất định phải chia tay với Trịnh Quân, bằng không thì Trịnh Quân rất nhanh tựu phát hiện hắn mang thai.
“Nói cho ta biết nguyên nhân.” Trịnh Quân ép buộc chính mình tỉnh táo, y tin Chu Tình đối với y là có cảm tình. Vì đền bù tổn thương trước kia khi đối với Chu Tình, y về sau vẫn đối với hắn rất tốt, ba lần bốn lượt đem hắn cảm động đến rơi nước mắt nữa là.
“Mụ mụ của ta biết chuyện của chúng ta rồi, nàng không đáp ứng chúng ta cùng một chỗ.” Đây là cái cớ Chu Tình nghĩ nửa ngày mới được, kỳ thật mụ mụ từ lúc đi công tác đến bây giờ vẫn chưa có trở về, nàng như thế nào lại biết rõ sự tình giữa hắn và Trịnh Quân chứ.
“Lại là mụ mụ ngươi, đối với ngươi mà nói rốt cuộc là mụ của ngươi quan trọng, hay là ta quan trọng
hơn cơ chứ!.” Trịnh Quân giận dữ hét, y biết địa vị của mình trong lòng Chu Tình, cho nên đã dễ dàng đã tin tưởng những lời dối trá kia của Chu Tình.
“Đương nhiên là mụ ta trọng yếu hơn.” Chu Tình không có một chút do dự trả lời, kỳ thật địa vị của Trịnh Quân trong lòng hắn đã sớm vượt lên trên mụ mụ lâu rồi, bởi y là người hắn yêu nhất.
Trịnh Quân nhanh bị chọc tức điên lên, y lần đầu thật tình yêu thương một người, kết quả gặt lấy được lại là hồi báo như vậy, kiêu ngạo như y như thế nào chịu được. Y cảm giác mình lần nữa lại bị phản bội, Chu Tình cùng mẹ đẻ của y rốt cục cũng đều là loại người đáng hận như nhau.
“Tốt, chúng ta chia tay! Chu Tình, nói cho ngươi biết, kỳ thật ta sớm chơi chán ngươi rồi, đang chuẩn bị đem ngươi một cước đá văng, không nghĩ tới lại bị ngươi đi trước một bước.” Trịnh Quân làm bộ chẳng hề để ý mà nói, y tuyệt không thể ở trước mặt Chu Tình yếu thế, để cho hắn có cơ hội chế giễu.
“Thật. . . Vậy sao?” Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng mà chính tai nghe lời Trịnh Quân nói ra miệng, Chu Tình vẫn cảm thấy nội tâm đau nhói, nước mắt kìm không được chảy ra.
“Khóc? Ngươi sẽ không thật lòng thích ta đi à nha! Cho ta xin đi, ta từ đầu tới đuôi cũng chỉ là cùng ngươi
chơi đùa, ngươi ngàn vạn lần không nên tưởng thiệt, nếu không ta sẽ làm rất phức tạp. Ngươi cũng không ngẫm lại chính mình sao, loại nhân yêu bất nam bất nữ như ngươi, ta làm sao sẽ ưa nổi cơ chứ.” Trịnh Quân khoa trương mà cười nói, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy khinh bỉ. Phẫn nộ hoàn toàn xông hủy lý trí của y, y hiện tại chỉ có một ý niệm trong đầu, y muốn trả thù! Y muốn hung hăng mà trả thù người đã chà đạp tấm chân tình của y, tổn thương y.
Tim Chu Tình đau đớn, đau đến hắn không cách nào hô hấp nổi rồi, nước mắt chảy xuống càng nhiều.
Thấy thế, Trịnh Quân trong nội tâm dâng lên một cỗ vui vẻ sau khi báo được thù, nói năng càng thêm khó nghe.”Ngươi không biết mình có bao nhiêu ti tiện sao, chỉ cần đối với ngươi hơi tốt một chút, thì chơi ngươi như thế nào đều được, ngươi so những kỹ nữ kia còn làm cho người ta chán ghét, mỗi lần cùng ngươi trên giường ta đều muốn ói ra, ngươi. . .”
“Đủ rồi, không cần nói thêm nữa đâu!” Chu Tình rốt cuộc nghe không thông, bi thương kêu lên, quay người muốn chạy ra ngoài, lại bị Trịnh Quân gọi lại.
“Chờ một chút!” Trịnh Quân quay người đem Tiểu Hoa trốn ở đằng sau ghế sô pha lôi ra, thô bạo mà ném cho Chu Tình.”Mang cái con phá cẩu này cút đi chỗ khác luôn đi!”
Chu Tình
ôm Tiểu Hoa, lệ rơi đầy mặt rời nhà Trịnh Quân, dáng vẻ vụt chạy cực kỳ bi thương khắc sâu ở trong nội tâm Trịnh Quân, lại làm cho Trịnh Quân bực bội vô cùng.
“MD!” Trịnh Quân căm tức mà một cước đá bay ghế sô pha bên cạnh, rõ ràng y mới là người bị phản bội, hắn cư nhiên bày ra bộ dáng người bị hại. Thao! Chính mình không cần cảm thấy áy náy, cái này tất cả đều là hắn tự tìm đến.
Chu Tình cũng không trở về nhà, mà là mang theo Tiểu Joa chạy đến công viên phụ cận khóc rống. Dù sớm biết ngày này sớm muộn cũng sẽ đến, nhưng là lúc chân chính đối mặt, hắn như cũ không cách nào tiếp nhận được. Hắn thật sự rất thích, rất thích Trịnh Quân, thậm chí nguyện ý vì y mà chết cũng được, nhưng mà Trịnh Quân từ đầu tới cuối chỉ đem hắn trở thành một món đồ chơi tùy thời có thể vứt bỏ, một cái đối tượng đơn thuần chỉ để vui đùa. Nhưng mà dù là như vậy, hắn vẫn còn rất thích Trịnh Quân. . .
“Uông uông uông. . .” Tiểu Hoa cũng cảm giác được Chu Tình đặc biệt bi thương, lo lắng kêu to.
“Tiểu Hoa, ta không sao! Ta sẽ kiên cường, ngươi yên tâm!” Khóc cả buổi, Chu Tình mới lau đi nước mắt hướng tiểu hoa miễn cưỡng cười nói. Hắn nghĩ thông suốt rồi, đã quên không được Trịnh Quân thì cứ tiếp tục thích y
đi, nhưng là chỉ đem tình yêu đó đặt yên ở trong lòng mà thôi.
Cúi đầu nhìn bụng của mình, Chu Tình nổi lên bản năng của một người mẹ. Cho dù Trịnh Quân không thương hắn, nhưng mà cũng đã cho hắn bảo bảo, hắn về sau không bao giờ … hội sẽ cô độc rồi, bởi vì cho dù thế giới đều từ bỏ hắn, hắn còn có bảo bảo mà. Trước mắt tuy sẽ có nhiều khó khăn gian trở chờ đợi hắn, nhưng vì bảo bảo, hắn nhất định sẽ cắn răng vượt qua tất cả. . .

“Quân ca, ngươi uống ít thôi!”
Ngồi trong một góc quán bar, Trịnh Quân dốc sức liều mạng mà rót rượu, đến Lưu Dương một bên cũng nhìn không được nữa, đưa tay đoạt lấy bình rượu của y.
“Cút ngay, không cần lo cho ta!” Trịnh Quân cướp bình rượu về tiếp tục uống.
“Làm sao bây giờ?” Lưu Dương bất đắc dĩ mà nhìn về phía Khương Bân. Quân ca rốt cuộc là làm sao vậy, gọi bọn họ tới uống rượu, kết quả lại một mình liên tiếp nốc rượu, căn bản không để ý tới bọn hắn.
“Tiểu quân, có phải hay không cùng chị dâu cãi nhau?” Khương Bân đẩy kính mắt viền vàng, căn cứ vào suy đoán của cậu, chỉ có thể làm cho Quân ca thành như vậy tám chín phần cùng Chu Tình có quan hệ.
“Chớ ở trước mặt ta nhắc tới tiện nhân kia!” Trịnh Quân lập tức ngẩng đầu giận dữ hét.
Chỉ cần nghĩ đến Chu Tình vậy mà không thèm quan tâm y nữa giống như mẫu thân, cứ thế mà quăng y đi, y tựu hận không thể giết chết Chu Tình. Chu Tình thật sự đã làm y vừa thất vọng lại vừa đau khổ đến tột đỉnh.
“Ngươi cùng chị dâu đến cùng làm sao vậy? Nói cho ta biết, có lẽ ta sẽ giúp được!” Khương Bân 100% xác định Trịnh Quân cùng Chu Tình xảy ra vấn đề.
“Đúng vậy a! Quân ca, có chuyện gì nói cho bọn ta biết, chúng ta mấy người cùng nhau giải quyết.” Lưu Dương cũng gật đầu phụ họa.
“Quân ca! ! !” Trịnh Quân vừa muốn mở miệng, chỉ thấy một nữ sinh dáng người gợi cảm, trang phục tươi mát từ bên cạnh quầy rượu đi đến.
Xem thấy người tới, Lưu Dương lập tức nhíu mày. Trong nội tâm thầm mắng: thật là xui xẻo! Làm sao sẽ ngay tại lúc này gặp phải Thang Na, nữ nhân này dù bị Quân ca đá, nhưng mà một mực chưa từ bỏ ý định, thường xuyên tìm cơ hội quấn quít lấy Quân ca, hy vọng có thể cùng Trịnh Quân hợp lại.
“Quân ca, thật là tình cờ, không ngờ sẽ gặp ngươi ở cái nơi này.” Thang Na làm lơ Khương Bân, ngồi vào bên cạnh Trịnh Quân. Kỳ thật nàng là nghe thủ hạ nói vừa mới Trịnh Quân bước vào liền ngay lập tức chạy đến.
Trịnh Quân vừa định bảo nàng cút ngay, trong đầu lại bỗng nhiên hiện ra một chủ ý,
ánh mắt lóe lên, đối Thang Na cười nói: “Na Na, chúng ta kết giao lại đi a!”
Lời vừa nói ra, Thang Na cùng Lưu Dương đều kinh ngạc đến há to mồm, ánh mắt Khương Bân tức thì buồn bã.
“Na Na, ngươi nguyện ý sao?” Trịnh Quân anh tuấn nét mặt nổi lên một nụ cười tà có thể mê hoặc tất cả nữ nhân.
“Quân ca, ngươi nói thật sao?” Thang Na có chút khó có thể tin.
“Đương nhiên là thật sự.”
“Cái kia Chu Tình thì sao? Ngươi không phải đang cùng hắn kết giao sao?”
Trịnh Quân bình thản đáp: “Chúng ta chia tay rồi, ta gần đây phát hiện ra chỉ có ngươi là tốt, người yêu chân chính của ta chỉ có thể là ngươi.”
“Quân ca!” Thang Na kích động mà ôm lấy Trịnh Quân, ra sức khóc. Thật tốt quá, nàng rốt cục cũng mây mờ trăng sáng rồi!
“Đồ ngốc, khóc cái gì!” Trịnh Quân bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của mấy huynh đệ, ôn nhu mà cười vỗ vỗ lưng của nàng, trong đáy mắt thế nhưng ngay cả ý cười cũng không có.
Lưu Dương chỉ chỉ bọn họ, nghi hoặc mà nhìn qua Khương Bân, hắn đã hoàn toàn bị làm cho hồ đồ rồi. Quân ca đến cùng đang đùa cái gì? Y không phải nói y rất thích Chu Tình ư, như thế nào hiện tại lại yêu Thang Na rồi cơ chứ?
Khương Bân trầm mặc không nói, trong lòng thầm thở dài, đáng thương Chu Tình, chuyện về sau hắn sao chịu nổi được.

. .
### ### ###
Hôm sau, Chu Tình vừa bước đến cửa phòng học, chợt nghe tiếng cười sang sảng của Trịnh Quân, Chu Tình nghi hoặc mà đi vào phòng, lập tức bị cảnh trước mắt khiến cho cả kinh trợn mắt, há hốc mồm. Trịnh Quân đang ôm Thang Na, còn Thang Na không biết nói cái gì mà chọc cho Trịnh Quân cười ha ha.
“Êu! Chu Tình, ngươi đến rồi!” Thang Na vừa thấy Chu Tình, liền cố ý kêu lên. Nàng rốt cục có thể trước mặt cái tên ẻo lả này hống hách rồi!
Trịnh Quân ngoái đầu lạnh lùng liếc nhìn Chu Tình trong phút chốc, mặt không biểu tình mà quay đầu lại, sắc mị sờ soạng bờ v* đầy đặn của Thang Na.”Na Na, ngực của ngươi càng lúc càng lớn hơn, hảo mê người.”
“Đáng ghét!” Thang Na vờ hờn dỗi mà đập ngực y một cái, vẻ mặt đắc ý nhìn Chu Tình.
Nhìn bọn hắn trước mặt mọi người liếc mắt đưa tình, Chu Tình toàn thân cứng ngắc, đầu óc rối như tơ vò. Cái này. . . Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Trịnh Quân làm sao lại cùng Thang Na một chỗ, còn như vậy thân mật, giống như người yêu vậy?
Thắc mắc của Chu Tình rất nhanh được giải đáp, một đàn em Thang Na tiến lên phía trước, khí thế khinh người mà mắng: “Chu Tình, nói cho ngươi biết cái tin tốt, Na tỷ của chúng ta cùng Quân ca hợp lại rồi, ngươi vẫn là mau cút đi chỗ khác
đi a! Đừng ở chỗ này làm chướng mắt người ta nữa!”
Chu Tình khiếp sợ nói không ra lời, vẻ mặt kinh hãi. Thang Na dương môi cười lạnh, ôm lấy đầu Trịnh Quân bắt đầu hôn lên môi y, Trịnh Quân không có cự tuyệt, liếc mắt Chu Tình đang ngây ra như phỗng, nhiệt tình mà đáp lại Thang Na, trước mặt mọi người trình diễn một màn hôn nhau nồng nhiệt đạt tiêu chuẩn.
Chu Tình bị đả kích nghiêm trọng, nhìn không được nữa, quay người chạy đến chỗ ngồi trước kia của chính mình ngồi xuống. Hắn dốc sức tự an ủi mình rằng Trịnh Quân cùng Thang Na vốn là một đôi, bọn họ gương vỡ lại lành là thiên kinh địa nghĩa, là việc đương nhiên, chính mình còn phải thiệt tình chúc phúc bọn họ nữa cơ. Nhưng dù là nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn thấy Trịnh Quân cùng Thang Na ở phía trước tình chàng ý thiếp, tim của hắn như muốn vỡ ra từng mảnh.
Ngược với Chu Tình đang thống khổ, Thang Na đương nhiên là sướng lên đến trời, ả chưa có cao hứng như thế bao giờ, bởi rốt cục ả có thể cho tên biến thái chết tiệt kia nếm thử mùi vị bị bỏ rơi, bất quá cái này vẫn chưa đủ để ả nguôi mối hận trong lòng.
Trước kia có Chu Tình có Quân ca che chở, cho nên ả không dám làm gì hắn, bất quá bây giờ. . . Hừ! Hắn đã không còn chỗ dựa thì ngày tận thế của
họ Chu kia cũng đến rồi!
“Chu Tình, ngươi đến đây cái coi!” Sau khi kết thúc tiết thứ hai, Thang Na gọi Chu Tình lại.
“Có chuyện gì không?” Chu Tình khiếp đảm mà hỏi, hai mắt chằm chằm nhìn đối phương như không thấy Trịnh Quân.
“Ta khát nước, đi mua giúp ta chai nước.” Thang Na kiêu ngạo ra lệnh.
Không nghĩ tới Thang Na gọi mình chỉ là để sai vặt, Chu Tình có chút ngoài ý muốn, không có suy nghĩ nhiều liền bỏ chạy đi mua nước mang về.
“Mua được rồi!” Chu Tình đem nước đưa cho Thang Na, nào có thể đoán được lúc Thang Na tiếp nhận chai nước, lập tức trở mặt, hung hăng quăng cho hắn một bạt tai.
“Tên chết bần này, thời tiết như này mà ngươi mua nước lạnh cho ta ta, ngươi có phải hay không muốn cho ta uống cảm mạo ah!”
Trịnh Quân cười lạnh, hiện tại nóng như vậy, uống nước lạnh là quá thích hợp rồi còn gì, Thang Na rõ ràng là ở cố ý tìm Chu Tình gây sự. Bất quá đây chính là điều y muốn. Y sẽ cùng Thang Na hợp lại, ngoại trừ phải làm cho Chu Tình tan nát cõi lòng, mục đích quan trọng nhất là muốn Thang Na chỉnh Chu Tình. Y muốn Chu Tình biết chính hắn đã sai lầm, sau đó khóc cầu y tha thứ, sau đó một lần nữa quay lại với nhau.
“Đồ gay này, ngươi có chủ tâm có phải không?” Thấy Trịnh Quân cũng không nói lời nào,
Thang Na càn lớn mặt, một cước đem Chu Tình đá ngã trên mặt đất.
Chu Tình trầm mặc không nói, hắn chỉ là nhìn thẳng vào Trịnh Quân, vốn tưởng rằng Trịnh Quân thấy hắn bị đánh sẽ giúp hắn, nhưng mà Trịnh Quân vẫn không, thời điểm hắn bị đánh, trong nhát mắt hắn nhận ra nụ cười có chút hả hê của y. Tâm của hắn đau quá, thật sự đau quá, như bị ai đó xé ra, Trịnh Quân thật sự hảo tàn nhẫn, cho dù y chưa bao giờ thích qua hắn. Nhưng ít nhất hắn cũng là người làm ấm gối cho y, y như thế nào có thể trơ mắt nhìn mình bị bạn gái của y đánhvới vẻ thờ ơ kia?

“Tử biến thái, ngươi sao trâu như vậy! Hảo, ngươi muốn làm trâu ta cho ngươi làm. Từ nay mỗi lần bọn ta đi vệ sinh sẽ cho ngươi dọn hết!” Thấy hắn không nói lời nào, Thang Na không khỏi giận dữ, đưa chân dùng sức giẫm ngón tay Chu Tình.
“Ah ──” Cái gọi là tay đứt ruột đau làm Chu Tình khổ đến mức tại chỗ kêu to.
Chu Tình tiếng kêu thảm thiết, nhượng Trịnh Quân tâm thoáng nhói lên, y ép buộc mình phải quyết tâm hung ác, không thể nương tình, nhất định phải làm cho Chu Tình chịu chút đau khổ, bằng không hắn vĩnh viễn sẽ không biết sai lầm của chính bản thân.
Lưu Dương đứng một bên nhìn không , lên tiếng quát dẹp đường: “Đủ rồi đấy!” Lưu Dương đẩy Thang Na ra, đem
Chu Tình nâng dậy, mắng: “Thang Na, ngươi đừng có quá phận!”
“Na Na, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.” Khương Bân cũng lên tiếng, lần đầu tiên nghiêm mặc nói chuyện với Thang Na.
“Quân ca!” Thang Na quay đầu đáng thương mà nhìn xem Trịnh Quân.
“Chuyện Chu Tình các ngươi tốt nhất không nên nhúng tay vào, nếu không tình huynh đệ của chúng ta đến đây chấm dứt!” Trịnh Quân nâng mày, lạnh lùng nói.
Tâm, trong thời khắc này hoàn toàn đã chết! Chu Tình không bao giờ … nữa đối với Trịnh Quân ôm bất cứ hy vọng nào, hắn rốt cục triệt để tiếp nhận Trịnh Quân chưa bao giờ thích hắn, chưa bao giờ đối hắn có dù chỉ là một chút tình cảm thật sự.
“Cảm ơn các ngươi, ta không sao!” Không muốn làm cho bọn người Lưu Dương khó xử, Chu Tình miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười.
“Tay ngươi đều sưng thành như vậy, còn bảo không có việc gì!” Lưu Dương kêu to, Chu Tình tay phải ngoại trừ ngón tay, toàn bộ đều sưng lên giống như lạp xưởng vậy.
“Ta thật sự không có việc gì, giờ ta phải đi quét sân trường!” Chu Tình quay người đến góc lớp cầm cái chổi, trốn ra khỏi phòng học. Đau đớn bên ngoài sao có thể bì được với nỗi thương tâm ngàn lần bên trong, hắn hiện tại phải lập tức tìm một chỗ không người lên tiếng khóc lớn, bằng không hắn hội sẽ vì
kìm nén mà chết. . .
Những ngày sau đó đối với Chu Tình chẳng khác nào địa ngục, Thang Na mỗi ngày đều nghĩ ra mấy điều tà ác hòng chỉnh Chu Tình, lại để cho hắn khổ sở không thể tả. Người mang thai vốn là cần hảo hảo tĩnh dưỡng, nhưng mà Chu Tình mỗi ngày lại phải đối mặt với những màn tra tấn cực kì tàn ác của Thang Na, hắn rất nhanh gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, ốm yếu đến nỗi nếu có cơn gió nào bất chợt thổi qua chắc hắn sẽ ngã mất. Nhưng hắn như cũ mỗi ngày đều kiên trì đến trường, bởi vì hắn muốn gặp Trịnh Quân.
Chu Tình là người vô cùng si tình, chỉ cần đã yêu một lần thì tựu cả đời cũng sẽ không thay lòng đổi dạ, chính vì thế vô luận Trịnh Quân như thế nào tuyệt tình với hắn, hắn vẫn một mực thích y như trước.
Buổi chiều ngày hôm đó, thời tiết nóng phi thường, học xong tiết thể d*c, tất cả học sinh đều chạy đến dưới bóng cây mát, chỉ có Chu Tình bị Thang Na bắt đi đẩy lấy chổi quét sân trường.
Mồ hôi đổ như mưa, hắn mệt mỏi mà cố quét a quét! Bởi vì sợ Thang Na đánh mình lại động đến cục cưng trong bụng, nên hắn so với bình thường còn bận nhiều hơn mấy lớp áo nữa.
Đưa mắt nhìn Trịnh Quân ôm Thang Na ngồi dưới cây ngô đồng cách đó không xa cùng ăn kem, Chu Tình
hốc mắt nhịn không được đỏ lên. Mỗi lần chứng kiến Trịnh Quân cùng Thang Na hạnh phúc, ngọt ngào cùng một chỗ, lòng hắn như bị dao cắt. Nhưng hắn vẫn muốn nhìn Trịnh Quân nhiều hơn nữa, bụng của hắn càng lúc càng lớn rồi, tiếp qua vài tuần tựu sẽ không thể dấu diếm gì được nữa. Vì bảo vệ cục cưng, đến lúc đó hắn có lẽ sẽ bị đuổi học, cũng có thể sẽ ly khai cái thành phố này, vĩnh viễn không thể gặp lại Trịnh Quân cùng mụ mụ nữa. Cho nên hắn phải tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi này, hảo hảo đem Trịnh Quân ghi nhớ trong đầu óc của mình. . .
“Ọe. . . Ọe. . .” Chu Tình bỗng nhiên dừng lại, nôn mửa liên hồi, thiếu chút là đem cả phổi đều phun ra. Hắn nôn ngày càng nghiêm trọng, có khi còn nôn ra một ít máu tơ nữa.
Trịnh Quân mặc dù cùng Thang Na ở một chỗ, thế nhưng tâm vẫn đặt tại trên người Chu Tình, thấy Chu Tình lại nôn mửa, Trịnh Quân trầm hạ khuôn mặt tuấn tú. Đáng chết! Đã gần một tháng rồi, vô luận bị sỉ nhục thảm hại đến đâu, Chu Tình cũng không đến cầu xin y. Cứ tiếp tục như vậy, không đợi Chu Tình cúi đầu, y đã đầu hàng trước rồi!
Có trời mới biết, những ngày gần đây của y là như thế nào trôi qua! Y lần đầu tiên nhận ra rõ Chu Tình đối với y nguyên lai trọng yếu như vậy, không có Chu Tình
bên người, cuộc sống của y rối loạn, không chỉ có ăn không vô ngủ không ngon, hơn nữa lúc nào cũng không thể không nhớ tới hắn. Mỗi lần chứng kiến Chu Tình bị ả Thang Na đê tiện kia khi dễ, y đều muốn tức điên lên, hận không thể đem Thang Na băm thành trăm mảnh.
Thang Na bấy giờ ở trong ngực Trịnh Quân lập tức cũng cảm giác được y đang bực bội, khuôn mặt diễm lệ khuôn tràn đầy phẫn nộ. Không có một ai biết, ả bên ngoài thì biểu lộ tràn đầy hạnh phúc, thực tế ả là kẻ câm ăn thuốc đắng, khổ mà không nói được. Ai ai cũng biết Trịnh Quân là nam nhân tính d*c siêu cường, mỗi ngày đều phải tìm người lên giường, nhưng mà những ngày này vô luận ả như thế nào dụ dỗ, Trịnh Quân cũng không cùng ả làm. Hơn nữa ả phát hiện Trịnh Quân luôn hội sẽ vụng trộm chú ý Chu Tình, loại ánh mắt đó của y ả chưa từng thấy quá, điều đó làm cho ả rất sợ hãi, liền liều mạng mà bắt nạt Chu Tình.
“Ẻo lả lại đang giả bộ bệnh, MD, vô sỉ.” Thang Na cố ý mắng, đứng lên đi qua đấm cho Chu Tình một cái. Chu Tình thân thể dị thường suy yếu, bị ả đánh cho đầu hoa mắt váng, mắt tối sầm ngã xuống đất.
“Chu Tình!” Trịnh Quân kinh hãi, ngay tức khắc chạy đến, hướng Thang Na giận dữ hét: “Tiện nhân, ngươi đối hắn làm cái trò gì thế hả!!”
Theo y bấy lâu chưa thấy qua Trịnh Quân hung ác như vậy, Thang Na sợ tới mức toàn thân phát run, lúng túng mà nói: “Ta. . . Ta không có làm cái gì, chỉ là đánh hắn ngã x. . .”
“Ngươi tốt nhất cầu nguyện hắn không có việc gìđi, bằng không ta sẽ lấy mạng của ngươi!” Trịnh Quân ôm lấy Chu Tình, lo lắnghướng phòng y vụ chạy đến, tâm như nhảy ra ngoài.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN