Luyến Tình
Phần 12
Trong đại sảnh sân bay dòng người qua lại tấp nập, nơi nơi đều có thể nhìn thấy hình ảnh đưa tiễn, cũng có không ít người luyến tiếc người thân hay người yêu ra đi mà rơi lệ, Chu Tình thuộc loại người nếu không khóc thì thôi còn đã khóc rồi thì khóc rất nhiều, cũng tuyệt đối là một người chọc người khác đau lòng.
“Ô ô… Sau này ở trường học, ngươi nhất định phải chú ý nhiều hơn đến thân thể, còn có… Ô… Thiếu trừu điểm yên, hút thuốc đối với thân thể không tốt…” Chu Tình một bên khóc, một bên dặn dò Trịnh Quân.
“Đã biết, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ chiếu cố tốt bản thân! Đừng khóc, thật là, càng ngày càng giống con quỷ nhỏ, động chút liền khóc nhè.” Trịnh Quân mắng, thân thủ ôn nhu giúp y lau nước mắt trên mặt, rời khỏi Chu Tình, trong lòng hắn cũng rất không có hương vị.
“Ô ô ô… Ta không phải cố ý, ta chỉ là… Chỉ là… Ô ô ô…” Chu Tình cũng không muốn khóc, nhưng y không khống chế được, chỉ cần nghĩ đến việc Trịnh Quân thật sự rời khỏi y, toàn bộ nước mắt y liền theo hốc mắt trào ra.
“Chỉ là luyến tiếc Quân ca của chúng ta!” Cùng nhau đến tiễn đưa, Lưu Dương rốt cuộc không nhịn được cười ha ha, nói giỡn: “Tẩu tử, đệ thấy tỷ có thể vượt qua bà Manh Khương Nữ kia,
tỷ đừng khóc nữa, bằng không sân bay này sẽ bị tỷ làm sập!”
“Dương!” Khương Bân bên cạnh trách cứ một tiếng.
“Cổn qua một bên!” Trịnh Quân quay đầu ác độc trừng Lưu Dương , mới bất đắc dĩ an ủi Chu Tình: “Ngươi đừng khóc! Chờ ta sau khi tới nơi, sẽ lập tức gọi điện thoại cho ngươi, nếu ngươi có chuyện gì thì có thể lập tức gọi cho ta, hoặc gọi cho Bân cùng Dương!” Khương Bân cùng Lưu Dương đều học đại học ở đây, chỉ có một mình Trịnh Quân là đến thành phố X.
“Ân!” Chu Tình gật đầu, ngượng ngùng xoa xoa ánh mắt, lúc này nguyên bản mắt hạnh xinh đẹp trong veo như nước trở nên thũng sâu như trái đào, ngay cả mí mắt cũng mở không ra.
“Tẩu tử, tỷ không cần khổ sở! Trịnh Quân chỉ đi mấy tháng, nghỉ đông sẽ trở về, hai người rất nhanh sẽ được gặp lại.” Khương Bân ôn nhu vỗ vai Chu Tình, nhẹ giọng an ủi.
“Đúng vậy! Ta rất nhanh sẽ trở về, cũng không phải vĩnh viễn không gặp mặt, không cần chờ đến nghỉ đông, chờ đến ngày Quốc khánh ta sẽ quay về.” Nhìn bộ dáng lê hoa đái vũ, điềm đạm đáng yêu của Chu Tình, tâm của Trịnh Quân không khỏi co rút đau đớn, thanh âm so với bình thường ôn nhu không ít.
“Thời gian đã đến!” Lưu Dương nhìn thời gian nhắc nhở.
“Tao đây đi rồi, trong thời gian tao
không ở nhà, tiểu bạch thỏ nhờ bọn mày chăm sóc!”
“Quân ca, ca nên phóng nhất vạn cái tâm, chúng đệ nhất định sẽ chiếu cố tẩu tử siêu tốt, nếu ca không ngại, chúng đệ còn có thể trên giường an ủi y…” Lưu Dương chưa nói xong, đã bị Trịnh Quân cho một cước.
“Đi tìm chết! Mẹ nó, nếu dám chạm vào lão bà của tao, lão tử liền thiến ngươi!” Trịnh Quân giơ nắm tay lên đe dọa, biểu tình âm ngoan vô cùng.
“Nói giỡn! Tiểu nhân sao dám chạm vào tẩu tử, kia không phải là loạn luân sao?” Lưu Dương nhanh chóng cầu tình, bộ dáng khoa trương phi thường buồn cười.
“Được rồi! Đừng nói giỡn!” Khương Bân bất đắc dĩ thở dài, gõ đầu hắn, rồi xoay người ôm Trịnh Quân, “Huynh đệ, không biết nói gì hơn, chỉ chúc ngươi thuận buồm xuôi gió!”
“Cảm ơn!” Sau khi Trịnh Quân ôm Khương Bân nói lời từ biệt, lại ôm Lưu Dương, cuối cùng mới đến lượt Chu Tình.
Ôm Chu Tình, Trịnh Quân luôn chán ghét nữ nhi tình trường, không khỏi có chút nhụt chí anh hùng. “Phải đi, thật sự có chút luyến tiếc ngươi. Ta không ở, phải chiếu cố tốt bản thân cùng hai cục cưng, định kì gởi cho ta ảnh chụp chúng nó.”
Chu Tình gật đầu, y muốn nói nhưng lại sợ khi mở miệng sẽ nhịn không được khóc lên.
“Nhớ kĩ không được thừa dịp ta không có ở nhà
mà thông đồng với dã nam nhân! Bất quá, cho dù ngươi nghĩ, cũng không có cơ hội đâu! Ha ha!” Nam nhân cúi đầu ghé vào tai y cười quỷ dị, sau đó lập tức hôn Chu Tình, thẳng đến Chu Tình không thở nổi mới buông y ra.
Chu Tình che miệng lại, xấu hổ đến đỏ bừng mặt. Này sắc lang! Khương Bân, Lưu Dương còn đang ở bên cạnh bọn họ mà hắn lại hôn y, mắc cỡ chết được!
“Được rồi! Ta phải đi đây! Bye bye!” Nam nhân xách va li, vẫy tay từ biệt mọi người, rồi mới xoay người đi vào cửa.
Nhìn nam nhân dần dần nhỏ đi, cuối cùng biến mất không thấy bóng dáng, Chu Tình nhịn không được lại khóc lên. Cuối cùng Trịnh Quân cũng đã đi rồi, không biết lúc nào mới gặp lại, cuộc sống sau này không có Trịnh Quân thì y phải sống sao đây, y nhất định sẽ rất tịch mịch…
Lần đầu tiên Chu Tình biết được tư vị chân chính của tịch mịch là gì, nguyên lai tịch mịch đáng sợ như vậy, so với cái chết càng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. Trịnh Quân đã muốn rời đi một tuần, trong bảy ngày này y không có lúc nào không tưởng niệm Trịnh Quân, mỗi lần nhớ đến đều muốn phát cuồng. Trịnh Quân đi rồi, cũng mang theo ý nghĩa sống của y, vài hôm nay y ăn không ngon ngủ không yên, tựa như một cái xác không hồn, tưởng niệm thâm như cốt tủy bức y phát
điên. Hai cục cưng vẫn chưa trở về, y ngay cả tưởng bỏ qua một chút tưởng niệm đối với Trịnh Quân đều không được.
Tối đáng sợ nhất là, mỗi khi màn đêm buông xuống, thân thể bị Trịnh Quân cải tạo dạy dỗ trở nên quá d*m đãng, sẽ động d*c, khô nóng tao ngứa muốn điên rồi. Nhưng vì bị trinh tiết khố trói buộc, y căn bản không có biện pháp cương, cũng không có cách nào an ủi hai mật huyệt phía dưới, liền ngay cả nhu một chút trướng đau v* đều không làm được. Đêm đó, sau khi Trịnh Quân thảo luận với lão bản câu lạc bộ SM, liền mua một trinh tiết y giống đồ buộc ngực cho y mặc vào, làm hai v* của y bị đè gắt gao. Trinh tiết y cùng trinh tiết khố giống nhau, chỉ có Trịnh Quân mới có thể ở được, làm cho y tắm rửa cũng không có phương tiện, đi toilet càng không có phương tiện, mà mỗi ngày trinh tiết khố chỉ tự thả lỏng ba phần, hại y cũng không dám ăn nhiều.
Thời điểm d*c v*ng lên cao, luôn làm y thống khổ đến sống không bằng chết, trên giường quay cuồng kêu rên. Phía sau y sẽ tưởng niệm thân thể hùng tráng của Trịnh Quân, hy vọng Trịnh Quân mau xuất hiện, giải cứu y từ trong ngọn lửa d*c v*ng đáng sợ.
Khóc là chuyện duy nhất mà Chu Tình có thể làm, cứ nhớ đến Trịnh Quân y liền nhịn không được than khóc, ai
oán vì sao Trịnh Quân nhẫn tâm như vậy, để y mặc hình cụ tàn nhẫn khủng bố này. Giận nhất là, từ sau ngày Trịnh Quân đi thành phố X, không biết là việc học bận rộn hay có chuyện gì xảy ra, mà một lần cũng chưa gọi điện cho y. Hắn rõ ràng nói qua sau khi đến nơi sẽ lập tức gọi cho y.
Lại là một đêm khuya tĩnh lặng, Chu Tình chịu đủ d*c hỏa tàn phá dày vò, ôm chặt thân thể vừa nóng vừa ngứa, ngồi bên mép giường nhớ tới tên bặt vô âm tín, bội bạc bỏ rơi mình, yên lặng mà rơi nước mắt.
Rốt cuộc Trịnh Quân đã xảy ra chuyện gì, lâu như vậy mà cả một cuộc điện thoại cũng không có, y cũng thử gọi điện cho hắn vài lần nhưng lại tắt máy. Chẳng lẽ thật sự như y lo lắng, hắn ở đại học tìm được một bạn gái mới, chuẩn bị vứt bỏ mình ra ngoài. Nghĩ đến khả năng này, Chu Tình rơi lệ càng nhều.
Vài ngày nay cứ mỗi buổi tối chỉ cần nhắm mắt lại, y đều mơ thấy Trịnh Quân cùng với một người phụ nữ rất được, xuất hiện trước mặt y nói, hắn đã chơi y đến phát chán, bảo y mang theo bọn nhỏ cút đi. Mỗi lần y đều bị ác mộng làm tỉnh lại, y không biết phải làm sao, ngay cả người thương lượng cũng không có, thời điểm này y lại càng cảm thấy uể oải, y làm người thật sự quá thất bại, ngay cả một bằng
hữu để trò chuyện cũng không có. Vài lần y muốn gọi điện thoại vượt biển cho phụ thân xin giúp đỡ, nhưng sao có thể nói với phụ thân chuyện ngượng ngùng này, hơn nữa y lo lắng nếu để mẫu thân biết chắc chắn sẽ tức giận.
Ngay khi đầu óc của Chu Tình loạn thành một đoàn, không biết làm thế nào cho phải, thì di động đặt ở đầu giường đột nhiên vang lên, Chu Tình lau đi nước mắt rồi cầm điện thoại lên, thắc mắc không biết ai gọi điện cho mình, người gọi điện cho y cũng không nhiều lắm, trừ phụ thân, chỉ còn Trịnh Quân…
Trịnh Quân?! Chu Tình nhanh chóng cầm lên điện thoại, vừa cúi đầu, hai mắt lập tức sáng ngời. Thật là Trịnh Quân gọi tới.
“Uy!” Chu Tình run run mở di động, thanh âm nức nở kêu lên.
“Tiểu bạch thỏ, là ta! Lão công không ở, có nhớ lão công hay không a!”
Nghe được thanh âm từ tính quen thuộc từ di động truyền ra, nước mắt vừa mới lau đi, không chịu khống chế bắt đầu chảy ra.
“Ngươi… Sao bây giờ ngươi mới gọi cho ta?”
Chu Tình cố gắng không khóc, nhưng bởi thanh âm khàn khàn quái dị nên vẫn bị Trịnh Quân phát hiện, “Tiểu bạch thỏ, ngươi xảy ra chuyện gì? Ngươi có phải đang khóc hay không?”
“Không có, ta không có khóc!” Chu Tình không muốn cho Trịnh Quân biết. chính mình lại vô dụng ngồi khóc.
“Gạt
người! Thanh âm của ngươi khàn thành như vậy không khóc mới là lạ! Co phải nhớ lão công nên khóc hay không?” Trịnh Quân cười mỉa nói.
“Không, không có, ta mới không nhớ tới ngươi rồi khóc mỗi ngày, ngươi bớt tự kỉ đi!” Chu Tình nhanh chóng phủ nhận, nếu để Trịnh Quân biết mình mỗi ngày đều vì nhớ hắn mà khóc đến sưng cả mắt, cái tên trứng thối kia sẽ cười chết.
“A! Nguyên lai mỗi ngày tiểu bạch thỏ đều nhớ ta rồi khóc a! Thật đúng là không ngờ nguyên lai ngươi yêu ta như thế! Ha ha ha!” Nam nhân đắc ý cười ha ha.
“Ta không có, ngươi nói bậy!” Chu Tình xấu hổ đỏ bừng mặt, mình thật sự bổn a! Thế nhưng lại lỡ miệng, không biết tên tự đại kia sẽ giễu cợt y trong bao lâu.
“Tiểu bạch thỏ, không cần ngượng ngùng! Ta là lão công của ngươi, ngươi nhớ ta là chuyện đương nhiên, ta cũng rất nhớ ngươi a!” Nam nhân cười xấu xa nói, thanh âm khàn khàn che giấu một tia vui sướng.
“Gạt người! nếu ngươi nhớ ta, vì sao lâu như vậy mới gọi điện!” Chu Tình nhu chiếp nói, trong thanh âm tràn đầy bất mãn cùng ủy khuất.
“Nguyên lai tiểu bạch thỏ sợ lão công vắng vẻ ngươi! Thật sự oan uổng a! Ngươi muốn trách thì phải trách huấn luyện viên của chúng ta, mấy hôm nay chúng ta đều phải đi quân huấn, lão biến thái kia đã tịch thu điện
thoại của chúng ta, ta căn bản không có biện pháp liên hệ với ngươi. Đêm nay, ta phải chạy vài dặm sơn đạo, mới tìm được điện thoại gọi cho ngươi.” Nam nhân thẳng hô oan uổng.
“Thật vậy chăng? Cái gì sơn đạo? Hiện tại ngươi tột cùng đang ở nơi nào?” Nghe vậy, Chu Tình lắp bắp kinh hãi, lo lắng hỏi. Bất quá biết nam nhân không phải vì có người tình mới mà không cần y, y cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, buông xuống tảng đá nặng treo trong lòng.
“Ta lừa ngươi làm gì! Hiện tại chúng ta đang ở trong một khe suối ngay cả một một con chim cũng không ị mà nhận quân huấn, ta sắp điên rồi!” Nam nhân một bụng mật vàng không có chỗ tố, nếu hắn sớm biết sẽ đi tới loại địa phương này nhận quân huấn thì hắn căn bản sẽ không có ý niệm đi học ở cái trường Đại học Không Quân chó má ấy.
“Sao thảm như vậy? Ngươi ở đó không có việc gì đi?” Nghe được người yêu ở bên ngoài chịu khổ, Chu Tình nhịn không được lại muốn khóc.
“Sao không có chuyện gì! Ban ngày huấn luyện còn khỏe re, nhưng tới lúc tối, ta nhớ ngươi muốn chết. Mới nghĩ đến đại muội muội cùng tiểu muội muội của ngươi, tiểu đệ đệ của ta liền cứng rắn sắp tạc, ngươi không biết đâu cả đêm ta phải làm vài lần súng lục, ngày qua ngày không còn là người nữa.” Nam nhân tình
sắc thanh âm nói không nên lời hạ lưu.
Chu Tình nghe được mắc cỡ muốn chết, ngượng ngùng mắng: “Hạ lưu!” Kỳ thực y cũng rất nhớ cái kia của nam nhân.
“Tưởng chính mình lão bà tự an ủi, sao lại nói là hạ lưu! Lại nói tiếp, tiểu tao thỏ ngươi, thời điểm ta không ở nhà ngươi có thông đồng với dã nam nhân không, để nam nhân khác làm tao muội muội của ngươi?” Thanh âm của Trịnh Quân vừa chuyển, nghiêm khắc hỏi. Tuy rằng hắn biết rõ Chu Tình đã mặc trinh tiết khố căn bản không có khả năng làm loại chuyện này, nhưng nam nhân chính là loại sinh vật đa nghi yêu đố, cả ngày không việc gì làm liền thích hoài nghi lão bà của mình có hay không ở sau lưng mình trộm qua lại với nam nhân khác.
“Ngươi nhàm chán! Sao lại hỏi vấn đề này!” Chu Tình bất đắc dĩ trợn mắt, y đối với tố chất thần kinh của nam nhân thật sự không thể chống đỡ nỗi.
“Mau thành thật trả lời cho ta! Rốt cuộc có hay không?” Nam nhân hung ác chất vấn. Bởi vì mẫu thân quan hệ, hắn đối với phương diện này cố chấp đến đáng sợ, cũng có chút điểm thần kinh.
“Ta không có! Rốt cuộc muốn ta nói bao nhiêu lần thì ngươi mới tin?” Chu Tình thật sự không có biện pháp với hắn.
“Ta không tin! Ta muốn kiểm tra!” Nam nhân tà ác nói.
“Ngươi muốn kiểm tra?” Chu Tình ngượng
ngùng kêu lên, “Ta, chúng ta cách xa như vậy, ngươi sao… kiểm tra được?”
“Ta tự có biện pháp! Ngươi mau chụp vài tấm ảnh rồi gửi ta!” Nam nhân tà ác ra lệnh, hắn thích điểm này của tiểu bạch thỏ, vô luận đã làm ít nhiều thứ, cho dù có bao nhiêu d*m đãng, y vẫn đơn thuần thẹ thùng giống xử nữ, nghĩ đến giờ phút này, bộ dáng xấu hổ quẫn bách của y đã đủ làm cho nửa người dưới của hắn trở nên hưng phấn.
“Không cần! Hảo xấu hổ!” Chu Tình lắc đầu, sao y có thể làm ra loại chuyện xấu hổ này chứ.
“Nhanh chút, đừng làm tốn thời gian! Nếu ngươi không nghe theo, liền đại biểu ngươi chột dạ, khẳng định đã làm chuyện có lỗi với ta.” Nam nhân nghiêm khắc ra lệnh, mấy ngày nay không nhìn thấy thân thể thần bí mê người của tiểu bạch thỏ, hắn nhanh nghẹn chết.
“Ta biết! Ta chụp!” Chu Tình hiểu tính cách của nam nhân, nếu không nghe theo, hắn nhất định sẽ miên man suy nghĩ.
Chu Tình đỏ bừng mặt, ngượng ngùng chụp hai tấm ảnh gửi qua. Trịnh Quân vừa xem ảnh chụp trên di động, thiếu chút nữa đương trường phun máu mũi. Nhà hắn cái kia phong tao tiểu yêu tinh, mặc một chiếc váy ngủ màu tím rộng rãi mà hắn mua, trinh tiết khó màu đên cùng trinh tiết y ở bên trong như ẩn như hiện, thật sự gợi cảm đã chết.
Này đại sắc lang
Trịnh Quân đã muốn cấm d*c nhiều ngày, nhìn thấy bộ dáng mê người của Chu Tình sao nhịn được, phía dưới lập tức đứng lên. Hắn thô suyễn khí, vội vàng đưa ra mệnh lệnh truyền vào điện thoại: “Tiểu bạch thỏ, ngươi nhanh chút cởi sạch rồi chụp mấy tấm ảnh tự an ủi gửi qua đây.”
Luôn luôn ngại ngùng thẹn thùng, Chu Tình đương nhiên kiên quyết cự tuyệt: “Ta không muốn!”
“Tiểu tao thỏ, đừng làm kiêu! Động tác nhanh chút, ta là trộm chạy tới, thời gian có hạn, lập tức phải trở về!” Nam nhân không kiên nhẫn thúc giục, hắn cùng vài tên đồng học trộm chạy đến đây, bọn họ đã giao ước quay về trước giờ kiểm tra, vài người khác đang nhậu nhẹt trong quán rượu nhỏ! Còn hắn thì mượn điện thoại của lão bản quán rượu, trốn trong toilet vụng trộm gọi điện thoại cho Chu Tình.
“Nhưng là…”
“Không có nhưng là! Ngươi có biết vì sao ta lại gọi điện thoại cho ngươi sau vài giờ mới chạy tới đây? Một nguyện vọng nhoraays của lão công mà ngươi không làm được, ngươi còn kêu là lão bà làm gì! Nếu ngươi không ngoan ngoãn nghe lời, sau này ta sẽ không gọi điện cho ngươi nữa!” Nam nhân tà ác uy hiếp, hắn biết chiêu này nhất định dùng được.
Quả nhiên Chu Tình lập tức đáp ứng, “Được! Cái gì ta cũng nghe lời ngươi, ngươi trăm ngàn lần
đừng không gọi điện cho ta.” Y không muốn nam nhân không để ý mình, vì nam nhân chuyện gì y cũng đều nguyện ý làm.
“Đây mới là lão bà ngoan của ta! Nhớ rõ tư thế phải liêu nhân chút, sau này ta còn phải nhờ vào mấy tấm ảnh của ngươi để thủ d*m đấy!” Nam nhân lập tức lộ ra nụ cười cao hứng, tà ác dặn dò.
“Vậy ngươi… Ngươi trước mở trinh tiết khô ra đi!” Chu Tình thẹn thùng nói.
Nam nhân lập tức lấy ra vòng cổ bạch kim hình con hổ trên cổ xuống. Vòng cổ hình con hổ này chính là chìa khóa mở trinh tiết khố cùng trinh tiết y, có nó vô luận cách bao xa, hắn đều có thể mở ra trinh tiết khố và trinh tiết y trên người Chu Tình.
Phát hiện hình cụ trên người mình thế nhưng thần kì mở ra, Chu Tình chấn động, trợn mắt há mồm nhìn chúng nó, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, thẹn thùng cởi trinh tiết khố cùng trinh tiết y ra rồi chụp mấy bức ảnh lõa thể của mình gửi qua Trịnh Quân.
“Tiểu tao thỏ, lỗ tai ngươi bị điếc à? Ta nói là ngươi chụp mấy tấm tự an ủi rồi gửi qua đây, chứ không phải là hình lõa thể của ngươi!” Nam nhân bất mãn mắng, tuy Chu Tình lõa thể siêu mê người, nhưng hắn càng thích nhìn bộ dáng động d*c của y.
“Ta… Ta sẽ không!” Chu Tình cảm thấy thẹn đến độ muốn khóc.
“Gạt người!
Trước kia không phải ta đã dạy cho ngươi phải làm gì sao? Ta nhớ rõ lúc ấy, tiểu tao hóa nhà ngươi thích muốn chết!”
“Ta…” Chu Tình vẫn là không làm được.
“Ngươi lại ấp a ấp úng, nếu không chịu nghe lời, ta liền cho đồng học xem mấy bức ảnh lõa thể của ngươi, để cho bọn họ thấy lão bà của ta có bao nhiêu tao!”
“Không cần! Ta, ta làm!” Chu Tình cuối cùng nhịn không được khóc lóc, này đại phôi đản chỉ biết uy hiếp y.
“Ngươi này chỉ tao thỏ thật sự là cái đồ đê tiện, rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt!” Nam nhân khinh thường hừ lạnh, trong lòng kích động muốn chết, hắn hảo chờ mong bộ dạng tự an ủi của tiểu bạch thỏ.
Chu Tình đáng thương nức nở, một bên để điện thoại đối diện với mình, một bên thẹn thùng vuốt ve thân thể. Thân thể đói khát đã lâu cuả y, lập tức trở nên run run hưng phấn, khủng bố khô nóng cùng tao ngứa lại đánh úp, sắp đem y cắn nuốt.
“Ân a… Ân… Ngô ân…” Rất nhanh Chu Tình liền vứt bỏ tâm lí thẹn thùng, bắt đầu lớn mật tự an ủi. Y dùng lực xoa nắn v* của mình, lấy điện thoại chụp đủ loại tư thế, đồng thời đặt một cái gối giữa hai chân, d*m đãng ma sát hai tiểu huyệt trống không.
Nói đến Trịnh Quân ở đầu dây bên kia, khi thấy đông cung đồ hương diễm trong điện thoại, hắn
liền miệng khô lưỡi nóng, mãnh liệt nuốt nước miếng. Hận không thể lập tức quay về nhà, áp Chu Tình dưới thân mà điên cuồng thao một trận, làm y khóc cha gọi mẹ.
Tên d*m ma Trịnh Quân này tuy không ở bên người Chu Tình, nhưng hắn lại có biện pháp đùa bỡn y: “Tiểu tao hóa, ngươi ngoạn hai muội muội như thế, có thể thỏa mãn sao? Trực tiếp tiến vào chủ đề, đi ra phòng bếp tìm hai trái dưa chuột cắm vào an ủi chúng nó.”
Vừa vặn trong phòng ngủ có dưa chuột mà ban sáng Chu Tình chưa ăn xong, Chu Tình đã muốn hóa thành d*m thú không hề nghĩ ngợi lập tức cầm tới tay, sau đó cắm hai trái dưa chuột vào trong hai mật khách đã sớm chảy ra d*m thủy, “A!!”
Loại cảm giác phong phú đã lâu chưa được trải nghiệm này làm Chu Tình phát ra từng đợt rên rỉ hưng phấn, y cài chế độ chụp ảnh tự động cho điện thoại rồi để nó đối diện với mình, sau đó mới cầm hai trái dưa chuột bắt đầu trừu sáp, đại lượng d*m thủy theo vỏ ngoài màu xanh chảy ra ngoài, nhiễm ướt sàn đan màu đỏ trông d*m mỹ vô cùng.
“A a… Ngô ha… A ân… Ngô ân…” Hạnh mâu của Chu Tình hàm xuân, khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi hé mở, thân thể đầy đặn tựa bạch xà ở trên giường màu đỏ d*m loạn vặn vẹo, hai tay kiều nhỏ tuyết trắng mềm mại dùng sức đong đưa hai trái
dưa chuột ở bên trong, làm cho chúng nó lấy lòng chính mình, làm cho mình đạt được khoái hoạt.
Nhìn tấm ảnh tự an ủi d*m uế hạ lưu của Chu Tình, Trịnh Quân huyết mạch bí trướng, máu toàn thân nhắm thẳng hạ phúc, tiểu huynh đệ trong quần lót cứng rắn sắp tạc. Trịnh Quân cởi quần, nhìn ảnh Chu Tình yêu mị tự an ủi, tay không rảnh tay an ủi tiểu đệ đệ.
Hai vợ chồng Trịnh Quân cùng Chu Tình cứ d*m uế như vậy ở cách xa vạn dặm, ôm tưởng niệm đối với đối phương, đồng thời điên cuồng tự an ủi, cùng nhau biểu đạt ái niệm của mình với đối phương…
# # # # # # # # #
Hôm sau, trời vừa sáng Chu Tình liền tỉnh dậy, không giống lúc trước tử khí mù mịt, hôm nay vẻ mặt Chu Tình đầy ý cười, cao hứng hát ca. Chu Tình hội vui vẻ như thế là đương nhiên, vẫn tra tấn y t**h d*c cuối cùng cũng được giải quyết, trọng yếu nhất là Trịnh Quân đã liên lạc với y, nghe được thanh âm của hắn.
Nghĩ tới Trịnh Quân, Chu Tình không khỏi đỏ mặt. Siêu cấp sắc ma kia, tối qua ép buộc y đủ điều, hắn không chỉ bảo y chụp ảnh tự an ủi, mà còn lệnh y cười trên thân con lợn màu hồng để l*m t*̀nh, sau đó lại bảo y khuấy động hai trái dưa chuột trong cơ thể, còn phải ghi âm trăm câu y thương hắn rồi gửi qua. Nếu không phải thời
gian có hạn, đồng học của hắn ở bên ngoài thúc giục, không biết đại sắc ma này sẽ làm gì ép buộc y nữa!
Tuy rằng bị Trịnh Quân bắt buộc làm một đống chuyện d*m loạn, bất quá trong lòng Chu Tình thất rất ngọt ngào, Trịnh Quân nói hắn đã mua điện thoại của lão bản quán rượu, sau này cứ vài ngày hắn sẽ vụng trộm gọi điện cho y.
Đang lúc Chu Tình tràn đầy vui sướng, ánh mắt cười loan loan, bỗng nhiên chuông cửa vang lên. Chu Tình nhanh chóng chạy ra mở cửa, vừa nhìn thấy người ở bên ngoài, lập tức cao hứng kêu to: “Anh Hùng, Vô Địch!”
“Mẹ!” Song bào thai hơn một tuổi,
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!